Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 1-1: Lâu rồi không gặp 1




Lâu rồi không gặp

“Nghe nói, em bảo với người khác là em thích anh?"

Sáng mùa đông ánh nắng rạng ngời, Tùng Dung khép hờ mắt, biếng nhác nằm dựa lưng vào lớp đệm mềm kê trên bệ cửa sổ rộng phơi nắng, tranh thủ uống một ly cà phê rồi mới thay quần áo ra ngoài. Vừa mới mở cửa thì thấy cánh cửa nhà đối diện cũng đang mở, liên tục có nhân viên khuân vác mang đồ dùng sinh hoạt đi ra đi vào, nhưng không thấy chủ nhân đâu.

Tùng Dung tựa vào canh cửa nhìn rất lâu. Nhà hàng xóm phải đến hơn nửa năm nay không có người ở, nghe nói chủ nhà bị cuồng sạch sẽ, khách thuê bình thường không đáp ứng được yêu cầu biến thái của anh ta, mà anh ta thì cũng chẳng thiếu tiền, cho nên cứ bỏ trống ở đó mãi. Không biết người sắp chuyên vào là thần thánh phương nào? Mỗi tầng của chung cư này có hai căn hộ, mà nhà đối diện mãi không có người ở, điều này đồng nghĩa với việc Tùng Dung một mình chiếm cứ một tầng, khiến Chung Trinh cực kỳ ngưỡng mộ.

Vào một buổi chiều vài ngày sau, Tùng Dung bước ra từ siêu thị của chung cư, tay xách hai túi đồ to tướng, đang đứng trước cửa đưa tay ra định vén tấm rèm dày lên, không ngờ chỉ một giây sau, rèm đã được người ở phía đối diện vén lên. Trước mặt cô là một người đàn ông trông gọn gàng sạch sẽ, đôi mắt đen láy với đuôi mắt dài tuyệt đẹp, mang theo khí chất rất riêng. Một tay anh cầm di động nói chuyện, tay kia vén rèm. Khi nhìn thấy Tùng Dung ngẩn người nhìn mình, anh vừa ra hiệu cho cô đi trước, vừa kéo rèm tránh sang bên, vẫn nhẹ giọng nói vào điện thoại.

Tùng Dung gật đầu thay cho lời cảm ơn. Bước ra khỏi đó, cô còn quay đầu thoáng nhìn lại nhưng chỉ thấy được bàn tay đang thu về. Bàn tay ấy dài và thon, khớp ngón rõ ràng, mang theo nét tinh tế hiếm thấy ở nam giới, hẳn là một bàn tay làm thủ công khéo léo.

Những người đến siêu thị này đều là người sống trong chung cư. Cô đã ở đây lâu như vậy, sao trước kia chưa từng thấy anh xuất hiện ở đây?

Rồi vào một buổi sáng vài ngày sau, Tùng Dung dậy muộn. Hôm nay cô phải lên tòa, vị quan tòa kia ghét nhất là người đến muộn.

Vội vàng chuẩn bị xong xuôi để đi, vừa ra khỏi cửa thì thấy cửa thang máy đang từ từ đóng lại, cô vội vàng chạy lại.

Dường như người trong thang máy nghe thấy tiếng động, đột ngột đưa tay ra chặn cánh cửa đang dần khép. Tùng Dung bước vào trong mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp cảm ơn đã sửng sốt đến tròn mắt. Trong thang máy, ngoài một người đàn ông, còn có một cục bông lớn trắng muốt đang ngồi.

Tùng Dung sợ chó nên định đi chuyến thang máy tiếp theo, nhưng lại sợ người và chó trước mặt xấu hổ, dù cô không biết chú chó Samoyed  đang thè lưỡi nhìn mình chăm chú này liệu có biết xấu hổ hay không. Thêm vào đó, cũng không còn kịp nữa nên cô chỉ còn cách cố gắng đứng vững, nép sát vào vách thang máy, cảnh giác nhìn chằm chằm con vật cưng to đùng màu trắng.

Ôn Thiếu Khanh liếc nhìn cô rồi cúi người vuốt lông cổ chú Samoyed, xoa đầu nó, "Mày đi cầu thang bộ, tao đợi mày ở dưới."

(*) Samoyed: Một giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Siberia, đây là giống chó có bộ lông trắng tính như tuyết cùng tính cách mang nhiều đặc điểm của chó sói.

Tùng Dung nhếch môi nhìn chú chó.

Cục bông lớn nhanh chân nhảy ra ngoài thang máy, chỉ để lại một cái bóng trắng muốt. Trước khi cửa thang máy khép lại, Tùng Dung thấy nó chạy về phía cầu thang thoát hiểm.

Đến lúc này Tùng Dung mới ngoảnh đầu nhìn người chủ của cục bông lán, vừa định khen anh khéo dạy thú nuôi thì lại ngẩn người lần nữa? Trùng hợp vậy sao, anh cũng ở tòa nhà này ư?

Tùng Dung thu lại ánh nhìn rồi chớp mắt.

Hôm ấy rất thuận lợi, Tùng Dung không những không đến trễ mà còn sớm vài phút. Nhưng luật sư bên đối phương đến muộn, vậy là suốt quá trình cô chỉ mỉm cười nhìn quan tòa giày vò, áp bức vị luật sư bên đối phương đang sa sầm mặt, đến cả lời mắng cũng khác người.

Kết thúc phiên tòa, Tùng Dung đứng đợi ở cửa rồi cùng ra ngoài với vị quan tòa khi nãy, "Chú, người ta chỉ đến muộn năm phút thôi mà đến mức chú đuổi cùng giết tận thế sao?" 

"Muộn một giây cũng không được. Với lại cháu không thấy những tài liệu mà anh ta trình lên đều bị photo lệch à? Anh ta không biết chú bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng sao? Chú trông thấy đã khó chịu."

Tùng Dung vỗ trán, "Vốn định ăn trưa với chú, nhưng xét thấy triệu chứng của chú ngày càng nghiêm trọng, hẳn là cháu làm gì nói gì cũng sẽ khiến chú khó chịu. Thôi chúng ta ăn riêng đi ạ."

Vị quan tòa gật đầu, "Được, trưa nay chú cũng có hẹn rồi."

Tùng Dung mỉm cười chào: "Vậy hẹn gặp chú vào phiên tòa sau."

Lại đến một buổi tối của vài ngày sau, khi Tùng Dung đi làm về và đứng dưới tầng chờ thang máy, cô lại gặp người đàn ông kia lần thứ ba.

Thang máy lên rồi lại dừng, đôi lần mở cửa, thỉnh thoảng có người ra vào. Tùng Dung nhìn chằm chằm những con số lần lượt biến mất, thầm đoán xem anh ở tầng mấy, sau đó cảm thấy mình thật rỗi hơi.

Đợi đến khi cô bừng tỉnh, trong thang máy chỉ còn lại cô và anh, còn con số duy nhất đang sáng trên màn hình chính là số tầng mà cô ở. Chung cư này được thiết kế theo tiêu chuẩn mỗi tầng có hai căn hộ, chẳng lẽ...

Cửa thang máy mở ra, Tùng Dung bước ra trước, vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa để ý đến người phía sau. Quả nhiên anh đi về phía nhà đối diện. Sau khi mở cửa, Tùng Dung còn ngoảnh đầu nhìn thoáng qua rồi mới đóng lại, lần này cô chỉ thấy được khuôn mặt nghiêng của anh. Trong lòng cô thầm tán thưởng, gương mặt anh cũng coi như xứng với bốn chữ "dịu dàng như ngọc".

Chín giờ tối ngày hôm sau, Tùng Dung đọc tài liệu đến hoa mắt chóng mặt nên mặc bừa một chiếc áo khoác, đến siêu thị mua đồ ăn vặt.

Không biết vì sao mà hôm nay siêu thị đông bất ngờ. Lúc xếp hàng tính tiền, trong đầu Tùng Dung vẫn mải nghĩ về hồ sơ khi nãy, mãi đến khi nhân viên thu ngân nhìn màn hình rồi lên tiếng nhắc: "Ba mươi chín đồng mốt."

Tùng Dung móc tờ tiền năm mươi tệ chẵn ra khỏi túi áo khoác nhân viên thu ngân hỏi như thường lệ: "Có một hào không?"

Tùng Dung lắc đầu, "Không có."

Chợt một cánh tay từ sau lưng cô đưa ra đồng xu một hào, đặt lên quầy thu ngân.

Tùng Dung cúi đầu nhìn bàn tay kia, cảm thấy rất quen. Sau đó cô quay lại nhìn chủ nhân của bàn tay, ồ, là anh.

Cô gật nhẹ đầu tỏ ý cảm ơn, "Cảm ơn anh."

Người đứng sau bình thản trả lời: "Không cần cảm ơn."

Tùng Dung cầm mấy hộp sữa chua đi ra khỏi siêu thị, nhìn ra cổng quả nhiên thấy chú chó Samoyed ngoan ngoãn ngồi ở đó, dường như đang đợi chủ. Bộ lông trắng muốt, miệng như đang cười, có hai đứa trẻ vây quanh ngắm nghía.

Hai đứa nhóc được bọc nhiều quần áo như hai chiếc bánh ú đang tỏ vẻ háo hức tò mò, cẩn thận đưa tay ra sờ lông chú chó, sờ được thì hét lên phấn khích, tiếng cười vang rất xa.

Tùng Dung mỉm cười, quay người đi về phía trước. Là trẻ con thật thích, niềm vui chỉ đơn giản thế thôi.

Mấy ngày sau đó Tùng Dung đều không gặp lại anh. Mỗi lần ra ngoài hoặc về nhà, nhìn thấy cánh cửa đóng kín, cô đều nghĩ, mọi thứ về người ấy trước đó liệu có phải chỉ là một giấc mơ hay không.

Dạo này, Chung Trinh thường xuyên đến chỗ cô.

Tùng Dung vừa đi làm về, mở cửa ra đã thấy Chung Trinh nằm kềnh trên sofa, vừa ăn vặt vừa xem ti vi.

Tùng Dung đi đến đá vào cái chân đang cản đường của cậu, ngồi xuống nhìn dò xét, "Chị bảo này, sao em lại ở đây nữa rồi? Bị đuổi học à?"

"Còn lâu nhé!" Chung Trinh thu chân lại, "Sếp em dạo này đi họp xa, em được làm biếng."

Tùng Dung đi làm cả một ngày, tinh thần và cơ thể đều mỏi mệt. Cô xem tivi mà não trắng trơn, qua một lúc mới nhận ra Chung Trinh đang nhìn mình chăm chú, "Gì đấy?"

Chung Trinh dè dặt hỏi: "Chị họ, sao chị vẫn chưa có bạn trai?"

Tùng Dung nhíu mày, "Em lại làm gì rồi?"

Chung Trinh cười chột dạ, "Đâu có gì, tại bác gái cứ hỏi, em lỡ miệng nói chị thích phụ nữ."

Tùng Dung lập tức ngồi ngay ngắn, hỏi nghiêm túc: "Nguyên văn là gì? Em nói Tùng Dung thích phụ nữ sao? Sau tên chị có gắn thêm số chứng minh thư không? Với lại, mẹ chị có ghi âm không?"

"Ấy..." Chung Trinh thấy Tùng Dung phát bệnh nghề nghiệp thì chẳng biết nói sao, "Không đâu... Em chỉ nói có thể chị họ thích phụ nữ."

Tùng Dung thở hắt ra rồi dựa vào ghế sofa, "Thế thì không sao. Đối tượng chính không rõ ràng, cũng chẳng có thời gian chính xác. Mỗi người đều có cách hiểu khác nhau về từ "thích", thế nên câu nói này vô hiệu. Mẹ chị dạy luật, hẳn là phải hiểu." 

Chung Trinh lắc mạnh Tùng Dung, "Chị! Chị mau tỉnh lại đi! Chị đã tan làm rồi!"

Tùng Dung hất cậu em ra, "Lần sau còn dám nói linh tinh, chị có thể khiến em không phạm pháp mà vẫn phải chết cả trăm kiếp."

Chung Trinh sợ hãi ôm gối lăn trên sofa rồi chuyển chủ đề "Chi họ ơi, em đói."

Tùng Dung mở ứng dụng gọi thức ăn bên ngoài rồi ném di động cho cậu, "Tự đặt đi."

Trong lúc đợi đồ ăn được đưa đến, Chung Trinh ngồi lướt mạng trong phòng đọc sách, còn Tùng Dung ôm laptop làm việc.

Chưa được mấy phút, Chung Trinh đã ló đầu ra nhìn cô, chỉ vào một biểu tượng truy cập trên màn hình hỏi: "Chị, giờ chị vẫn chơi trò này à?"

Tùng Dung không buồn ngẩng lên, "Không."

Cô quả thực không chơi nữa, chỉ giữ lại làm kỷ niệm.

Chung Trinh im lặng một lúc lâu, vẻ mặt như muốn nói mà không lên tiếng. Tùng Dung cau mày, "Đàn ông con trai, muốn nói gì thì nói đi, cứ lằng nhằng làm gì?"

Lần này Chung Trinh nhanh nhẹn hỏi: "Chị họ, chị mãi không chịu có bạn trai là vì người ấy sao?" 

Tùng Dung lập tức phản bác: "Không phải!"

Chung Trinh bĩu môi thì thầm: "Em có nói người ấy là ai đâu..."

Tùng Dung ném gối ôm trong tay sang, "Chung Trinh, em muốn chết à?"

"Em không muốn..." Chung Trinh như sực nhớ ra điều gì, hớn hở nhào tới chỗ cô, "Chị, em giới thiệu cho chị làm quen với sếp em nhé? Em thấy hai người xứng đôi lắm."

Tùng Dung miễn cưỡng ngẩng lên, "Bác sĩ?"

Chung Trinh gật mạnh đầu, "Đúng ạ. Đúng ạ."

Tùng Dung chống cằm suy nghĩ một lát mới nghiêm túc lên tiếng: "Ừ, rất xứng, anh ấy có thể thản nhiên tách rời từng bộ phận trên cơ thể chị, hoặc chị có thể cho anh ấy ra đi tay trắng khi ly hôn một cách gọn gàng. Em muốn thấy kết cục nào?"

Chung Trinh nghẹn lời, "Chị đừng tiêu cực như thế, sếp em tốt lắm. Anh ấy còn nuôi một con..."

Ngay giây tiếp theo Chung Trinh đã bị đá ra khỏi cửa nhà. Chú giao thức ăn đang đứng ngoài cửa giật mình, đưa đồ ăn cho Chung Trinh rồi nói với vẻ thương hại: "Chàng trai trẻ, cậu còn phải đi một con đường dài lắm..."

Chung Trinh vội vàng giải thích: "Chị ấy là chị của cháu!"

Ông chú xua tay, "Nhóc con, không cần ngại đâu. Bị vợ đá ra khỏi cửa đâu có gì đáng xấu hổ, chú đây là người từng trải, cái cớ đó chú cũng từng dùng rồi."

Chung Trinh cạn lời.

Chờ chú giao thức ăn đi vào thang máy, Chung Trinh mới gõ cửa, "Chị họ ơi, mở cửa đi. Em giao thức ăn này. Chị không đói sao?"

Một lúc lâu sau bên trong vẫn không có động tĩnh. Chung Trinh ngồi trước cửa ăn, ăn xong đứng lên lau miệng, bắt đầu nhận lỗi: "Chị họ, em sai rồi."

Tùng Dung nghe thấy câu này, vừa định đứng dậy di mở cửa thì lại nghe thấy một tràng ngụy biện.

"Phụ nữ hay ngượng mà, làm sao em có thể hỏi những câu như "có được không"? Em nên lôi sếp mình đến trước mặt chị rồi đẩy vào người chị mới đúng! Hẳn rồi. Cứ thế đi. Chị, em no rồi, đi trước đây. Em để lại một nửa cho chị, treo trên cửa nhé, chị hết giận thì ra mà lấy."

Giây phút này, Tùng Dung xác định, cậu em vẫn luôn ngay thẳng đường hoàng như cây bạch dương lớn lên bên mình từ nhỏ, trong những năm cô không ở trong nước đã mọc lệch rồi...

Thời tiết ngày càng lạnh, mấy hôm nay trời luôn âm u chẳng khác gì tâm trạng của Tùng Dung. Cho dù là ai đi chăng nữa, nếu mỗi ngày đều phải làm thêm đến tận khuya thì cũng sẽ không thể thoải mái nổi.

Thời điểm cô gặp lại anh là cuối tuần, lúc ấy một trận tuyết lớn vừa ngừng rơi.