Hạnh Phúc Muộn Màng

Chương 10






Từ quan điểm không chuyên nghiệp của tôi, có hai chiếc bánh ngon bự trên thị trường an ninh:
Một là nghiệp vụ hộ tống vận chuyển tiền mặt của ngân hàng, đây là một nhu cầu khá khắt khe của các chi nhánh ngân hàng ở nhiều vùng khác nhau, hơn nữa đây sẽ là thời kỳ phát triển nhanh chóng của các máy ATM ở Trung Quốc, mà ATM càng đáp ứng được nhu cầu cao về mặt tiền giấy thì càng đảm bảo được lợi nhuận tăng trưởng; Hai là an ninh tài sản, điều này Triệu Lỗi hiểu cũng đang thực hiện một phần của nó, đó là an ninh cộng đồng, tòa nhà văn phòng và các cơ sở dân sự, bao gồm an ninh của các trung tâm mua sắm lớn, hội nghị quốc tế và sự kiện thể thao.
Xảo Lộc mặt lạnh ngồi trước mặt tôi, cách một cái bàn làm việc mà chăm chú lắng nghe những lời nói chậm rãi và tầm thường của tôi, thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép vào sổ tay.
Cậu ta vẫn luôn một mực lên kế hoạch cho một dự án ngoại thương tôi không đồng ý, ôm hy vọng có thể lay chuyển được quyết định của tôi mà rút được ít nguồn lực. 
Tính cách cậu ta quả thật rất hợp làm ăn, có điều tôi cũng biết rõ người làm ngoại thương mới đầu kiêu ngạo, sau này đa phần đều sẽ ngồi tù, nên trước lời đề nghị của cậu ta, tôi không đồng ý, không ủng hộ, không phê chuẩn.
Lúc này cậu ta vừa chấm dứt một ngày dài bận rộn bị công việc quăng quật lại bị tôi gọi về, còn nghe tôi bảo quyết định điều cậu ta đi làm cho một công ty an ninh nhỏ, đoán chừng con bù nhìn trong nội tâm lúc này đã bị cậu ta đâm nát rồi.
Tôi cũng không quan tâm cậu ta nghĩ gì, một mình phát biểu hết ý kiến, rồi đưa cậu ta phương thức liên lạc của Triệu Lỗi để có thể báo cáo lại cho anh càng sớm càng tốt, cũng bảo cậu ta là có gì cần gì cứ nói với tôi là được, bao giờ đưa công ty an ninh vào quỹ đạo thì về, đừng có mà vọng tưởng tham gia vào hoạt động ngoại thương.
Cậu ta khi ra cửa liền đập cửa ầm ầm, cũng không sợ thiết bị đóng tự động trên cửa bị hỏng.
Tôi vui tươi hớn hở mà nghĩ đến đợt thanh lọc lớn trong ngày ngoại thương không lâu trong tương lai, lúc đó thì sự trung thành rớt sạch hôm nay của cậu ta có lẽ rồi sẽ về lại thôi. 
Thiệt là, cậu ta từ nhỏ xuôi gió xuôi nước thành thói quen, mới tốt nghiệp không lâu đã khẩu vị lớn như vậy, ở trước mặt tôi cũng không buồn che giấu cảm xúc.

Coi chừng cắn một ngụm chưa kịp béo thì đã bị nghẹn chết nhé.
Xảo Lộc đi rồi, tôi lại gọi điện cho Triệu Lỗi, nói rõ ràng ý tưởng của tôi cùng chuyện của Xảo Lộc.


Anh trước sau như một từ chối cho ý kiến, nói là sẽ sắp xếp cẩn thận cho Xảo Lộc. 
Tôi nhún nhún vai, chỉ có thể hy vọng Triệu Lỗi có bản lĩnh giữ Xảo Lộc lại.
10.

2
Quả nhiên, mới được một hai tháng, Xảo Lộc đã bất mãn đủ kiểu với Triệu Lỗi. 
Cậu ta là thiên chi kiêu tử, từ trong tháp ngà bước ra, mấy năm nay đánh bóng, kim quang lóng lánh quanh thân chỉ còn thua kém đính mấy hạt kim cương lên người mà thôi, cậu ta ra tay xảo quyệt, nham hiểm bất chấp hậu quả; mà Triệu Lỗi, tôi không chắc liệu trong quân đội anh có sắc bén đến chói mắt vậy không, chỉ biết anh sinh ra trong gia đình đơn thân ở vùng quê, giáo dục cao đẳng đều là từ trong bộ đội mà có, sau này thoát ly bộ đội thì gặp đả kích liên tục, thiết chút nữa là không gượng dậy nổi, sau này trong công việc thì anh lúc nào cũng quy quy củ củ. 
Sự khác biệt về kinh nghiệm và tính cách khiến hai người có hai thế giới quan hoàn toàn khác nhau, dẫn đến cả hai từ khi gặp nhau đã xích mích không ngừng.
Chỉ trong hai tháng, Xảo Lộc đã nói với tôi không biết bao nhiêu lần rằng nếu Triệu Lỗi làm giám đốc an ninh của công ty thì không có vấn đề gì, nhưng nếu để anh điều hành một công ty thì thật sự là không khôn ngoan. 
Mỗi lần như vậy, tôi đều nịnh cậu ta chút: “Vậy nên mới để cậu qua, đi hay không đi mà như nhau thì còn nói làm gì?” 
May mà bình thường Triệu Lỗi cũng vẫn nhường nhịn Xảo Lộc, cũng không vì cậu ta là người tôi phái sang mà có chút phản kháng, ngược lại lại rất hợp tác, chỉ khi nào Xảo Lộc và các chiến hữu của anh chó sủa gà bay quá mức thì anh mới can thiệp hòa giải. 
Đương nhiên, loại hành vi như vậy Xảo Lộc là nhìn không quen, cho rằng đó là lòng dạ đàn bà.
Giữa xích mích hai người, họ đã ký hợp đồng kinh doanh hộ tống tiền mặt cho 30% các điểm giao dịch của Ngân hàng Trung Quốc trên toàn quốc.

Mặc dù nghe có vẻ không phải là một con số gây sốc nhưng mọi người đều biết đây là một khởi điểm mới —— Công ty an ninh của Triệu Lỗi có thể triệt để thoát khỏi trạng thái kinh doanh làm ngày nào ăn ngày đó và có nguồn kinh doanh lâu dài, ổn định với dư địa tăng trưởng rất lớn, có thể dựa vào đó để mở rộng quy mô trong nước. 
Trong đó, chuẩn bị đấu thầu, chuẩn bị ngân sách, báo cáo khả thi, ký kết hợp đồng, kiểm soát chi phí, thực hiện bàn giao và triển khai các văn phòng cấp tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương theo chi nhánh ngân hàng đều do đoàn đội mà Xảo Lợi tạm thời chiêu mộ phụ trách.

Cậu ta lợi dụng nhân sự hiện có và tài nguyên của Triệu Lỗi, trong thời gian ngắn một mình ôm hết mọi việc.
Trong suốt quá trình này, điều khiến Xảo Lộc phải ngưỡng mộ là: vì trình độ nhất định của nghiệp vụ hộ tống tiền giấy cần được Bộ Công an xem xét, phong thái hành động rõ ràng của Triệu Lỗi sẽ rất có ích.

Năm sáu ông “Trưởng quan” kiêu ngạo kia vậy mà rất phục Triệu Lỗi, còn anh thì cực kỳ chuyên nghiệp trong các phương pháp quản lý vũ khí quốc gia và các tiêu chuẩn thiết bị, việc này đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong quá trình đấu thầu. 
Cũng chính sau lần hợp tác này, Xảo Lộc ít phàn nàn về Triệu Lỗi hơn, và thậm chí sau một lần “đi công tác” gặp tai nạn, cậu ta còn đùa rằng sẽ còn ở lại và ủng hộ Triệu Lỗi dài dài.
10.

3
Sự cố xảy ra ở ngoại ô Bắc Kinh, lúc bọn họ đang vui cười đưa anh X từ một ngân hàng nọ đến trang trại.

Hôm đó trời quang mây tạnh lại đúng đợt cao điểm của mùa du lịch.


Chiếc xe buýt du lịch đang chạy ở phía trước bị mất lái.

Lái xe đạp ga phanh gấp và lao qua vùng cách ly ở giữa đường cao tốc, đụng vào chiếc việt dã của bọn họ khiến nó văng ra khỏi đường. 
Theo lời Xảo Lộc kể, nhờ có Triệu Lỗi cầm lái mà cả đoàn mới may mắn sống sót.

Hơn nữa dù là đang bị thương, Triệu Lỗi vẫn cứu số hành khách đã bất tỉnh trên xe buýt ra, ngăn không để họ vì xe nổ bình ga mà chết. 
Lúc tôi đến bệnh viện thăm hai người này thì trời đã về chiều, nắng ấm ngày đông khiến người ta có chút buồn ngủ.
Từ cửa sổ nhỏ trên cửa khu VIP nhìn vào, có thể thấy hai người đang vừa nói vừa cười.

Xảo Lộc không có vấn đề gì nghiêm trọng, giờ phút này đang ở trên cái ghế bên cạnh ghé vào, đôi lông mày vốn tuấn tú và sắc bén giãn ra, cười hì hì nói chuyện với Triệu Lỗi, mà Triệu Lỗi cũng đang dịu dàng nhìn Xảo Lộc, ánh mắt anh còn hiện lên vẻ vui mừng.
Tôi thấy hơi chua chua mà nghĩ, Triệu Lỗi quả thật rất có duyên với tai nạn xe cộ.

Ví như bạn trai cũ của anh oán hận anh vì cha mẹ mình bị tai nạn giao thông mà chết, mà Xảo Lộc thì lại là vì tai nạn giao thông mà tiêu trừ thành kiến của mình với anh.  
Xảo Lộc đang quay mặt về phía cửa nên thấy tôi đầu tiên, cậu ta bèn nói gì đó với Triệu Lỗi, khiến anh phải quay lại nhìn, không ngờ tôi thế mà lại thấy được một tia mừng rỡ trong đôi mắt đó.
Liệu có phải Triệu Lỗi không ghét tôi nhiều như tôi tưởng không?  
Tôi vừa đẩy cửa đi vào, Xảo Lộc đã đứng dậy về phòng của mình, tôi hơi khó hiểu, nghi ngờ liệu có phải tên này đã đoán được một chút quan hệ giữa tôi và Triệu Lỗi hay không.
Tôi đút hai tay vào túi quần, chậm rãi bước đến giường bệnh, cúi xuống áp mũi vào gáy anh, hung hăng ngửi chỗ đó một cái rồi ghé vào tai anh đùa: “Có phải vừa thấy tôi đã n*ng rồi không?”
Anh đã quen với cái thói động dục bất chấp địa điểm nơi chốn của tôi nên cũng chỉ quay mặt sang một bên nói: “Đây là bệnh viện, đừng có lộn xộn.”
Nhìn phản ứng ngượng ngùng như con gái nhà lành bị đùa bỡn của anh mà chút khúc mắc trong lòng vì thấy anh cười cười nói nói với Xảo Lộc khẽ lắng xuống, tâm tư trêu cợt anh trong tôi cũng lại càng nổi lên.

Tôi đưa tay ra rồi từ từ từng chút một nhấc tấm chăn đơn trên người anh lên, cơ thể quấn băng gạc và hai chân bó bột của anh dần lộ ra. 
Cơ bắp Triệu Lỗi theo động tác của tôi mà dần căng thẳng hơn.

Tôi có thể cảm nhận được anh đang cố gắng khắc chế ham muốn muốn phản kháng của mình.

Khi anh nhắm mắt chuẩn bị đón nhận trọng lượng cơ thể tôi, tôi lại đặt mông ngồi xuống bên giường anh, quấn mình và anh vào trong chiếc chăn vừa bị hất ra rồi dụi môi lên khuôn mặt đang dần ửng hồng của anh và nói, “Cho tôi ôm anh một lát thôi.” 
Vẻ mặt của anh lúc đó rất thú vị, anh dùng đôi đồng tử đen lấy ấy khóa chặt tôi lại, như thể hỏi tại sao.
Trên chiếc giường chật chội, tôi ôm chặt eo anh, giả vờ giải thích: “Dạo này mệt quá.” 

Có trời mới biết tôi không bao giờ cảm thấy mệt mỏi, nhưng vừa rồi lúc ngửi thấy hương vị trên người anh, tôi liền theo bản năng muốn ôm anh như thế này.
Mới đầu tôi còn thật sự rất tỉnh táo, có thể cảm nhận được lúc y tá đến thay băng người anh đột nhiên cứng lại, chắc là đang ngượng ngùng với gái đẹp đây mà.

Trong đầu tôi lúc đó ngẫu nhiên xuất hiện hình ảnh một Triệu Lỗi cao lớn thô kệch vì có tôi ngủ cạnh mà xấu hổ nhìn cô y tá cúi đầu thay băng cho mình. 
Nghĩ đi nghĩ lại lại càng thấy vui, thế mà tôi lại ngủ thật. 
Một giấc ngủ say sưa này qua đi, lúc tỉnh lại đã là hai giờ sau. 
Triệu Lỗi vẫn giữ nguyên tư thế khi tôi đang ngủ, nhưng mắt anh lúc này đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đúng lúc ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào trong tấm kính, có chút chói mắt nên tôi không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ấy.
Nhớ rõ có đôi khi rạng sáng tỉnh lại, tôi sẽ phát hiện Triệu Lỗi không ở bên mình, mà là đứng trên ban công hút thuốc.

Trong làn sương mù lượn lờ, anh cũng là như này, vẻ mặt mơ hồ không rõ. 
Bình thường anh sẽ không hút thuốc ban ngày, trừ khi là lúc bàn chuyện làm ăn có khách mời anh hút thì anh mới vì lịch sự mà rút ra một điếu.

Mà trong màn đêm khi đó, anh lẻ loi trơ trọi mà đứng trong gió đêm, phun ra nuốt vào vòng khói, không biết đang suy nghĩ gì.

Có lẽ là anh đang nghĩ tới bố mình, cùng với người vợ và bạn trai cũ, hoặc có lẽ anh đang nghĩ lại quãng thời gian trong bộ đội, mà cũng có thể là khoảng thời gian khốn khổ chịu đựng giày vò ngày đêm ở câu lạc bộ. 
Ai biết được? Đây là thế giới riêng của anh, tôi chỉ là chẳng may nhìn được bản phác thảo của nó, thế nhưng cũng chẳng có hứng can thiệp.

Thường thường nếu là gặp cảnh này tôi cũng sẽ chỉ quay người qua chỗ khác nhắm mắt ngủ tiếp, hoặc là nếu đã tỉnh táo không muốn ngủ nữa thì sẽ dứt khoát kéo anh về giường làm một lần. 
Nhưng hiện tại, trong phòng bệnh này, xung quanh là sự tĩnh lặng của buổi chiều mùa đông, có lẽ là vì cơ thể chúng tôi quá gần nhau, trái tim anh cứ dán chặt lấy tôi, khiến cho lòng tôi thế mà lại cảm nhận được chút nhói đau từ chỗ anh truyền tới, tựa như trên tim mình có một cái dằm nhỏ mắt thường không thể thấy nhẹ nhàng cắm vào. 
Tôi vô thức đưa tay ra và từ từ quay đầu anh về phía tôi, để tất cả sự cô đơn và u uất trên gương mặt anh đều được phơi bày trước mắt mình, rồi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên bờ môi anh.
Anh trầm mặc nhìn tôi một lúc, sau đó ngoan ngoãn mở miệng, không chút phản kháng mà nghênh đón tôi..