Hạnh Phúc Ma Thuật

Chương 8: Sự quấy rối của kẻ giấu mặt




1 Giọng nói lẽo đẽo quấy rầy

Thật kỳ lạ! Khi Quang Hựu Lý ôm chặt tôi vào lòng thì những tiếng "ù... ù" trong đầu tôi biến mất, giọng nói của người đàn ông đó cũng không còn rì rầm bên tai tôi nữa.

"Phạn Hi, em vừa nói chuyện với ai thế?" Quang Hựu Lý ôm chặt lấy tôi một hồi lâu, sau khi chắc chắn tôi không sao nữa mới từ từ buông tôi ra. Thấy sắc mặt tôi nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi.

"Em, em cũng không biết, chỉ là đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng..." Tôi không muốn làm Quang Hựu Lý lo lắng thêm nên cố gắng mỉm cười nói qua loa. "Chắc là tại lâu rồi không có dịp vui như hôm nay, âm nhạc rộn ràng và không khí náo nhiệt khiến em cảm thấy hơi mệt mỏi thôi!" "Ồ, vậy à? Không sao là tốt rồi! Phạn Hi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi, buổi lễ sinh nhật còn hai ngày nữa, em nhất định phải giữ gìn sức khỏe mới được!" Quang Hựu Lý không mảy may nghi ngờ những lời tôi nói. Anh ôm vai tôi, đưa tôi bước lên cầu thang tầng hai.

"Quang Hựu Lý, chuyện mà Hựu Như vừa nhắc đến..." Tôi vừa tựa vai vào anh bước lên cầu thang, ngước nhìn sắc mặt nặng nề, trầm ngâm của anh, thận trọng hỏi.

"Hựu Như, cô ta... cô ta nói dối đó, em chớ tin lời cô ta. Tinh Dã Kỳ là tiểu thư thuộc tầng lớp quý tộc ở vương quốc anh, những người quen biết với cô ấy rất ít. Anh với cô ấy tuyệt đối không có chút tình cảm đặc biệt nào. Phạn Hi, em nhất định phải tin anh!" Nghe tôi nhắc đến chuyện này, cánh tay Quang Hựu Lý đang ôm lấy vai tôi, bỗng nhiên siết mạnh khiến vai tôi đau điếng.

"Quang Hựu Lý, tay anh siết mạnh làm vai em đau quá!" Tôi cau mày gắt nhẹ với anh.

"Ôi! Anh xin lỗi, anh nhất thời không chú ý!" Thấy tôi nhắc nhở, Quang Hựu Lý mới vội vàng nới lỏng tay ra, giọng hối lỗi.

"Không sao, em biết anh không cố ý mà!" Tôi và Quang Hựu Lý theo con đường lúc trước trở về điện phòng. Suốt dọc đường đi, chúng tôi không nói thêm câu nào nữa. Khi anh đưa tôi về đến cửa phòng, quay người chuẩn bị bước đi, tôi vẫn bứt rứt chuyện Hựu Như, muốn hỏi cho rõ ràng.

"Quang Hựu Lý, em muốn biết, chuyện Hựu Như nói anh theo đuổi em một năm nay cũng là nói dối sao?" "..." Đối diện với câu hỏi của tôi, Quang Hựu Lý im lặng hồi lâu, có lẽ anh không muốn trả lời, nhưng tôi đưa tay ra nắm chặt tay anh. Nếu anh không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, tôi nhất định không để anh đi.

"Phạn Hi, em muốn biết câu trả lời sao? Đó là một câu chuyện rất dài, rất phức tạp, giờ đã muộn rồi, những hoạt động chúc mừng sinh nhật em còn diễn ra trong hai ngày tới. Em hãy kiên nhẫn chờ đợi hai ngày nữa, đợi sau khi lễ sinh nhật của em kết thúc, anh nhất định sẽ nói rõ với em mọi chuyện." Quang Hựu Lý nhìn vẻ mặt cố chấp của tôi, buông tiếng thở dài vẻ nặng nề, bất lực.

"Vậy... vậy cũng được!" Tôi nhìn nét mặt của Quang Hựu Lý, cảm thấy sự kiên quyết vừa rồi của mình dường như có phần hơi quá. Tôi nhẹ nhàng buông tay anh, đặt lên má anh một nụ hôn tạm biệt. "Vậy em vào phòng nghỉ ngơi, anh cũng về nghỉ sớm đi nhé!" "Ừ, chắc chắn rồi! Em mau vào trong đi!" Quang Hựu Lý khẽ gật đầu, chờ tôi bước vào phòng mới quay người đi ra.

Sau khi về đến phòng, với sự giúp đỡ của cung nữ, tôi tháo chiếc vương miện xinh xắn trên đầu xuống, thay bộ váy đang mặc trên người, ngâm mình trong bồn tắm ngập đầy bọt xà phòng và mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu. Tắm xong, tôi ngả người trên chiếc giường rộng, thoải mái, nghĩ đến những lời nói của Hựu Như trên sân khấu tối nay, lại nhớ đến câu chuyện phức tạp mà Quang Hựu Lý hứa hai ngày nữa mới nói rõ ràng cho tôi nghe, tôi trằn trọc, không sao chợp mắt được.

Đột nhiên, trong đầu tôi lại vang lên những tiếng "ù... ù". Tôi lập tức ngồi bật dậy, cảnh giác đưa hai tay lên bịt tai lại, không muốn nghe thấy giọng nói của người đàn ông trung niên kia nữa.

"Làm thế cũng vô ích thôi, công chúa Y Phạn Hi..." Cho dù tôi có cố gắng bịt chặt tai lại đến thế nào thì giọng nói đó vẫn vang lên rõ ràng, sang sảng trong đầu tôi. "Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ..." "Đủ rồi, không cần nói nữa!" Tôi bỏ hai tay xuống, nắm chặt tấm chăn mềm mại đắp trên người, không kiên nhẫn nổi hét lên.

"Công chúa Y Phạn Hi, có chuyện gì vậy ạ?" Tiếng hét của tôi phá tan màn đêm tĩnh mịch, người cung nữ canh gác bên ngoài vội vàng đẩy cửa nhìn tôi lo lắng hỏi.

"Ta..." Tôi đang định nói có người đàn ông trung niên đang quấy rầy tôi bằng những lời lẽ kỳ lạ, thì giọng nói của người đàn ông ấy lại vang lên trong đầu.

"Lời tôi nói chỉ có một mình cô nghe thấy, cô có nói với mọi người rằng có người đang nói chuyện với cô, người ta cũng không tin đâu." "Vậy... vậy ông muốn gì?" Nghe ông ta nói như thế, tôi vô cùng sợ hãi, bất chấp sự có mặt của người cung nữ, tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với ông ta.

"Thực ra, chỉ cần trong lòng cô nghĩ gì tôi đều cảm nhận được, không cần cô nói ra thành lời, suy cho cùng cô cũng không muốn cả buổi tối đều ngồi tự thoại, để người ta cho rằng cô bị điên chứ?" Người đàn ông đó cố gắng thuyết phục tôi.

"Công chúa, công chúa không sao chứ ạ?" Người cung nữ thấy tôi nói mấy câu như vậy, vô cùng lo lắng chạy đến bên tôi, muốn xem đã có chuyện gì xảy ra với tôi.

"Không sao. Ta mới gặp ác mộng, không tỉnh táo nên mới nói mê mấy câu, bây giờ thì không sao rồi!" Tôi ngăn không cho người cung nữ chạy đến, giả bộ làm ra vẻ buồn ngủ xua tay nói với cô ta. "Bây giờ cũng muộn rồi, ta ngủ tiếp đây, cô cũng đi ngủ đi!" "Vậy công chúa nghỉ ngơi sớm đi ạ. Tôi sẽ canh gác bên ngoài, nếu công chúa cần gì cứ gọi to một tiếng là được." Người cung nữ nhìn tôi vẻ hoài nghi, dường như không phát hiện thấy có chút khác thường nào, cô ta đành cúi người hành lễ rồi đi ra.

"Tốt rồi, bây giờ không có ai, ông hãy mau nói đi, rốt cuộc ông là ai? Ông muốn gì?" Tôi nói thầm trong lòng, muốn ông ta trả lời những thắc mắc của tôi.

"Tôi chỉ muốn báo cho cô một tin. Tôi tên là gì không quan trọng, quan trọng là tôi muốn cho cô thấy bộ mặt thật của Quang Hựu Lý để cô biết người mà cô lựa chọn rốt cuộc là người như thế nào!" Người đàn ông đó không trả lời câu hỏi của tôi, giọng nói lạnh lùng của ông ta vang lên trong đầu tôi.

"Nếu thực sự là như thế, bây giờ ông có thể nói được rồi. Tôi đang muốn nghe đây. Quang Hựu Lý rốt cuộc là người như thế nào?" Nghe ông ta nói, tôi vờ tỏ ra hứng thú, khoan vùi mình vào trong chăn, tiếp tục dòng suy nghĩ.

"Cô thực sự muốn biết sao?" "Điều đó là đương nhiên!" "Nếu cô thực sự muốn biết câu trả lời, sáng sớm ngày mai hãy đến bên hồ Kinh Dạ. Tôi cũng có cái muốn cho cô xem, sau khi xem xong, nhất định cô sẽ rất kinh ngạc." Sau khi xác nhận rõ ràng ý định của tôi, người đàn ông trung niên khẽ cười, thông báo thời gian và địa điểm, rồi giọng nói của ông ta và những tiếng "ù... ù" trong đầu tôi đều biến mất.

"Này... này..." Tôi nóng lòng muốn hỏi ông ta nhưng không được. Tôi giận dữ vùi đầu vào chiếc chăn mềm mại, vô cùng khó chịu trước thái độ của ông ta. Mọi việc sẽ được giải quyết vào ngày mai. Ngày mai nhất định tôi sẽ dậy sớm, trước khi các hoạt động chúc mừng sinh nhật diễn ra, đến bên hồ Kinh Dạ để xem người đàn ông kỳ cục đó rốt cuộc muốn giở trò gì.

2 Người đàn ông lạ mặt

Sáng hôm sau, tôi thức dậy từ rất sớm. Sau khi rửa mặt, thay quần áo, tôi tránh được sự canh gác của người cung nữ, lặng lẽ trốn ra ngoài từ cửa sau. Tôi tóm được một thị vệ, bắt anh ta dắt đến cho tôi con bạch mã mà phụ vương đã tặng tôi nhân dịp tôi tròn mười hai tuổi. Người thị vệ nhanh chóng đưa con ngựa đến trước mặt tôi. Tôi cưỡi lên lưng ngựa, men theo mật đạo hướng tới hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu.

Hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu thuộc khu vực chung của đế chế Tây Ma, bất kể là người Y Tỉ tinh thông phép thuật trắng, người Thần Hựu hiểu biết phép thuật ma quỷ hay người Hắc Trạch rành rõ phép thuật yêu linh đều không được phép trổ tài phép thuật trong khu vực này. Để có thể kiểm soát hiệu quả hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu, trong hoàng cung của ba nước đều xây dựng mật đạo thông tới đây, đảm bảo khi có chuyện bất trắc xảy ra trong khu vực này, cả ba nước đều có thể kịp thời ra tay can thiệp.

Tôi phi nước kiệu hướng về khu rừng. Chưa đầy mười phút, tôi đã đến được bên ngoài ranh giới tiếp giáp rừng Ngân Vu. Tôi xuống ngựa, đứng nhìn lớp sương mù dày đặc bao quanh khu rừng. Lần đầu tiên khi vào rừng Ngân Vu, sự cố làn khói đen kỳ lạ mà tôi gặp phải vẫn ám ảnh tôi. Đúng lúc tôi đang do dự, thì trong đầu tôi lại xuất hiện những tiếng "ù... ù" rất khó chịu. Mặc dù vậy, lần này tôi đã có sự chuẩn bị.

"Này, bây giờ tôi đang ở bên ngoài rừng Ngân Vu, nếu tôi đi đến hồ Kinh Dạ, ông có thể đảm bảo chắc chắn trên đường đi không có sự cố nào xảy đến với tôi chứ?" Lần này không đợi ông ta nói trước, tôi nhanh chóng lên tiếng.

"Tất nhiên rồi, tôi có thể đảm bảo, công chúa Y Phạn Hi tuyệt đối không gặp phải bất kỳ sự tấn công bất ngờ nào, chắc chắn có thể bình an đến được bên hồ Kinh Dạ." Có lẽ ông ta đã chuẩn bị từ trước cho câu hỏi của tôi. Tôi vừa nói dứt câu, ông ta đã vô cùng tự tin tiếp lời.

"Vậy thì được, bây giờ tôi sẽ đi đến rừng Ngân Vu." Nói xong, tôi bước qua ranh giới tiến vào rừng Ngân Vu. Men theo con đường lần trước Tinh Dã Kỳ đưa tôi đi, nhằm thẳng hướng hồ Kinh Dạ mà bước. Mặc dù có sự bảo đảm của người đàn ông kỳ lạ kia, nhưng tôi vẫn thấy e sợ. Tôi vừa bước đi vừa quan sát bốn hướng, chỉ sợ gặp phải làn khói đen hoặc bị thú dữ tấn công.

Tôi nơm nớp lo sợ vượt qua rừng Ngân Vu.

Suốt dọc đường đi không gặp phải bất kỳ sự cố nào, thuận lợi đến bên hồ Kinh Dạ. Hồ Kinh Dạ vẫn như lần trước khi tôi tham gia cuộc thi ngày hội thiếu nữ, mặt nước trong xanh và tĩnh lặng. Tôi lưỡng lự, chậm rãi bước đến bên hồ, muốn nán lại xem rốt cuộc cái gì giúp tôi hiểu được bộ mặt thật của Quang Hựu Lý.

"Tốc độ đi của cô nhanh hơn tôi nghĩ đó. Có lẽ cô đang rất nóng lòng muốn biết bộ mặt thật của Quang Hựu Lý?" Khi tôi nhìn ra xung quanh, giọng nói của người đàn ông ấy lại vang lên, nhưng lần này nó không cất lên từ trong đầu tôi như tôi nghĩ, mà có vẻ như rất gần bên tai tôi.

"Ông ở đâu? Tại sao tôi không nhìn thấy ông?" Tôi nhìn ra mặt hồ xa xăm rồi nhìn xung quanh rừng Ngân Vu phủ mờ sương trắng, ngoài tôi ra không hề có bóng dáng ai.

"Tôi đang ở trước mặt cô." Giọng nói của người đàn ông đó cất lên, lần này ở khoảng cách tương đối gần, giọng nói của ông ta như từ phía dưới hồ truyền lên. Tôi nhìn ra trước mặt, phát hiện thấy trên mặt hồ Kinh Dạ có những gợn sóng nhỏ.

Tôi chăm chú nhìn, những gợn sóng dần dần mở rộng, một vài tia nước nhỏ từ trên mặt nước phun lên, một hình ảnh dần dần hiện ra trên mặt nước. Đó là khuôn mặt của một người đàn ông trung tuổi, nghiêm nghị, nước da ngăm ngăm, đôi mắt sáng và vô cùng mạnh mẽ, đôi môi cứng lạnh, cằm vuông vắn, chính trực. Nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ uy nghi như thế, tôi bất giác rùng mình ớn lạnh.

"Công chúa Y Phạn Hi, bây giờ cô nhìn thấy tôi rồi chứ?" Cái miệng khẽ mấp máy, giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai tôi. Âm thanh ấy giúp tôi xác định người đàn ông cất giọng nói nhập vào đầu tôi chính là khuôn mặt vô cùng lạnh lùng kia.

"Vâng, tôi nhìn thấy ông rồi!" Không biết vì sao tôi không muốn khuôn mặt đó nhận ra vẻ sợ hãi và nhút nhát của tôi. Tôi nắm chặt bàn tay tự cổ vũ mình, sau đó bước lên phía trước, đứng sát mép hồ, nhìn vào khuôn mặt đó nói: "Ông nói chỉ cần tôi đến bên hồ Kinh Dạ, ông sẽ cho tôi thấy bộ mặt thật của Quang Hựu Lý. Bây giờ tôi đã đến rồi, ông có thể đưa bằng chứng của ông ra".

"Không vấn đề gì, tôi có thể cho cô xem bằng chứng ngay bây giờ. Có điều, cô phải có sự chuẩn bị tốt đã, cô không đủ sức chịu đựng được sự thật này đâu." Mặc dù đã cố gắng che giấu, nhưng người đàn ông đó vẫn nhận thấy sự sợ hãi trong lòng tôi. Ông ta cười lớn, không hề do dự, sau khi nói xong liền bắt đầu niệm thần chú.

Cùng với những tiếng niệm thần chú không ngừng của ông ta, một vật giống như hình chiếu xuất hiện trên mặt hồ. Tôi chăm chú nhìn vào những hình ảnh lay động trên mặt nước, phát hiện thấy một căn phòng khá quen thuộc. Trong căn phòng lớn đó, trên tường treo những bức chân dung rất tinh tế và đẹp mắt. Nền nhà lát đá cẩm thạch đen trắng. Tôi vừa nhìn liền nhận ra ngay đó chính là căn phòng lớn treo những bức chân dung của các quán quân trong cuộc thi ngày hội thiếu nữ ở trên tầng cao nhất của tòa nhà thư viện mà Quang Hựu Lý đã đưa tôi đến lần trước.

Tôi đang băn khoăn không hiểu vì sao ông ta lại cho tôi xem nơi này, thì đột nhiên có hai người xuất hiện trong căn phòng đó - một người là Quang Hựu Lý còn người kia là... thực sự là Tinh Dã Kỳ! Tôi há to miệng ngạc nhiên. Tại sao hai người họ lại có mặt trong căn phòng này? Đúng lúc đó, Tinh Dã Kỳ nhìn lên bức chân dung của tôi, nũng nịu nói:

"Hựu Lý, vị trí quán quân trong cuộc thi ngày hội thiếu nữ năm nay lẽ ra phải thuộc về em. Nhưng anh muốn em cố ý nhường phần thắng cho Y Phạn Hi để cô ta trở thành nữ phù thủy Tây Ma, trong lòng em thực ra không phục!".

"Kỳ, nhẫn nại nhường nhịn một tí cũng tốt." Quang Hựu Lý bước trên phía trước thân mật hôn nhẹ lên trán Tinh Dã Kỳ, dịu dàng an ủi. "Chỉ cần chúng ta lấy được toàn bộ linh lực của Y Phạn Hi, sau đó có thể đá cô ta đi. Bây giờ cô ta đã hoàn toàn tin tưởng anh. Không bao lâu nữa chúng ta sẽ đạt được mục đích của mình." "Điều này còn phải kéo dài trong bao lâu? Ngày ngày nhìn anh đóng giả làm bạn trai cô ta, em phát điên lên mất!" Tinh Dã Kỳ đưa một ngón tay chỉ vào ngực Quang Hựu Lý, bề ngoài tỏ vẻ giận dữ, nhưng thực chất là để làm nũng.

"Ngoan nào, ngoan nào, phải biết nhẫn nại một chút mới tốt. Chiếc vòng tay bằng thạch anh tím trên tay phải Y Phạn Hi sẽ nhanh chóng hút hết linh lực của cô ta..." Giọng nói của Quang Hựu Lý nhỏ dần, vì lúc đó anh ta đã cúi thấp đầu đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi Tinh Dã Kỳ... Hình ảnh chiếu đến lúc này liền dừng lại.

Mặc dù chỉ có mấy phút ngắn ngủi nhưng đủ khiến sắc mặt tôi trắng bệch, chân tôi đứng không vững.

"Công chúa Y Phạn Hi, qua những hình ảnh vừa rồi chắc hẳn cô đã thấy rõ bộ mặt thật của Quang Hựu Lý?" Hình ảnh vừa rồi làm tôi vô cùng hoang mang, người đàn ông trung tuổi nhìn tôi cười lớn rồi lạnh lùng nói. "Quang Hựu Lý không cho cô nhận chiếc vòng tay màu đen mà hoàng tử Tây Pháp La tặng chính là vì lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến việc chiếc vòng thạch anh tím hút linh lực của cô. Mục đích của anh ta là cùng Tinh Dã Kỳ kết thành một đôi, cô chỉ là đối tượng để anh ta lợi dụng mà thôi." "Không! Không thể nào..." Tôi lùi lại mấy bước, tay trái chạm nhẹ vào chiếc vòng thạch anh tím đang phát sáng, lắc đầu yếu ớt lẩm bẩm. "Quang Hựu Lý không phải là loại người này, tuyệt đối không phải." "Nếu như cô không tin lời tôi, cô có thể bí mật quan sát Quang Hựu Lý, nhìn xem những biểu hiện của anh ta trước mặt cô và những người khác có giống nhau không. Cô cũng cần đặc biệt chú ý đến Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ, những biểu hiện tình cảm giữa hai người họ, tôi dám đảm bảo, chỉ cần chú ý quan sát nhất định cô sẽ phát hiện ra nhiều điều." Thấy dáng vẻ còn chưa thực sự tin tưởng của tôi, người đàn ông trung niên không buộc tôi phải lập tức chấp nhận sự thật này, nhưng đưa ra cho tôi một đề nghị. "Xem ra những hoạt động chúc mừng sinh nhật của cô hôm nay sắp bắt đầu rồi đó, cô cũng nên trở về, hy vọng cô có thể xem xét đề nghị của tôi."

3 Hồn bay phách lạc

Sau khi người đàn ông trung niên nói xong đề nghị của mình, khuôn mặt ông ta mờ dần, nhỏ dần cho đến khi biến mất hoàn toàn xuống lòng hồ Kinh Dạ. Tôi hồn bay phách lạc quay trở về, vô thức lần theo con đường xuyên qua khu rừng như lúc đến. Con ngựa bạch vẫn ngoan ngoãn đứng đợi tôi. Vừa trông thấy tôi đi ra, nó vui mừng tung vó hí vang chạy đến bên tôi.

"Chúng ta mau về cung thôi, cũng không còn sớm nữa." Nếu là những lúc bình thường, chắc chắn tôi còn muốn nán lại chơi với chú ngựa đáng yêu này một lúc. Nhưng hôm nay, tôi không còn tâm trí đâu để nghĩ đến những chuyện đó, vội vàng lên lưng ngựa, kéo dây cương, phi thẳng về hoàng cung theo mật đạo.

Sau khi về đến hoàng cung, tôi không trở về điện phòng ngay mà cưỡi ngựa lao tới hội trường nơi đang diễn ra các hoạt động chúc mừng sinh nhật. Người cung nữ đứng canh bên ngoài hội trường thấy tôi đến, vui mừng định chạy vào báo tin, nhưng tôi kịp thời đưa tay ngăn lại.

Tôi không muốn bất kỳ ai biết trước sự có mặt của tôi. Vẫn mặc trên người bộ quần áo bình thường, tôi bước vào hội trường. Bên trong hội trường, ban nhạc đang tấu lên những bản nhạc du dương. Các quan khách mặc những bộ trang phục lịch sự, trang nhã, khi thấy tôi, nhân vật chính của bữa tiệc, lại mặc quần áo thường ngày bước vào, họ lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.

Chếch sang bên phải hội trường gần sân khấu có kê chiếc bàn dài phủ khăn màu trắng, trên đó bày la liệt các loại thức ăn và đồ uống. Chợt có cảm giác khô cổ, tôi bước đến bên chiếc bàn dài đặt ở góc gần nhất, đưa tay rót lấy một cốc rượu nho. Khi nhấc cốc rượu lên định uống một ngụm, tôi chợt nhìn thấy hai người quen thuộc ngồi trong góc khuất - đó là Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ.

Hai người họ ngồi ở vị trí ít ai để ý. Họ có những cử chỉ hết sức thân mật, ngồi cạnh nhau, khuôn mặt rất gần nhau, dường như họ đang nói đến một bí mật nào đó mà không muốn người khác biết được. Nhìn dáng vẻ hiện giờ của họ, trong đầu tôi lại liên tưởng đến những hình ảnh vừa mới thấy được trên mặt hồ Kinh Dạ. Tôi lắc đầu thật mạnh, gắng sức vùng vẫy thoát ra khỏi những hình ảnh đáng sợ cứ quấn riết lấy tâm trí tôi. Tôi tự an ủi mình để trấn tĩnh lại. Có lẽ Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ chỉ đang bàn bạc với nhau một chuyện quan trọng nào đó. Họ tuyệt đối không suy tính gì đến tôi.

"Suy tính", từ này vô tình nhắc tôi nhớ lại những lời người đàn ông kỳ lạ kia nói. Tôi cúi đầu nhìn xuống chiếc vòng thạch anh tím. Trong một thời gian dài, tôi đã đeo nó trên cổ tay phải của mình, trong lòng tôi bỗng thấy sợ hãi, cảm giác trước nay chưa từng có, chiếc vòng này thực sự là kẻ tiếp tay cho Quang Hựu Lý thực hiện mục đích thâm độc hút hết linh lực của tôi sao? Nếu điều đó là sự thật thì tại sao tôi không tháo ngay nó ra? "Phạn Hi, em về rồi sao?" Khi tôi đang mải suy nghĩ thì Quang Hựu Lý vô tình nhìn ra, phát hiện thấy tôi đang đứng chết lặng một chỗ, vội vàng bước đến thân mật hỏi. "Từ sáng sớm anh đã đến điện phòng tìm em, cung nữ nói em ra ngoài từ rất sớm, không biết là đi đâu. Anh quyết định đến hội trường tìm em, giờ em đã về rồi. Em đã đi đâu đó khá lâu, đúng không?" "À, em cưỡi ngựa ra ngoài cung dạo chơi, mải chơi quá quên mất cả giờ giấc, cho nên bây giờ mới trở về." Thấy Quang Hựu Lý làm ra vẻ quan tâm hỏi, tôi buộc phải gượng ép trả lời, nở nụ cười giả dối. Tôi đưa mắt nhìn sang Tinh Dã Kỳ đang ngồi trong góc, ra vẻ tình cờ hỏi. "Anh và Tinh Dã Kỳ vừa nói chuyện gì vậy? Có vẻ rất hợp ý." "À, không có gì. Tinh Dã Kỳ cảm thấy buổi lễ sinh nhật của em rất trang trọng. Anh nói Phạn Hi là con gái yêu duy nhất của quốc vương Y Tỉ, tất nhiên sẽ nhận được sự chăm sóc đặc biệt mà người bình thường không thể so sánh được." Câu hỏi của tôi khiến Quang Hựu Lý lặng người trong giây lát, nhưng anh ta đã nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh và trả lời rất lưu loát. Có điều sắc mặt không được tự nhiên cho lắm. Điều này thì tôi có thể dễ dàng nhận ra, nhất định anh ta đã nói dối.

Ban đầu, tôi vốn có ý định nhân dịp này cho Quang Hựu Lý cơ hội cải chính hình tượng của bản thân, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chẳng chút ăn năn của anh ta, cán cân công lý trong lòng tôi dần dần nghiêng về phía người đàn ông trung niên kia. Tôi rất muốn lớn tiếng hỏi thẳng Quang Hựu Lý ngoài ham muốn linh lực của tôi, còn có ý đồ hãm hại bao nhiêu người nữa. Nhưng khi mọi chứng cứ vẫn chưa rõ ràng, tôi cần giữ kín mọi chuyện trong lòng, không thể để tình hình trở nên lộn xộn.

"Công chúa Y Phạn Hi, hôm qua vì có việc nên tôi không thể đến để chúc mừng sinh nhật công chúa, mới chỉ cho người đưa quà sinh nhật đến. Món quà đó, công chúa có thích không?" Tôi và Quang Hựu Lý vừa nói xong câu chuyện, Tinh Dã Kỳ cũng bước tới mỉm cười hỏi tôi.

"À, tôi rất thích, cảm ơn bạn." Thực ra ngay cả món quà Tinh Dã Kỳ tặng tôi là gì, tôi cũng không biết. Hôm qua, trong tâm trạng chờ đợi món quà của Quang Hựu Lý tôi không hề chú ý đến thông báo của cung nữ về quà tặng của những người khách khác. Nhưng đang đối diện với Tinh Dã Kỳ, tôi không thể không nói dối.

"Không cần khách khí, công chúa Y Phạn Hi, sau sinh nhật mười sáu tuổi, bạn đã trở thành thiếu nữ, lẽ đương nhiên sẽ nhận được nhiều món quà khiến bạn hài lòng." Tinh Dã Kỳ vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Quang Hựu Lý. "Hoàng tử Quang Hựu Lý, công chúa Y Phạn Hi mới trở về, có lẽ nên để công chúa lên điện phòng trang điểm và thay trang phục, chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề đang nói dở. Bạn có đồng ý như thế không?" "Tôi thấy ý kiến này rất hay. Phạn Hi, em nghĩ sao?" Quang Hựu Lý đáp lời, mặc dù miệng anh ta thì hỏi ý kiến tôi nhưng ánh mắt thì nhìn sang khuôn mặt Tinh Dã Kỳ, điều này càng khiến tôi thêm thất vọng.

"Tinh Dã Kỳ nói rất phải, em mới từ bên ngoài hoàng cung trở về, còn nhễ nhại mồ hôi, em cũng nên trở về điện phòng tắm rửa, thay trang phục. Quang Hựu Lý, Tinh Dã Kỳ, chút nữa gặp lại." Mặc dù tôi không biết Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ rốt cuộc đang nói chuyện gì mà quan trọng đến mức phải tìm cách yêu cầu tôi tránh đi, nhưng tôi vẫn quyết định tuân thủ nguyên tắc: khi nào chưa tìm ra được chứng cứ rõ ràng thì nhất định phải giấu kín những nghi ngờ trong lòng. Vì vậy, khi hai người họ đưa ra ý kiến, tôi lập tức tán thành và nhanh chóng quay người đi tới cầu thang bước lên tầng hai trở về điện phòng để họ có thể tiếp tục câu chuyện mà họ chưa bàn xong.

4 Hình ảnh đau lòng

Cũng giống như ngày hôm qua, tôi bước lên bậc thang, đi qua cửa phụ rồi trở về điện phòng. Với sự giúp đỡ của người cung nữ, tôi thay bộ quần áo đang mặc trên người, sau đó ngâm mình trong bồn tắm ấm áp đầy bọt xà phòng với những cánh hoa thơm thoang thoảng.

Mặc dù được ngâm mình trong lớp bọt xà phòng vô cùng thoải mái nhưng trong đầu tôi vẫn hiện lên cảnh tượng mà người đàn ông kỳ lạ đó cho tôi xem và quan hệ tình cảm mờ ám giữa Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ. Thật kỳ lạ, từ trước tới giờ, tôi không hề cảm thấy Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ có chút vướng mắc tình cảm nào, nhưng bắt đầu từ bây giờ, tôi nhận thấy quan hệ giữa họ không hề đơn giản. Nhưng trong chuyện này có bí mật gì, điều này tôi nhất thiết phải tìm hiểu mới được.

Tôi đưa tay trái khuấy mạnh lớp bọt xà phòng trong bồn tắm. Tay phải đưa lên để lộ chiếc vòng thạch anh tím, qua làn nước ấm nó càng sáng rực, lung linh. Tôi nhìn chiếc vòng, niềm yêu thích đã biến thành sự yêu hận. Tôi không biết là nên vứt nó đi hay giữ lại, trong ký ức đẹp đẽ với Quang Hựu Lý, tôi vẫn đeo nó trên tay.

"Haizzz..." Tôi thở dài, vùi đầu vào trong nước, cố gắng để đầu óc trống rỗng. Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, dù thế nào cũng không nghĩ nữa! Cho dù là Quang Hựu Lý hay là Tinh Dã Kỳ, bây giờ tôi chỉ muốn đầu óc mình được thanh thản.

Vì tâm trạng chán nản, tôi ngâm mình trong bồn tắm lâu hơn mọi ngày. Khi bước ra khỏi bồn tắm thì nước trong đó cũng trở nên lạnh ngắt. Người cung nữ dùng chiếc khăn tắm màu trắng rất lớn và mềm mại quấn quanh người tôi, giúp tôi sấy tóc, lau khô người và sau đó, hơn mười cung nữ giống hôm qua lại vào điện phòng trang điểm, làm tóc cho tôi. Chỉ có điều, khác với tâm trạng vô cùng hào hứng của ngày hôm qua, hôm nay tôi thấy hơi chán nản.

Sau khi làm tóc cho tôi xong, người cung nữ đứng đầu giống như hôm qua lấy chiếc vương miện công chúa màu hồng phấn đội lên đầu tôi. Sau đó họ lại giúp tôi mặc lên người bộ váy xinh xắn do tự tay Quang Hựu Lý thiết kế. Khi mọi thủ tục đã hoàn tất, họ vội vã rời khỏi điện phòng để lại tôi một mình ngồi trước tấm gương lớn. Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn hình ảnh của mình trong gương. Mặc dù dung mạo vẫn vô cùng xinh đẹp, nhưng đôi mắt tôi không còn thần sắc vui vẻ như xưa.

"Haizzz..." Tôi chống cằm, bần thần soi gương rất lâu, khẽ buông những tiếng thở dài. Càng thở dài, tâm trạng tôi càng tồi tệ hơn. Chấp nhận đối mặt hay là trốn tránh? Cuối cùng, tôi chấp nhận số mệnh, đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang bước vào hội trường.

Không khí trong hội trường vô cùng náo nhiệt, các vị khách hoặc là đang ca hát rộn ràng, hoặc say sưa nhảy múa. Tôi mới là nhân vật chính trong mọi hoạt động nhưng chính tôi lại có cảm giác mình giống như một vị khán giả đứng xem, không có chút liên hệ gì với những hoạt động vui vẻ đang diễn ra. Không ai có thể hiểu được nỗi phiền muộn, trống trải trong lòng tôi. Tôi chỉ giống như một người ngoài cuộc, nhìn họ vui vẻ hát ca nhảy múa, cố gượng cười đáp trả những lời chúc mừng sinh nhật của họ.

"Công chúa Y Phạn Hi, bạn không sao chứ?" Thấy tôi một mình lững thững bước xuống bậc thềm, vô cảm đối diện với cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ bên dưới, Hắc Trạch Diệu mặc trên người bộ lễ phục màu đen nhẹ nhàng bước đến bên tôi, khẽ hỏi.

"À, thì ra là Hắc Trạch Diệu!" Tôi đờ đẫn quay đầu nhìn lại, Hắc Trạch Diệu đang đứng bên cạnh tôi. Tôi nhận thấy ngay đến việc gượng cười tôi cũng không làm được. "Bạn cũng đến tham dự các hoạt động chúc mừng sinh nhật tôi sao?" "Đây là buổi lễ sinh nhật long trọng để chúc mừng công chúa Y Phạn Hi đã trở thành thiếu nữ, làm sao tôi có thể không đến được?" Hắc Trạch Diệu nhìn tôi, ánh mắt như dò hỏi. "Sao thế? Hình như bạn không được vui lắm, bạn đã phát hiện ra chuyện gì sao?" "Không, không sao. Có lẽ là do mọi người ca hát nhảy múa dưới kia vui quá nên bạn mới cảm thấy tôi không được vui lắm thôi!" Tôi lắc đầu không muốn thừa nhận sự thực mà Hắc Trạch Diệu đã nhận ra.

"Không thể không vui, đúng không?" Hắc Trạch Diệu gật đầu tin tưởng, không chút nghi ngờ. Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại ở chiếc vương miện màu hồng phấn trên đầu tôi. "Công chúa Y Phạn Hi, vương miện của bạn..." "Vương miện của tôi làm sao?" Tôi đưa tay lần lên chiếc vương miện, mới phát hiện thấy viên kim cương màu hồng phấn khảm trên vương miện vốn rất chắc chắn không hiểu sao lại hơi lỏng. Tôi gắng sức ấn nó vào vị trí cũ.

"Được rồi, bây giờ thì không sao rồi." Nếu là những lúc bình thường, chắc chắn tôi sẽ gọi cung nữ đến giúp mình chỉnh lại chiếc vương miện. Nhưng lúc này tôi chẳng có tâm trạng nào mà quan tâm đến việc đó, chỉ làm qua loa cho xong chuyện.

"Công chúa Y Phạn Hi, bạn..." Nhận thấy vẻ khác thường của tôi, Hắc Trạch Diệu còn muốn hỏi tiếp điều gì đó. Đúng lúc ấy, trong đầu tôi lại xuất hiện những tiếng "ù... ù" quen thuộc. Tôi dùng tay ngăn không cho Hắc Trạch Diệu nói tiếp, nín thở chăm chú chờ đợi giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên trong đầu mình.

"Công chúa Y Phạn Hi, không biết cô có bí mật quan sát Quang Hựu Lý như lời đề nghị của tôi không? Anh ta có để lộ điều gì sơ hở không?" Rất nhanh sau đó, giọng nói của người đàn ông đó lại như khắc vào đầu óc tôi.

"Tôi có quan sát anh ta, nhưng không nắm được chứng cứ gì hết, tất cả đều không rõ ràng. Chẳng lẽ những điều ông nói là sai sao?" Tôi không nói thành lời, chỉ âm thầm giao tiếp với ông ta trong suy nghĩ.

"Nếu cô chưa tin lời tôi nói, thì cô đã mắc phải sai lầm lớn rồi đó. Vậy mời cô đi lên phía trước, đến thẳng góc hội trường nơi đặt bàn rượu nho rồi đưa mắt nhìn ra ban công bên ngoài hội trường, cô có thể hiểu rõ tất cả những lời tôi nói đều là sự thật." Người đàn ông kỳ lạ cười khẩy như đang chờ đợi một tiết mục hay sẽ diễn ra trên sân khấu.

"Hắc Trạch Diệu, xin lỗi, tôi phải đi trước đây." Tôi vội vàng nói mấy lời với Hắc Trạch Diệu rồi khẽ kéo váy đi nhanh tới chỗ lúc trước tôi rót rượu. Tôi làm động tác giả vờ như muốn uống rượu, tay cầm ly nhưng mắt lại nhìn chăm chú ra ngoài ban công. Đứng ở vị trí này, qua lớp kính có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi việc diễn ra ngoài ban công.

Tôi nhìn thấy Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ đang đứng ngoài ban công. Quang Hựu Lý rất bình tĩnh, còn Tinh Dã Kỳ thì ngược lại, dáng vẻ vô cùng kích động. Tôi còn chưa kịp hiểu cảnh tượng này là như thế nào, Quang Hựu Lý đột nhiên dịu dàng ôm lấy Tinh Dã Kỳ đang nói vẻ rất giận dữ trước mặt anh ta. Hành động này đã nhanh chóng trấn an được tâm trạng Tinh Dã Kỳ, cô ta đưa hai tay ôm chặt Quang Hựu Lý, hai người họ dính chặt lấy nhau.

"Choang!" Cảnh tượng mà tôi tận mắt chứng kiến này đã lấy đi tất cả mọi tình cảm trong tôi. Tay tôi bất giác buông tay, chiếc ly rơi xuống nền nhà vỡ tan. Màu đỏ của rượu vang đổ lênh láng hòa với màu nền nhà thành màu máu thắm.

"Công chúa Y Phạn Hi, công chúa không sao chứ?" Tiếng cốc rơi vỡ đã thu hút được sự chú ý của không ít người có mặt trong hội trường. Người cung nữ phía trước lập tức chạy đến hỏi tình hình của tôi. Tôi để ngoài tai tất cả, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ ngoài ban công. Hai người họ dường như cảm nhận thấy có điều gì đó khác thường, không ai bảo ai cùng lúc quay đầu lại nhìn vào chỗ tôi đứng. Trong giây lát, ba cặp mắt cùng nhìn nhau, trong ánh mắt phát ra những tia lửa dữ dội.

"Phạn Hi!" Quang Hựu Lý nhìn thấy tôi, lập tức buông cánh tay đang ôm chặt lấy Tinh Dã Kỳ ra. Mặc dù không thể nghe thấy anh ta nói gì, nhưng từ những cử động trên miệng anh ta, tôi có thể nhận rõ anh ta đang gọi tên tôi. Quang Hựu Lý rời khỏi ban công, chạy đến cửa hội trường, có lẽ là muốn đến bên tôi. Nhưng tôi không thể để cho anh ta có thêm cơ hội nào nữa. Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng tay thạch anh tím lấp lánh trên tay, nhìn lại lần nữa, sau đó tôi giơ tay phải lên ra hiệu cho Quang Hựu Lý không được đến gần. Thấy vẻ cương quyết trên khuôn mặt tôi, Quang Hựu Lý dừng lại không dám bước tới. Ngay lúc đó, tôi tháo chiếc vòng thạch anh tím ra, đặt nó lên trên chiếc bàn dài phủ khăn trắng, từ nay cho đến mãi mãi về sau, tôi và anh ta sẽ không còn bất cứ sự ràng buộc nào nữa. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh ta, tôi chạy nhanh ra khỏi hội trường. Lúc này tôi không muốn gặp anh ta.

Chương 9 Khôi phục trí nhớ

1 Những chuyện đã qua

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Quang Hựu Lý, tôi chạy thật nhanh ra khỏi hội trường. Con ngựa bạch vẫn ở bên ngoài, thấy tôi chạy đến, nó lập tức tới trước mặt tôi. Tôi nắm lấy dây cương, nhảy lên lưng ngựa bạch, gập người xuống nói nhỏ vào tai nó: "Quay lại hồ Kinh Dạ".

Sau khi nhận được chỉ thị của tôi, ngựa bạch lập tức quay đầu theo mật đạo mà lao đi.

"Phạn Hi, Phạn Hi..." Đúng lúc ấy, Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ cũng lao đến cửa hội trường. Quang Hựu Lý cầm chiếc vòng tay thạch anh tím chạy đuổi theo tôi một lúc, vừa chạy vừa gọi tên tôi, chỉ tiếc là anh ta không thể chạy nhanh được bằng ngựa bạch, cuối cùng đành bất lực đứng nhìn tôi lao đi.

Ngựa bạch chạy rất nhanh. Gió thổi tạt vào tai tôi vù vù. Nghĩ đến màn kịch Quang Hựu Lý ôm chặt Tinh Dã Kỳ vào lòng vừa rồi, nước mắt tôi đã lưng tròng. Lúc này, tôi chỉ muốn đến một nơi mà Quang Hựu Lý không thể tìm thấy tôi. Men theo mật đạo đến hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu là lựa chọn tốt nhất. Con đường bí mật của hoàng cung Y Tỉ chỉ có mẫu hậu, phụ vương và tôi biết. Nếu Quang Hựu Lý biết tôi chạy đến ranh giới hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu, anh ta cũng chỉ có cách duy nhất là đi theo con đường đất, mà con đường quanh co uốn lượn rất mất thời gian, ngay cả khi anh ta đến được với hồ Kinh Dạ cũng không thể tìm thấy tôi.

Ngựa bạch dễ dàng vượt qua mật đạo.

Cũng giống như lần trước, nó dừng lại ở ranh giới giữa hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu. Tôi xuống ngựa, xách váy sải bước vượt qua rừng Ngân Vu đến bên hồ Kinh Dạ.

Xuyên qua lớp sương mù phủ kín rừng Ngân Vu, tôi đến được bên hồ Kinh Dạ. Khung cảnh vẫn như lúc sáng sớm, mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng. Mọi vật trên mặt nước xanh thẳm đến tĩnh lặng dường như cũng trở nên tĩnh tại.

Tôi đưa mắt nhìn ra mặt hồ xa xa, không muốn nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông trung niên ấy. Tôi nhìn ra phía mặt nước nơi trước đây ông ta cho tôi xem cảnh tâm tình của Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ. Cảnh tưởng đó lại thức dậy trong tâm trí tôi. Nó khiến tôi nhớ về cái ôm siết chặt của họ chính mắt tôi trông thấy. Lúc này, bốn bên đều không có người, không thể kìm nén được tâm trạng của mình, tôi bật khóc.

Tôi từ từ ngồi xuống bên hồ Kinh Dạ, đưa hai tay lên ôm lấy đầu gối, gào khóc thật to. Tôi hy vọng có thể dồn hết bao tủi hổ mà tôi phải chịu đựng trong mấy ngày hôm nay thành nước mắt để vơi đi nỗi lòng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến tất cả những việc làm của Quang Hựu Lý từ trước đến nay, nước mắt tôi lại không ngớt tuôn trào. Nước mắt cũng giống như muôn ngàn giọt nước lặng trôi trên mặt hồ trong xanh kia, lặng lẽ chảy trong lòng tôi mãi không thôi.

"Chỉ là một chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải khóc lóc thảm thương thế này sao?" Không biết tôi đã ngồi khóc như vậy trong bao lâu. Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc mơ hồ vọng đến bên tai tôi, trong giọng nói đó có sự thương cảm nhưng nhiều hơn vẫn là sự đắc ý.

"Lại là ông. Tại sao ông lại xuất hiện?" Tôi nhìn lên trong làn nước mắt nhạt nhòa, phải chớp mắt liên tục mới có thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trung niên trên mặt hồ Kinh Dạ.

"Chắc hẳn là cô đã phát hiện ra điều gì đó nên mới ngồi khóc thảm thương như vậy, phải không?" Người đàn ông đó lạnh lùng lên tiếng. "Thật ra, đó chỉ là một phần rất nhỏ trong con người thực của Quang Hựu Lý. Tôi còn rất nhiều điều muốn nói cho cô biết, nhưng nhìn bộ dạng của cô lúc này không biết có đủ sức đón nhận sự thực tàn khốc này không." "Vẫn còn những sự thực khác về Quang Hựu Lý sao?" Nghe ông ta nói như vậy, tôi hơi sững sờ, do dự hỏi lại. "Tại sao lần trước ông không nói cho tôi biết luôn?" "Nếu lần trước tôi nói, nhất định cô sẽ không tin, vì lúc đó bộ mặt thật của Quang Hựu Lý vẫn chưa được vạch trần." Ông ta ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: "Bây giờ cô đã hiểu rõ con người thật của anh ta rồi. Tôi nghĩ đây cũng là lúc thích hợp để cô biết được quá khứ của cô và anh ta".

"Quá khứ của tôi và Quang Hựu Lý? Tại sao ông lại biết được tất cả mọi chuyện?" "Tất cả mọi người trong đế chế Tây Ma đều biết hoàng tử Quang Hựu Lý của vương quốc Thần Hựu đã khổ sở theo đuổi công chúa Y Phạn Hi của vương quốc Y Tỉ suốt một năm trời. Nhưng lại có rất ít người biết rằng, sau khi anh ta theo đuổi Y Phạn Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi dám đảm bảo, ngay cả cô, công chúa Y Phạn Hi, cũng không hề hay biết." Khuôn mặt của người đàn ông dưới mặt hồ chợt lay động, sau đó ông ta lên tiếng đề nghị: "Công chúa Y Phạn Hi, mời cô đứng lên, lùi lại phía sau ba bước".

"Được." Mặc dù không biết rốt cuộc ông ta muốn làm gì, nhưng tôi rất muốn biết giữa tôi và Quang Hựu Lý trong quá khứ đã từng xảy ra chuyện gì mà ngay cả tôi cũng không hay biết. Tôi liền ngoan ngoãn đứng lên làm theo đề nghị của ông ta.

Sau khi tôi đã đứng cách xa rìa hồ Kinh Dạ ba bước chân, người đàn ông đó lại niệm thần chú, giọng nói khá lớn, tôi có thể nghe rõ mồn một những điều ông ta nói, nhưng có một câu tôi nghe mà không hiểu, dựa vào kiến thức phép thuật đã học, tôi có thể chắc chắn rằng đây là một loại thần chú không thuộc loại phép thuật mà đế chế Tây Ma chính thức công nhận, và có vẻ như rất gần với thần chú trong phép thuật hắc ám.

Sau khoảng ba phút niệm thần chú, trên mặt hồ Kinh Dạ đột nhiên xuất hiện những đợt sóng dập dềnh dữ dội. Nước hồ vốn trong xanh, tĩnh lặng bỗng biến thành màu đen với tiếng chấn động mạnh không dứt. Tôi cảm giác đất dưới chân tôi cũng như rung chuyển khiến cả người tôi lắc lư theo. Viên kim cương gắn trên vương miện tôi đang đội vốn đã lỏng lẻo, do những chấn động đó càng thêm lung lay, va vào nhau phát ra những tiếng lách cách liên hồi. Tôi vội vàng giơ tay lên giữ lấy vương miện, trong lòng thoáng chút sợ hãi.

Đột nhiên từ trên mặt hồ truyền đến những tiếng rung động cực lớn. Khuôn mặt người đàn ông đó vốn chỉ như một tấm ảnh phẳng lặng lay chuyển theo làn nước bỗng chốc nhô lên. Dần dần nửa thân người trên của ông ta cũng nổi hẳn trên mặt nước. Tôi thần mặt nhìn ông ta, lặng người một hồi lâu, không sao lý giải được rốt cuộc ông ta đã niệm loại thần chú gì mà có thể hiện lên giữa mặt hồ như thế.

"Công chúa Y Phạn Hi, để tôi dùng sức mạnh phép thuật giúp cô khôi phục lại ký ức đã bị lãng quên giữa cô và Quang Hựu Lý..." Người đàn ông hạ thấp giọng nói với tôi.

Lời nói của ông ta như có một ma lực đặc biệt khiến tôi đứng bất động một chỗ, đờ đẫn nhìn theo những ngón tay thô ráp của ông ta đưa lên vuốt nhẹ mái tóc màu xám bạc của tôi. Sự tiếp xúc nhẹ đó phát ra một vầng hào quang màu hồng từ chính giữa vương miện quanh đầu tôi. Tôi từ từ nhắm mắt lại. Tại thời điểm đó, tôi chợt nhớ ra rất nhiều chuyện lạ kỳ...

2 Quá khứ hạnh phúc

Hôm đó là ngày công bố kết quả kiểm tra thành tích đầu vào của học viện phép thuật Lợi Á Đốn. Tôi và Quang Hựu Lý đang đứng đối diện nhau trước mặt học sinh toàn trường, một người là thỏ, người kia là cáo. Chuyện của tôi và Quang Hựu Lý được học sinh toàn trường bàn tán xôn xao trong một thời gian dài. Tôi không quan tâm họ nói gì về tôi, nhưng ở mọi nơi mọi chỗ, họ đều gán ghép tôi với tên tiểu hồ ly đáng ghét Quang Hựu Lý thì tôi không thể chấp nhận được.

"Công chúa Y Phạn Hi, giờ học Nghệ thuật phép thuật chiều nay, chúng ta cùng nhau vẽ tranh nhé? Tôi có thể vẽ tặng bạn một bức chân dung, đảm bảo đó sẽ là một chú thỏ trắng xinh đẹp và đáng yêu nhất!" Sau ngày kiểm tra sức mạnh phép thuật đầu năm học, Quang Hựu Lý cứ bám riết lấy tôi mặc cho tôi cố tình làm ngơ.

"Quang Hựu Lý, tôi thực sự đã quá nhàm chán cái kiểu đeo bám này của bạn, tôi không hề muốn cùng bạn vẽ tranh, không muốn chút nào, bạn hãy đi mà tìm loài hồ ly nào giống như bạn mà cùng học vẽ!" Tôi khoanh tay trước ngực, vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang phía ba chị em nhà Hựu Như luôn một lòng một dạ ngưỡng mộ Quang Hựu Lý đang đứng cách chúng tôi một quãng không xa.

... "Y Phạn Hi, tôi cảm thấy khả năng điều khiển cây đũa phép thuật của bạn ngày càng chính xác hơn rồi đó. Bạn có thể hướng dẫn tôi một chút được không?" Quang Hựu Lý vẫn hết lần này đến lần khác đụng phải thái độ lạnh nhạt của tôi, nhưng anh ta vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi trong việc đeo bám tôi. Hơn nữa, mỗi lần gặp tôi, khuôn mặt anh ta càng rạng rỡ hơn. Bây giờ anh ta đã trở nên "trơ tráo" đến mức tự ý xem nhẹ việc xưng hô mà gọi thẳng tên tôi.

"Được thôi, để tôi thử lấy khuôn mặt bạn ra làm vật thí nghiệm xem tôi có thể biến cái mặt trơ tráo kia thành mặt hồ ly, mặt sói hay mặt gấu chó được không nhé..." Tôi chĩa thẳng cây đũa phép thuật trong tay vào phiến đá ngoài cùng cao nhất vừa vẽ vừa nói một cách chế giễu.

... "Phạn Hi, hôm nay là ngày cuối tuần, phụ vương và mẫu hậu bảo tôi về nhà mấy hôm, dù sao thì cũng được nghỉ, hay là bạn cùng tôi về nhà tôi chơi mấy hôm nhé?" Kỳ nghỉ đầu tiên sau hai tháng nhập học, tôi đang đứng ở cửa ký túc xá đợi phụ vương đưa xe đến đón, âm hồn Quang Hựu Lý không gọi mà bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa lần này lại còn to gan đưa ra lời đề nghị thật quá đáng.

"Haizzz..." Lần này tôi chẳng phí lời đáp lại, cũng chẳng thèm nhìn mặt, để mặc tên tiểu hồ ly đó đứng lải nhải một mình. Một lúc sau, xe ngựa của tôi dừng trước cổng ký túc. Tôi lập tức lên xe, bỏ mặc Quang Hựu Lý vẫn luyên thuyên không ngớt ở phía sau.

"Này, Phạn Hi, tôi rất thích bạn, tôi biết bạn cũng rất thích tôi cho nên mới cố tình làm ra vẻ lạnh nhạt với tôi. Bạn yên tâm, tôi sẽ kiên trì theo đuổi bạn cho đến khi bạn gật đầu đồng ý mới thôi!" Thấy tôi lên xe lao đi, Quang Hựu Lý còn đứng lại nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất hẳn. Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Quang Hựu Lý vẻ vô cùng trịnh trọng hét lên những lời tự đáy lòng mình. Cái miệng anh ta chu lên, cái đầu vênh váo, dáng vẻ ngốc nghếch thật khiến người khác không khỏi bật cười. Không biết Quang Hựu Lý thực sự không hiểu thái độ của tôi hay cố tình làm ra vẻ không hiểu mà cứ dai dẳng theo đuổi tôi. Cũng không hiểu đây thực ra là vận may của tôi hay là sự phiền hà, khó chịu nữa?... Trong suốt năm học thứ nhất, Quang Hựu Lý đã dùng nhiều cách mong lấy được cảm tình của tôi. Dần dần tôi cũng đành khóc dở mếu dở mà chấp nhận sự lẽo đẽo của anh ta.

Kỳ nghỉ hè trước khi vào học năm thứ hai, vì không khí thù địch của hai vương quốc Y Tỉ và Thần Hựu, tôi và Quang Hựu Lý suốt hai tháng trời không gặp nhau. Mặc dù không có cách nào để gặp mặt, nhưng mỗi ngày Quang Hựu Lý đều thả chim bồ câu đưa thư và gửi quà cho tôi. Thư Quang Hựu Lý viết cũng giống như con người anh ta vậy, ngôn ngữ khoa trương còn nội dung thì lan man. Những món quà nhỏ gửi đến kèm theo mỗi bức thư cũng rất đơn giản, có khi là một con búp bê nhỏ xinh, có khi là mấy viên kẹo hình người gấp lại rất gọn gàng.

Suốt hai tháng trời, anh ta gửi đến sáu mươi lá thư và sáu mươi món quà nhỏ. Trong đó món quà mà tôi thích nhất là một bó hoa oải hương còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào. Đó cũng là lần đầu tiên tôi gửi lại cho anh ta một lá thư vẻn vẹn hai câu: "Tôi rất thích bó hoa oải hương mà bạn tặng. Cảm ơn! - Y Phạn Hi".

Hai câu đơn giản này đã khiến cho Quang Hựu Lý vô cùng cảm động. Sau khi bước vào năm học mới, Quang Hựu Lý lập tức bắt tay vào trồng trên mảnh đất trống gần hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu một cánh đồng hoa oải hương rộng bát ngát. Ngày mùng 1 tháng 1 năm sau cũng là ngày sinh nhật mười sáu tuổi của tôi, Quang Hựu Lý đưa tôi đến bên cánh đồng hoa oải hương đẹp như mơ để tặng tôi một bất ngờ lớn.

"Quang Hựu Lý, cánh đồng hoa oải hương này đều là do một mình bạn trồng sao?" Tôi nhìn những màu sắc đậm nhạt khác nhau hiện ra trước mắt, hương thơm dịu dàng lan tỏa, cố tình che giấu vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt, lạnh lùng hỏi.

"Tất nhiên rồi, chỉ cần một chút phép thuật thì việc trồng một cánh đồng hoa như thế này không phải là điều khó khăn gì!" Thấy dáng vẻ cố tỏ ra lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự thích thú trên khuôn mặt tôi, Quang Hựu Lý mừng rỡ ra mặt. Anh ta kéo tay tôi đi về phía hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu. "Phạn Hi, thực ra cánh đồng hoa oải hương này chưa là gì cả. Nào, để tôi đưa bạn đến với mòn quà sinh nhật mà tôi thực sự muốn dành tặng bạn." "Ồ, còn những điều bất ngờ nào nữa đây?" Đây là lần đầu tiên Quang Hựu Lý kéo tay tôi. Bàn tay anh ta ấm áp khiến tôi có cảm giác khá an toàn. Theo sự dẫn đường của anh ta, tôi chạy qua cánh đồng hoa oải hương tiến sâu vào ranh giới giữa rừng Ngân Vu và hồ Kinh Dạ.

Màn sương mù mờ ảo bao lấy rừng Ngân Vu. Tôi nhìn lên những tán cây trên cao, sương mù phủ kín các phiến lá hết lớp này đến lớp khác. Lúc này tôi chỉ nhìn thấy Quang Hựu Lý đang đi trước tôi, còn toàn bộ không gian xung quanh tôi đều mờ ảo.

"Phạn Hi, ở đây sương mù phủ quá dày, tôi sẽ đưa bạn đến chỗ cao hơn, đường đi phía trước sẽ hơi dốc, bạn phải bám chặt lấy tôi, tuyệt đối không được nới lỏng tay ra, biết chưa?" Quang Hựu Lý đưa tôi trèo lên một đoạn dốc ngắn trong rừng Ngân Vu, vừa đi vừa dặn tôi không được buông tay anh ta ra.

Cuối cùng, chúng tôi cũng leo lên đến ngọn đồi nhỏ. Tôi đưa mắt nhìn ra xung quanh, thấy lớp sương mù bao phủ rừng Ngân Vu dường như thưa dần, vẫn chỉ có thể nhìn thấy những thân cây cách đó không xa. Tôi quay đầu nhìn Quang Hựu Lý, không biết rốt cuộc anh ta đưa tôi đến chỗ này để làm gì.

"Phạn Hi, bây giờ tôi sẽ cho bạn xem món quà sinh nhật tôi chuẩn bị tặng bạn, nhưng trước hết bạn hãy nhắm mắt lại đã, đợi khi nào tôi nói mới được mở mắt ra đấy nhé?" Quang Hựu Lý đưa tay lên trước mắt tôi lắc lư mấy cái ra hiệu cho tôi nhắm mắt lại. Tôi đành ngoan ngoãn nghe lời, lặng lẽ chờ Quang Hựu Lý mang đến cho tôi những điều ngạc nhiên khác.

Mặc dù không thể nhìn thấy Quang Hựu Lý làm gì, nhưng tai tôi vẫn nghe thấy những tiếng lẩm bẩm niệm thần chú của anh ta, sau đó là những tiếng động "rào... rào" lạ lùng.

"Được rồi, Phạn Hi, bây giờ bạn có thể mở mắt ra!" Những tiếng "rào... rào" biến mất. Quang Hựu Lý ghé vào tai tôi nói nhỏ.

"Ừ!" Tôi gật đầu đáp lại, sau đó từ từ mở mắt ra. Tôi chỉ nhìn thấy cánh rừng Ngân Vu trước mặt và... sững sờ.

Lớp sương mù vốn bao phủ lấy rừng cây bỗng chốc tan biến hết để lộ ra những thân cây cao vút và những phiến lá thon dài màu xám bạc ngập tràn sắc màu và ánh sáng. Từng phiến lá lắc lư nhẹ trôi theo làn gió phản chiếu những tia sáng lung linh, huyền ảo soi bóng dưới mặt hồ. Ánh sáng rực rỡ trên mặt đất hòa quyện với màu sắc long lanh dưới mặt hồ, trên thân cây, trong mỗi phiến lá... Tất cả làm nên một không gian mờ ảo ngập tràn sắc màu tựa như một trời pháo hoa lấp lánh.

"Quang Hựu Lý, đây là..." Mặc dù tôi đã chứng kiến rất nhiều phép thuật vô cùng đặc biệt, thậm chí còn kỳ lạ hơn nữa, nhưng thứ phép thuật có thể làm biến đổi màu sắc của cả khu rừng Ngân Vu mà Quang Hựu Lý làm lần đầu tiên tôi được thấy. Tôi lặng người, miệng mở to không thốt nên lời.

"Điều này vẫn chưa xá gì, Phạn Hi, hãy đưa ngón tay của bạn ra và chỉ vào nơi mà bạn thích, sau đó hãy nói: đến đây." Quang Hựu Lý đã sớm đoán trước được tôi sẽ vô cùng kinh ngạc. Trái với sự ngạc nhiên của tôi, anh ta chỉ mỉm cười khích lệ tôi.

3 Bị tấn công

"Vậy để tôi thử xem!" Tôi làm theo lời Quang Hựu Lý nói, giơ tay phải lên chỉ về phía trước. Tôi chỉ vào chiếc lá đang sáng lấp lánh phía không xa trong miệng thầm nói: "đến đây". Chiếc lá như nhận được chỉ thị, nhanh chóng rời khỏi cành bay một vòng, tỏa ánh sáng lấp lánh khắp không gian. Điều ngạc nhiên là chiếc lá không hề bay đến trước mặt tôi mà lơ lửng lượn quanh và dừng lại trên mặt hồ Kinh Dạ.

Tôi đưa ngón tay liên tiếp chỉ lên những phiến lá khác, vô số những chiếc lá ào ào bay về phía hồ Kinh Dạ. Tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi liền làm động tác thu tay về. Khi tôi dừng lại, những phiến lá từng loại một xếp theo quy tắc nào đó mà tôi chưa hiểu ra. Một lúc sau, trước mắt tôi hiện lên hàng chữ ngay ngắn, chỉnh tề: "Y Phạn Hi và Quang Hựu Lý mãi mãi bên nhau!".

"A..." Trông thấy hàng chữ này, vì quá ngạc nhiên tôi đưa tay lên che miệng giấu đi tâm trạng quá sửng sốt của mình. Trái tim tôi cũng loạn nhịp. Tôi hoàn toàn không nghĩ rằng Quang Hựu Lý lại bày tỏ tình cảm với mình trong hoàn cảnh này. Hơn nữa, lại với cách thức lãng mạn và đặc biệt đến vậy.

"Quang Hựu Lý, cảm..." Sau khi lấy lại được bình tĩnh, tôi quay người lại định nói lời cảm ơn với Quang Hựu Lý. Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì phát hiện ra Quang Hựu Lý đứng cạnh tôi đã thay đổi hình dạng từ lúc nào. Lúc này, anh ta mặc trên người chiếc áo choàng võ sĩ phép thuật, trong tay cầm một thanh kiếm dài sắc nhọn. Ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ đe dọa.

"Quang Hựu Lý, bạn không sao chứ?" Nhìn bộ dạng đầy vẻ thù địch của Quang Hựu Lý, tôi cứ ngỡ rằng phía sau tôi có con vật nguy hiểm nào đó đang lao tới. Tôi hoài nghi quaylại nhìn xem có nguy hiểm gì mà khiến cho Quang Hựu Lý lại phòng bị ghê gớm như vậy. Nhưng tôi vừa quay đầu lại Quang Hựu Lý liền chớp lấy thời cơ lao thẳng thanh kiếm trong tay vào giữa lưng tôi.

"A..." Thanh kiếm đâm mạnh khiến tôi vô thức hét lên một tiếng đau đớn. Vì bị tấn công bất ngờ nên khả năng phép thuật trong người tôi trỗi dậy tức thì. Tôi dùng sức mạnh của mình đẩy mũi kiếm cắm trên người ra, sau đó dùng linh lực tự chữa thương. May mà mũi kiếm cắm không sâu, khả năng của tôi đủ để chữa lành vết thương. Không lâu sau, vết thương đã liền miệng.

Tôi đưa hai tay ôm lấy ngực, cảnh giác quay người lại, ánh mắt điên cuồng như muốn ngay lập tức trừ bỏ Quang Hựu Lý. Tôi nhìn trừng trừng vào anh ta, hét lên: "Quang Hựu Lý, bạn điên rồi à? Tại sao lại lén tấn công tôi? Bạn đúng là mất hết tính người!".

"Mất hết tính người, câu nói này hay lắm!" Thanh kiếm vẫn còn trên tay anh ta. Anh ta từng bước, từng bước tiến lại gần phía tôi, nở nụ cười vô cùng tàn nhẫn. "Tôi tốn công theo đuổi cô hơn một năm trời, cuối cùng cũng có được cơ hội tự tay trừ khử cô. Cô nói tôi điên cũng được, nói tôi mất hết tính người cũng không sao. Tóm lại là Y Phạn Hi, hôm nay cô không có cách nào sống sót mà rời khỏi đây đâu!" "Tôi không thích trêu chọc bạn, càng không bắt bạn phải theo đuổi tôi, tất cả đều là do bạn tự nguyện, bạn không thể đổ mọi chuyện lên đầu tôi được!" Tôi vừa gắng chống cự lại những đòn tấn công của Quang Hựu Lý vừa dùng linh lực còn lại trong cơ thể ngầm truyền tin tới phụ vương và mẫu hậu. Tôi chỉ có thể chống cự thêm được năm phút nữa, đợi phụ vương và mẫu hậu dẫn theo thị vệ trong cung đến bên hồ Kinh Dạ, lúc đó mới mong có thể sống sót trở về.

"Tôi tự nguyện? Nếu cô không mang thân phận công chúa vương quốc Y Tỉ, thì tôi có tự nguyện theo đuổi một người như cô không?" Lúc này Quang Hựu Lý đang nhìn tôi như nhìn một con vật khốn khổ đã bị giam hãm trong lồng, sẵn sàng ra đòn tấn công bất cứ lúc nào.

"Vương quốc Thần Hựu của chúng tôi và vương quốc Y Tỉ của cô xưa nay luôn bất hòa, tôi có thể lãng phí công sức như vậy để thực lòng theo đuổi cô không? Chỉ có kẻ ngốc mới làm điều đó. Tôi nhẫn nại được đến ngày hôm nay mới ra tay với cô đã là một sự cố gắng lớn rồi. Y Phạn Hi, cô không cần phải làm ra vẻ tự cao như vậy nữa. Chẳng lẽ cô không nhận thấy tình cảnh hiện giờ của cô sao? Lúc này cô không có tư cách đó!" "Vậy tôi hỏi bạn, Quang Hựu Lý, bạn giết hại tôi, ngoài lý do mâu thuẫn của hai nước ra còn có nguyên nhân nào khác không?" Tôi và Quang Hựu Lý lời qua tiếng lại với nhau hồi lâu, tôi đã lợi dụng cơ hội này gửi tín hiệu thông báo đến hoàng cung Y Tỉ. Hiện giờ tôi đã khá yên tâm, tiếp tục dùng kế hoãn binh với anh ta. "Hơn nữa, cho dù bạn có trừ bỏ được tôi đi nữa, thì mãi mãi bạn không thể đạt được ước nguyện của mình." "Cô là con gái duy nhất của quốc vương Y Tỉ, là công chúa duy nhất của vương quốc Y Tỉ. Đầu tiên tôi sẽ loại trừ cô, kế đến là Hắc Trạch Diệu, người thừa kế vương quốc Hắc Trạch. Hai vương quốc Y Tỉ và Hắc Trạch đều không có người kế vị, vậy vương quốc Thần Hựu chúng tôi đương nhiên có thể giành được vị trí độc tôn rồi. Chỉ cần có thể thống trị cả đế chế Tây Ma, lúc đó tôi sẽ là hoàng đế duy nhất của đế chế Tây Ma!" Quang Hựu Lý kích động nói ra dã tâm của mình. Anh ta sảng khoái ngẩng mặt lên trời cười lớn: "Ha... ha... Ta chính là hoàng đế duy nhất của đế chế Tây Ma...".

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Quang Hựu Lý, tôi thấy thương hại anh ta. Nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc này của mình, tôi không khỏi lo lắng. Quang Hựu Lý đã mất hết lý trí, sẵn sàng tấn công tôi bất cứ lúc nào. Linh lực trong người tôi sau khi dùng để trị thương và gửi tín hiệu cầu cứu về hoàng cung cũng không còn lại bao nhiêu. Nếu như Quang Hựu Lý lại bất ngờ tấn công tôi một lần nữa, đừng nói đến chuyện phản công, ngay cả khả năng chống cự lại của tôi cũng không có.

Vừa đúng lúc đó, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập vẳng tới từ bên ngoài hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu. Âm thanh đó vô cùng quen thuộc với tôi, đó chính là tiếng vó ngựa của thị vệ Y Tỉ đến cứu tôi. Được họ bảo vệ, có lẽ tôi còn chút hy vọng sống sót.

"Đó là tiếng gì vậy?" Tiếng vó ngựa mỗi lúc một lớn hơn khiến cho Quang Hựu Lý vốn đang ngửa mặt lên trời cười lớn cũng vội im bặt. Anh ta nghi ngờ nhìn về hướng phát ra những âm thanh đó, khuôn mặt chợt cau lại.

"Có nghe thấy tiếng gì đâu, chắc bạn đã nghe nhầm rồi!" Tôi biết Quang Hựu Lý không quen với quy luật hành quân của võ sĩ Y Tỉ cho nên thử dũng cảm mà đánh lừa anh ta.

"Không đúng, nhất định là có vấn đề. Y Phạn Hi, cô đã giở trò gì phải không?" Mặc dù rất căng thẳng, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để anh ta không thể nhận ra chút sơ hở nào. Sắc mặt Quang Hựu Lý đột nhiên trở nên hung bạo. "Muốn chết hả? Nếu cô muốn gọi người đến cứu thì cô đã tự tìm đến cái chết rồi đấy." Quang Hựu Lý vừa nói vừa chĩa thanh kiếm trên tay vào mặt tôi. Tôi vội vàng lùi lại phía sau mấy bước. Nhưng tốc độ lùi lại của tôi không nhanh bằng tốc độ tiến lên của Quang Hựu Lý. Khi Quang Hựu Lý giơ thanh kiếm lên, chuẩn bị lao về phía tôi một lần nữa, một mũi tên hình lông chim thon dài, tín hiệu của vương quốc Y Tỉ, từ phía sau đâm thẳng vào cổ tay phải đang cầm kiếm của Quang Hựu Lý. Cánh tay anh ta bị thương lập tức buông xuống. "Keng", thanh kiếm trên tay anh ta rơi xuống mặt đất, ngay trước mặt tôi.

"Mẹ kiếp, dám âm mưu chống lại ta ư?" Quang Hựu Lý nghiến răng rít lên, cố sức lao về phía tôi. Tôi vội vã quay người bỏ chạy, nhưng đã quá muộn, cánh tay trái to khỏe của anh ta đập thẳng lên gáy tôi. Tôi chỉ cảm thấy người tê liệt. Trước mặt toàn màu trắng. Tôi ngất lịm đi không còn biết gì nữa...

4 Thù hận

"Được rồi, đây là toàn bộ sự việc đã qua!" Khi tôi còn đang chìm đắm trong ký ức bị Quang Hựu Lý lừa dối và làm hại, thì người đàn ông trung niên từ từ đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc tôi, kéo tôi trở về với thực tại.

Tôi từ từ mở mắt ra, thấy mình vẫn còn đứng bên hồ Kinh Dạ. Người đàn ông trung niên đã gợi lại cảnh tượng Quang Hựu Lý hãm hại tôi. Ông ta vẫn ở trên mặt hồ Kinh Dạ. Tôi bước lên mấy bước, cúi đầu nhìn xuống mặt hồ, nhận thấy mái tóc màu xám bạc của mình đã biến thành màu vàng. Dáng vẻ của tôi bây giờ giống hệt hình ảnh trong bức chân dung mà Quang Hựu Lý đã vẽ.

"Tại sao mái tóc của tôi lại biến thành màu vàng?" Vừa nghĩ đến Quang Hựu Lý, tôi lại nhớ đến hình ảnh thanh kiếm dài sắc nhọn đâm vào lưng tôi, động tác vừa kiên quyết vừa tàn nhẫn. Trái tim tôi thắt lại, tôi mím chặt môi, lạnh lùng hỏi.

"Vì ký ức suốt một năm qua của cô đã được khôi phục lại, cho nên hiện giờ cô đã lấy lại được dáng vẻ ban đầu. Cô còn muốn biết thêm chuyện gì nữa không?" "Tôi đã mất đi trí nhớ của một năm sao? Tại sao lại như vậy?" Trí nhớ của tôi bị mất và nay đã được phục hồi sao? Đúng như lời Hựu Như nói, Quang Hựu Lý đã theo đuổi tôi hơn một năm mới khiến tôi gật đầu đồng ý trở thành bạn gái của anh ta. Nhưng nếu như không có những lời nói của Hựu Như, cùng với những lời nhắc nhở của người đàn ông trung niên trước mặt tôi đây, thì tôi thực sự không thể biết được mình đã trải qua một quá khứ như thế này.

"Thanh kiếm trong tay Quang Hựu Lý bị võ sĩ vương quốc Y Tỉ bắn rơi, anh ta không dùng kiếm sát hại cô, cho nên anh ta đành phải dùng lực của bàn tay đánh cô bị hôn mê. Cú đánh đó đã lấy đi trí nhớ và khả năng phép thuật của cô. Cô phải mất hơn nửa năm mới dần dần khôi phục được. Thể xác phục hồi được nhưng toàn bộ ký ức liên quan đến Quang Hựu Lý đều biến mất." Người đàn ông đó lại giơ tay lên, vuốt nhẹ mái tóc tôi. "Công chúa Y Phạn Hi, tôi đã cho cô thấy bộ mặt thật của Quang Hựu Lý. Bây giờ cô đã biết mình phải làm gì rồi đấy." "Tôi và tên Quang Hựu Lý bỉ ổi thề không đội trời chung!" Bàn tay người đàn ông trung niên như có ma lực. Tất cả những gì Quang Hựu Lý lừa dối tôi, hãm hại tôi, liên kết với Tinh Dã Kỳ muốn hút cạn linh lực của tôi khiến sự phẫn nộ của tôi giống như nước hồ dồn nén trong ngực. Tôi đưa tay ôm lấy đầu, hận không thể tìm được Quang Hựu Lý để liều mạng với hắn.

"Phạn Hi, Phạn Hi..." Đúng lúc ngọn lửa thù hận cháy rừng rực thiêu đốt trái tim tôi thì giọng nói của Quang Hựu Lý vọng đến. Hơn nữa, tiếng gọi mỗi lúc một gần. Tôi quay đầu nhìn sang rừng Ngân Vu phủ đầy sương bạc, có hai bóng người đang chạy về hướng hồ Kinh Dạ.

"Tốt rồi, Quang Hựu Lý tự tìm đến, cô chỉ cần làm theo những điều trái tim cô mách bảo, không cần tôi phải dạy cô nên làm thế nào." Người đàn ông trung niên thò cánh tay dài của ông ta chạm nhẹ vào viên kim cương trên chiếc vương miện tôi đội trên đầu, giọng nói của ông ta như có ma lực truyền vào tai tôi, khiến tôi càng tin những điều ông ta nói là sự thật.

"Phạn Hi, Phạn Hi..." Một lúc sau, Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ, kẻ trước người sau cùng chạy đến bên hồ Kinh Dạ. Trước khi Quang Hựu Lý đến, người đàn ông trung niên đã kịp biến mất xuống lòng hồ. Lúc Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ chạy đến chỉ còn thấy một mình tôi đứng bên hồ, trong mắt ẩn chứa một sự hận thù sâu sắc.

"Phạn Hi, tốt quá rồi, cuối cùng anh đã tìm thấy em!" Quang Hựu Lý vừa trông thấy tôi liền buông tiếng thở dài, khuôn mặt tràn đầy vẻ tội lỗi chạy lên phía trước, xúc động nói. "Vừa rồi ở trong hội trường những gì mà em nhìn thấy đều không phải là thật..." "Những gì tôi nhìn thấy đều không phải là sự thật, lẽ nào những lời anh nói với tôi là thật sao?" Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Quang Hựu Lý, trong lòng tôi lại trào dâng cảm giác ghê tởm. Tôi không dám tin rằng lại có một ngày mình nhìn người con trai này như thế. Lẽ nào, trước đây tôi hoàn toàn đui mù? "Thôi được, những gì em nhìn thấy là sự thật, cái ôm đó... cũng là thật, nhưng anh có thể giải thích, anh có thể giải thích rõ mọi chuyện vói em!" Bị tôi chặn trước như vậy, sắc mặt Quang Hựu Lý có chút bối rối nhưng anh ta vẫn cố gắng giải thích.

"Được thôi, vậy tôi nghe đây, anh có gì cần giải thích thì nói đi." Tôi đã bị Quang Hựu Lý lừa dối nhiều như thế, đây là lần cuối cùng tôi cho anh ta một cơ hội nói thật. Tôi muốn, một khi tôi đã làm thì sẽ làm đến nơi đến chốn cho thật hợp lý hợp tình.

"Chẳng phải anh đã giao hẹn với em, đợi sau hai ngày nữa, anh sẽ nói cho em biết rõ chuyện Hựu Như nói sao? Những chuyện đó cũng liên quan đến Tinh Dã Kỳ, vì tôn trọng cô ấy, anh muốn nói cho cô ấy hiểu chuyện tình cảm giữa anh và em, hy vọng cô ấy không phản đối, cô ấy đã đồng ý, nhưng tâm trạng lại rất kích động, để an ủi cô ấy, anh đã..." "Anh đã đưa tay ra ôm chặt cô ấy vào lòng, và nếu tôi không trông thấy màn kịch này, chẳng phải hai người còn định trao cho nhau nụ hôn nồng nàn hay sao?" Chỉ cần nghĩ đến cảnh Quang Hựu Lý ôm chặt Tinh Dã Kỳ vào lòng, tôi đã không chịu đựng nổi. Tôi cắt ngang lời Quang Hựu Lý, lạnh lùng hỏi lại. "Không phải, làm sao anh có thể làm chuyện đó với Tinh Dã Kỳ? Hôm qua chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, giữa anh và cô ấy tuyệt đối không có một chút tình cảm đặc biệt nào. Anh..." Quang Hựu Lý vừa nói vừa bước lên phía trước. Anh ta định ôm tôi vào lòng. Nhưng tôi kiên quyết đẩy ra.

"Quang Hựu Lý, anh không cần phải nói nữa, cho dù anh nói thế nào, thì tôi cũng chỉ tin vào những gì mà chính mắt tôi đã nhìn thấy. Tôi không muốn tin vào lời nói của một kẻ đại lừa bịp như anh nữa!" Nhìn vẻ ngỡ ngàng của Quang Hựu Lý khi bị tôi đẩy ra, tôi cảm thấy vô cùng khoan khoái, lớn tiếng hét vào mặt anh ta, khiến cho anh ta ngỡ ngàng.

"Hoàng tử Hựu Lý, công chúa Y Phạn Hi lúc này không được bình tĩnh lắm..." Thấy không khí giữa tôi và Quang Hựu Lý trở nên căng thẳng, Tinh Dã Kỳ từ đầu đến giờ vẫn đứng bên ngoài quan sát liền bước lên, nhẹ nhàng kéo tay áo Quang Hựu Lý. "Màu tóc của công chúa Y Phạn Hi biến thành màu vàng. Có lẽ cô ấy đã gặp phải chuyện gì đó nên mới khôi phục lại màu tóc như thế." "Trời ơi, Tinh Dã Kỳ, bạn nói tôi mới phát hiện ra mái tóc Phạn Hi đã trở lại như trước kia." Tinh Dã Kỳ vừa nói dứt lời, Quang Hựu Lý liền đưa những ngón tay như quái vật lên vuốt tóc tôi, miệng há hốc vẻ ngạc nhiên.

"Phạn Hi, em...mái tóc của em..." "Việc này không liên quan đến anh!" Tôi trừngmắt nhìn Quang Hựu Lý, không biết nên làm thế nào. Tôi quay người lại, nhìn mặthồ Kinh Dạ. Tất cả vẫn bình thường, cố gắng gọi người đàn ông trung niên hiệnlên một lần nữa. "Này, Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ đều ở đây, tiếp theo tôiphải làm gì đây, ông hãy mau bảo cho tôi biết!"