Hạnh Phúc Muộn Màng

Chương 18






Nhà để xe vốn là nơi nhàm chán.

Thế nhưng lúc tựa lưng trên cửa xe lạnh như băng, tôi lại nghĩ đến một địa điểm tương tự, một chiếc xe tương tự, mà trên đó là một cơ thể xinh đẹp khuất nhục lại hương diễm đang mở ra cho tôi. 
Tôi cầm điếu thuốc đi vòng ra phía trước xe, bất giác đưa ngón tay vuốt nhẹ lên mui xe, cái mông rắn chắc và đàn hồi của Triệu Lỗi tự động hiện ra trong đầu tôi, vì trần chuồng ngoài trời lạnh lâu quá mà chỗ đó đã trở nên lạnh buốt rồi. 
Lúc nhận thấy bản thân không thể kiềm chế phản ứng sinh lý, bóng dáng của Triệu Lỗi vụt qua trong gương chiếu hậu ở tầng dưới của công ty tối nay như thể lại xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi nhịn không nổi mà lấy điện thoại ra, gọi điện cho Triệu Lỗi.
May mắn là Triệu Lỗi đã về đến nhà nên tôi ra lệnh cho anh xuống ngay bãi đậu xe, lúc gọi điện trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, ôm tâm trạng muốn thử, tôi hỏi anh: “Hôm nay anh đi mua tất rồi à?”
Tiếng hít thở của anh bắt đầu biến nặng nhọc, anh đáp: “Ừ.” 
Nghe vậy, quần của tôi thắt lại, tôi khàn khàn tiếp tục ra lệnh: “Mặc xuống.”
Tiếng thở khò khè qua ống nghe của điện thoại trở nên nặng nề hơn nhưng lại không có câu trả lời khẳng định của anh.

Trái tim tôi càng thêm ngứa ngáy, đành phải nhấn mạnh với anh một lần nữa rằng anh nhất định phải mặc nó xuống.
Triệu Lỗi có vẻ do dự, một lúc sau mới xác nhận trả lời: “Được.”
18.


2
Lúc xuống, Triệu Lỗi bên trên mặc phông trắng bó sát người, bên dưới lại mặc một chiếc quần jean rộng thùng thình. 
Tôi thấy anh xuất hiện thì đi thẳng vào vấn đề, lười nhác mở miệng: “Tần ngẩn ra đấy làm cái gì? Ta cũng đâu phải là chưa chơi ở chỗ gửi xe bao giờ đâu, còn phải để tôi hướng dẫn anh cởi quần như nào à?” 
Triệu Lỗi nghe xong thì có chút đờ đẫn nhìn tôi một thoáng, sau đó cúi đầu xuống thò tay cởi bỏ quần jean. 
Tôi nheo mắt và nhìn chằm chằm vào phần vân da của anh khi chiếc quần jean đang trượt xuống, đầu tiên là để lộ ra lớp lông đen rậm rạp trên cơ thể —— anh không mặc đồ lót —— sau đó là phần gốc chân rắn chắc, và cuối cùng là cái viền ren của chiếc quần tất mà tôi đã ngóng trông bấy lâu nay. 
Mắt thẩm mỹ của Triệu Lỗi cũng không tệ.

Anh mua vớ lụa có ren, nó ôm chặt lấy đôi chân dài ấy, màu đen trong suốt tô lên nước da màu đồng cùng thân dưới trần trụi của anh, khiêu gợi không tả nổi.  
Nếu tất lụa trên chân phụ nữ sẽ tôn lên đường cong của đôi chân nữ tính, thì trên cơ thể Triệu Lỗi, nó lại tân trang cho cơ bắp của anh một góc cạnh mới, miêu tả sức mạnh đang bị trói buộc trong lớp vải dệt mềm mại, mỏng tang kia một cách sinh động.

Cái sự tương phản mãnh liệt ấy thật khiến người ta phát điên mà. 
Lúc anh đã để quần tụt để gót chân, anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái, thấy tôi không có động tĩnh gì thì đá quần cùng giày sang một bên rồi giang rộng hai chân ra, chổng mông về phía tôi.

Anh nằm sấp lên mui xe, khi dương v*t cọ lên xe, nó còn nhảy giựt lên một cái, như có dấu hiệu cương cứng.
Anh thật sự là càng ngày càng quyến rũ hơn. 
Tôi kiềm chế dục vọng của mình và tiếp tục từ từ ra lệnh cho anh nâng mông lên, đồng thời yêu cầu anh đưa tay ra phía sau và kéo hai cánh mông của mình ra.

Anh hoàn toàn ngoan ngoãn làm theo. 
Ánh đèn ga-ra màu lạnh chiếu vào thân thể nóng rực của anh, khiến cho đôi chân mặc quần tất lụa như được rắc bột bạc.

Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi bước lên, vứt tàn thuốc trong tay, đưa tay chạm vào da thịt bóng mượt vì đang được bọc bởi một lớp ren của anh. 
Lỗ hậu của Triệu Lỗi lập tức vì xấu hổ mà co rút lại.

Tôi thấy trên đó còn có vết sáng bóng của dầu bôi trơn, hẳn là trước khi xuống anh đã tự nới lỏng mình rồi.

Tôi chọc thử hai ngón tay vào trong, thật thoải mái, lúc khuấy động còn có tiếng nước nữa.

Tôi liếm môi nhếch mép hỏi: “Làm trước rồi à, vì biết rõ xuống là kiểu gì cũng bị chơi phải không?” 

Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn một tay tôi đang xoa mông anh, một tay thì đang ra vào trong lỗ của anh mà đáp: “Cậu trực tiếp cắm vào là được.”
Nhìn anh xấu hổ đến mức không muốn nhìn vào mắt mình, tôi rút ngón tay ra, lần mò mở khóa thắt lưng và quần âu rồi thay ngón tay bằng thằng đệ của mình mà đút vào trong.

Nơi đó vẫn trước sau như một, nóng rẫy mà căng chặt. 
Bắn được một lần, Triệu Lỗi khép chân nghỉ ngơi một lúc mới khôi phục lại bình thường.

Anh không thèm để ý chút tinh dịch còn vương trên miệng lỗ mà tự giác xoay người, nằm ngửa lên mui xe, hai chân giơ lên, rộng mở thành hình chữ M cho tôi nhìn. 
Bởi vì tư thế mà cơ bắp chân đầy đặn của anh phồng lên trong đôi tất ren đen nhánh, trông vô cùng tục tĩu.
18.

3
Tôi như bị anh hút hồn, cúi người chuẩn bị dán người lên người anh mà hôn môi thì đôi mắt vốn khép hờ của Triệu Lỗi bỗng trợn to.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã một cước sút bay tôi. 
Sức bật chân anh thật sự rất lớn, tôi ngồi dưới đất mà không dậy nổi, chỗ bụng bị đạp thì đau nhức không thôi.

Tôi âm thầm đưa tay sờ thử, thấy xương sườn không gãy mới giận dữ ngẩng đầu, chuẩn bị quát Triệu Lỗi.
Lúc đó tôi chỉ là nghĩ: Có lẽ mình thật sự đẩy anh vào thế khó, nhưng anh vậy mà lại dùng cái loại phương thức vô nhân đạo này mà phản kháng, không sợ tôi sau này bất lực à?
Thế nhưng vừa ngẩng đầu, đập vào mắt tôi lại chính là tên họ Âu.

Triệu Lỗi lúc này đã nhảy xuống khỏi mui xe, một tay vịn vào xe, một tay siết chặt cổ tay phải đang giơ cao cờ lê của họ Âu. 
Thì ra là tên tiểu bạch kiểm* này thừa dịp chúng tôi đang say đắm, thầm lặng vây sau lưng tôi định đánh lén nhưng lại bị Triệu Lỗi phát hiện kịp thời mà ngăn cản. 
(*) Chỉ người con trai hiền quá mức, nhu nhược
Tôi đoán chắc trên xe cậu ta có linh kiện gì bị lỏng nên tính cầm cơ lê xuống để chỉnh lại, ai ngờ lại bị hình ảnh thân mật của Triệu Lỗi và tôi kích thích. 
Họ Âu thấy Triệu Lỗi đang ghìm chặt tay mình thì vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cậu ta lạnh lùng nói: “Buông tay!”
Triệu Lỗi không có buông tay, chỉ là sắc mặt trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Nếu em không động thủ nữa thì anh sẽ buông tay.”
Họ Âu nghe vậy thì cúi đầu khinh bỉ nhìn lướt qua tôi, đáp: “Anh ta giờ cho anh bao tiền một đêm? Nói đi, tôi cho anh gấp đôi, từ đêm nay anh sẽ dọn đồ sang chỗ tôi ở.” 
Lỗ tai Triệu Lỗi đỏ bừng, anh buông tay ra, cúi đầu không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Em đi đi.” 

Họ Âu thu tay lại, dùng tay kia xoa xoa cổ tay.

Cậu ta dường như có chút tức giận mà khiển trách Triệu Lỗi: “Lúc trước không ngờ anh lại sa đọa như vậy.

Mới làm đĩ hai năm mà đã thấp hèn như này sao? Anh xem bộ dáng của anh đi, có còn ra cái thể thống gì không!” 
Triệu Lỗi nghe xong thì đầu lại càng vùi thấp hơn.

Mà vì ngồi dưới đất nên ở góc độ này, tôi có thể dễ dàng nhìn thấy ánh mắt của anh.  
Anh nhìn chằm chằm vào hạ bộ của mình, theo đôi chân đeo tất của mình mà quét mắt từ dưới lên trên, quét đến dương v*t đang treo bên ngoài không gì ngăn trở rồi chỗ tinh dịch vẫn đang nhỏ giọt trên lông mu và giữa hai chân.
Có thể nói, đây là bộ dạng không có… phòng bị nhất, hạ tiện nhất của một người —— đặc biệt thân là một người đàn ông trưởng thành vạm vỡ mà từ trên xuống, ngoại trừ thân trên mặc chiếc áo phông trắng nhàu nhĩ cùng với đôi chân đi tất, thì tất cả những thứ khác, bao gồm cả bộ phận sinh dục của anh, lại đều lồ lộ dưới ánh đèn. 
Lồng ngực tôi chợt nhói đau, chưa kịp suy nghĩ nhiều tôi đã lập tức bật dậy khỏi mặt đất, tung một cú đấm vào sau đầu tên tiểu bạch kiểm kia. 
Vì tôi tập thể dục thường xuyên, mặc dù kiểm soát cơ thể không tốt bằng Triệu Lỗi, nhưng lực nắm và lực đánh trên tay tôi vẫn rất mạnh, nên chỉ đánh một cái đã đo ván tiểu bạch kiểm, khiến cậu ta bò mấy lần vẫn không dậy nổi.

Cờ lê trong tay cậu ta văng ra xa, kính mặt cũng vỡ nát dưới lốp xe của con Touareg.
Nói thật là ngay cả trong tình trạng máu dồn lên não, khi nhìn thấy tiểu bạch kiểm không dậy nổi thì tôi cũng có chút sợ —— nghĩ đến kiếp trước chẳng may làm mất một mạng người, tôi bèn có chút lo lắng cho tiểu bạch kiểm chưa bị đánh bao giờ này.

Hôm nay cậu ta mà chẳng may lăn đùng ra chết thì phiền lắm, dù sao thì đây cũng là sau đầu mà. 
Thế nhưng vẫn là câu nói đó, may mà khả năng diễn xuất của tôi thần sầu, đánh một quyền xong thì đầu óc cũng thanh tỉnh, cảm xúc cũng lắng xuống nên tôi chỉ mặt lạnh không thèm để ý đến thanh niên họ Âu đang bò trên đất.

Tôi nhặt quần Jean bên chân Triệu Lỗi lên, để anh ngồi lên mui xe rồi giúp anh mặc quần với đi giày vào, sau đó lại mở cửa xe, lấy ra một áo khoác dự bị trong xe, choàng qua người cho anh. 
Xuyên suốt quá trình, Triệu Lỗi vẫn cứ ngây người mặc tôi xử lý.

Con ngươi đen láy, tối đen như mực của anh không hề có tiêu điểm..