Đây là lần đầu tiên Trần Hấp đến quán bar nên cô vẫn thấy hơi sợ. Các đồng nghiệp đều đã tiến vào sàn nhảy, chỉ có mình cô ngồi lại tại quầy bar, nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngẩn người. Tưởng Thần đã gửi tin nhắn cho cô, cô không cần mở ra nhìn cũng biết nội dung là gì. Chỉ cần nghĩ tới chuyện giữa hắn ta và Trương Bội Bội, những lời mà hắn ta nói với Trương Bội Bội thôi là cô đã thấy như nghẹn ở cổ, cuống họng khô khốc.
Tiếng âm nhạc xập xình không ngớt, Trần Hấp đột nhiên muốn uống rượu.
Vì vậy cô gõ một hàng chữ lên điện thoại di động, đưa cho anh chàng áo trắng đang đứng bên quầy bar.
Chương Lộc đang nói chuyện phiếm trên WeChat cùng Từ Diệp thì đột nhiên có một chiếc điện thoại chắn ngang tầm mắt anh, ở đó là một hàng chữ đen lớn viết trên nền note vàng nhạt, còn được in đậm.
“Phiền anh lấy cho tôi ba chai rượu có nồng độ cồn thấp nhất, cám ơn!”
Chương Lộc ngẩng đầu, cô gái trước mặt anh thoạt trông rất trẻ, cô có khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc đen dài tới ngang ngực, đuôi tóc hơi xoăn tự nhiên. Hốc mắt cô gái vẫn còn đỏ hoe, miệng mím chặt, vô cùng rõ ràng, cô đang muốn kiềm nén cảm xúc.
Chắc cô gái này tưởng anh là bartender rồi, Chương Lộc nghĩ thầm.
Anh không gọi bartender chính tới, không hiểu sao lại đứng dậy, tự mình đi lấy cho cô ba chai rượu, có lẽ vì thấy tội nghiệp cô, anh đặt ba chai rượu trước mặt cô.
Trần Hấp không hay uống rượu, chỉ đôi khi nếm vài ngụm rượu gạo nhà làm vào mỗi dịp năm mới. Cô không biết tửu lượng của mình thế nào, nếu là bình thường cô chắc chắn là sẽ không bao giờ dám ngồi ở bar uống rượu, nhưng hôm nay cô lại thấy muốn uống, mà cũng sợ uống say, sau khi cân nhắc hai cái thì cái trước chiếm thế thượng phong, vì vậy cô đã gọi rượu có nồng độ thấp nhất.
Rượu được rót vào chén, hiện ra màu trong suốt. Cô uống thử một ngụm, khá là ngọt, không có vị cồn, giống như nước có ga vậy, vì thế liền cả gan uống không ngừng.
Chương Lộc nhìn cô gái ngồi uống rượu một mình kia, cảm thấy không có gì thú vị nên lại cúi xuống, tiếp tục trò chuyện cùng Từ Diệp. Khoảng tầm nửa tiếng sau, bỗng có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô gái.
Người đàn ông này trông khá trẻ, dáng vóc cao lớn, mặt mày cau có tới kéo cô gái dậy. Cô quay đầu nhìn thấy rõ người đến là ai thì mau chóng giãy giụa mãnh liệt, nhưng sức vóc giữa nam nữ vốn đã khác biệt, cô làm thế nào cũng không thoát được.
Cô gái cúi đầu dùng một tay gõ chữ, đưa tới trước mặt Chương Lộc, nhìn từ một phía có thể thấy nước mắt cô đã lưng tròng, khóe miệng mím lại đầy quật cường.
À, giận dỗi người yêu.
Chương Lộc lập tức mất đi hứng thú. Nhưng ngay giây tiếp theo, đôi tay thoạt trông mềm mại nhỏ bé xuất hiện trước mắt anh, bám chặt vào mép quầy bar, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, anh còn trông thấy cả những đường gân xanh trên tay đang nổi lên.
Tới lúc Chương Lộc kịp phản ứng thì người khác đã đi tới quầy bar, đứng chắn trước mặt cô gái để kéo cô ra khỏi người đàn ông đang túm mãi không buông kia.
Anh tiến lại gần cô gái, hỏi nhỏ bên tai cô: “Cô không muốn đi sao?”
Cô gật đầu thật mạnh. Sau khi nhận được câu trả lời, anh quay người, đối mặt với người đàn ông, “Cô ấy nói, không muốn đi.” Ý của anh rất rõ ràng, mang cô đi khỏi đây là điều không thể.
Bỗng chiếc điện thoại được đưa ra từ phía sau anh, anh liếc nhìn thử, chữ “cút” to và rõ hiện ra trước mắt.
Cuối cùng người đàn ông kia đành phải buông tha cho cô, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng chỉ đành giận dữ rời khỏi đó.
Trần Hấp khẽ thở phào, Tưởng Thần đã rời khỏi, nếu như không nhờ anh chàng áo trắng trước mặt này, cô thực sự không biết sẽ phải làm sao. Cô không muốn đối mặt với Tưởng Thần, cảm xúc hiện giờ không thích hợp để nói chuyện với nhua, đương nhiên theo những gì cô thấy thì hai người không còn gì để nói với nhau nữa, chuyện lừa dối này sao có thể nói lời tha thứ được chứ.
“Cảm ơn anh! Xin hỏi WC ở đâu vậy?”
Chương Lộc nhìn hàng chữ trên điện thoại, trả lời: “Cô đi dọc theo quầy bar, đi thẳng rồi quẹo trái, tới cuối là thấy.”
Trần Hấp lấy lại điện thoại, cô không thể mở miệng nói chuyện, cô sợ chỉ cần mở miệng ra là cô sẽ khóc thành tiếng.
Chương Lộc lơ đễnh nghịch điện thoại, cô gái kia đã đi vào WC hơn nửa tiếng rồi mà anh vẫn chưa thấy cô ra, tuy rằng rượu của anh rất an toàn nhưng anh vẫn thấy hơi lo, nhỡ cô gái kia gặp phải chuyện gì đó không ổn. Anh suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, đi về phía WC.
Anh đợi ở ngoài cửa năm phút nhưng không thấy ai đi ra, vì vậy anh đẩy cửa bước vào, vừa nhìn là thấy cô gái đang ôm chặt cánh tay mình, ngồi bệt trên nền đất khóc lớn, máu tươi đang rỉ qua kẽ tay. Anh hoảng hốt, đi tới ngồi xổm trước mặt cô.
“Cô làm sao vậy? Đụng vào đâu rồi hả?”
Nhưng cô chỉ lo khóc lóc, Chương Lộc không biết phải làm sao, suy nghĩ lại chút rồi hỏi: “Tôi đưa cô lên tầng xử lý vết thương nhé?”
Như đã dự đoán, cô vẫn chẳng nói chẳng rằng, anh kéo cô dậy, dẫn lên tầng hai.
Tầng hai là nhà của anh, anh nghĩ đêm nay mình đã uống quá chén rồi, nếu không thì một loạt những hành động từ nãy giờ phải giải thích ra làm sao.
Trần Hấp dần nguôi ngoai, nhưng vẫn nức nở không ngừng. Bỗng cô nhận ra người đang xử lý vết thương cho cô chính là anh chàng áo trắng vừa nãy. Cô lôi điện thoại di động ra, tìm lại nhật ký trò chuyện mà cô đã canh cánh trong lòng suốt bao lâu nay, bất chấp tất cả mà đưa tới trước mặt anh.
“Anh có bạn gái không?”
“Không.”
“Vậy cứ giả dụ là anh có đi, giả dụ anh và cô ấy đã ở bên nhau nửa năm, nhưng bạn gái anh có chút chướng ngại tâm lý, không muốn lên giường với anh, anh có vì chuyện này mà lừa dối cô ấy không?”
Hóa ra là bị cắm sừng, Chương Lộc vừa nghĩ vừa trả lời cô: “Không.”
Trần Hấp dường như được tiếp thêm dũng khí, nói ra: “Người vừa đến đó là bạn trai cũ của tôi, anh ta cắm sừng tôi, đã vậy kẻ thứ ba lại còn là bạn tốt của tôi nữa.” Cô chỉ vào điện thoại, ý bảo anh xem ảnh chụp màn hình, bắt đầu lên án: “Anh ta nói tôi thảo mai, nói tôi lúc nào cũng giả vờ thanh cao, vậy sao khi tôi nói với anh ta chuyện đó có hơi nhanh quá thì anh ta lại ra vẻ thông cảm cho tôi, nhưng lúc sao lại nói xấu sau lưng tôi với bạn tốt của tôi chứ?”
Chương Lộc không hiểu sao lại cảm thấy cô vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Anh liếc nhìn nhật ký trò chuyện, hùa với cô: “Anh ta không xứng.”
“Vào hôm sinh nhật tôi, anh ta tặng tôi một cái túi xách hai vạn, bằng với ba tháng tiền lương của anh ta. Tôi nói không muốn nhận đồ đắt tiền, anh ta còn nói tôi là đồ đạo đức giả, nhưng mà tôi không thích thế thật mà, tiền chứ có phải lá mít đâu, sao anh ta lại tiêu xài hoang phí rồi áp đặt, suy bụng ta ra bụng người vậy chứ?”
“Anh ta làm vậy là không đúng.”
“Tôi cũng không thích thể hiện tình cảm, cứ phải đăng lên trang cá nhân mới là thích, không đăng tức là không thích sao? Anh ta cảm thấy tôi không muốn lên giường cùng mình tức là đang dối gạt anh ta, vì vậy mà anh ta có thể lừa gạt tôi sao?”
“Không thể.”
Cô gái vẫn còn đang nói, Chương Lộc để ý, nếu như không cản cô lại chắc cô sẽ nói suốt cả đêm mất, vì vậy anh nói: “Chúng ta đi xuống đi.”
Cô gái mếu máo nhìn anh, hàng mi rũ xuống, trông đáng yêu lại tội nghiệp, cô cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh như vậy.
Chương Lộc không còn cách nào, chỉ đành tiếp tục nghe cô nói.
“Anh ta còn nói tôi ấu trĩ, khờ khạo. Đàn ông đều là mấy cái đồ lươn lẹo, trước mặt thì nói tôi đáng yêu, quay mặt một cái là chẳng thèm ngó ngàng gì tới. Chúng tôi còn chưa kết hôn, vì sao cứ bắt tôi dùng tiền của anh ta, không dùng thì lại bảo không yêu, nói xấu tôi là đồ giả vờ giả vịt, chẳng lẽ tôi làm vậy thực sự không bình thường sao?”
Thực sự rất đáng yêu, Chương Lộc nghĩ không đúng lúc cho lắm, vì cô vẫn còn đang chờ anh trả lời. Chương Lộc muốn cười nhưng lại sợ sẽ khiến cô khóc tiếp, vì vậy đành phải hùa theo cô, nói: “Cô rất bình thường.”
Nhưng cảm xúc của cô đến quá nhanh làm anh trở tay không kịp, vừa giây trước rõ ràng còn trông rất bình tĩnh, mà giây sau đã có thể khóc rống lên, nước mắt chảy cuồn cuộn không thể nào ngăn hết.
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Nếu không thích tôi thì cứ nói chia tay thẳng luôn đi, tại sao lại phải vụng trộm với bạn tốt của tôi sau lưng tôi chứ? Anh ta làm vậy là ý làm sao?”
Trần Hấp kiềm chế không nổi, đột nhiên cảm thấy rất khổ sở. Cô đưa tay lau lung tung trên mặt, chán ghét bộ dạng mít ướt của bản thân, lau mãi mà chẳng thể hết nước mắt, “Tôi không muốn không, tôi chẳng muốn khóc tí nào cả, làm sao, làm sao để hết không đây.” Cô nức nở, nói mấy câu đứt quãng. Đột nhiên trên môi cô cảm nhận được xúc cảm mềm mại, cô cả kinh, ngơ ngác nhìn cặp mắt đen gần mình trong gang tấc kia.
Chương Lộc không biết vì sao mình phải làm như vậy, nhưng anh muốn là làm. Nghe được tiếng nức nở của cô, anh lại càng hôn sâu hơn, nhưng hương rượu nhàn nhạt trong khoang miệng cô cứ dụ dỗ anh, lúc đầu anh vốn chỉ muốn làm cho cô nín khóc, nhưng về sau lại không muốn ngừng lại.
Bộ dạng nấc lên của cô cũng rất dễ thương. Cứ tưởng rằng cô lại định nói tiếp, ai ngờ cô chỉ cau mày, nhìn môi anh, “Son môi…” dính vào rồi, ba chữ cuối cùng chưa kịp nói ra đã bị ngừng lại. Chương Lộc không chút suy nghĩ, anh khẽ cười rồi hôn cô lần nữa.
Trần Hấp cảm thấy anh chàng áo trắng trước mặt cô đây hôn rất tuyệt. Môi của anh rất mềm mại, ngoài mùi rượu giống cô còn có cả chút vị thuốc lá nhàn nhạt, nhưng không vì thế mà cô ghét bỏ, bởi vì anh hôn rất dịu dàng.
“Chúng ta lên giường đi.” Trần Hấp nói.
Bởi vì vừa bị người ta cắm cho hai cái sừng nên cô cảm thấy thất vọng, buồn bã, ngoài ra còn có một nỗi hận khôn nguôi. Bốc đồng cũng được, hờn giận cũng được, hôm nay cô nhất định phải tìm đàn ông, làm chuyện này.
Cô tự nhủ trong lòng, tự động viên chính mình, cô không muốn rụt rè nữa, không đợi người kia nói chuyện, cô đã đẩy anh ra, nói: “Tôi muốn đi tắm trước.”
Chương Lộc cảm thấy có chút buồn cười, người phụ nữ này, gọi là cô gái nhỏ này thì đúng hơn, cô hiển nhiên thuộc lại con gái nhà lành ngoan ngoãn. Nghe cô khóc lóc kể lể cả một đêm như thế, lúc đầu anh cũng chỉ nghĩ là cô đang say nên nói nhảm, ba chữ ‘tình một đêm’ kia là quá sức chịu đựng của cô ấy. Sau đó anh lại nghe thấy cô nói muốn đi tắm rửa, lại càng tin tưởng là cô đang say quá nên hồ đồ.
Nhìn cô chân nam đá chân chiêu đi tìm nhà tắm, Chương Lộc nghĩ thầm, thôi được rồi, giúp người thì giúp cho trót, cho cô ở nhờ một đêm vậy.
Anh vừa định xuống nhà tìm thuốc giải rượu thì trong phòng tắm lại vang lên tiếng kêu la.
Cô lại khóc, Chương Lộc bất lực, “Làm sao vậy?”
“Kính sát tròng của tôi không lấy ra được.”
Anh thở dài, đi tới, nói: “Vậy cô nín khóc đi đã.”
“Được rồi, tôi không khóc nữa.”
Chương Lộc nâng đầu cô lên. Đôi mắt cô đã hơi sưng lên, trong mắt ngập nước, đúng là một con ma men, quả thực không thể trông chờ gì ở cô.
“Được rồi.”
“Tôi không tìm được nước tẩy trang.”
Giọng điệu của cô tràn đầy thân mật và ngọt ngào, Chương Lộc nhìn cô một hồi, anh là đàn ông, lấy đâu ra mấy thứ này. Nhưng giờ mà anh nói không có chắc cô sẽ lại khóc tiếp cho xe,.
“Để tôi xuống dưới tìm, cô chờ tôi một lát nhé?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, vâng dạ.
Anh nhớ trong tiệm còn có một túi đựng đồ trang điểm, lúc trước vì công việc nên giữ lại, vội vàng cầm lên trên tầng, sợ cô ngồi đó lại nhiễu sự gì đó. Nhưng khi anh trở lên thì thấy cô vẫn đang ngồi yên, anh nhẹ nhàng thở phào.
“Cô có thể tự làm được không?”
“À, tôi không thể.”
Nói mà chẳng ngại ngùng gì hết luôn hả.
Chương Lộc không nhớ nổi đêm nay anh đã nén cục tức bao nhiêu lần, sự kiên nhẫn của anh không biết đã vượt hơn thường ngày bao nhiêu, nhưng mà thôi, so đo với ma men làm cái gì. Anh như đang lau mặt cho trẻ con vậy, anh cầm khăn bông tẩm nước tẩy trang lên lau mặt cho cô. Nhìn ở khoảng cách gần, trừ lông mi và son môi ra, anh thực sự không nhìn ra còn chỗ nào trang điểm nữa, làn da của cô trắng hồng, nõn nà, nhẵn nhụi và mêm mịn. Anh chú ý đến ánh mắt của cô, vô thức giảm lực tay xuống.
“Được rồi.” Lời vừa nói ra, anh mới phát hiện giọng mình đã khàn xuống, “Tiếp theo cô muốn làm gì.”
“Muốn tắm rửa.” Nói rồi, Trần Hấp liền bắt đầu cởi quần áo.
“Cô say rồi.” Anh ngăn lại động tác của cô, muốn xác nhận lại lần nữa.
“Tôi không say.” Cô muốn gỡ tay anh ra, nhưng lại chẳng gỡ được, cứ lặp lại dăm bảy lần gỡ gạc như thế, miệng cô lại bắt đầu mếu máo.
Chương Lộc không muốn lợi dụng người ta trong lúc khó khăn, cô còn đứng không vững, huống hồ tay cô còn đang bị thương. Thôi được rồi, anh thừa nhận, quả thật anh đang lợi dụng lúc người ta đang gặp khó, anh cũng không phải người tốt lành gì.
“Cô nhất định phải lên giường với tôi sao?” Anh hỏi lại cho kĩ, nếu như cô nói không muốn thì anh sẽ tiếp tục làm người tốt.
“Đúng, nếu anh không muốn thì tôi tìm người khác, dù sao thì, hôm nay tôi nhất định phải lên giường với ai đó!”
Chương Lộc nheo mắt, buông lỏng cánh tay, “Đây là tự cô nói đấy.”
Đầu óc Trần Hấp hiện giờ tuy rằng vẫn còn đang hỗn loạn, nhưng cô biết rõ mình không say, cô biết rõ hiện giờ mình đang làm gì. Cô cảm thấy cơ thể mình thật mềm, cô đang dựa lưng vào vách tường lạnh buốt, nhưng trước ngực lại nóng bỏng, cô đột nhiên cảm thấy hơi sợ.
“Nếu như tôi nói tôi không muốn làm, anh sẽ ngừng lại sao?”
“Người đàn ông trước người cô bỗng khựng lại, hỏi: “Cô nghiêm túc sao?”
“…Tôi sợ.” Cô lí nhí đáp, tay của cô không biết lại làm sao, đành đặt trước ngực anh. Đây là sự đụng chạm mang lại xúc cảm hoàn toàn lạ lẫm, khô nóng, dinh dính, khiến hô hấp rối loạn.
Anh dịu dàng hôn trán cô, “Đừng sợ.”
Chương Lộc quả thực là quen ăn bén mùi, từ trong phòng tắm rồi lên giường lại làm một lần nữa. Cô khóc mệt rồi thì ôm anh ngủ.
Cô quả đúng là mít ướt, đụng tí là khóc, nhưng dù vậy cũng rất đáng yêu.
Chương Lộc nhìn cái mũi hồng hồng của cô, nhịn không được bật cười.
Nếu như đêm nay anh không đột nhiên cao hứng ra ngồi ở quầy bar đó, chắc anh sẽ không gặp được cô. Đã lâu rồi anh mới có thể gặp được một người ngây thơ đáng yêu như vậy, khiến anh có chút rung động.
Cô tên là Trần Hấp, anh sẽ không gọi thẳng tên như bạn trai cũ của cô, anh sẽ gọi cô là Hấp Hấp, nếu như cô cho anh một cơ hội.