Bạch An Túc luôn đinh ninh trong lòng rằng Lưu Đình Vĩ muốn có con, cho nên cứ nghĩ rằng lời anh nói chỉ là đùa với cậu. Vì vậy, sau khi cười xong, nhìn đến vẻ mặt " bất cần " của ai kia. Cậu liền trầm lặng một lúc, sau đó mới nhu hòa đưa tay áp lên má anh. Giọng nói nhẹ nhàng phát ra
- Đình Vĩ... Nếu anh thật sự muốn có con, thì hãy tìm một người phụ nữ mang thai hộ đi.... Em... em sẽ không sao đâu. Dù gì, nhà họ Lưu cũng cần người nối dõi mà
Tuy là lời nói chứa đầy sự bao dung cùng thấu hiểu, nhưng trong lòng Bạch An Túc cũng cảm thấy rất đau nhói. Thử hỏi nhìn người yêu của mình cùng ở cạnh người khác, nghĩ xem ai có thể chịu nổi đây
Lưu Đình Vĩ nhìn thấy vẻ mặt buồn buồn của nhóc con, liền biết cậu lại suy nghĩ linh tinh. Cho nên anh thở dài một hơi, vươn tay đến cái tủ để bên cạnh lấy tập hồ sơ vừa nãy vị trưởng khoa đưa cho mình, rút ra một tờ giấy, rồi lại đưa đến trước mặt cho cậu xem. Sau đó anh mới bồi thêm lời nói vào
- Em nhìn cái này thì sẽ rõ, anh không có lừa em. Bác sĩ nói rằng không hiểu vì lí do gì, cơ thể em lại có chút đặc biệt hơn những nam nhân khác, đó chính là bộ phận sinh dục bên trong của em có tử cung của phụ nữ. Cho nên trước khi biết chuyện này... Anh đã cưỡng hiếp em.... Thành ra bây giờ đứa bé trong bụng cũng gần ba tháng rồi
Nhìn tờ giấy trắng có in dòng mực đen, trên mặt giấy còn có rất chữ và hình siêu âm của đứa nhỏ chưa thành hình dạng nhất định cùng với tên bệnh nhân Bạch An Túc. Chừng đó thôi, cũng khiến cậu bất ngờ đến không thốt nên lời, khuôn mặt thiếu sắc dại ra làm Lưu Đình Vĩ tưởng rằng cậu không thích đứa bé, nay lại mang thai khiến tâm lí không ổn định. Cho nên mặc dù trong lòng không muốn, nhưng anh vẫn nhẹ nắm tay cậu trấn an
- Tiểu... Tiểu Túc, anh biết em thân là con trai lại mà lại mang thai có chút không thể chấp nhận được.... Nếu em không muốn, đợi khi nào thân thể khỏe lại... Anh... Anh liền dắt em đi bỏ đứa nhỏ.... Chỉ là An Túc... Hi vọng em có thể suy nghĩ thật kĩ trước khi đưa ra quyết định được không?
Một khi xác định quen người đồng tính, còn là một người mình yêu đến điên cuồng thì Lưu Đình Vĩ cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ không có con. Chỉ là vừa nghe tin mình vẫn còn cơ hội, bây giờ bảo anh bỏ đi đứa bé là một chuyện có chút không đành lòng. Nhưng dù sao anh vẫn tôn trọng quyết định cuối cùng của cậu. Bỗng nhiên, Bạch An Túc hỏi một câu không đầu không đuôi
- Anh sợ ở chung quái vật không?
Lưu Đình Vĩ không trả lời ngay, mà là suy nghĩ một hồi về câu hỏi của cậu... Nếu như theo lời Bạch An Túc nói, việc ở chung với " quái vật" chẳng phải là tự bản thân em ấy đem mình ra làm ví dụ sao? Cho nên qua một lúc lâu, Đình Vĩ nhẹ hôn lên bàn tay cậu, khẽ đáp lại
- Anh biết em đang nói cái gì. Ở chung với em, anh chưa bao giờ cảm thấy sợ ngược lại còn rất hạnh phúc nữa. Quái vật như thế nào được, em dễ thương đến thế kia mà...
Nước mắt đã bắt đầu trực chờ ở viền mắt của Bạch An Túc, lúc Đình Vĩ nói như vậy, cậu liền hỏi tiếp
- Em là con trai, lại có thể mang thai. Anh có chán ghét em không? Đình Vĩ, em rất sợ... Nếu anh không thể chấp nhận được cũng không sao, em chịu được
Bạch An Túc không phải khóc vì bản thân mình lại có thể mang thai. Cái yếu tố đó chỉ làm cậu có chút ngạc nhiên ở phút đầu, nhưng vừa nãy nhìn đến tấm hình siêu âm đứa bé trong bụng. Cảm giác hạnh phúc liền ùa đến khiến cậu tiếp nhận rất nhanh. Nhưng cái cậu sợ chính là Đình Vĩ khi biết thân thể của cậu có chút quái dị,tuy ngoài mặt ôn nhu, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy sợ hãi thì cậu biết phải làm thế nào đây?
Nhìn bàn tay Bạch An Túc nắm chặt lấy tấm chăn bệnh viện mà run rẩy, anh liền vội vàng trấn an cậu.
- An Túc.... Việc em mang thai, nó đối với anh là một tin vui mừng đó, làm sao có thể chán ghét, hay sợ hãi em được.... Bảo bối, nghe anh đừng khóc nhé, anh luôn yêu thương em. Vậy còn quyết định của em là như thế nào?
Nếu Đình Vĩ đã dám nói thật, Bạch An Túc cũng sẽ không dối lòng mình. Từ lâu, cậu đã suy nghĩ rằng nếu có thể là nữ nhân, chắc chắn cậu sẽ nguyện ý sinh con cho anh ấy. Bởi vì tình yêu đồng tính nó rất dễ bị áp lực đối với việc nối dõi tông đường. Bây giờ ông trời đã tạo cơ hội cho cậu, vậy thì cậu nhất định phải nắm bắt. Bạch An Túc hít hít cái mũi nói
- Đình Vĩ, nếu anh thích trẻ con, vậy thì giúp em nuôi dạy con thật tốt nhé. Đứa bé nhất định phải là người hạnh phúc nhất trên đời
Lời nói chứa đầy yêu thương nhưng cũng đầy đủ ý nghĩa khiến Lưu Đình Vĩ không thể tin được mà nở nụ cười thật tươi. Vội nắm tay cậu hôn lên đó vài cái, anh mới nói
- Bảo bối, cảm ơn em. Cảm ơn em nhiều lắm.... Con chúng ta nhất định sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất....
Buổi tối yên bình trôi qua, Lưu Đình Vĩ cùng Bạch An Túc ở tại phòng bệnh đón một tin vui bất ngờ. Chỉ là thiếu gia họ Lưu không hề hay biết rằng, mình sắp bị ăn đòn cho thê thảm