Hạnh Phúc Là Khi Gặp Em

Chương 32: Ôn nhu




Mặc dù Lưu Đình Vĩ chấp nhận buông tay để Bạch An Túc rời đi, nhưng mà anh cũng ra một điều kiện với cậu. Đó chính là An  Túc phải ở lại đây đến khi nào các vết thương lành hẳn rồi mới được đi

Bạch An Túc từ ngày xảy ra vụ việc đến giờ đều không cười không nói lấy một tiếng, suốt ngày lạnh nhạt không để ý đến anh... Lưu Đình Vĩ biết tội lỗi của mình gây ra, cho nên anh cũng chưa từng tức giận hay nản lòng lấy một lần. Ngược lại còn dùng quãng thời gian ngắn của hiện tại mà chăm sóc cho cậu

Lần trước trong cơn say, Đình Vĩ đã quá bạo lực, anh đã đánh đến mặt cậu sưng như bánh bao.... Sợ rằng bây giờ nếu ăn đồ cứng vào sẽ gây cảm giác khó chịu cho Bạch An Túc, cho nên việc ăn uống của cậu anh đều kĩ lưỡng chọn lựa, nấu ra những món mềm dễ nhai... Tránh trường hợp cậu ăn vào sẽ gây cảm giác khó chịu

- Tiểu Túc... Anh mới nấu cháo bào ngư... Em ăn một chút nhé?

-.....

Cậu ngồi ở trên giường trắng rộng rãi, khuôn mặt không cảm xúc cùng ánh mắt vô cự nhìn thẳng lên trần nhà, anh đợi một lúc lâu mà không người trả lời, cho nên lập tức múc một chút cháo rồi thổi cho người, đưa lên miệng cậu.. Ôn nhu nói tiếp

- Được rồi... Để anh đút cho em cũng được

Bạch An Túc không thèm quan tâm đến Lưu Đình Vĩ, cháo đưa đến miệng thì cậu ăn... Còn lại không làm ra một hành động thừa nào cả. Lưu Đình Vĩ qua vài ngày cũng đã quá quen bới chuyện này, cho nên anh cũng không cảm thấy đau lòng như lúc trước nữa

- Anh xin phép giáo viên chủ nhiệm cho em nghỉ một tuần, nói rằng em bị ốm cần phải ở nhà... Bài vở thì đã có Dĩ Đông chép rồi, sau này cậu ấy sẽ giảng lại giúp em

Câu nói cuối cùng Đình Vĩ phát ra mang theo chút âm giọng buồn phiền, nhưng không đến một lúc sau anh đã đứng lên, nở nụ cười nhu hòa xoa đầu cậu

- Xem ra cơ thể của em đã khỏe nạnh trở lại, vết thương cũng gần biến mất hết rồi... Tầm khoảng ba ngày sau anh sẽ liên lạc với Dĩ Đông đến đón em... An Túc.... Số tiền nợ đó không cần trả... Em cứ sống vui vẻ là được

Những lời nói của Đình Vĩ  cuối cùng cũng khiến An Túc qua bao nhiều ngày làm pho tượng đá thì bây giờ thành công thu hút được sự chú ý của cậu, Bạch An Túc mở miệng hỏi

- Vì sao lại không cần trả?

Lưu Đình Vĩ cười lắc đầu, ánh mắt chứa đầy ưu phiền nhìn cậu, qua một lúc mới đáp lại

- Đừng để ý gì cả... Là anh nợ em... Được rồi, mau nằm nghỉ đi. Anh phải về phòng xử lí văn kiện

Lưu Đình Vĩ chỉnh sửa lại góc chăn cho cậu, sau đó mới yên tâm rời đi. Bạch An Túc nhìn cánh cửa đóng lại, tâm tư loạn thành một đống

-------**------

Không biết nằm trên giường bao lâu, chỉ mà khi đồng hồ vừa điểm mười giờ tối thì cậu có chút khát nước, cho nên liền xỏ dép định đi xuống bếp rót một cốc nước... Chỉ là lúc vừa gần đi đến phòng của Lưu Đình Vĩ, cậu thấy ánh sáng từ khe cửa nhỏ phát ra... Hình như còn có tiếng nói

Sự tò mò trỗi dậy, cái chân không nghe lời liền tiến đến gần cạnh cửa để có thể quan sát rõ hơn những gì ở bên trong đó

Cậu thấy được Lưu Đình Vĩ bận thân đồ đen đứng đối diện với tấm cửa gương lớn, tấm lưng rộng rãi quay về phía mình, giọng nói của anh đầy lạnh lùng truyền qua điện thoại

- Cha... Người và mẹ không có quyền quyết định chuyện hôn sự của con... Con đã nói rõ rằng mình chưa từng yêu Vân Uyên...  Con chỉ yêu có một mình An Túc... Và đừng bao giờ có ý nghĩ làm tổn thương em ấy... Nếu hai người còn muốn tạo sức ép thì cũng đừng trách con..

-Chưa từng yêu cô Uyên?

Từng chữ này như đánh thẳng vào đầu của cậu, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu

- Mình có nên biết sự thật vụ việc hôm đó hay không? Hay là bản thân đã quá ngoan cố?

Chỉ là câu trả lời cìn chưa chắc chắn, thì Đình Vĩ ở chỗ kia đã nói tiếp

- Được...Con đã xin nghỉ dạy ở trường học... Một tuần sau sẽ quay lại nhà chính để chuẩn bị cho cuộc họp báo kế nhiệm chức vụ của cha... Căn nhà này không còn ai ở nữa... Có lẽ bán đi là tốt nhất

Thịch..

Bạch An Túc mở to mắt, đầu óc tỉnh táo hơn suy nghĩ

- Hóa ra những ngày nay anh ấy ở nhà là vì nghĩ làm? Nếu Đình Vĩ không đi dạy, thậm chí là bán luôn căn này, cậu sẽ không còn gặp lại anh nữa?... Thì có phải hay không khoảnh khắc cậu rời đi cũng chính là lúc hai người trở thành người dưng thật sự?

Bạch An Túc cảm thấy hoang mang vô cùng, cậu không thể làm gì hơn ngoài việc mang theo tâm tư phiền muộn

ngơ ngác đi về phòng của mình

Lưu Đình Vĩ sau khi kết thúc cuộc gọi điện thì tâm tình trở nên xấu đi, áp lực từ nhiều phía khiến anh mệt mỏi nhiều hơn... Từ trong ngăn kéo lấy ra hộp thuốc, rồi lại lấy một điếu chân lửa hút thư giãn đầu óc... Khi làn khói trắng được phả ra hòa tan với không khí, Lưu Đình Vĩ dùng tay che mắt thì thầm

- An Túc...