1. Thứ bảy, ngày 1 tháng 12, lúc 10 giờ 50 phút
Chương Lộc báo cho Trần Hấp biết rằng mẹ Chương vốn đã hẹn thời gian dùng bữa vào đầu tuần, nhưng vì cô giận dỗi nên phải dời lịch tới bây giờ. Trần Hấp vốn hơi xấu hổ, vì vậy hôm qua khi Chương Lộc nhắc tới chuyện này cô đã không hề suy nghĩ gì mà đồng ý luôn.
Chương Lộc đoán chắc là cô đang căng thẳng, vì vậy cố ý nói với cô thời gian gặp mặt là buổi tối, nhưng giữa trưa anh lại trực tiếp đưa cô tới nhà hàng.
Trần Hấp không biết là nên oán giận hay là nên cảm ơn anh, điều duy nhất mà cô cảm thấy may mắn là trước khi đi ra khỏi nhà cô đã trang điểm rồi, không đến mới xuề xòa quá, nhưng mà cô vẫn không nhịn được mà oán trách anh.
“Chương Lộc, anh làm vậy thực sự không tốt đâu.”
Chương Lộc đang cúi đầu xem menu để gọi món, nghe vậy liền nói: “Không tốt ở đâu nào? Chẳng phải anh nhắc em trang điểm rồi sao?”
“Em còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nữa mà.”
“Anh đưa em đi gặp bố mẹ chứ có phải đưa em vào hang hùm ổ sói gì đâu, em chuẩn bị tâm lý gì? Anh biết em sẽ căng thẳng như vậy nên mới không nói cho em là chúng ta sẽ ăn bữa trưa đấy, thậm chí nói ăn cơm tối thôi mà em đã xoắn xuýt cả lên từ tối hôm qua còn gì, cứ xoay tới xoay lui rồi lại không ngủ được.”
Nghĩ tới tối hôm qua cô lại thấy hơi xấu hổ, bởi vì căng thẳng nên cô ngủ không được ngon giấc, sau đó bị Chương Lộc bắt nằm im một lúc thì cô ngủ thiếp đi. Tuy rằng lời anh nói là đúng sự thật, Trần Hấp vẫn không muốn thừa nhận, chỉ lặp lại thêm lần nữa: “Dù thế nào thì lần này anh làm vậy là không ổn, về sau không được thế nữa.”
Chương Lộc gật đầu lấy lệ, “Chỉ là một bữa cơm đơn giản thôi mà, với cả hồi trước em cũng ra mắt mẹ anh rồi đó thây?”
“Nhưng mà em đã ra mắt bố anh đâu, hơn nữa em cũng phải chuẩn bị quà gặp mặt chứ, em còn định chiều nay đi mua đồ đấy, giờ lỡ các bác lại cảm thấy em không lễ phép thì làm sao?”
“Em đến là tốt rồi, bọn họ rất phấn khởi. Mẹ anh thích hoa hồng, anh đã đặt xong rồi, còn bố anh thì không cần đâu.”
Nhắc hoa hồng là hoa hồng đến. Nhân viên phục vụ gõ cửa, tay còn cầm một bó hồng rất to đứng ở cửa ra vào. Chương Lộc nhờ nhân viên đặt hoa lên bàn ăn.
Trần Hấp trong nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Được rồi mà, đừng cau mày nữa, cười một cái anh xem nào.” Chương Lộc buồn cười nhìn cô, thò tay bẹo má cô.
Trần Hấp còn tâm trạng nào để chọc cười với anh nữa, chỉ giật giật khóe miệng, để lộ ra biểu cảm khó coi.
Chương Lộc bất lực, “Rốt cuộc là em đang căng thẳng điều gì? Em lo bọn họ không thích em sao? Anh thích em là đủ rồi còn gì?”
“Em cũng không biết, tóm lại là căng thẳng lắm, giống như thời còn đi học bị chủ nhiệm lớp gọi lên nói chuyện vậy.”
Chương Lộc lại không kiềm được mà hôn cô một cái, “Sao mà em đáng yêu thế nhỉ.”
Trần Hấp đẩy anh ra, “Em cũng không tin sau này anh gặp bố mẹ em mà không căng thẳng đâu.”
“Vậy em mau sắp xếp cho anh gặp bố mẹ em đi, để cho anh được căng thẳng xem nào.”
“Anh hâm nó vừa!”
2. Thứ bảy, ngày 1 tháng 12, lúc 11 giờ 29 phút
Trần Hấp cho rằng cô ấy nói đúng, đây giống như là cô đang bị chủ nhiệm lớp gọi lên nói chuyện vậy.
Bố Chương giống như lời Chương Lộc nói, ông là một người nghiêm nghị và kiệm lời, trên mặt thường không hay biểu lộ cảm xúc. Ông thoạt trông rất trẻ, không phải kiểu trung niên bụng phệ như những người khác, dáng người cao gầy, cộng thêm chiếc áo khoác dài càng làm nổi bật thần thái muôn phần của ông. Mẹ Chương vẫn tươi vui như lần đầu gặp mặt, nhưng hôm nay bà đã ăn mặc bớt sang như lần trước, dù vậy thì vẫn rất đẹp. Hai người đứng cạnh nhau, hoàn toàn có thể tưởng tượng được hồi trẻ hai người họ xứng đôi vừa lứa thế nào.
Ngoại hình của Chương Lộc giống bố, nhưng cá tính có lẽ giống mẹ nhiều hơn. Trần Hấp suy đoán không đúng lúc lắm.
“Con chào cô chú ạ.” Trần Hấp đứng lên, chào hỏi hai người.
Mẹ Chương đi đến bên cạnh cô, kéo tay cô xuống ngồi cùng mình.
“Mẹ, đây là hoa Hấp Hấp chuẩn bị cho mẹ.”
Trần Hấp có chút chột dạ, vội vàng cầm lấy bó hoa trên bàn, đưa cho bà, “Cô, mong là cô thích ạ.”
“Cô rất thích, cảm ơn con, Hấp Hấp.” Mẹ Chương cười, nói với cô.
Trần Hấp thầm thở phào một hơi.
“Đã gọi đồ ăn xong chưa?” Giọng của bố Chương cũng như con người của ông vậy, đều nghiêm túc đứng đắn.
“Rồi ạ, để con bảo bọn họ đem đồ lên.”
Bố Chương nghe vậy thì gật đầu. Trần Hấp nhớ ra quan hệ cha con Chương Lộc không được thân thiết cho lắm, cô có thể tưởng tượng ra khi Chương Lộc quyết định theo con đường âm nhạc hai người đã giương cung bạt kiếm thế nào, vậy nên tới giờ hai người vẫn có chút gượng gạo.
“Ông cứ đanh mặt thế làm gì, cười một cái xem nào, nhỡ dọa con dâu chạy mất thì tôi chống mắt lên xem ông nói chuyện với ai?” Mẹ Chương tức giận nhìn bố Chương, phải thấy ông cười lên rồi bà mới bỏ qua cho.
Trần Hấp cũng cười, tuy rằng cô khá luống cuống khi nghe mẹ Chương gọi mình là con dâu, nhưng cô vẫn cảm thấy như vậy rất tốt.
Mẹ Chương rất hay nói, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua thật nhanh, Trần Hấp nghe bà kể chuyện Chương Lộc khi còn bé mãi vẫn chưa thấy đủ, cả người cũng thả lỏng tinh thần. Bố Chương và Chương Lộc giống nhau, không nói nhiều, chỉ thi thoảng phụ họa vài câu, nhìn chung cũng hòa hợp.
Cơm nước xong xuôi, mẹ Chương đột nhiên nói với cô: “Lúc nào con mời bố mẹ con lên đây đi, để hai bên gia đình ăn cùng nhau bữa cơm.”
Trần Hấp “à” một tiếng, nhìn về phía Chương Lộc với ánh mắt do dự, nhưng anh lại cứ cười tươi và không nói gì, hiển nhiên là không định giúp cô, nên cô đành phải gật đầu, “Dạ được, để con về thưa lại với bố mẹ con ạ.”
“Ngoan,” Nói rồi, bà đột nhiên lấy ra một cái hộp trang sức, trong đó là một chiếc vòng tay phỉ thúy rất đẹp, óng ánh trong suốt, nhỏ nhắn tinh xảo. Bà cầm chiếc vòng lên, đeo vào tay Trần Hấp, nói: “Cô cũng không biết nên tặng con quà gặp mặt gì mới ổn, lần trước cô ra ngoài dạo phố vừa lúc trông thấy cái vòng tay này, vừa nhìn là nghĩ ngay đến con. Đây chỉ là chút quà nhỏ thôi, đừng ghét bỏ nó nhé. Trông thật đẹp.”
Trần Hấp nhìn chiếc vòng trên tay mình, không quá lớn không quá nhỏ, rất phù hợp, nhìn như là hàng đặt làm cho riêng cô vậy. Cô không từ chối, nở nụ cười ngọt ngào, trả lời: “Đẹp quá ạ, con cảm ơn cô.”
Lúc này bố Chương cũng đưa cô một cái phong bì màu vàng, “Con cầm lấy, có rảnh thì đi dạo phố với cô của con.” Giọng điệu vẫn đứng đắn như trước, nhưng vì đã thả nhẹ ngữ điệu nên còn lộ ra vẻ hòa ái.
Trần Hấp ngây ngẩn cả người, nghĩ bằng đầu gối cũng biết đó là một tấm thẻ ngân hàng, nếu như đổi câu thoại thì đây chính là kịch bản phim truyện máu chó thường thấy rồi. Cô đang định mở miệng từ chối thì Chương Lộc lại thò tay ra, cầm lấy tấm thẻ đặt trước mặt cô, “Cảm ơn bố.”
Trần Hấp đành phải vội vàng nói theo: “Con cảm ơn chú ạ.”
3. Thứ bảy, ngày 1 tháng 12, lúc 12 giờ 53 phút
Sau khi tiễn bố mẹ Chương Lộc, Trần Hấp đi cùng anh về xe.
Cô ngứa tay muốn mở phong bì vàng đó, sau khi mở ra, quả thật là có một chiếc thẻ ngân hàng, cô hỏi: “Sao anh lại nhận thay em cái này!? Vòng tay của cô là đã quý lắm rồi, giờ lại còn đưa em thẻ ngân hàng nữa, em không dám dùng đâu.”
“Em nhận quà của mẹ anh mà lại không nhận quà của bố anh thì ông ấy sẽ không vui. Mẹ anh thích dạo phố, thẻ này là để em dùng những lúc em đi dạo phố với bà ấy, khi đó mẹ anh vui, bố anh vui mà em cũng vui, thế là tốt rồi còn gì.”
Trần Hấp cảm thấy anh nói vậy cũng có lý, cô đã ngộ ra, khẽ thở phào.
“Với cả, em muốn mua gì thì tiêu tiền của anh đây này, dăm ba cái thẻ.” Ngữ khí đương nhiên.
“Em cũng có tiền mà.” Trần Hấp dở khóc dở cười.
“Thực ra không có gì phải hồi hộp đúng không? Mẹ anh rất thích em, bình thường một khi mà mẹ anh đã thích gì thì bố anh cũng sẽ không ý kiến.”
“Hồi hộp cũng là chuyện thường tình mà, em sợ biểu hiện của mình không tốt.”
Cô muốn ở bên Chương Lộc cả đời, vì thế cô mong rằng bố mẹ anh sẽ thích cô, đón nhận cô. Cô biết rõ, mặc dù bố mẹ có không hài lòng về cô đi chăng nữa thì cũng sẽ không phá hoại tình cảm của anh và cô, nhưng cũng không vì thế mà cô bỏ qua bước lấy lòng bố mẹ anh.
Chương Lộc nói muốn sống cùng cô, cô đương nhiên sẽ không thờ ơ, qua loa với tình cảm này.
Cô hồi hộp, không chỉ bởi vì coi trọng, mà còn là vì bọn họ ngày càng có nhiều mối ràng buộc.
Trần Hấp còn có cảm giác nôn nóng, muốn lập tức kết hôn với anh.
Nhưng mà cô cũng không thể biểu hiện trực tiếp ra bên ngoài như vậy, vì vậy cô nói: “Tối nay anh tới nhà em ăn cơm đi, để em nhờ bố ra ngoài mua đồ ăn.”
“Em nói thật hả?”
“Vâng!” Cô nghiêm túc gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
Tiếng chuông điện thoại cứ vang lên chuỗi âm thanh tít tít, nụ cười của Chương Lộc cũng dần tắt.
Cuộc gọi đã được kết nối.
“Mẹ, hôm nay con về nhà ăn cơm, mẹ bảo bố đi mua ít thức ăn nhé, con dẫn thêm người khác về.”
“Bạn trai.”
“Ăn ở nhà đi ạ, con ngán ăn ở ngoài rồi, muốn ăn thịt lợn hai lửa* của bố cơ.”
(*) 回锅肉 (thịt xào hai lần): là một trong những món ăn phổ biến nhất của Tứ Xuyên, được dùng phương pháp nấu hai bước đặc biệt.
“Anh ấy ăn được ạ, không kiêng khem gì cả.”
“Ôi dào, mẹ cứ coi như con dẫn bạn về nhà ăn cơm đi, cứ bình tĩnh đi mẹ.”
“Khoảng năm giờ hơn con về nhà.”
“Dạ con biết rồi, bye bye mẹ!”
Trần Hấp cúp điện thoại xong, chợt nhận ra cô còn chưa hỏi xem tối nay anh có bận gì không.
“Ấy chết, tối nay anh không bận gì đó chứ?”
Chương Lộc bật cười, “Không bận gì, lúc trước em không muốn cơ mà, sao giờ đột nhiên lại quay ngoắt 180 độ vậy?”
“Em có bảo em không muốn đâu, rèn sắt khi còn nóng ấy, anh không thích sao?”
“Nào có không thích, đi thôi.”
“Đi đâu ạ?”
“Đi mua đồ.”
“Ây, ây, ôi dào, chỉ là một bữa cơm bình thường thôi mà, không cần phải quan trọng hóa vậy đâu!” Trần Hấp cố tình chọc anh, “Thật đó, anh tới là được rồi!”
Chương Lộc mặc cô nghịch ngợm, không tiếp lời cô.
Cô lập tức cảm thấy không thú vị, một lát sau lại nghe anh nói: “Bố mẹ em sẽ không cảm thấy tuổi anh lớn quá chứ?”
Trần Hấp cười to, ngớt cơn buồn cười rồi cô mới nói tiếp: “Em đã nói chuyện về anh với bố mẹ rồi, mẹ em chỉ lo là bên ngoài có quá nhiều thứ cám dỗ anh thôi, còn lại chẳng để ý đâu. Vì vậy lát nữa anh ra dáng đứng đắn một tí, như chú Chương ấy, như thế là ổn nhất rồi.”
Chương Lộc bất đắc dĩ, gật đầu, “Anh biết rồi.”
Trần Hấp không đùa anh nữa, nói thật: “Lừa anh đó, em bảo với mẹ anh là nhà đầu tư, quán bar chỉ là một trong những thứ anh đầu tư vào thôi. Nhưng mà quả thật mẹ em có chút lo lắng, hôn nhân trước giờ luôn chú ý môn đăng hộ đối, cái này các cụ nói chắc không sai, điều kiện gia đình em cũng chỉ ở tầm trung lưu, em biết anh luôn muốn tách biệt với bố mẹ, nhưng bố mẹ em thì không cho là vậy, cho nên họ có suy nghĩ như thế cũng là bình thường. Tuy rằng hiện giờ để mà nhắc tới chuyện kết hôn thì hơi sớm, nhưng em vẫn sẽ đưa anh về nhà, bố mẹ em nhất định sẽ coi trọng anh, sẽ xem xét nhiều hơn. Vì vậy lúc trước em mới cứ khư khư như vậy, em vốn muốn chờ chúng ta ổn định lại chút.”
“Vậy bây giờ tại sao em lại thay đổi quyết định?”
“Ừm… Bởi vì em muốn được sống chung với anh.”
Đối với người trước mặt mình đây, cô phát hiện ra tình yêu của cô dành cho anh luôn nhiều hơn từng ngày, không cần biết là vì tình yêu cuồng nhiệt nên bồng bột hay là vì thực lòng muốn đáp lại tình cảm, chuyện cô muốn sống cùng anh là thật, khát vọng kết hôn với anh cũng là thật.
Tốc độ xe chậm dần, sau đó dừng lại. Trong khi chờ đèn đỏ, bọn họ đã trao nhau một nụ hôn bao mươi giây đầy ngọt ngào, tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực như đang xác thực ý nghĩ này của cô.
4. Thứ bảy, ngày 1 tháng 12, lúc 17 giờ
“Em thấy hơi hồi hộp.” Đứng trước cửa nhà mình, Trần Hấp nói.
Chương dở khóc dở cười, “Em hồi hộp cái gì?”
“Giống như lúc kết thúc giờ làm bài, chuẩn bị nộp bài thi đó anh, tim cứ đập thuỳnh thuỵch thuỳnh thuỵch à. Anh có hồi hộp không?”
Anh không nói gì, chỉ cầm lấy tay Trần Hấp đặt lên ngực mình. Trần Hấp cảm nhận được những rung động mãnh liệt dưới lòng bàn tay mình, “Em còn tưởng anh không căng thẳng cơ đấy.”
“Vào trong thôi nào.”
Trần Hấp hít thở sâu, mở cửa ra.
Vừa vào cửa, chào đón hai người đầu tiên chính là mùi thức ăn thơm ngạt ngào, tiếng nồi niêu xoong chảo liểng xiểng, trong bếp còn có bóng hình đang đi tới đi lui. Trần Hấp hô lên, “Bố, mẹ.”
Mẹ Trần ra khỏi phòng, thấy Trần Hấp thì kinh ngạc, “Ôi chao, sao hai đứa về sớm thế? Bố con còn chưa nấu xong nữa!”
Bố Trần nghe tiếng thì thò đầu ra khỏi phòng bếp, “Hấp Hấp về rồi hả con?”
Trần Hấp thấy mẹ Trần mặc váy đỏ, màu này bình thường bà không hay đụng tới, liền nhịn cười giới thiệu với bố mẹ: “Đây là Chương Lộc ạ.”
“Con chào cô chú, cô chú khỏe không ạ?” Chương Lộc tiến lên, đứng ngay ngắn chào hỏi.
“Xin chào xin chào, ôi trời, con đến là được rồi, sao mà còn khách khí, mang nhiều đồ tới vậy? Mau vào trong ngồi đi.” Bà vừa nói vừa kéo Chương Lộc vào chỗ ghế sopha trong phòng khách, mặc kệ Trần Hấp bơ vơ ở một bên.
Chương Lộc bỏ đồ trên tay xuống, ngồi cùng với mẹ Trần. Anh giải thích rằng đây không phải đồ quý giá gì cả, chỉ là chút tổ yến với thuốc bổ này nọ thôi, sau đó lại khen mẹ Trần trẻ trung xinh đẹp, khiến cho mẹ Trần phấn khởi, cười tít cả mắt.
Trần Hấp không qua đó ngồi ngay, chỉ liếc Chương Lộc một cái rồi quay người đi vào bếp.
“Thơm quá đi!”
“Thơm thì thơm! Sao không ra ngồi cùng cậu ấy, con yên tâm về mẹ con thế sao?” Bố Trần chỉ chỉ ra bên ngoài, lời ông có ý gì thì không cần nói cũng biết.
“Giờ con cũng đâu ngăn được mẹ đâu, chi bằng để mẹ hỏi nhoằng một mạch cho nó xong, lúc ăn cơm còn được yên ổn một tí.”
“Cao ráo đẹp trai lịch sự đấy, được đấy nhỉ!” Bố Trần cười ha ha, trêu ghẹo cô.
Trần Hấp hừ hừ hai tiếng, đáp lại “Chả thế ạ!”
“Được rồi, đừng đứng đây nhàn tản như thế nữa, đi ra ngoài cản mẹ con, để cho bà ấy tém tém lại chút, đừng dọa người ta chạy mất.”
“Bố cứ đùa, đồ ăn nhiều như vậy, sao bố làm hết được.”
“Biết rồi cô ạ, cô ra ngoài cho bố nhờ.” Nói rồi, ông đẩy Trần Hấp ra khỏi bếp.
Trần Hấp sắp tới phòng khách, bỗng nghe thấy tiếng mẹ Trần vọng lại đây, “Tiểu Chương là con một sao? Cô nghe Hấp Hấp nói con lớn hơn nó bốn tuổi, thế là ba mươi rồi nhỉ? Bố mẹ con làm gì?”
“Mẹ!”
“Trời đất, làm gì vậy hả, con muốn hù chết mẹ con sao!” Mẹ Trần vỗ ngực một cái, quay đầu lườm cô.
“Sao mẹ cứ hỏi nhiều thế nhở, con biết ngay mà, vì vậy lúc trước con mới không đưa anh ấy về gặp mẹ đó.”
“Từng này thì tính là hỏi nhiều ở đâu hả, mẹ chỉ muốn biết gia cảnh nhà Tiểu Chương thôi mà.”
“Nhưng mà mẹ cần tìm hiểu nhiều như vậy làm gì!”
“Con cũng đã đưa cậu ấy về đây rồi, chẳng phải ý là muốn giải thích với mẹ sao?”
Trần Hấp phản bác: “Ai bảo mẹ thế, con đã bảo là dẫn anh ấy về ăn bữa cơm thôi mà!”
Mẹ Trần đâu chịu để mình rơi vào thế yếu: “Vậy tại sao con lại phải dẫn người ta về để ăn bữa cơm?”
Cô trầm ngâm, do dự phải mới nói ra nguyên nhân: “Trưa nay con ăn cơm cùng bố mẹ anh ấy rồi, con cảm thấy cũng nên để anh ấy về ăn cơm với bố mẹ cho công bằng.”
Mẹ Trần nhất thời kinh ngạc, nhìn qua nhìn lại hai người mấy lần rồi há hốc, “Hai đứa thế này là, chuẩn bị kết hôn sao?”
“Mẹ nói gì vậy?”
“Đừng có hò hét như thế, tự con nghĩ đi, hành động này của con sẽ khiến mẹ nghĩ thế nào đây? Hả? Không ăn ở bên ngoài mà ăn luôn ở nhà, lại còn mang cả đống đồ về biếu, gì, lại còn nói là đã gặp bố mẹ cậu ấy rồi, lại còn lấy cớ là “cho nó công bằng”, nói vậy mà con cũng nói được sao. Hai cô cậu là muốn lấy tôi ra làm trò đùa sao, muốn lừa gạt chúng tôi sao?”
Tuy là mẹ Trần ngồi, còn Trần Hấp đứng, nhưng khí thế của Trần Hấp chẳng thể so nổi với bà. Mẹ Trần càng nói càng tức, cuối cùng nghiêm mặt nhìn cô.
Chương Lộc lên tiếng, thu hút sự chú ý của mẹ Trần về phía mình: “Cô ạ, bố mẹ con có kinh doanh một công ty, con đúng là con một, năm nay con đã ba mươi, tuổi cũng không nhỏ. Con và Hấp Hấp rất nghiêm túc trong mối quan hệ này, lấy điều kiện tiên quyết là tiến tới hôn nhân để ở bên nhau. Lúc trước mẹ con cũng đã từng gặp Hấp Hấp rồi, luôn mong muốn là sẽ được ăn cơm với cô ấy một bữa, vừa lúc bố con cũng rảnh nên mới hẹn gặp hôm nay. Lúc trước con cũng luôn muốn gặp cô, Hấp Hấp thấy con cứ đòi mãi thì cũng không chịu được, mới dẫn con về đây. Cô yên tâm ạ, chúng con thực sự rất nghiêm túc.”
Mẹ Trần nghe vậy thì hòa hoãn sắc mặt. Trần Hấp thừa cơ xông lên, ngồi xuống cạnh mẹ, nũng nịu: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy được không ạ, mẹ không thể coi như là con đang đưa một người bạn về ăn bữa cơm được sao?”
Bị quấy rầy như vậy, mẹ Trần cũng đành phải từ bỏ ý định truy hỏi của mình, mở miệng nói: “Được rồi được rồi, biết thừa là cô gạt mẹ rồi, mẹ đẻ cô ra mẹ còn không biết à. Để mẹ đi xem đồ ăn đã được chưa, Tiểu Chương đừng câu nệ, cứ tự nhiên như ở nhà, nhé.”
“Được thưa cô.”
5. Thứ bảy, ngày 1 tháng 12, lúc 17 giờ 20 phút
Trần Hấp dẫn Chương Lộc đi thăm thú nhà mình, cuối cùng hai người đi vào phòng ngủ của cô. Gian phòng của cô không lớn, chỉ có chiếc giường đơn, tủ quần áo, bàn máy tính và bàn trang điểm, khiến căn phòng về tổng thể khá chật chội, không có chỗ đặt chân. Bên giường còn có một chiếc ghế lười, Chương Lộc ôm cô cùng ngồi xuống.
“Có phải mẹ em có hơi đáng sợ không?” Cô tựa vào ngực anh, ngẩng đầu hỏi.
“Không đâu.”
Trần Hấp không tin, “Tuy rằng hiện tại mẹ em nhịn được, nhưng sau kiểu gì cũng sẽ hỏi đến cho xem. Anh đừng nói gì cả, cứ để em.”
“Không sao, cô chỉ đang lo lắng cho em thôi, với cả có gì mà cố kỵ không nói được đâu em.”
“Lo gì chứ, bà ấy muốn biết gì em đã nói hết rồi, không biết vì sao mà còn muốn hỏi thêm nữa.” Trần Hấp bĩu môi.
“Anh nói với em nói đâu giống nhau.”
Cô trở người, nói bằng giọng khó hiểu: “Em cũng đâu định lừa bà ấy đâu.”
Chương Lộc bình tĩnh giải thích: “Cô sợ em thích anh nên nói tốt về anh, lừa cô.”
“Anh mặt dày nó vừa!”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Trần Hấp muốn nói là đúng thế, nhưng cô lại không muốn thừa nhận trực tiếp như vậy, dứt khoát gật đầu, vẻ mặt đứng đắn: “Chả thế à, em sợ bố mẹ em không chịu được việc anh lớn tuổi, rồi không đồng ý cho chúng mình quen nhau.”
Nói xong, cô còn dùng vẻ mặt thành thật chờ anh đáp lại. Nhưng chưa kịp nghe anh phản bác thì tiếng mẹ Trần đã vọng vào, bà gọi hai người ra ăn cơm. Trần Hấp bất đắc dĩ, đành phải kéo anh ra khỏi phòng.
6. Thứ bảy, ngày 1 tháng 12, lúc 19 giờ 35 phút
Bố Trần thích uống rượu, vì vậy ông đã lôi kéo Chương Lộc uống vài chén rượu, sau đó hai người càng uống càng hăng. Chương Lộc thấy không ai can được nên đành phải uống hết.
“Bố à, để lần sau uống tiếp cũng được mà, tí nữa Chương Lộc còn có hẹn nữa đó.”
Bố Trần uống nhiều quá nên đầu óc cũng đã hơi mụ mị, “Ôi, hiếm khi có dịp mà, thôi hai đứa đi nhanh đi kẻo muộn, lần sau chúng ta lại uống tiếp.” Vừa nói, ông vừa đứng dậy đưa Chương Lộc ra ngoài.
Trừ việc mặt có chút đỏ, Chương Lộc vẫn còn đủ tỉnh táo, “Vậy con xin phép đi trước, lần sau gặp chú ạ.”
Bố Trần liên tục nói được, sau đó đóng cửa lại luôn.
Trần Hấp và Chương Lộc liếc nhìn nhau, sau đó cả hai cùng bật cười, một hồi sau cô mới hỏi, không biết phải làm sao: “Bố em say mất rồi, còn anh thì sao?”
Chương Lộc dắt tay cô, đột nhiên anh tiến tới, hôn cô một cái, “Anh cũng cảm thấy mình say rồi.”
“Nếu không thì sao anh lại cảm thấy chúng ta có thể kết hôn ngay lập tức được nhỉ?”
Trần Hấp ra vẻ ghét bỏ, đẩy anh ra một chút, “Vậy anh say thật rồi đó.”
“Hôm nay anh rất vui.”
“…Em cũng thế.”
Ánh trăng dịu dàng, bóng hình ai đó cũng thật dịu dàng.