Mấy ngày sau đó, mỗi lần đến giờ cơm, Quan Tĩnh sẽ chủ động gởi tin nhắn cho Hứa Lạc, liệt kê những món mình sẽ làm. Mặc dù Hứa Lạc rất muốn từ chối thẳng thừng, nhưng nhìn thấy đủ loại món ăn ngon, cô nói không ra lời cự tuyệt.
Vì vậy, cô lừa mình dối người suy nghĩ, ăn xong bữa này rồi từ chối cũng được.
Cho nên một bữa lại một lần, thoáng cái đã hơn một tuần.
Tuần trước Hứa Lạc không về nhà, tuần này mẹ đích thân gọi điện thoại, bắt cô trở về, đương nhiên cô không dám không nghe.
Cô thở phào nhẹ nhõm nghĩ, như vậy cũng tốt, Quan Tĩnh không thể nào mang cơm tới tận nhà. Biết đâu qua khỏi cuối tuần này, mình sẽ tập thành thói quen không cần ăn cơm anh làm nữa?
Thế nhưng, cô quả thật rất ngây thơ khi nghĩ giống vậy.
Chiều thứ sáu, sau khi tan việc, cô thu dọn xong đồ mình muốn mang về nhà. Vừa bước xuống lầu, cô nhìn thấy Quan Tĩnh đứng ở đó, giống như là đang chờ người.
Thấy cô xuống lầu, Quan Tĩnh lập tức đi tới, nhận lấy đồ trên tay của cô. Có lẽ là bởi vì động tác của anh tự nhiên quá mức, đợi đến lúc đồ đạc đang sang hết bên tay anh thì Hứa Lạc mới bắt đầu phản ứng, “Anh ở đây chờ tôi?”
Quan Tĩnh cúi đầu nhìn cô, “Tôi đưa em về nhà.”
Hứa Lạc mở to hai mắt. Trước đó cô có nhắc tới hôm nay mình phải về nhà, nhưng hoàn toàn không phải là ý này nghen. Có phải Quan Tĩnh đây là tự giác quá cỡ không?
“Thật ra thì anh không cần đến tiễn tôi.” Cô ngồi vào trong xe, nhấn mạnh, “Tôi có thể tự về nhà.”
Tầm mắt của Quan Tĩnh lướt trên mặt cô, trầm giọng nói, “Không thuận tiện.” Gương mặt Hứa Lạc như thế này, nếu phải chen chúc trên xe buýt, anh thật sợ cô gặp phải dê xồm xe buýt gì đó.
Sau đó không đợi Hứa Lạc phản bác, anh lại mở miệng nói tiếp, “Thắt dây an toàn.”
Có lẽ giọng nói của anh quá nghiêm túc, theo bản năng, Hứa Lạc lật đật nghe theo. Đến khi làm xong rồi thì trong lòng lại không nhịn được than thở.
Cô mới quen biết với Quan Tĩnh một tuần thôi mà, tại sao lại có cảm giác mình bị đối phương áp chế vậy cà?
Chỉ là suy đi nghĩ lại một hồi, xe buýt chật chội, ngồi xe riêng vẫn là thoải mái hơn.
Hình như Quan Tĩnh lúc nào cũng như vậy, đúng mực, vừa cho ra bản thân mình một cách thoải mái, vừa không khiến người ta có cảm giác bị mạo phạm. Hơn hai mươi năm qua, mặc dù Hứa Lạc có nhiều người đeo đuổi, nhưng người có thể làm được điều này thì không có một ai.
Hoặc là bọn họ xung động liều lĩnh, hoặc là cử chỉ lỗ mãng, thậm chí còn có người nhìn người ta bằng nửa con mắt, tưởng có tiền là có thể khiến cô khuất phục. Nhưng chưa bao giờ có người nào, mỗi lần làm chuyện gì, cũng khiến cho cô cảm thấy vừa thoải mái vừa thỏa đáng.
Được người như vậy theo đuổi đương nhiên cảm thấy rất hưởng thụ. Hơn nữa… còn tò mò muốn biết bước kế tiếp của anh là gì.
Hứa Lạc giơ tay lên vỗ vỗ đầu, muốn xua đi những ý niệm này ra ngoài. Cô quay đầu lại một vòng trong xe, “Anh tôi nói anh tự mình lắp ráp xe hơn, chiếc xe này của anh cũng được tân trang sao? Đã sửa lại chỗ nào?”
Quan Tĩnh mở miệng nói ra một tràng thuật ngữ, vì vậy Hứa Lạc bối rối. Phải rồi, cô mù tịt đối với những chuyện này, cho nên chỉ cần biết được Quan Tĩnh đúng thật là lợi hại thì tốt rồi.
Lúc gần đến nhà Hứa Lạc, Quan Tĩnh giảm tốc độ lại, quay đầu hỏi cô, “Chủ nhật mấy giờ em trở về trường học? Tôi tới đón em.”
“Tôi…” Hứa Lạc mở miệng, còn chưa kịp từ chối, Quan Tĩnh đã cắt ngang cô, “Đừng vội từ chối. l₰êqu¥ɖɷɳ Chuyện là thế này, mấy ngày trước tôi phát hiện ra một tiệm ăn, mùi vị rất ngon, cho nên muốn mời em đi thử một chút.”
Hứa Lạc vừa nghe anh nói như vậy, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra một câu, “Có ngon giống như anh làm không?”
Quan Tĩnh cong môi, nói một cách nghiêm túc, “Cái đó không giống nhau.” Sau đó nhìn về phía cô, “Có bằng lòng đi ăn chung với tôi không? Nếu như em ngại tôi mời khách thì có thể AA.”
*AA có nghĩa là ai ăn người nấy trả đấy các nàng ạ. Từ lóng rất được phổ biến của giới trẻ Hongkong và Trung Quốc. Các nàng muốn biết thêm thì có thể google từ này nhé AA制
Hứa Lạc nghĩ thầm, mời đối tượng muốn theo đuổi ăn cơm, theo lệ thường thì phải nhà hàng cao cấp chứ? Trên căn bản, cô không muốn tiếp nhận những lời mời kiểu này —— Nếu đã không muốn tiếp nhận người ta thì cũng đừng nên lợi dụng họ.
Bất quá, hai chữ AA từ miệng Quan Tĩnh nói ra thì không thể tính là lợi dụng được. Cô lại rất tò mò muốn biết, đồ ăn mà Quan Tĩnh nói ngon là món gì.
Cho nên do dự một chút, cô liền gật đầu, “Cũng được, 4 giờ tôi về.”
“Tốt, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho em.” Quan Tĩnh săn sóc, dừng xe bên ngoài tiểu khu, sau đó xuống xe, đưa Hứa Lạc đến lầu dưới nhà bọn họ.
Nói cho cùng, nếu lái xe đi thẳng vào, mục tiêu quá lớn, xem như người nhà Hứa Lạc không thấy, nhưng cũng sẽ nghe được từ miệng của người khác. Mặc dù Quan Tĩnh tự nhận mình đang theo đuổi Hứa Lạc, không có gì phải giấu diếm, nhưng bây giờ hai người chỉ vừa mới bắt đầu tiếp xúc, anh không hy vọng Hứa Lạc chịu áp lực từ gia đình.
Chỉ là cũng không thể để Hứa Lạc xách đồ một mình, cho nên anh chọn biện pháp thỏa hiệp này.
Hứa Lạc chưa kịp mở miệng nói chuyện anh đậu xe thì Quan Tĩnh đã tắt máy, xách đồ xuống xe. Cô nhún vai một cái, có lúc người này thật thấu hiểu ánh mắt nhìn người nghen!
Cuối tuần qua đi rất nhanh. Chủ nhật, mẹ biết Hứa Lạc phải trở lại, cho nên sáng sớm đã thức dậy, làm rất nhiều đồ để cô mang về, nào là thịt bò kho, cánh gà Cola, cá lát chiên…
Hứa Lạc đi theo sau lưng mẹ ăn trộm, “Ưm, đã lâu không được thưởng thức tài nghệ của mẹ rồi, quả nhiên thật ngon!”
Mẹ hừ lạnh, “Không nói tiếng nào đã chạy ra nước ngoài, không được ăn là đáng đời!”
Hứa Lạc le lưỡi một cái, không dám nói lại. Đề tài nghiên cứu sinh của cô chính là văn học Lưỡng Tống (Lưỡng Tống là từ năm 960-1279, gồm Bắc Tống (960-1127) và Nam Tống (1127-1279)), giáo sư chính là học sinh của bà Ngoại. Chỉ là phần lớn thời gian cô đều theo chân bà Ngoại làm nghiên cứu. Chị nói thử xem, một chuyên ngành như vậy mà chạy ra nước ngoài làm học sinh trao đổi làm cái gì? Người ngoại quốc có thể dạy chị thi từ ca phú, hay là thưởng thức tản văn cổ đại à?
Cho nên người nhà rất bất mãn chuyện cô chạy ra nước ngoài, đã vậy còn thỉnh thoảng lấy tội này ra phê phán một hồi.
Vì vậy đến buổi chiều, điện thoại vừa vang lên, Hứa Lạc lập tức mang hành trang chạy xuống lầu. Mặc dù về nhà thoải mái, nhưng nhất định sẽ bị lãi nhãi mãi.
So với Quan Tĩnh thì thật tốt hơn nhiều, vừa nấu đồ ăn ngon cho cô, lại không cằn nhằn. Ôi!
Khiến Hứa Lạc ngạc nhiên là nhà hàng Quan Tĩnh mời cô tới ăn không phải loại cao cấp gì, thậm chí cũng không phải là nhà hàng Tây mà giới trẻ bây giờ ưa thích. Nó chỉ là một nhà hàng canh cá luộc Trùng Khánh.
Sau khi món ăn được mang lên, cô càng kinh ngạc đến mức rớt cằm ra.
Quan Tĩnh không gọi bất cứ món nào khác, chỉ một chậu nước cá. Thật sự là một cái chậu, bằng thiết, so với bồn rửa mặt của Hứa Lạc còn lớn hơn, gần như tràn đầy, đặt lên bàn, chiếm đi phân nửa mặt bàn.
Mở lửa lên lại, nước cá luộc sôi ùng ục, tỏa ra mùi thơm khiến người ta chảy nước miếng. Mắt Hứa Lạc lập tức sáng lên, “Thơm quá!”
“Nếm thử xem. Mùi vị cũng được lắm.” Quan Tĩnh nói.
Hứa Lạc gắp một lát cá, quả nhiên vừa tê vừa cay, cộng thêm thịt cá thơm nồng, khiến người ta nhai chưa xong miếng thứ nhất đã muốn miếng thứ hai.
Thức ăn Trùng Khánh ngon đặc sắc, đại khái chính là phóng khoáng. Tất cả mọi người đều vén tay áo lên, đầu đầy mồ hôi, khí thế ngất trời, vô cùng sảng khoái. Không giống như nhà hàng Tây, mọi người ăn uống nhẹ nhàng, miệng nhai thật nhỏ, có hình tượng nhưng không đã nghiền chút nào.
Thấy Hứa Lạc ăn cay tới nổi lè lưỡi ra, ánh mắt Quan Tĩnh đen lại, gọi hai chai Sprite ướp lạnh, xin lỗi nói, “Tôi còn phải lái xe, không thể uống rượu.”
Hứa Lạc vội vàng lắc đầu, “Tôi cũng không thể uống rượu, có nước uống là tốt rồi!”
Hai người ăn đến mức bụng căng tròn, vậy mà nồi canh vẫn còn một nửa. Quan Tĩnh đi ra ngoài xe, mang vào một cà men giữ nhiệt, loại có thể đựng canh… bới canh còn dư lại.
Đây cũng là sự khác biệt giữa anh và người khác. Mời con gái hẹn hò, không chỉ keo kiệt mời đi ăn canh cá luột, ngay cả đồ ăn dư thừa cũng mang về, nói ra chỉ sợ người ta khinh thường. Chỉ là, Hứa Lạc lại cảm thấy rất vui.
Bởi vì Quan Tĩnh không cố ý giả tạo trước mặt mình.
Cô nhìn động tác của Quan Tĩnh, không nhịn được hỏi, “Rốt cuộc anh có bao nhiêu nồi cơm điện vậy hả?” Trong khoảng thời gian này, Quan Tĩnh mang cơm cho cô bằng nhiều nồi đựng cơm không giống nhau chút nào.
Quan Tĩnh nghe vậy, dừng lại động tác múc đồ ăn, gần như không dám ngẩng đầu lên, “Có mấy cái, đều là chưa dùng qua, cho nên lấy ra dùng thôi.”
Thật ra thì cái ngày anh quyết định đưa cơm cho Hứa Lạc, anh đã đi siêu thị mua hơn mười cái, lớn nhỏ khác nhau, chức năng khác nhau, quả thật cần cái gì có cái đó.
Đóng gói xong, lúc trả tiền, rốt cuộc Hứa Lạc biết vì sao Quan Tĩnh lại hào phóng nói ‘có thể AA’ rồi.
Bởi vì một nồi canh cá luộc đầy tràn như vậy mà chỉ tốn có 70 đồng! Cộng thêm bát đũa, Sprite, cơm gì nữa đó, AA xong thì mỗi người chỉ trả 40 đồng, hoàn toàn không giống như cô nghĩ, phải móc ra một đống tiền túi.
Mãi cho tới khi ra đến cửa, cô mới không thể tưởng tượng được thốt ra một câu, “Đây cũng quá là rẻ chứ hả?”
Trước lúc trở lại, Thượng Khiết rủ cô đi ăn một nhà hàng búp phê rất ngon, nói cái gì vừa tiện lợi vừa thực dụng. Kết quả thế nào? Cũng xài hết 150 đồng, chia đều mỗi người trả hơn 70 đồng.
“So với nhà hàng búp phê còn rẻ hơn!” Hứa Lạc không nhịn được cảm thán.
“Chẳng qua chỉ là cá trắm cỏ bình thường, nguyên liệu được dùng cũng rất bình dân, tiệm ăn kiếm được lời cũng chỉ vì vậy. Loại thức ăn này chỉ toàn dựa vào tay nghề của người làm bếp.” Quan Tĩnh nói.
Điều này cũng đúng, Hứa Lạc nhớ mẹ đã nói qua, hình như cá trắm cỏ chỉ có 10 đồng một cân, coi như một nồi của bọn họ có khoảng 3 cân, tốn khoảng 30, 40 đồng. Giá và cải trắng chỉ cần mấy đồng là đủ, các loại gia vị cũng không bao nhiêu. Coi như tiền vốn là 50 đồng, vậy là lời được 20 đồng.
Có lẽ cũng bởi vì quá rẻ, cho nên hoàn toàn không có áp lực, Hứa Lạc hưng phấn nói, “Sau này có gì ăn ngon, nhớ kêu tôi với.”
“Được.”
Quan Tĩnh đưa cô trở về trường học. Trên đường đi, anh dừng xe ở siêu thị, mua hai cân mì sợi, nói là mang về bỏ vào nồi canh cá, làm đồ ăn khuya cho các công nhân ở tiệm sửa xe.
Thì ra lúc anh đóng hộp mang về, đã suy nghĩ chu đáo muốn làm gì với nó. Thật không lãng phí chút nào! Trong lòng Hứa Lạc cảm thán, khẳng định Quan Tĩnh rất giỏi chăm lo việc nhà.
Tới trường học, Quan Tĩnh cũng không lo ngại điều gì, chạy thẳng xe tới lầu dưới của Hứa Lạc. —— Có thể nói là anh ước gì trong trường phao ra tin đồn, tốt nhất là ấn định sẳn địa vị của anh cho rồi, tránh cho có người không mắt mà tới quấy rầy Hứa Lạc.
“Vậy tôi lên trước đây.” Hứa Lạc cỡi dây an toàn ra, thò tay lấy đồ đạc của mình.
“Đợi một chút.” Quan Tĩnh xuống xe theo, nhà hoặc là nói, hắn ước gì ở trong trường học truyền ra ngọn gió nào nói Phong Ngữ, tốt nhất là trực tiếp đem địa vị của hắn quy định sẵn xuống mới phải. Tránh cho có người không có mắt, tới quấy rầy Hứa Lạc.
"Vậy ta đi lên trước." Hứa Lạc cởi dây nịt an toàn ra, đưa tay đi nói đồ đạc của mình.
"Đợi chút." Quan Tĩnh xuống xe theo, mở cửa sau xe, cẩn thận bưng ra một gói đồ, “Tặng cho em.”
Đó là hai đóa hoa sen chớm nở, còn cố ý cắm trong bình nuôi dưỡng. Chiếc bình này không phải là bình thủy tinh theo kiểu lưu hành bây giờ, mà là bình sứ bụng bự cổ nhỏ. Trên mặt gốm màu xanh nhạt có vẽ vài lá sen, kết hợp vào hoa sen cắm bên trong trông rất hòa hợp
“Đẹp quá!” Hứa Lạc vui mừng.
Trong tất cả những lần cô nhận được hoa tươi, đây có lẽ là lần đầu tiên có người phí nhiều tâm tư như vậy. Những người khác toàn tặng hoa hồng, cùng lắm là màu sắc khác nhau mà thôi.
Vẻ mặt Quan Tĩnh cũng dịu hẳn đi, “Sáng nay lúc ra khỏi thành, đi ngang qua một mảnh ao sen, thấy hoa đang hé nụ, nghĩ rằng em sẽ thích nên tôi hái hai đóa.”
Nếu Quan Tĩnh tặng hoa hồng gì đó, Hứa Lạc quả thật không dám nhận. Nhưng phần quà tặng này khiến cô vừa nao nao, vừa yêu thích, hơn nữa cũng không phải là đồ mua. Hoa sen không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhận lấy cũng không sao.
“Cám ơn.” Cô nói.
Quan Tĩnh nhìn đồ cô xách trong tay, “Bình hoa này đựng đầy nước, hơi nặng, để tôi giúp em mang lên.”
Hứa Lạc không từ chối.
Sau lưng cô, Quan Tĩnh cười nhàn nhạt. Trong khoảng thời gian này, mặc dù mỗi ngày anh đều mang cơm tới cho Hứa Lạc, nhưng chưa bao giờ vào nhà của cô. Có lúc Quan Tĩnh có cảm giác mình càng ngày càng giống người giao thức ăn.
Mà bây giờ, một tuần sau khi anh thổ lộ, rốt cuộc cũng có tiến triển.