Hạnh Phúc Là Khi Gặp Em

Chương 37: Mất tập trung




Cạch... Cạch... Cạch

Tiêng xắt thái thức ăn vang lên từ phòng bếp, Lưu Đình Vĩ ở góc cửa nhìn một thân ảnh nhỏ đang đứng chuẩn bị bữa tối kia. Trong lòng lại cảm thấy khó hiểu

Khi chiều lúc Lưu Đình Vĩ tại siêu thị ôm Bạch An Túc vào lòng, sau đó nói rằng muốn đưa cậu về nhà chính để công khai chuyện tình cảm thì thái độ của An Túc có chút kì lạ. Lời đề nghị ấy vừa thốt ra, cậu ở trong lòng anh ngẩn ngơ một lúc, sau đó lại đẩy anh ra, một mình lúng túng đi ở phía trước mà chẳng để lại một câu trả lời. Lúc cả hai ngồi trong xe, nhìn thái độ ngượng ngạo của cậu. Lưu Đình Vĩ cũng không nhắc lại chuyện ấy nữa

Chỉ là nhóc con này hình như lo lắng hơi nhiều rồi. Vừa nãy,khi đặt chân vào nhà Lưu Đình Vĩ chỉ vừa mới phát ra chữ " Em " thì Bạch An Túc liền vội vàng xách hết thức ăn chạy thẳng vào bếp, để lại cho anh một câu nói

- Em đi nấu cơm tối đây... Anh chờ một lát nhé

Thế là những lời Lưu Đình Vĩ định nói cũng đành nuốt xuống, anh cũng không có cố ép cậu phải trả lời mình. Bản thân chỉ nhẹ nhàng đi phía sau lưng Bạch An Túc để theo dõi những hành động tiếp theo của nhóc con

Bạch An Túc ôm tâm tình rối như tơ vò đi vào bếp để chuẩn bị bữa tối, lúc xắt củ cà rốt, trong đầu cậu nghĩ

- Đình Vĩ muốn công khai... Liệu chuyện này có ổn hay không? Như vậy có quá nhanh hay không? Gia đình anh ấy làm sao có thể chấp nhận chuyện này dễ dàng được

Ting!

Tiếng chuông của lò vi sóng bỗng vang lên, vô tình kéo Bạch An Túc trở về thực tại, cậu nhận ra thức ăn hâm lại đã nóng. Cho nên liền vội vàng đi đến mở nắp lò định lấy bát canh nhỏ... Chỉ là đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cho nên Bạch An Túc quên mất phải dùng găng tay để tránh trường hợp bị bỏng. Thế là lúc đưa tay bưng cái bát, độ nóng truyền đến khiến cậu giật mình vội vàng buông nó ra. Sau đó hét lên

- Á... Nóng quá... Aiyaa

Sau đó là tiếng đổ gỡ của thủy tinh va chạm xuống sàn nhà. Lưu Đình Vĩ từ khi nãy đến giờ đều đứng ở một góc bếp, cho nên vừa thấy cảnh này, anh liền vội vàng chạy đến chỗ của An Túc, nắm chặt hai bàn tay của cậu. Giọng nói đầy lo lắng hỏi

- Tiểu Túc... Sao lại không cẩn thận thế? Em mau đưa tay cho anh xem nào? Có bị bỏng nặng không? Đều đỏ cả rồi, mau theo anh đến phòng khách..

Hai bàn tay nhỏ gầy đều đã đỏ lên. Lưu Đình Vĩ nhìn đến mà trong lòng xót xa, anh nhíu mày từ từ kéo cậu ra khỏi chỗ thủy tinh vỡ. Rồi lại dịu dàng kéo tay của An Túc tiến về ghế sofa,  giọng nói đầy trách móc

- An Túc... Nếu đã mất tập trung thì đừng có làm việc, nếu em xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hơn, lúc đó anh biết phải làm sao?

Tuy rằng lời nói của anh đều lo lắng quan tâm đến cậu. Nhưng Bạch An Túc cũng nhận ra rằng, bản thân anh đang cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng. Biết bản thân có lỗi cho nên cậu liền cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại

- Đình Vĩ, em xin lỗi... Lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa. Anh đừng giận

Tiểu thiên hạ đã nhận sai, cơn giận trong lòng cũng vơi đi đôi chút, Lưu Đình Vĩ chợt nhớ ra còn chưa bôi thuốc vào vết thương cho cậu. Vì vậy anh liền đứng lên rồi nói

- Quên đi, em cứ ngồi yên ở đây. Anh lấy thuốc bôi vết bỏng cho em

Bóng dáng nam nhân cao lớn chạy đến tủ lớn đặt tivi tìm hộp thuốc bất chợt khiến cậu cảm thấy ấm áp. Anh vì mình mà lo lắng đến vậy? Bản thân còn lượng lự điều gì nữa. Nụ cười vẽ trên môi, đến khi Lưu Đình Vĩ trở lại, anh vừa bôi thuốc vừa hỏi cậu

- Sao thế? Có chuyện gì khiến em cứ cười vậy? Không cảm thấy vết thương có chút rát hả?

Thuốc bôi mang theo chút lạnh lạnh khiến cậu không cảm thấy khó chịu chút nào. Bạch An Túc bỗng nhiên bật cười khúc khích  mà không trả lời, lại làm chobLưu Đình Vĩ càng thấy khó hiểu, không kìm lòng được nên anh lại hỏi

- Có chuyện gì vui? Sao em cứ cười mãi thế

Lời vừa thốt ra, Bạch An Túc không nhanh không chậm đáp lại một cách không đầu không đuôi

- Bản thân em thật sự không thể hiểu rằng tại sao mình lại có thể may mắn được anh chú ý đến. Tại sao anh lại rất nhanh liền muốn công khai chuyện của hai ta? Như vậy có thật sự là quá sớm?

Lúc này Đình Vĩ như đã nắm bắt được tâm tư của nhóc con phía trước mặt. Cho nên anh nhẹ hôn lên mái tóc của cậu rồi đáp lại

- Đừng dùng hai chữ" may mắn" để đặt vào người anh. Chúng ta có lẽ đã được duyên trời định sẵn sẽ thành một đôi, cho nên mới có thể gặp nhau. Còn về chuyện công khai tình, anh không hề ép buộc, chỉ là anh không muốn em chịu thiệt thòi, hay bất cứ tổn thương nào cả. Bạch An Túc, cùng anh về nhà chính ra mắt với cha mẹ nhé?

Đây là lần thứ hai trong ngày Đình Vĩ đề cập đến chuyện này, nhưng đối với Bạch An Túc, không hiểu được tự lúc nào cậu lại có thể tự tin đưa ra quyết định nhanh như vậy. Khuôn mặt nam tính của người kia xuất hiện ở trước mắt mang theo sự cưng chiều, ôn nhu  khiến cậu nhìn anh rồi mỉm cười nhẹ nhàng đáp

- Được.. Em sẽ cùng anh về