Nếu một ngày có 48 tiếng, một năm có 730 ngày, Dư Chính nghĩ rằng anh mới có đủ thời gian hoàn thành công việc.
Anh dụi mắt, cảm thấy da đầu căng ra. Sau khi Bảo Thục từ chỗ khách hàng trở về liền không nói câu nào, cô ngồi trước bàn làm việc lật tạp chí,
vẻ mặt rất nghiêm túc. Anh đoán rằng có lẽ cô gặp phiền phức.
Anh mở khung đối thoại MSN, nhập vào: “Cậu sao thế?”
Cô nhìn về phía màn hình máy tính, sau đó quay đầu, nhìn anh qua tường kính, cô lắc đầu, vẻ mặt vẫn như là không có cảm giác.
Anh cười một cái, có lẽ có vấn đề, anh không nên giúp cô giải quyết. Vì
thế anh tiếp tục chuyên tâm làm việc của mình, nhưng anh vẫn hay ngắm cô vài lần, lúc nào cũng hơi lo lắng.
Bỗng nhiên di động của anh vang lên, là Mập Mạp gọi tới.
“Lễ Giáng Sinh có hoạt động gì không?”
“Không có.” Anh mệt mỏi ứng phó với công việc này, không có thời gian dư thừa suy nghĩ tới vấn đề này.
“Đi đánh bài?”
“Được, nếu tôi rảnh.”
“Tự mình làm ông chủ cũng mệt thế sao?” Mập Mạp có phần bất mãn.
“Thì là vậy mới mệt.” Anh thật sự cảm thấy mệt mỏi, cho nên không muốn nhiều lời.
“Được rồi, tôi gọi lại cho cậu sau.” Tuy rằng bọn họ nhiều năm không gặp, nhưng vẫn có một phần ăn ý.
Dư Chính thả lại di động lên bàn, anh ấn huyệt thái dương. Một cốc cà phê đặt trước mặt anh, là Bảo Thục bưng tới.
“Cậu uống đi, sau đó tới mười giờ thì trở về ngủ một giấc.”
Anh cười khổ, nâng cốc lên uống một ngụm, lại cảm thấy có chút ngọt.
“Tớ đi ra ngoài một chút, lập tức quay lại ngay.” Nói xong, cô đeo túi xách đen trên vai rồi thong thả bước ra ngoài.
Khi nào thì cô trở nên có nhiệt tình như vậy? Anh không biết. Nhưng uống cà phê cô pha, ý nghĩ của anh rõ ràng tỉnh táo hơn.
Mười giờ, Bảo Thục còn chưa trở về, Dư Chính nhìn di động, lo lắng suy nghĩ. Cuối cùng anh vẫn gọi điện thoại cho Bảo Thục.
“A lo?” Chuông vang rất nhiều lần cô mới tiếp máy.
Anh nghe được tiếng tranh luận, vì thế hỏi: “Cậu ở đâu?”
Cô do dự mấy lần, mới nói: “Oliver.”
“Tớ đến đón cậu.”
Dư Chính cúp máy, tìm sổ địa chỉ của khách hàng rồi ghi lại địa chỉ. Cô nhất định gặp phải phiền phức.
Mười rưỡi tối, cửa hàng Oliver mới toanh nằm trên đường Hoài Hải vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, ngày mốt là ngày bọn họ khai trương. Lúc đi vào
cửa hàng anh liếc mắt thấy một tủ kính bày hàng không giống thiết kế của mình.
Nhân viên trong cửa hàng đang xếp đặt hàng hoá, có ba người đứng ở giữa cửa hàng, anh liếc mắt một cái liền thấy Bảo Thục.
“Sao thế?” Anh đi qua hỏi.
Cô trừng mắt nhìn một anh chàng trẻ tuổi đứng đối diện: “Có người nói thiết kế của cậu là đồ vứt đi.”
Dư Chính không tức giận chút nào, ngược lại cảm thấy buồn cười. Vì thế anh xoay người đánh giá cậu thanh niên kia.
Sở dĩ nói cậu ta là “cậu thanh niên”, là bởi vì cậu ta nhìn qua rất
giống sinh viên, hơn nữa biểu tình quật cường trên mặt cậu ta làm anh
nghĩ đến Ben.
“Xin chào.” Dư Chính tươi cười vươn tay.
Chàng trai ngẩn người, có lẽ không ngờ thái độ của anh lại tốt như vậy,
vì thế cậu ta hơi ngượng ngùng mà vươn tay bắt tay với anh, biểu tình
trên mặt dịu đi nhiều.
“Tôi là Dư Chính.” Anh lịch sự nói.
“Tôi tên là Đường Gia Niên.”
“Thật ngại quá, tôi vốn phản đối dùng tủ kính bày hàng từ hai công ty
chế tác khác nhau, nhưng quản lý của chúng tôi khăng khăng giữ lại, tôi
đã hết cách. Bằng không sẽ chẳng khiến các vị khó xử…” Đứng bên cạnh là
cửa hàng trưởng Vivi Chow.
Dư Chính đã hiểu được chuyện gì xảy ra, nhất định là Đường Gia Niên cho
rằng thiết kế tủ kính của anh không làm nền cho thiết kế của cửa hàng,
vì thế có chủ trương khác, và xảy ra tranh chấp với Bảo Thục.
“Không bằng cậu đem thiết kế của cậu cho tôi xem một chút, tôi có thể
sửa lại.” Anh thành khẩn nói với Đường Gia Niên. Đối phương lập tức mời
anh ngồi xuống, lấy ra đồ án thiết kế của cửa hàng mình.
Dư Chính vừa thảo luận vừa nhìn Bảo Thục, cô giống như con gà trống đấu thua trận mà cúi đầu đứng bên cạnh.
Lúc thảo luận xong thì đã mười hai giờ, bọn họ hẹn hôm sau sửa lại. Thái độ quật cường của Đường Gia Niên đã thay đổi, cậu ta tán thưởng cách
thức làm việc của Dư Chính, thậm chí khi tạm biệt còn say goodbye với
Bảo Thục mặt lạnh.
Lên xe taxi trở về, hai người đều không nói chuyện. Khi đi ngang qua
lãnh sự Pháp, Bảo Thục đột nhiên hỏi: “Có phải tớ rất kém cỏi không?”
Dư Chính không nói gì, chỉ là mỉm cười. Anh chưa bao giờ chấp nhận khuyết điểm của cô, cũng không làm thấp ưu điểm của cô.
Cô quay đầu lại nhìn anh: “Cậu nói đúng, tớ chỉ biết giữ vững nguyên
tắc, căn bản không nghĩ tới như vậy kỳ thật khiến những người khác rất
khó khăn.”
“Cậu có thể nhận thức sai lầm, chính là có tiến bộ.” Anh thật tự nhiên vươn tay xoa tóc cô.
Cô rốt cuộc mỉm cười.
Dư Chính rất thích nhìn cô cười, luôn luôn thích thế. Cô giống như có
một sức cuốn hút, khi cô ở bên cạnh, anh sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Đương nhiên cũng có rất nhiều cô gái khiến anh cảm thấy hạnh phúc, nhưng không có người nào theo kịp cô, khắc sâu ở trong lòng anh như cô.
Sau đó Dư Chính mới biết được, thì ra Đường Gia Niên vừa mới tốt nghiệp
năm nay, cũng đã từng nhận không ít giải thưởng, cậu ta có chút tiếng
tăm trong ngành tại Thượng Hải.
Cửa hàng Oliver rốt cuộc khai trương đúng hạn, giám đốc rất hài lòng với thiết kế của bọn họ, cho nên cũng thanh toán mau lẹ.
Bảo Thục mời anh cùng cô đi dự hôn lễ của em họ mình vào tết nguyên đán, vì thế anh thừa dịp rảnh rỗi hẹn Mập Mạp cùng đi mua âu phục.
“Không thể nào, cậu tốt nghiệp bốn năm nay ngay cả bộ âu phục cũng không có?” Mập Mạp mở to mắt.
“Có chứ,” anh nghĩ nghĩ, “Từng có một bộ, nhưng không sử dụng nhiều lắm, cho nên đã tặng người khác.”
Mập Mạp cười gượng hai tiếng: “Với vẻ mặt của cậu, cho dù mặc áo cộc
quần đùi cũng có thể đạt tới hiệu quả người bình thường mặc âu phục mới
có thể đạt được.”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Dư Chính hiện lên nụ cười ấm áp.
Hai người đi dạo trong khu quần áo nam trống rỗng tại cửa hàng bách hoá, Mập Mạp thỉnh thoảng phát biểu bình luận có chút chuyên nghiệp tại các
quầy quần áo. Dư Chính nhìn bên mặt anh ta, bỗng nhiên cảm thấy, có một
số người thời gian trôi qua rất chậm, mà trên người của một số khác thì
lại rất nhanh. Mập Mạp hiển nhiên thuộc loại người sau.
Hiện tại đối với anh ta, Dư Chính gần như không nhớ ra anh ta thế nào
trong quá khứ. Thứ duy nhất không đổi là tính cách của anh ta.
“Đúng rồi, sao cậu còn chưa thu phục cô ấy?”
Dư Chính đưa ra vẻ mặt kinh ngạc, anh buồn cười: “Tôi thu phục ai chứ.”
“Tôi vốn tưởng rằng chẳng có người nào cậu muốn thu phục mà không được.” Vẻ mặt Mập Mạp khoa trương, làm cho Dư Chính đang thử quần áo cười ha
ha.
Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, nói tiếp: “Không ngờ, người bị thu phục là cậu.”
Dư Chính nhìn mình trong gương, cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy,
cậu xem tôi phong lưu phóng khoáng như Phan An tái thế, một đoá hoa lê
đè ép hải đường. Sao lại muốn thu phục mà không được.”
Nhưng Mập Mạp chẳng có hứng thú với khuôn mặt lạnh lùng buồn cười của
anh, anh ta híp mắt nhìn anh trong gương: “Cậu xác định muốn mặc vỏ rùa
này sao? Muốn đội thêm nón xanh trên đầu không?”
Cuối cùng Dư Chính mua một bộ âu phục màu đen vừa quy vừa củ, cộng thêm áo sơ mi kẻ sọc màu nhạt, cùng với cà vạt màu đậm.
Lúc trở về nhà trọ, Bảo Thục tìm anh: “Lễ Giáng Sinh đi đâu chơi?”
“Cậu nói đi?” Kỳ thật anh là một người rất có chủ ý, nhưng ở cùng cô, anh luôn hỏi ý kiến của cô trước.
“Tớ rất muốn đi trượt tuyết, cậu còn nhớ có một năm tụi mình đi Cáp Nhĩ Tân trượt tuyết không?”
Sao anh lại không nhớ, đó là lễ Giáng Sinh đầu tiên sau khi cô và Crig ở bên nhau.
Lúc ấy anh có cảm giác bị vứt bỏ, tuy rằng các bạn học hẹn anh đi chơi,
nhưng anh vẫn quật cường chờ đợi lời mời của cô. May mà cuối cùng cô vẫn hết sức phấn khởi tới hỏi anh, có muốn cùng Crig và các bạn học đi Cáp
Nhĩ Tân trượt tuyết không.
Anh giả vờ suy nghĩ hai ngày, trước một ngày xuất phát mới “miễn cưỡng”
đồng ý với bọn họ. Lần du lịch đó quả thực là một cơn ác mộng đối với
anh, đi theo một đám người không quen biết, dọc đường đi trông thấy cô
và Crig cười nói thân mật với nhau. Đời này của Dư Chính anh làm ra
chuyện gọi là ngu xuẩn nhất, có lẽ chính là chuyện này.
Trong lúc đó cũng có một bạn học nữ hoà nhã thổ lộ với anh, nhưng bị anh từ chối một cách cộc cằn. Cho đến giờ anh vẫn cảm thấy có lỗi với cô
gái kia, bởi vì lúc ấy tâm trạng của anh rất tồi tệ. Sau khi trở về
trường, anh cũng từng thử tìm cô gái kia để xin lỗi, nhưng cuối cùng bởi vì anh không nhớ rõ hình dáng của cô gái mà đành bỏ cuộc.
“Tớ nhớ ra rồi, lần đó đi du lịch, bọn họ kể lại Lucy thổ lộ với cậu, có chuyện này không?” Bảo Thục bỗng nhiên đầy hứng thú.
Thì ra cô gái kia tên là Lucy, Dư Chính cười cười: “Cậu nhiều chuyện từ lúc nào thế?”
Bảo Thục ngồi xổm trước tủ lạnh tìm đồ ăn vặt: “Thực ra mọi người rất quan tâm đến vấn đề cá nhân của cậu.”
“Gì chứ.” Anh uống một ngụm cà phê, mở laptop ra.
“Sợ cậu có tính lãnh cảm* đấy.”
(*) lạnh nhạt, không ham muốn tình dục.
“Phụt ——” một ngụm cà phê phun trên bàn phím màu đen của chiếc laptop VAIO, làm cho Dư Chính hơi nản lòng.
Bảo Thục đóng cửa tủ lạnh, cấp tốc đến cứu giúp.
“Tớ biết cậu muốn đổi máy mới lâu rồi, nhưng cũng đừng phá hỏng cái cũ
chứ.” Cô vừa dùng khăn giấy thấm cà phê đọng trên bàn phím, vừa lau cằm
cho anh.
“Ai bảo cậu nói tớ có tính lãnh cảm.” Anh hất cằm oán giận.
“Tớ chỉ nói là lo lắng cho cậu, đương nhiên tớ biết cậu không phải vậy.” Giọng điệu của cô dường như là đang an ủi bạn nhỏ.
Dư Chính nhất thời đùa giỡn: “Sao cậu biết tớ không phải?”
Bảo Thục dừng một chút, nói một cách chắc chắn: “Có một lần tớ với cậu ở phòng khách xem ‘Sex Is Zero’, lúc có loại cảnh kia tớ đã lén nhìn chỗ
đó của cậu.”
Dư Chính nghẹn lời, anh muốn đùa với cô, nhưng người bị đùa giỡn lại là chính mình.
“Cậu còn chưa trả lời vấn đề của tớ, rốt cuộc có không?” Bảo Thục hỏi lần nữa.
“Có cái gì?” Trong đầu anh nhớ lại cảnh tượng kia trong phim.
“Lucy đó!” Cô vỗ trán anh.
“À,” suy nghĩ của anh quay về, “Tớ không biết cô gái kia có phải là Lucy mà cậu nói không, nhưng quả thật có một cô gái nói với tớ…”
“Có phải dáng người rất xinh xắn hoạt bát không, gương mặt tròn tròn, đeo mắt kính không gọng?”
Dư Chính híp mắt cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: “Không nhớ ra.”
Bảo Thục nhìn anh với vẻ bất đắc dĩ: “Cậu làm sao không để cô gái nào ở trong lòng thế.”
Anh ngớ ra, không trả lời mà nhìn lại cô.
Trong khoảnh khắc đó, anh thậm chí muốn thốt ra: tớ vẫn để một cô gái ở
trong lòng. Nhưng anh vẫn không nói, bởi vì cô dời tầm mắt, đưa lưng về
phía anh thu dọn laptop.
Dư Chính anh, đời này đã làm tất cả những chuyện uất ức đều là vì Lâm Bảo Thục.
Chiều thứ bảy, Dư Chính dần dần tỉnh lại từ trong giấc mơ, trong phòng
không bật đèn, chỉ có ánh nắng lờ mờ ngoài cửa sổ. Trên con đường dưới
lầu hình như có tiếng xe cộ qua lại không ngớt, anh vươn tay xuống dưới
gối lấy đồng hồ ra, bốn giờ ba mươi phút.
Đêm qua, ba người bọn họ làm việc đến hai giờ sáng mới làm xong toàn bộ
công việc. Anh trở về nhà trọ, không tắm rửa mà nằm xuống ngủ thiếp đi.
Ngẩn ngơ một hồi, anh đứng lên đi tắm. Mở tủ lạnh ra lấy bình trà sữa,
uống một hớp anh mới cảm thấy chính mình thật sự sống trên thế giới này.
Trên con đường ngoài cửa sổ vẫn không có bao nhiêu người, chỉ có phiến
lá cây khô vàng rơi trên mặt đất. Anh giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay có
lịch ở trên cổ tay, bỗng nhiên phát hiện hôm nay là ngày 24 tháng 12.
Anh gõ cửa nhà Bảo Thục, cô rất khó coi ngáp to trước mặt anh, đầu tóc rối bời, vừa thấy là biết mới vừa bị đánh thức.
“Mau thay quần áo.” Anh đơn giản ra lệnh.
“Gì chứ, buổi tối tuỳ tiện ăn mì ăn liền đi, tớ hết hứng ra ngoài rồi.” Nói xong cô lại ngáp cái nữa.
“Không được.” Anh đẩy cô trở vào phòng, đi đến trước phòng tắm, “Tắm rửa thay quần áo, buổi tối tụi mình ra ngoài ăn.”
Bảo Thục nhìn anh với vẻ không tình nguyện, cuối cùng cô vẫn bị vẻ mặt kiên quyết của anh thuyết phục.
Đi tàu điện ngầm hướng về phía Tân Trang, Bảo Thục vừa ăn hamburger mà Dư Chính đưa cho cô, vừa hỏi: “Tụi mình đi đâu?”
“Tới rồi cậu sẽ biết.” Anh cũng ăn ngon lành.
“Tớ còn tưởng cậu dẫn tớ đi ăn bữa tiện lớn.”
Dư Chính cười cười, vươn tay lau mayonnaise trên khoé miệng cô, rồi mút
ngón tay trong miệng mình. Anh phải bù lại hồi ức đi trượt tuyết tồi tệ
kia.
Khi xe taxi dừng ở cổng sân trượt băng Thất Tinh, Bảo Thục mới mở to mắt hiểu được dụng ý của Dư Chính.
“Tiện thể nói với cậu, hôm nay là đêm bình an.” Anh mỉm cười, kéo miệng Bảo Thục giương lên rồi đi vào.
Sân trượt băng không lớn, cũng không nhiều người, tuy rằng chỉ có một sườn dốc, nhưng bọn họ chơi rất vui.
Bảo Thục đem ván trượt của mình chồng lên của anh, ôm thắt lưng anh từ
phía sau. Anh cười lớn tiếng hỏi, chuẩn bị xong chưa? Bảo Thục trả lời:
chuẩn bị xong rồi.
Anh dùng sức trượt xuống, hai người liền hướng thẳng xuống đáy dốc.
Bảo Thục vui vẻ hét lớn tiếng, anh cũng cười to.
Anh lại lấy ván trượt chơi, khi anh bay lên không, Bảo Thục mở to mắt khó tin: “Cậu trượt ván giỏi thế?!”
Anh nhướng lông mày, đầy tự tin nói: “Cậu chưa biết tớ còn giỏi hơn đấy.”
Nói xong anh xoay một vòng trên không trung.
Bảo Thục cười điên cuồng, vừa theo sau anh trượt xuống, vừa lớn tiếng kêu lên: “Đỡ lấy tớ đỡ lấy tớ!”
Anh đứng ở đáy dốc nhìn cô mạnh mẽ đụng vào trong lồng ngực anh, cười đến thở không nổi.
Đây mới là hồi ức mà anh muốn.
Bảo Thục không biết, anh trượt ván tốt như vậy, là bởi vì Crig từng là á quân trượt ván Châu Á