Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 10: Mặt hồ Tình nhân, nụ hôn yên giấc




Cô muốn tránh nhưng hai cánh tay đều bị anh giữ lại. Anh cười, khóe miệng cong cong, đôi môi lành lạnh chạm lên da thịt của cô, thủ thỉ: "Ngủ ngoan."

Về đến nhà, mẹ đang nấu ăn, Tùng Dung vừa vào bếp đã bị đuổi ra, "Con mau đi ra! Đừng phá rối! Từ nhỏ tới lớn hễ con bước vào bếp là có chuyện. Đi ra mau!"

Tùng Dung ngượng ngập đứng ở cửa bếp. Ôn Thiếu Khanh nhớ lần trước cô rửa bát hết cả một chai nước rửa thì không nhịn được cười, cởi áo khoác, xắn tay áo đi vào, "Bác gái, bác để cháu giúp."

Mẹ Tùng Dung xua tay, "Không cần, không cần. Cháu ra phòng khách chơi với Tùng Dung, bác xong ngay thôi."

"Không sao đâu bác. Ở nhà cháu cũng hay nấu ăn, bác để cháu giúp đi ạ."

Anh nói xong liền cầm dao bắt đầu thái thịt. Mẹ Tùng Dung vừa nhìn đã biết anh thường nấu ăn, nở nụ cười, "Người trẻ các cháu có mấy ai biết nấu ăn đâu. Tùng Dung nhà bác chính là đứa vụng về trong cuộc sống, chẳng nấu nổi bát mì. Ôi, kỹ năng dùng dao của cháu tốt quá, bác nấu ăn bao năm cũng không bằng."

Tùng Dung đứng ở cửa bếp cãi lại: "Người ta làm nghề mổ xẻ, nghịch dao đương nhiên là giỏi nhất."

Mẹ cô giơ tay lên, Tùng Dung bị dọa liền lủi về phòng khách.

Trong phòng khách, bố cô đang thích chí mở vò rượu, mở ra rồi ngửi thử, khuôn mặt vô cùng hưởng thụ, "Thơm quá!"

Tùng Dung cũng ngửi thử rồi bịt mũi tránh xa.

Có Ôn Thiếu Khanh phụ giúp, cơm nước mau chóng xong xuôi.

Trên bàn ăn, mẹ Tùng Dung vui vẻ nói với bố cô: "Mấy món này đều là Thiếu Khanh làm đấy, không ngờ cậu ấy nấu ăn giỏi vậy!"

Bố Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi chọc ghẹo cô, "Dung Dung nhà mình có lộc ăn rồi!"

Tùng Dung chán nản cầm đũa lên, như sực nhớ ra điều gì, "Nhiều món thế này ăn cũng không hết, gọi Chung Trinh tới ăn cùng đi."

Mẹ cô ngăn lại, "Em họ con về trường rồi. Lúc chiều thằng bé gọi điện tới, con không ở nhà."

"Đi rồi?" Tùng Dung hết kinh ngạc thì chuyển sang tức giận. Thằng nhóc này cố ý chọn lúc cô không có mặt để hành động đây mà! 

Ôn Thiếu Khanh thấy lửa giận bắt đầu cháy lên trong mắt Tùng Dung, khôn khéo phủi sạch tội trạng của bản thân bằng cách nói nhỏ vào tai cô: "Ăn đã rồi xử lý cậu ấy sau."

Tùng Dung ngoảnh sang nhìn anh oán trách. Xử lý nó? Rõ ràng anh mới là kẻ chủ mưu cơ mà?

Ôn Thiếu Khanh chột dạ trước ánh mắt cô. Anh xoa mũi, tránh tia nhìn của Tùng Dung rồi cười với bố mẹ cô nói: "Hai bác mau nếm thử xem sao ạ."

Bố mẹ Tùng Dung đang liếc mắt đưa tình với nhau, Ôn Thiếu Khanh bỗng dưng quay đầu lại khiến hai người lớn đều hơi ngượng, cười đáp: "Được rồi, ăn thôi."

Mới ăn được vài miếng, bố Tùng Dung đã chỉ đạo con gái: "Dung Dung, con vào bếp xem rượu hâm nóng xong chưa, xong rồi thì mang ra đây, bố uống mấy chén với Thiếu Khanh."

Tùng Dung nhớ tới mấy lời nói nhảm của Ôn Thiếu Khanh trước đó, luẩn quẩn không chịu đi, "Bố đừng uống, mai còn phải đi làm mà!"

Nói xong lại nhìn Ôn Thiếu Khanh, "Anh ấy không biết uống."

Nghe con gái nói vậy, bố cô quay sang hỏi Ôn Thiếu Khanh: "Không uống được chút nào à?"

Ôn Thiếu Khanh cười ngại ngùng, "Chỉ uống được mấy chén thôi ạ."

Bố Tùng Dung xua tay, "Không sao, mấy chén là được. Uống say cũng không sao, hôm nay ở lại nhà luôn! Nếu quả thật không được thì Dung Dung uống với bố nhé."

Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung rồi hỏi bố cô: "Cô ấy uống giỏi lắm ạ?"

Mẹ Tùng Dung cười, "Đúng thế, nó giống bố nhất ở chỗ tửu lượng."

Bố Tùng Dung lộ vẻ tự hào, "Đúng đúng, con gái cưng của bác lúc rảnh rỗi vẫn thường uống mấy chén với bố nó."

Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung, ánh mắt sâu thẳm. Tùng Dung nhớ lần trước khi nói đến chuyện đỡ rượu, cô đã quả quyết khẳng định mình không biết uống, không ngờ lời nói dối lại bị vạch trần nhanh như vậy. Cô lúng túng đứng dậy, "Con vào bếp lấy rượu."

Tùng Dung mau chóng mang rượu ra, rót cho bố và Ôn Thiếu Khanh mỗi người một chén. Bố cô cầm chén rượu trong tay, nói với Ôn Thiếu Khanh: "Quê gốc nhà bác ở Thiệu Hưng. Người Thiệu Hưng có câu: Hút nước hồ Giám[1] trước cửa, ủ rượu Thiệu vạn năm thơm. Năm xưa khi em gái bác chào đời, bố bác đã ủ mấy vò như thế. Khi đó bác còn nhỏ, chưa hiểu được tấm lòng của bố. Về sau khi có Tùng Dung, bác mới hiểu được ý bố mình, thế nên cũng bảo người ta ủ cho hai vò, chôn dưới cây hoa quế. Theo quy tắc từ xưa của Thiệu Hưng, phải đợi đến khi gả con gái mới mang đến nhà chồng làm đồ cưới. Hôm nay bác vui, mở trước một vò, chúng ta nếm thử trước. Mùa đông miền Nam lạnh ấm, uống vài chén này là tuyệt nhất."

[1] Hồ Giám: Một thắng cảnh ở phía Nam thành phố Thiệu Hưng, thuộc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

Nói xong, ông cụng chén với Ôn Thiếu Khanh, "Nào, uống!"

Tửu lượng chính là điểm yếu duy nhất của Ôn Thiếu Khanh. Anh cúi đầu nhìn thoáng chất lỏng trong suốt màu hổ phách trong chén, thu hết can đảm nhấp một ngụm, nhận ra không có vị vừa cay vừa đắng vừa chát như rượu trắng, mà còn thoảng mùi hương ngào ngạt hệt như lời đồn.

Loại rượu này e là tác dụng sau khi uống sẽ càng mạnh. Ôn Thiếu Khanh ngập ngừng ngẩng lên, thấy bố Tùng Dung đang nhìn mình trông đợi, liền dằn lòng uống hết cả chén.

Nhìn dáng vẻ hy sinh anh dũng của anh, Tùng Dung chỉ thấy buồn cười. Cô cố nhịn cười rót cho anh một cốc nước ngọt, "Không sao chứ? Uống ít đồ ngọt vào cho dễ chịu."

Ai ngờ bố lại đẩy cô ra, "Đừng phá đám, uống rượu ai lại uống kèm nước ngọt? Uống rượu phải kèm đồ nhắm! Nào, ăn cái này đi!"

Ôn Thiếu Khanh mỉm cười, "Bác nói chí phải ạ."

Bố Tùng Dung hài lòng gật đầu rồi lại nhìn con gái, "Sao con không uống?"

Tùng Dung lắc đầu, "Con không uống, hai người uống đi."

Bố cau mày, mẹ bèn rót cho cô một chén, "Uống chút đi, mấy khi bố con vui thế này. Bình thường các con không ở đây, chẳng ai uống cùng ông ấy."

Tùng Dung nhận chén, thản nhiên uống. Trông dáng vẻ thoải mái vui vẻ của cô, Ôn Thiếu Khanh vô cùng hâm mộ.

Ba người uống hết chén này đến chén khác, bố Tùng Dung càng lúc càng hứng thú. Men rượu đã bốc lên trong người Ôn Thiếu Khanh nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng, còn Tùng Dung vẫn bình thản như thường. Uống mãi, bố cô bỗng nắm chặt tay Ôn Thiếu Khanh, hứng chí hỏi: "Rượu ngon chứ?"

Ôn Thiếu Khanh khổ mà không dám nói, cắn răng gật đầu, "Ngon ạ!"

Bố Tùng Dung càng hứng khởi, "Cháu không biết đâu, bao năm nay bác cứ sợ rượu này sẽ phải chôn ở dưới đất mãi mãi đấy."

"Tại sao ạ?"

Bố Tùng Dung hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô, "Con nói với cậu ấy chưa?"

Tùng Dung ngầm hiểu, chán nản cầm chén rượu lên uống sạch, nghiêng đầu, "Dù con không nói thì đứa cháu trai miệng rộng của bố cũng chẳng bỏ qua cho."

"Vậy là tốt rồi." Bố Tùng Dung kéo tay Ôn Thiếu Khanh, tiếp tục đưa chuyện, "Không biết vì sao mà từ bé đến lớn nó được rất nhiều con gái thích. Hồi ấy bỗng dưng đi du học, mãi cũng không chịu về, hai bác liền sợ, sợ nó..."

Mẹ Tùng Dung cười thêm vào: "Sợ nó thích phụ nữ thật rồi kết hôn ở nước ngoài, cả đời cũng không về nữa."

Bố cô gật đầu, "Ừ. May mà cuối cùng nó cũng đưa cháu về nhà, bác yên tâm rồi."

Ôn Thiếu Khanh rất muốn cười nhưng không dám cười công khai, liền cúi thấp đầu, hai vai không ngừng run lên.

Tùng Dung đá anh dưới bàn, nhìn bố mẹ mình bất lực, "Con đã bảo là con không thích phụ nữ! Tại bố mẹ không tin đấy chứ!"

"Lần này thì tin rồi! Tin rồi!" Bố đã uống say nhưng vẫn không quên rót rượu cho Ôn Thiếu Khanh, "Nào, chúng ta uống thêm chén nữa."

Ôn Thiếu Khanh đã tới giới hạn chịu đựng. Mặc dù không khó uống như rượu trắng, nhưng suy cho cùng vẫn là rượu. Lòng âm thầm rỉ máu, anh vẫn phải run run đưa chén rượu ra, "Cháu mời bác ạ."

Tùng Dung không nhịn nổi nữa, nhân lúc họ nói chuyện, cô uống liền mấy chén lớn, tới khi thấy rượu sắp hết mới lén lút đặt vò lại chỗ cũ.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy mẹ đang nhìn mình, cười như có như không. Cô đỏ mặt, "À... Con thấy rượu rất ngon, mẹ có muốn thử không ạ?"

Mẹ còn chưa nói gì, bố cô đã kêu lên: "Ôi, sao lại hết rồi?"

Tùng Dung đứng bật dậy, tỏ vẻ muốn tàn tiệc, "Hết rồi cũng được, kết thúc thôi! Con rửa bát!"

Bố nhìn cô mơ màng, "Kết thúc?"

Tùng Dung gật mạnh đầu rồi nhìn mẹ cầu cứu.

Mẹ cô cũng đứng dậy theo, "Cũng muộn rồi, kết thúc thôi."

Bà chủ gia đình đã lên tiếng, bố Tùng Dung cũng gật đầu đứng dậy, "Vậy chúng ta đi dạo đi."

Mẹ Tùng Dung hơi do dự, nhìn con gái rồi lại nhìn Ôn Thiếu Khanh, "Cũng được, đưa anh ra ngoài cho bớt mùi rượu. Dung Dung, con rót cho Thiếu Khanh cốc trà giải rượu nhé."

Dứt lời, mẹ cô đỡ bố ra ngoài đi dạo.

Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh vẫn đang ngồi bất động trên ghế, thử hỏi dò: "Không sao chứ?"

Ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt hơi lờ đờ, phản úng hơi thậm chạp thì không có gì khác thường.

Mãi sau anh mới trả lời, giọng cũng được kiềm chế nghe khá bình tĩnh: "Có sao."

Nói xong, anh ngẩng lên nhìn Tùng Dung, trong mắt ngập tràn phiền não, "Hình như anh uống say rồi."

Tùng Dung không biết làm sao, đỡ anh dậy, "Uống say thật rồi? Để em dìu anh đi nghỉ."

Vừa chạm vào, Ôn Thiếu Khanh đã ngả cả người vào cô, Tùng Dung khó nhọc dìu anh đi về phòng ngủ cho khách.

Nhưng Ôn Thiếu Khanh say rượu không ngoan, kéo cô đi về một phòng khác.

Tùng Dung giữ chặt anh, "Bên này mới là phòng ngủ cho khách."

Ôn Thiếu Khanh vò tóc cự tuyệt, "Anh muốn ở phòng này."

Tùng Dung đau đầu gỉải thích: "Phòng này là phòng của em."

Ôn Thiếu Khanh dùng hành động chứng minh lựa chọn của mình. Anh thẳng người lên, lảo đảo đi tới phòng cô. Tùng Dung sợ anh ngã, đành đi theo dìu.

Anh không hề mập, chẳng ngờ lại nặng đến thế. Tùng Dung dìu anh loạng choạng vào phòng, đi tới cạnh giường thì hết sức. Hai người ngã xuống giường, hơn nửa thân người Ôn Thiếu Khanh đè trên người cô.

Đầu anh áp vào cổ cô, hai người đều uống rượu, nhiệt độ cơ thể đều cao, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận sức nóng từ đối phương. Họ chưa bao giờ thân mật như vậy. Cảm thấy hơi thở của anh quanh quẩn bên mình, Tùng Dung không dám lộn xộn.

Nhưng Ôn Thiếu Khanh rất không ngoan, liên tục cử động, cọ vào người cô. Tùng Dung muốn khóc, đẩy mạnh anh, "Dậy mau, bố mẹ em sắp về!"

Ôn Thiếu Khanh xấu tính ôm cô vào lòng, áp mặt sát vào cô, "Không dậy nổi."

Nhiệt độ trên người anh cao đến đáng sợ, Tùng Dung cũng là người trưởng thành, chẳng phải chưa từng nghe chuyện say rượu làm loạn. Cô cứng người, không dám giãy mạnh, sợ Ôn Thiếu Khanh mất khống chế.

Ôn Thiếu Khanh như biết đọc suy nghĩ, vùi đầu vào cổ cô cười.

Tùng Dung thẹn quá hóa giận, "Anh cười gì?"

Ôn Thiếu Khanh nhắm mắt, "Em đừng sợ, trong y học, say rượu gọi là nhiễm độc cồn. Thông thường mà nói, say rượu sẽ khiến hệ thần kinh hoạt động dị thường, tuần hoàn máu hỗn loạn, bộ phận thể xốp không dễ gì sung huyết, nên không có năng lực gây án đâu. Anh say thật, dù em muốn làm gì thì anh cũng không thỏa mãn em được. Cái gọi là say rượu mất lý trí chỉ là cái cớ thôi."

Tùng Dung đỏ mặt, "Anh say mà còn có lòng dạ giải thích những điều này cho em?"

"Anh học y bao năm nay, đây là bản năng." Ôn Thiếu Khanh mở lớn đôi mắt nhìn cô, "Anh say thật, đang choáng đầu lắm."

Tùng Dung nhíu mày, "Nói dối, anh mới uống được mấy chén đâu?"

Ôn Thiếu Khanh lại ôm cô, "Anh đã nói với em là tửu lượng anh kém rồi mà. Lúc uống không thấy gì, giờ mới choáng."

Vùng vẫy một lúc đều vô ích, Tùng Dung dứt khoát từ bỏ, ngả vào lồng ngực anh oán trách: "Đây là rượu Thiệu Hưng, lúc uống không có cảm giác gì, nhưng tác dụng sau khi uống rất mạnh. Khi nãy đã bảo anh uống ít thôi mà."

"Anh nghĩ đây là bố vợ kiểm tra tửu lượng của con rể, sao dám không uống." Ôn Thiếu Khanh thở dài, cúi đầu lẩm bẩm, còn bóp nhẹ tay Tùng Dung, "Nhưng em uống cũng tốt, giúp lưu thông máu, thông kinh mạch, khử lạnh."

Thấy anh say vẫn nhớ đến mình, trái tim Tùng Dung như được tưới một dòng nước ấm. Cô vuốt ve ấn đường của anh, dịu dàng hỏi: "Đau đầu không?"

Anh kéo tay cô xuống, đặt bên môi hôn nhẹ, khẽ "ừ".

Đồ trên giường Tùng Dung vẫn là đồ dùng từ thời đi học. Hồi ấy đang chuộng mốt hoa nhí, mẹ đặt mua cho cô mấy bộ. Giờ anh đang nhắm mắt nằm giữa những bông hoa li ti, trông vẫn hết sức hài hòa.

Có lẽ do ánh đèn trên đỉnh đầu chói quá nên Ôn Thiếu Khanh hơi cau mày. Tùng Dung mò mẫm công tắc bên giường, bật chiếc đèn tường ánh sáng dịu, quả nhiên thấy đôi mày anh giãn ra.

Giờ đang là tầm náo nhiệt của buổi tối, có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng ồn ào của sinh viên chơi đùa trong sân trường. Tùng Dung được anh ôm trong lòng, yên lặng nằm đó, bên tai là tiếng thở khẽ khàng của anh. Cô bỗng cảm thấy, nếu có thể nằm mãi như thế mà chẳng màng bất cứ thứ gì thì tuyệt biết bao.

Nhưng Ôn Thiếu Khanh chỉ yên lặng mấy phút rồi bắt đầu giở trò. Đầu tiên anh xấu xa ngậm lấy vành tai cô, phả hơi thở vào lỗ tai, sau đó dụi đầu vào cần cổ cô khẽ khàng gặm cắn nơi mềm mại nhất. Cảm giác tê dại lập tức lan từ cổ đến toàn thân, Tùng Dung cắn môi kìm nén tiếng rên sắp tràn ra khóe miệng.

Cô rất mềm, rất ấm, ôm vào cực kỳ thoải mái. Mùi hương của cô tràn ngập khắp chăn gối, dịu ngọt ấm nồng, dù Ôn Thiếu Khanh luôn cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn có phản ứng.

Tùng Dung nhanh chóng cảm thấy tình hình không ổn, dường như có vật gì chạm vào đùi mình. Sau khi kịp phản ứng, cô đập vào người anh, mặt đỏ rực lên, "Anh lại lừa em! Anh bảo uống say sẽ không..."

Ôn Thiếu Khanh mở mắt, hắng giọng: "Vừa nãy anh bảo là thông thường, xét theo góc độ thuần y học mà nói thì sau khi say rượu, cái đó sẽ không có vấn đề gì. Nhưng sinh mệnh vốn rất kỳ diệu, có một số hiện tượng không thể giải thích bằng khoa học."

Khóe miệng Tùng Dung giật nhẹ, thật sự không hiểu nổi tại sao trên gương mặt tuấn tú nho nhã này lại có thể xuất hiện vẻ vô lại bại hoại như vậy, chẳng khác nào kẻ lưu manh giở trò xấu xa, có chỗ nào giống một giáo sư chứ?

Cô đẩy mạnh anh, "Anh còn nói linh tinh! Mau dậy đi!"

Ôn Thiếu Khanh không nỡ đứng dậy, nhàn nhã khép mắt, "Em cũng từng lừa anh mà, còn bảo là tửu lượng không tốt."

Tùng Dung lại đánh anh, "Hai chuyện này đâu có giống nhau?"

Hai người đang giằng co thì chợt nghe tiếng đập cửa, "Tùng Dung, con đâu rồi?"

Tùng Dung giật nảy mình. Mải lăn lộn với anh, bố mẹ về lúc nào còn không biết. Lần này cô thật sự muốn khóc, đập đập Ôn Thiếu Khanh, "Tại anh hết! Lần này làm sao giải thích được!""

Ôn Thiếu Khanh mở mắt nhìn cô, nhanh chóng ngồi dậy, day day ấn đường. Lúc này mà anh vẫn hết sức bình thản, "Căng thẳng cái gì." Nói xong kéo chăn đắp lên người Tùng Dung, "Chốc nữa phối hợp với anh một chút."

Sau đó anh đứng lên chỉnh lại quần áo mới đi mở cửa, cười nói với người bên ngoài: "Tùng Dung kêu chóng mặt, cháu dìu cô ấy vào đây nghỉ một lát."

Bố mẹ Tùng Dung vừa vào cửa đã trông thấy con gái mình nằm nghiêng trên giường. Thấy gò má cô đỏ bừng, mẹ hỏi: "Uống say thật à?"

Tùng Dung chỉ có thể vờ khép hờ mắt ngồi dậy, day trán, "Mẹ, con đau đầu quá."

Mẹ ngồi xuống mép giường, sờ mặt cô, "Sao mặt lại đỏ thế này? Bình thường con uống tốt lắm cơ mà, sao hôm nay mới có mấy chén đã gục?" Vừa nói vừa quay đầu hỏi chồng: "Rượu này của có anh vấn đề gì không đấy?"

"Chắc không phải chứ?" Bố Tùng Dung ra ngoài dạo một vòng đã tỉnh táo lại, quay sang hỏi Ôn Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh có khó chịu không?"

Ôn Thiếu Khanh liếc Tùng Dung, day trán trả lời: "Cháu cũng đau đầu."

Mẹ Tùng Dung chợt sờ vào cổ con gái, "Sao chỗ này của con đỏ vậy? Dị ứng à?"

"Vâng!" Tùng Dung vừa thầm oán Ôn Thiếu Khanh, vừa chột dạ gật đầu, "Chắc là dị ứng rồi ạ."

Mẹ cô quay đầu lườm chồng, "Rượu này của anh chắc chắn có vấn đề, sau này đừng uống nữa!"

Ôn Thiếu Khanh tựa cửa, nhếch mép nhìn Tùng Dung diễn kịch, thỉnh thoảng lại mỉm cười đón lấy ánh mắt như dao của cô.

Nằm một lúc, Tùng Dung không giả vờ được nữa, sợ chốc nữa sẽ bị lộ nên uống nước mật ong mà mẹ chuẩn bị rồi lấy lý do đi dạo cho tỉnh rượu để kéo Ôn Thiếu Khanh chạy khỏi nhà.

Trường chỉ rộng đến vậy, hồi chiều đã đi được kha khá, Tùng Dung liền dẫn anh đi dạo chợ đêm ở cửa sau trường học.

Những sinh viên đang ở độ dạt dào sức sống nên dù là mùa đông nhưng chợ đêm vẫn rất sôi động. Tói giờ ăn bữa khuya, người đã vây kín quanh quầy ăn vặt.

Tùng Dung ở miền Bắc đã lâu, không chịu được thời tiết lạnh ẩm ở miền Nam. Trước khi ra khỏi nhà, cô tìm được một chiếc áo phao lông vũ ngắn mà vào mùa đông ở miền Bắc cũng khó mà mặc một lần, sau đó quấn khăn quàng cổ thật dày rồi đi ra ngoài.

Ra cửa mới biết mình mặc áo khoác cùng kiểu với Ôn Thiếu Khanh, chẳng qua là màu khác nhau, một người áo đen một người áo trắng. Năm ngoái về ăn Tết, cô không chịu nổi cái lạnh mùa đông mới vào trung tâm thương mại mua áo này, nghĩ cũng không mặc nhiều nên không chọn kỹ, mua bừa một chiếc mang về. Nhưng áo của Ôn Thiếu Khanh...

Cô hắng giọng, "Áo này của anh..."

"À, áo này anh mua ở đây đấy. Năm ngoái tới đây dự một hội thảo nghiên cứu, vừa xuống máy bay đã bị cảm lạnh, liền mua tạm một chiếc ở sân bay." Dứt lời, anh nhìn áo khoác trên người Tùng Dung, "Xem ra chúng ta quả thật rất có duyên."

Cô không có ý kiến gì về mối "nghiệt duyên sâu nặng" giữa mình và Ôn Thiếu Khanh. Nếu duyên mỏng hơn một chút, giờ họ đã chẳng đứng cùng nhau ở nơi này.

Nghĩ vậy, cô nhìn anh thật kỹ.

Hiếm khi thấy Ôn Thiếu Khanh mặc trẻ trung như vậy. Anh không mặc áo khoác cùng sơ mi như ngày thường, mà mặc chiếc áo len cao cổ trắng bên trong áo phao lông vũ đen, phối với quần thô đen, trông dáng vẻ như một sinh viên. Đây hẳn cũng là dáng vẻ anh hồi còn học đại học.

Ôn Thiếu Khanh kiên nhẫn để cô nhìn khuôn mặt và dáng người mình cho thỏa thích, mãi sau mới lên tiếng nhắc: "Thưởng thức đủ rồi thì đi thôi nhỉ? Đứng yên trong gió rét thế này thật sự lạnh lắm."

Tùng Dung đỏ mặt. May mà hơn nửa khuôn mặt cô đều giấu sau lớp khăn quàng, anh không nhìn thấy. Cô vờ bình tĩnh, "Đi thôi."

Ở đây chủ yếu bán các loại quà vặt. Đi được mấy bước, Tung Dung cảm thấy đói, bèn thử lục lọi trong túi. Vừa rồi vội ra ngoài, không mang đồng nào theo, vì vậy cô ngẩng đầu nhìn Ôn Thiếu Khanh.

Một tay Ôn Thiếu Khanh nắm tay cô, một tay đặt trong túi quần, đang nhìn khắp bốn phía thì chợt cảm thấy ánh mắt nóng rực của Tùng Dung, liền quay sang nhìn cô, "Sao vậy?"

Chẳng mấy khi chìa tay xin tiền người khác, Tùng Dung nhìn anh bằng ánh mắt vừa nịnh nọt vừa ngượng ngùng, "Anh có mang tiền không?"

Ôn Thiếu Khanh sờ túi, lấy ra số tiền lẻ còn thừa lúc gọi xe ban ngày đưa cho cô, "Có đủ không?"

"Đủ. Đủ." Tùng Dung hớn hở, kéo tay anh đi đến một sạp bán bò viên.

Hai người mặc áo phao lông vũ một đen một trắng, trông trẻ ra mấy tuổi, hệt như một đôi tình nhân sinh viên. Chủ quán chắc cũng nghĩ họ là nghiên cứu sinh của Đại học S, cười chào hỏi: "Hai bạn muốn ăn gì thì tự lấy nhé."

Bò viên nóng hổi được xiên thành một xiên, tưới nưóc tương, thơm nức mũi. Tùng Dung cắn một miếng, ăn ngon lành xong mói nhớ ra Ôn Thiếu Khanh, bèn đưa đến gần miệng anh hỏi: "Anh có ăn không?"

Ôn Thiếu Khanh uống rượu xong bụng không thoải mái, vốn không thèm ăn, nhưng nhìn nụ cười trên khuôn mặt Tùng Dung và cả động tác thân mật mà chính cô cũng không phát giác, bèn cúi đầu cắn một miếng.

Tùng Dung cắn miếng cuối cùng, cười hỏi: "Ngon không?"

Thật ra hương vị rất bình thường, mùi nước tương hơi nặng, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của cô, anh vẫn gật đầu, "Ngon."

Có lẽ vì được ăn nên tâm trạng Tùng Dung rất tốt. Cô rũ sạch dáng vẻ luật sư lý trí lạnh nhạt, lộ rõ bộ dạng một cô nàng ham ăn. Trước kia còn biết che giấu một chút, khi có nhiều người vẫn luôn giấu được, nhưng từ khi bị Ôn Thiếu Khanh phát hiện bản tính này, cô chẳng màng gì nữa, hoàn toàn lộ nguyên hình, hớn hở kéo anh đi lên phía trước, "Đằng trước còn nhiều đồ ăn ngon lắm, chúng ta đi lên đó đi."

Tùng Dung ăn từ đầu phố đến cuối phố, cuối cùng cũng hài lòng, "Trường học vẫn tốt, giá cả thấp, chỉ có mười mấy tệ mà tiêu mãi không hết."

Ôn Thiếu Khanh vừa đưa tờ giấy ăn cho cô vừa hỏi: "Hồi đi học em có hay đến đây ăn không?"

Tùng Dung lắc đầu tiếc nuối, "Mẹ em sợ không sạch, sau khi nếm thử một lần rồi bị quặn bụng mấy ngày thì không cho em ăn nữa, quản lý chặt lắm."

Ôn Thiếu Khanh chợt chằm chú nhìn cô, giọng ngập ngừng "Chắc không phải vì lý do này... mà em thi nghiên cứu sinh ở Đại học X rồi ở đó mãi chứ?"

Tùng Dung bị sặc, ho dữ dội. Ôn Thiếu Khanh vặn nắp chai nước đưa cho cô, cô uống một ngụm, bình tĩnh trở lại mới ngượng ngùng ngoảnh sang chỗ khác.

Chẳng cần cô trả lời Ôn Thiếu Khanh cũng biết đáp án. Anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, giọng nói thản nhiên: "Đúng là có bản chất ham ăn tiềm tàng, thật đáng sợ..."

Trên đường về, Tùng Dung vừa ngửi mùi trên người mình vừa dặn dò Ôn Thiếu Khanh, "Chốc nữa về mẹ em mà hỏi, anh nhớ đừng nói là chúng ta đi ăn vặt nhé."

Ôn Thiếu Khanh liếc cô, "Anh không ăn, còn người nào đó có ăn hay không thì anh không biết."

"Anh có ăn!" Tùng Dung lập tức lấy điện thoại di động ra đưa anh xem, "Em đã lưu lại chứng cứ!"

Ôn Thiếu Khanh cúi đầu nhìn lướt qua, quả nhiên là ảnh chụp anh ăn bò viên khi nãy, cảm thấy hết nói nổi với cô, "Đến cái này mà em cũng chụp?"

Tùng Dung cất điện thoại, xấu hổ rúc vào khăn quàng, "Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp..."

"Thế nếu mẹ vợ hỏi thì anh phải nói là mình đi đâu?"

Tùng Dung chỉ ngón tay, "Thì đi dạo trong trường."

Ôn Thiếu Khanh nhìn theo hướng ngón tay cô, hỏi: "Chỗ đó là chỗ nào? Sao tối thui thế?"

Tùng Dung chẳng qua chỉ tiện tay chỉ, đâu biết lại trùng hợp như vậy, vội tóm lấy tay anh đi về hướng ngược lại, "Đừng hỏi nữa, đi mau, đi mau."

Sau khi bị Tùng Dung kéo phải chạy chậm mấy bước, Ôn Thiếu Khanh giữ chặt cô, đứng ngay ngắn, ra hiệu cho cô nhìn hàng loạt camera trên đỉnh đầu, "Luật sư Tùng, em chạy quá tốc độ, trừ sáu điểm, phạt hai trăm tệ."

Tùng Dung cạn lời, "Em có phải xe ô tô hay xe gắn máy đâu."

Ôn Thiếu Khanh đang cười chợt cứng người, Tùng Dung quay đầu nhìn anh, "Sao vậy?"

Ôn Thiếu Khanh nghiêm túc trả lời: "Hỉnh như anh bị va chạm phần đuôi xe."

Tùng Dung cúi đầu nhìn phía sau anh, một cậu bé đang bám vào chân Ôn Thiếu Khanh đứng dậy, xoa xoa cái trán vừa bị va đập, ngọt ngào gọi: "Cô Dung".

Tùng Dung cười, xoay người xoa đầu cậu, "Dương Dương đấy à? Sao cháu lại chạy ra ngoài một mình thế?"

Dương Dương nhìn chằm chằm Ôn Thiếu Khanh, chỉ bừa vào phía sau, cất giọng non nớt trả lời: "Ông nội ở đằng sau ạ".

"Có thấy thầy đâu." Tùng Dung nhìn đằng sau cậu, "Lần sau cháu không được chạy nhanh như thế, thầy tuổi cao sẽ không theo kịp."

Dương Dương nhìn Ôn Thiếu Khanh với ánh mắt thù địch, "Cháu nhìn thấy chú ấy mới chạy nhanh như vậy!"

Tùng Dung nhìn cậu rồi lại nhìn Ôn Thiếu Khanh. Ổn Thiếu Khanh nhún vai, tỏ vẻ vô tội.

Cô quay lại hỏi Dương Dương: "Cháu biết chú ấy à?"

"Không biết." Dương Dương lắc đầu, "Cô Dung, cô là bạn gái của cháu, không được chơi với người đàn ông khác."

Tùng Dung cố nhịn cười, bắt chước giọng điệu của cậu: "Cô là bạn gái của cháu? Chuyện từ khi vậy?"

Dương Dương gãi đầu, mặt ỉu xìu, giơ tay ra cố ôm lấy cổ Tùng Dung, "Ơ, cậu Chung Trinh không nói với cô sao? Cậu với cháu đã thương lượng xong hết rồi."

Trông cậu bé vóc dáng nhỏ nhắn, chân tay lũn cũn, Tùng Dung ngồi xổm xuống, nhìn Ôn Thiếu Khanh, "Nhìn học trò của anh đi, cứ chốc chốc lại bán em, đến trẻ nhỏ cũng không tha."

Ôn Thiểu Khanh đặt hai tay trong túi quần, ung dung nhìn tình địch miệng còn hơi sữa, nhướng mày cười cười.

Có lẽ thái độ khinh thường của anh đã chọc giận động vật giống đực nhỏ tuổi này, Dương Dương ôm chặt cổ Tùng Dung, ghé vào tai cô, giọng điệu như ông cụ non: "Muộn thế này rồi, con gái không nên đi lung tung với người lạ đâu, để cháu đưa cô về nhà."

Tùng Dung trêu cậu: "Cô không ở một mình, có bạn cô đi cùng mà."

Dương Dương trộm liếc Ôn Thiếu Khanh, "Cô, người bạn này của cô trông có vẻ không phải người tốt đẹp gì, cô đừng chơi với chú ấy."

Tùng Dung gật đầu tán thành, đùa Ôn Thiếu Khanh: "Ánh mắt của trẻ con là trong sạch nhất, liếc cái đã biết anh không phải người tốt"

Thật lạ là Ôn Thiếu Khanh không phản kích, vẫn hiền lành cười cười. Tùng Dung bỗng dưng ngửi thấy mùi nguy hiểm, sao cô lại có cảm giác Ôn Thiếu Khanh đang thực hiện "cool down"[2] để chuẩn bị tung ra đòn chí mạng?

[2] Cool down: Bài tập cần thiết trong thể hình giúp điều hòa và hạ nhiệt làm mát cơ thể sau khi kết thúc một quy trình tập luyện như chạy bộ, tập tạ...

Sau đó ông nội của Dương Dương đuổi đến nơi, cậu bé bị lôi xuống từ cổ Tùng Dung, lúc về còn quyến luyến quay đầu nhìn mãi.

Tùng Dung chỉ lo ngoảnh lại tạm biệt câu bé, không chú ý mình đang bị Ôn Thiếu Khanh dắt di theo hướng ngược lại. Đến lúc kịp phản ứng, cô mới đột ngột dừng chân.

Ôn Thiếu Khanh tò mò nhìn phía trước, "Rốt cuộc nơi đó là nơi nào?"

Tùng Dung thấy không tránh được nữa, ngập ngừng mở miệng: "Chính là... chỗ chuyên để hẹn hò mà mỗi trường học đều có."

Ôn Thiếu Khanh nổi hứng thú, nắm tay cô đi về phía kia, "Chúng ta cũng qua đó dạo xem đi."

"Không!" Tùng Dung giãy giụa.

Thời đi học cô chưa bao giờ đến đó, lần nào cũng đi vòng, lúc buộc phải đi qua cũng vội vàng chạy qua, hiện tại càng chẳng có lý do gì mà vào trong.

Tới gần đó Ôn Thiếu Khanh mới phát hiện ở đây còn có một cái hồ. Mùa đông miền Nam trời không quá lạnh, hồ không bị đóng băng, mỗi khi gió thổi qua còn có thể nghe thấy tiếng nước rì rào. Anh nắm tay Tùng Dung đi dạo một vòng quanh hồ, dưới ánh đèn mờ quả nhiên có một đôi tình nhân, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh mờ ám. Ôn Thiếu Khanh vẫn tỉnh rụi như không nghe thấy, nhưng Tùng Dung không được bình tĩnh như vậy. Âm thanh kia khiến cô mặt đỏ tim đập, không khỏi cảm thán, quả đúng là tuổi trẻ, trời lạnh vậy cũng không lấp được ngọn lửa tình bỏng cháy.

Ôn Khiếu Khanh đang đi bỗng nhiên dừng chân, xoay người lại. Tùng Dung không nhận ra, vẫn đi tiếp, liền đâm vào lồng ngực anh. Ôn Thiếu Khanh thuận thế ôm lấy eo cô, nhân lúc Tùng Dung chưa kịp phản ứng, anh cúi đầu hôn khẽ lên môi cô rồi nhanh chóng buông ra, nắm tay cô đi tiếp.

Động tác của anh quá nhanh, chỉ diễn ra trong mấy giây đồng hồ. Tùng Dung ngẩn ngơ đi thêm mấy bước, đưa tay sờ lên môi mình, cảm giác lành lạnh mềm mại khi nãy như vẫn còn nguyên đó. Cô hơi thảng thốt, tình huống vừa nãy rốt cuộc là gì? Cô bị lợi dụng rồi ư? Vừa nãy chính là động tác "cool down" thật đấy sao?

Một lúc sau ra khỏi khu vực hồ để quay lại đường lớn, Ôn Thiếu Khanh mới ngoảnh đầu, khóe môi cong cong thể hiện rõ tâm trạng cực tốt, "Chẳng mấy khi có cơ hội về trường học, một chuyện đầy cảm xúc như thế, không làm thì thật lãng phí."

Tùng Dung thẹn quá hóa giận, "Thế nào là chẳng mấy khi? Anh suốt ngày về Đại học X dạy còn gì?"

Ôn Thiếu Khanh nghiêm chỉnh, "Khác mà. Ở Đại học X anh là giáo sư, lỡ gặp phải sinh viên thì xấu hổ chết. Nơi này tốt biết mấy, không ai biết anh, chẳng cần phải kiêng dè gì."

Như bị trúng tà, anh vừa dứt lời thì có người gọi tên Tùng Dung. Cô cứng đờ quay lại chào hỏi, sau đó trên đường về nhà liên tục gặp người quen, mãi đến lúc tới thang máy mới yên tĩnh lại.

Ôn Thiếu Khanh chột dạ nên suốt đường không nói gì, nhưng Tùng Dung chưa tha cho anh, nghiến răng hỏi vặn: "Không ai biết anh? Chẳng cần kiêng dè gì cả? Em lớn lên ở đây, xác suất đụng phải người quen trong trường lớn đến nhường nào, anh biết không?"

"Đừng nóng, đừng nóng." Ôn Thiếu Khanh vỗ lưng cô, "Em mắc chứng can uất, không được nổi giận."

Tùng Dung ôm lấy lồng ngực, "Tại anh chứ ai!"

Ôn Thiếu Khanh thình lình cúi đầu hôn nhẹ nơi khóe môi cô, còn tỉnh bơ an ủi: "Anh biết là lỗi của anh. Anh hôn em một cái, đừng giận nữa."

Tùng Dung che miệng, nhìn anh bàng hoàng.

Thang máy vừa mở cửa, cô vội chạy ra ngoài.

Lúc đứng mở cửa nhà, Ôn Thiếu Khanh ghé vào tai cô nhắc "Đừng che, bố mẹ em đã đến tuổi này rồi, có gì mà chưa từng thấy, vừa nhìn bộ dạng em bây giờ là biết ngay đã có chuyện gì xảy ra."

Tùng Dung ngoảnh sang lườm anh. Ôn Thiếu Khanh tốt tính gật đầu, cô chỉ đành chịu thua, bỏ tay xuống.

Vừa vào nhà, quả nhiên mẹ hỏi: "Sao đi lâu vậy? Dạo chỗ nào thế?"

Ôn Thiếu Khanh vô tư trả lời: "Đi dạo hồ ạ." Nói xong quay sang hỏi Tùng Dung: "Hồ đó tên là gì?"

Tùng Dung lườm anh, ngượng ngùng trả lời mẹ: "Đi dạo hồ Tình Nhân..."

Bố mẹ cô cười thấu hiếu, lại mắng yêu: "Sao lại đến đó đi dạo?"

Tùng Dung gào thét trong lòng, tại anh ấy cứ nằng nặc đòi đi! Con biết làm thế nào! Nếu biết sau đó sẽ xảy ra những việc thế kia, có chết con cũng không đi!

Nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh nói dối: "Trời tối, mà lâu quá rồi mới về đây, đi một lúc mới phát hiện là nhầm đường nên tiện thể đi dạo một lát." 

Khoảng thời gian sau đó, Ôn Thiếu Khanh biến hình thành giáo sư nho nhã thông thái, ngồi trong phòng khách trò chuyện vui vẻ với bố mẹ Tùng Dung. Tùng Dung trốn trong phòng tắm suốt một tiếng đồng hồ, nghe thấy phòng khách không còn động tĩnh mới chịu ra.

Sấy tóc xong, cô nghe mẹ bảo: "Dung Dung, con đi xem xem phòng Thiếu Khanh còn thiếu gì không?"

Tùng Dung về phòng, lấy chăn trong tủ mang sang. Cửa phòng đang mở, Ôn Thiếu Khanh đang đứng trước kệ sách đọc gì đó, nghe thấy tiếng bước chân liền quay người nhìn ra.

Tùng Dung đặt chăn ở cuối giường, vừa trải giường vừa gượng gạo trò chuyện: "Tòa nhà này xây lâu rồi, lúc ấy hệ thống sưởi sàn còn chưa phổ biến nên không lắp. Thành phố S vừa vào đông là thời tiết trở nên ẩm lạnh, ban đêm anh ngủ không đủ ấm thì bật thảm điện nhé, công tắc ở đây, đẩy lên là được. Nếu không quen thì ở đây còn có túi chườm, loại sạc điện. Nếu vẫn không quen, có thể mở điều hòa, nhiệt độ đã được điều chỉnh, anh chỉ cần bật lên là được. Cảm thấy khô quá thì ở đây có máy tạo ẩm."

Thấy Tùng Dung mải loay hoay bận rộn, Ôn Thiếu Khanh bèn ngăn cô lại, "Anh là đàn ông, thế nào cũng được, em đừng làm nữa. Ngồi đây nói chuyện một lát."

Tùng Dung cúi đầu ngồi cách anh thật xa. Ôn Thiếu Khanh vừa đi tới, cô đã ngẩng đầu nhìn anh cảnh giác.

Ôn Thiếu Khanh chợt thấy buồn cười, cố ý ngồi sát vào cô, "Nói chuyện nghiêm túc nhé. Chuyến công tác này của luật sư Tùng định kéo dài tới bao giờ? Mai có muốn về cùng anh không?"

Cô đi đã lâu, cũng nên về rồi, vì vậy khẽ gật đầu, "Ừ. "

Ban đầu anh cũng chẳng muốn nói chuyện nghiêm túc, chẳng qua chỉ muốn xua tan tâm trạng mâu thuẫn của cô nên đề nghị bừa như vậy, đến vé về còn chưa mua. Giờ thấy cô quả nhiên bị phân tán lực chú ý, anh cười hỏi: "Còn giận không?"

Tùng Dung sực tỉnh, dịch sang bên cạnh, nhớ tới chuyện vừa rồi lại đỏ mặt, tim đập rộn ràng.

Ôn Thiếu Khanh cười nắm tay cô, bóp nhẹ lòng bàn tay rồi thong thả mở miệng: "Đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Khi một người đàn ông thích một người phụ nữ, anh ta sẽ không thể kìm chế khát vọng muốn chạm vào cô ấy, ôm hôn cô ấy, tất nhiên cũng muốn ngủ, hòa làm một với cô ấy. Đó đều là cách anh ta thể hiện mình thích một người."

Tùng Dung thấy anh lại bắt đầu nói lung tung, lập tức quát lên, "Lưu manh!"

Ôn Thiếu Khanh gật đầu tán thành, "Đúng, là muốn giở trò lưu manh với người phụ nữ mình thích."

Tùng Dung xua tay thật mạnh, "Em bảo anh là lưu manh!"

"Đương nhiên những việc này cũng phải làm từng bước, không vội được."

"Em vốn dĩ không vội!"

"Ý anh là không vội, bắt đầu từ hôn chúc ngủ ngon là được." Ôn Thiếu Khanh làm bộ định hôn cô.

Cửa phòng mở toang, còn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của bố mẹ Tùng Dung đang xem tivi ở phòng khách, bất cứ lúc nào họ cũng có thể đi vào. Giờ cô đang quay lưng về phía cửa, không thấy gì hết nên càng căng thẳng, mà càng căng thẳng thì cảm xúc lại càng mãnh liệt. Cô nhìn khuôn mặt điển trai dần tới gần mình, có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô muốn tránh đi, nhưng cả hai tay đều bị anh giữ lại, cố đến mấy cũng không được. Hơi thở của anh lặng lẽ phả vào mặt cô, dần lướt xuống dưới, khiến mặt cô càng đỏ.

Anh chợt ngừng lại, mỉm cười, hơi ngẩng đầu đặt một nụ hôn trên trán cô. Đôi môi lành lạnh dán vào da thịt cô, anh khẽ giọng thầm thì: "Ngủ ngoan."

Anh vừa mới tắm, trên cơ thể không còn mùi rượu, mùi khói dầu trong chợ đêm khi nãy cũng đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại mùi hương thanh mát. Cô chợt bình tĩnh lại, chầm chậm vòng tay ôm lấy eo anh.

Không biết có thứ gì trên giá sách rơi xuống đất, phát ra tiếng động trầm trầm. Tùng Dung giật mình, lập tức đẩy anh ra, bật dậy chạy thẳng về phòng.

Ôn Thiếu Khanh không ngờ cô phản ứng nhanh đến thế, chỉ cảm thấy trước ngực bỗng chốc trống không. Anh hơi sững người, sau đó mới cười đứng dậy đi nhặt quyển sách rơi trên đất.

Sáng hôm sau khi Tùng Dung thức dậy, bố mẹ cô đều đang chuẩn bị đi làm, đứng ở cửa dặn dò: "Thiếu Khanh nói hôm nay các con sẽ đi, bố mẹ không tiễn nữa. Đừng để quên gì nhé. Trước khi đi nhớ sang nhà cô con, Bất Dụ nghe nói con đưa bạn trai về, nhất quyết đòi gặp."

Tùng Dung xoa mí mắt, gật đầu qua loa rồi hỏi: "Ôn Thiếu Khanh đâu ạ?"

"Cậu ấy ra ngoài tập thể dục buổi sáng." Mẹ nhìn cô, "Con đấy, học theo người ta đi, rảnh rỗi thì tập thể dục thể thao một chút, đừng có suốt ngày chỉ ngồi với nằm. Mà nhớ uống thuốc bác sĩ kê đúng giờ."

Tùng Dung cười gật đầu, mẹ nói gì cô cũng nghe hết, bố ngồi bên cạnh thấy vậy phải bật cười.

Cuối cùng bố mẹ cũng đi, Tùng Dung liền bắt đầu thu dọn hành lý. Vừa sắp xếp xong thì Ôn Thiếu Khanh mang đồ ăn sáng về.

Hai người ăn được một nửa, Tùng Dung sực nhớ ra, "Chốc nữa chúng ta sang nhà cô em nhé."

"Hôm qua sang rồi còn gì?"

Tùng Dung lộ vẻ phức tạp, "Đưa anh đi gặp một người bất thường."

Ôn Thiếu Khanh nghe vậy chỉ cười, cũng không hỏi thêm.

Hai người ăn xong, Tùng Dung dẫn Ôn Thiếu Khanh sang nhà họ Chung, vừa mới vào cửa đã thấy Chung Bất Dụ khóc sướt mướt, trông thấy cô liền lao đến, "Chị họ! Em không muốn đi học!"

Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh bị cô bé chặn lại ở cửa ra vào, chỉ có thể ló đầu vào chào bố mẹ Chung Trinh ngồi tiên ghế sofa. Chào hỏi xong, Tùng Dung miễn cưỡng vỗ lưng cô bé, nhẹ giọng nói: "Dừng diễn nữa, mau thôi đi. Hôm nay có khách, còn gây sự lát nữa chị sẽ xử em!"

Cô bé sững người, ngay sau đó dùng mu bàn tay lau nước mắt, vẻ mặt lập tức tươi tỉnh, cười với Ôn Thiếu Khanh, ngọt ngào gọi: "Anh rể!" 

Mấy hôm nay Tùng Dung đã miễn dịch với những từ bố vợ, mẹ vợ, con rể, anh rể này nên chẳng thèm chỉnh lại, chỉ vào cô bé trước mặt giới thiệu với Ôn Thiếu Khanh: "Chung Bất Dụ, em gái ruột của Chung Trinh, yêu tinh trà trộn vào trần gian, rất giỏi diễn trò."

Ôn Thiếu Khanh gật đầu cười, "Ừ, quậy chẳng thua gì Chung Trinh."

Tùng Dung cũng cười theo, "Cứ có khách đến là quậy tưng bừng. Con bé cậy được Chung Trinh chiều, lâu ngày còn đè đầu cưỡi cổ Chung Trinh, bắt nó gọi con bé bằng chị."

Chung Bất Dụ chợt nhìn chằm chằm Tùng Dung, ánh mắt đó khiến cô khó hiểu. Cô bé chớp mắt, "Chị họ, trước kia chị không hay cười như thế."

Tùng Dung lập tức hoang mang sờ mặt, "Thật vậy à?"

"Thật!" Chung Bất Dụ cười rạng rỡ, lại nhìn Ôn Thiếu Khanh ẩn ý.

Bị trẻ con trêu chọc, Ôn Thiếu Khanh cũng không thấy xấu hổ. Anh lấy ra một phong bao đưa cho Chung Bất Dụ. Tùng Dung thấy vậy, giật mình chặn anh lại, "Con bé còn nhỏ, anh cho nó nhiều thế làm gì?"

Ôn Thiếu Khanh nhét phong bao cho Chung Bất Dụ, nhỏ giọng nói với Tùng Dung: "Quà gặp mặt của anh rể không thể ít quá. Với lại, có cho nhiều nữa con bé cũng có được giữ đâu."

"Cũng phải." Tùng Dung giờ mới yên tâm, đằng nào thì cũng bị bố mẹ lấy.

Chung Bất Dụ hớn hở nhận phong bao, kéo hai người đến phòng khách ngồi nói chuyện. Cô bé đang trong thời kỳ nổi loạn, mới nói mấy câu không hợp ý đã về phòng sập cửa. Mẹ Chung thở dài, "Tính tình càng lúc càng khó chịu."

Tùng Dung lớn hơn cô em họ này mười mấy tuổi, khoảng cách thế hệ quá lớn. Cô hỏi bố mẹ Chung Bất Dụ: "Sao con bé không muốn đi học?"

Bà Chung là cô giáo nhưng không quản được con gái mình, "Chê đồng phục xấu!"

Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh nhìn nhau, không nhịn được cười.

Ông Chung nhìn Ôn Thiếu Khanh cười ngại ngùng "Để thầy Ôn chê cười rồi."

Ôn Thiếu Khanh cũng không khách khí, "Chú họ khách sáo quá, hay là để cháu nói chuyện với cô bé cho."

Tiếng "chú họ" nàỵ khiến bố Chung Trinh bất ngờ, quay sang nhìn Tùng Dung. Tùng Dung quẫn bách, đẩy đẩy Ôn Thiếu Khanh, "Đi đi. Đi đi."

Đợi Ôn Thiếu Khanh đi, cô mới lúng túng giải thích: "Anh ấy gọi bừa đấy ạ, hai người đừng để ý. Để anh ấy thử xem sao, chưa biết chừng con bé lại nghe lời."

Ôn Thiếu Khanh gõ cửa, đứng ở cửa còn chưa biết nói gì, không ngờ Chung Bất Dụ lại mở cửa cho anh vào thật.

Lúc đóng cửa, Ôn Thiếu Khanh không đóng chặt mà để lại một khe hở nhỏ. Dù Chung Bất Dụ còn nhỏ nhưng suy cho cùng vẫn là con gái, có vài điều kiêng kỵ anh vẫn nên chú ý.

Tùng Dung thấy ấm lòng, ngoảnh sang tiếp tục nói chuyện với cô chú.

Khi Ôn Thiếu Khanh đi vào, Chung Bất Dụ đang nằm trên giường phụng phịu.

Ôn Thiếu Khanh cũng không khuyên bảo, cúi đầu lẳng lặng nhìn cuốn sách tham khảo để mở trên bàn học, thấy có hứng thú liền cầm bút tính.

Chưa được bao lâu, Chung Bất Dụ đã không nhịn được nữa, ngồi dậy hỏi anh: "Anh rể, anh thấy em có xinh không?"

Ôn Thiếu Khanh ngẩn ra rồi mới hiểu, con gái ở tuổi này đều thích ăn diện, bèn cười, "Em còn nhỏ, chưa dậy thì, không nhìn ra có xinh hay không, nhưng cứ gọn gàng vui tươi là đẹp rồi. Hồi bé xinh, chưa chắc lớn lên đã đẹp."

Chung Bất Dụ bĩu môi, "Em không tin! Chị họ em từ nhỏ đến lớn đều rất đẹp. Nếu em cũng đẹp được như chị họ thì tốt."

Ôn Thiếu Khanh thầm thở dài, phải thừa nhận thể chất của Tùng Dung quá thu hút phái nữ.

Anh đưa tay chỉ vào mặt sách, "Em còn đang đi học, giờ chưa phải lúc lo những thứ này."

Chung Bất Dụ vùng vằng lăn lộn trên giường, "Em không muốn học, em không muốn đọc sách! Ai xấu mới phải đọc nhiều sách! Em không xấu!"

"Câu "Ai xấu phải đọc nhiều sách" không có ý như em nói đâu. Sách là đồ tốt, chỉ cần đọc nhiều thơ văn, học hành đến nơi đến chốn, tài hoa ắt sẽ hơn người. Tóm lại, khi em đọc nhiều, dung mạo và khí chất tự khắc sẽ thay đổi."

Chung Bất Dụ ngẩng lên, nhìn anh đầy hy vọng, "Thật ạ?"

Ôn Thiếu Khanh chỉ ra ngoài cửa, "Chị họ em không thích đọc sách à?"

"Dĩ nhiên không phải!" Nhắc đến Tùng Dung là Chung Bất Dụ tỏ vẻ sùng bái, "Chị họ em từ nhỏ đã học cực giỏi!"

Ôn Thiếu Khanh cười, "Cho nên em xem đi, chị họ em có phải càng ngày càng đẹp ra không?"

Tùng Dung bê một đĩa hoa quả chuẩn bị mang vào, đúng lúc tới cửa, nghe được mấy lời ba hoa của Ôn Thiếu Khanh thì chỉ muốn bật cười. Nhóc ma nữ này cuối cùng cũng có khắc tinh.

Chung Bất Dụ nghe vậy, quả nhiên hừng hực khí thế, "Vậy em cũng sẽ đọc thật nhiều sách, học thật giỏi, ngày ngày tiến bộ!"

Tùng Dung cười đẩy cửa ra, "Được rồi, quậy đủ rồi thì ăn hoa quả đi, ăn xong mau về trường đi học. Đừng diễn nữa."

Chung Bất Dụ cầm một miếng táo bỏ vào miệng, nhanh tay thu dọn cặp sách, làm mặt quỷ chạy ra ngoài.

Chung Bất Dụ đi được một lát, Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung cũng chuẩn bị ra ga. Bố Chung Trinh vốn định lái xe đưa hai người đi, nhưng Ôn Thiếu Khanh từ chối khéo, vậy là hai người đi tàu điện ngầm.

Thời điểm này là giờ cao điểm, trên tàu điện người chen chúc, Ôn Thiếu Khanh một tay xách hành lý, một tay che cho Tùng Dung.

Tùng Dung chợt ngẩng đầu nhìn anh, "Có một lần tan tầm, chúng ta cũng đi chung một chuyến tàu điện. Anh đứng ngay trước mặt em, lúc ấy cảm thấy sao mà trùng hợp đến vậy."

Ôn Thiếu Khanh cúi xuống nhìn cô, "Làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Anh cố tình đấy."

Tùng Dung không tin, "Sao anh biết em sẽ đi chuyến nào?"

Ôn Thiếu Khanh không nói, chỉ nhướng mày khẽ cười, cứ vậy nhìn cô.

Tùng Dung ngẫm nghĩ mãi mới sực hiểu ra, "Chắc không phải anh lên tàu cùng trạm với em đấy chứ?"

Ôn Thiếu Khanh gật đầu hài lòng.

Tùng Dung nghi ngờ, "Nhưng bệnh viện với văn phòng luật cách nhau mấy trạm, anh đi từ bệnh viện đến văn phòng luật rồi chờ em ở trạm à? Hôm đó bệnh viện vắng vẻ lắm hả? Sao anh rảnh thế?"

Ôn Thiếu Khanh cạn lời, "Hôm đó anh nghỉ, không đi làm!"

Tùng Dung cúi đầu lục lọi trí nhớ rồi lại ngẩng lên hỏi: "Vậy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở cửa siêu thị cũng là anh cố ý?"

"Hôm đó là trùng hợp." Ôn Thiếu Khanh đột nhiên ra hiệu cho cô nhìn sang bên cạnh, "Hình như người kia cứ nhìn em nãy giờ."

Tùng Dung nhìn sang, nhanh miệng chào rồi nhỏ giọng nói vói Ôn Thiếu Khanh: "Bạn cùng lớp hồi học nghiên cứu sinh."

Có lẽ người kia không chắc chắn là Tùng Dung, trông thấy cô chào hỏi mới dám xác nhận, chen qua dòng người tới nói chuyện với cô.

Dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, mà hồi ấy Tùng Dung cũng chỉ học trong nước một năm, không thân thiết lắm, hỏi han vài câu là thấy vô vị.

Người kia chợt nói: "Đúng rồi, cuối tuần đàn anh Lâm có việc về nước, bảo chúng ta tụ tập gặp nhau một hôm, cậu biết chứ?"

Phản ứng đầu tiên của Tùng Dung là nhìn Ôn Thiếu Khanh, thấy trong mắt anh cũng thoáng hiện lên vẻ bất ngờ.

Cô lắc đầu, "Không biết, lâu lắm rồi mình không liên lạc với đàn anh Lâm."

Người kia lập tức nhiệt tình, "Vậy thế này đi, cậu cho mình số điện thoại, tới lúc đó mình gọi cậu."

Tùng Dung hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa danh thiếp ra. Sau khi trao đổi số điện thoại di động, người kia xuống tàu.

Cánh cửa tàu điện đóng lại, Tùng Dung cũng lặng lẽ hẳn đi.

Ôn Thiếu Khanh không có phản ứng gì khác thường, cười hỏi: "Sao thế?"

Cô cúi đầu, thấp giọng trả lời: "Không có gì"

Tùng Dung thật sự rất áy náy. Chuyện của Lâm Thần, nói trắng ra là lỗi của cô. Nếu không vì cô, hẳn Lâm Thần và Ôn Thiếu Khanh vẫn là anh em thân thiết?

Ôn Thiếu Khanh nắm chặt tay cô, "Cậu ấy về là việc của cậu ấy, tới lúc đó anh sẽ nói với cậu ấy về chuyện của chúng ta, em không phải lo."

Tùng Dung cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, thật sự không thể không lo, "Anh ấy về cũng không bảo gì anh, rõ là không muốn nói chuyện."

Ôn Thiếu Khanh trấn an: "Anh có cách."

Tùng Dung ngẩng đầu hỏi: "Nếu gọi em thì em đi được không?"

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Muốn đi thì đi. Cậu ấy là đàn anh của em, đã nhiều năm không gặp, cũng nên tụ tập một buổi."

Tùng Dung nắm lấy tay anh, không nói gì nữa.

Trước mặt Tùng Dung, Ôn Thiếu Khanh vẫn điềm đạm thản nhiên, nhưng khi không có cô, anh chẳng thế bình tĩnh như thế nữa. Tối hôm đó anh tới nhà Tiêu Tử Uyên, vừa vào đã hỏi: "Cuối tuần này Lâm Thần về, anh biết không?"

Tiêu Tử Uyên hoang mang, "Không biết."

Ôn Thiếu Khanh nhìn kỹ anh ta, "Không biết thật?"

Tiêu Tử Uyên khinh thường, "Tôi phải lừa cậu chắc? Cậu ấy sắp về rồi à?"

"Ừ, hình như là sắp về thật." Ôn Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, hỏi: "Kiều Dụ biết không?"

Hồi ấy bốn người ở chung phòng suốt năm năm, tình cảm cực kỳ tốt. Dù Lâm Thần không nói với họ thì cũng phải nói vói Kiều Dụ một tiếng.

Tiêu Tử Uyên cũng không dám chắc, "Tôi gọi cho cậu ấy hỏi xem sao."

Ôn Thiếu Khanh đồng ý, "Bật loa ngoài nhé."

Kiều Dụ mới được điều về từ miền Nam, bận đến mức không có cả thời gian ăn ngủ, lúc nhận điện thoại của Tiêu Tử Uyên vẫn còn đang họp. Anh ta đưa tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục cuộc họp rồi ra ngoài nghe máy.

Tiêu Tử Uyên hỏi thẳng vào vấn đề. Kiều Dụ giật mình, "Sao các cậu biết?"

Ôn Thiếu Khanh quát vào điện thoại: "Cậu biết mà không nói cho chúng tôi!"

Lúc này Kiều Dụ mới biết hai người đang ở cạnh nhau chút bất đắc dĩ, "Cậu ấy không cho nói."

Nhắc đến chuyện này là Ôn Thiếu Khanh bực mình, "Đã lâu thế rồi, cậu ấy có cần phải vậy không?"

Kiều Dụ khẽ cười nói với Tiêu Tử Uyên: "Nghe đi, em họ cậu đúng là đã không biết đặt mình vào hoàn cảnh của người ta lại còn mạnh miệng."

Tiêu Tử Uyên nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi hỏi Kiều Dụ: "Cụ thể là bao giờ Lâm Thần về?"

"Chắc chắn sẽ về trước Tết. Đã mấy năm cậu ấy không về, ông cụ nhà đó ra tối hậu thư, bắt cậu ấy nhất định phải về." Kiều Dụ nói xong lại thở dài, "Lâm Thần cũng thật là, chẳng qua chỉ là cô gái kia nói không thích cậu ấy mà thích Ôn Thiếu Khanh thôi mà. Ôn Thiếu Khanh cũng không sai, là con gái nhà nguời ta thích cậu ta, chứ đâu phải cậu ta thích cô ấy. Cậu ta vô tội mà."

Kiều Dụ nói xong, đầu dây bên kia chợt im bặt

Mãi sau mới nghe thấy giọng nói đầy ẩn ý của Tiêu Tử Uyên, "Nói thế thì cậu ta chẳng vô tội chút nào."

Ôn Thiếu Khanh cũng phải thừa nhận, "Ừ, không vô tội."

Kiều Dụ sửng sốt, "Là sao? Khoan đã, có phải đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết không?"

Ôn Thiếu Khanh kịp thời dập tắt ngọn lửa hóng chuyện của Kiều Dụ, vứt lại một câu: "Cậu ấy về thì cậu hãy lập tức báo cho chúng tôi biết." Rồi cúp máy.

Tiêu Tử Uyên cất điện thoại, nhìn Ôn Thiếu Khanh, bình thản ném ra một quả bom, "Dù cậu ấy không định về thì trước Tết cũng phải về một chuyến."

"Vì sao?"

"Vì tôi sắp kết hôn, định mời cậu ấy làm phù rể."

"Kết hôn?" Ôn Thiếu Khanh không thể tin nổi, "Bao giờ?"

"Cuối năm nay, còn đang xem ngày, tới lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho cậu."

"Sao lại vội thế? Em Tùy có rồi à?"

"Không có! Cậu tự lo thân mình đi!"

Ôn Thiếu Khanh vẫn nghi ngờ, chắc chắn là Tùy Ức có rồi nên Tiêu Tử Uyên mới vội kết hôn như vậy. Tiêu Tử Uyên lười giải thích, liền đuổi anh ra khỏi nhà cho xong chuyện.