Hạnh Phúc Là Khi Gặp Em

Chương 23: Có một cảm giác rất lạ




Tang lễ của Yến Phương trôi qua gần một tháng, Bạch An Túc cuối cùng cũng vực tinh thần dậy mà trở về cuộc sống bình thường. Chỉ có điều là thời gian của cậu bây giờ đã thong thả hơi, công việc cùng áp lực cuộc sống đã nhẹ lại. Và cậu bỗng nhiên phát hiện ra mình có một cảm xúc rất lạ với Lưu Đình Vĩ

Từ ngày anh ở trước nghĩa trang của mẹ ôm cậu vào lòng, sau đó lại quan tâm chăm sóc Bạch An Túc nhiều hơn bây giờ đây tuy là ở chung nhà cũng được một thời gian,nhưng bây giờ nếu nhìn thấy Đình Vĩ, cậu liền xấu hổ ngại ngùng vô cùng

Chẳng hạn như hôm nay, bởi vì phải tận lực ôn tập cho kì thi học kì một sẽ diễn ra vào tuần sau, cho nên Lưu Đình Vĩ thường xuyên sang phòng Bạch An Túc để ôn tập cho cậu... Nhưng vấn đề chính ở đây là mỗi khi anh ngồi sát bên cạnh, cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ của người kia, khiến Bạch An Túc nhiều lần mất tập trung không học được

- Tiểu Túc... Hôm nay em làm sao vậy? Chẳng chú ý gì cả.. Hay là bị bệnh rồi?

Lưu Đình Vĩ nhìn cậu cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như vậy, liền lo lắng quan tâm một chút. Nào ngờ cánh tay vừa đặt lên trán người kia, cậu liền vội vàng tránh đi lắp bắp nói

- Em.. Em không sao.. Vẫn ổn mà... Anh.. Anh có thể ngồi cách xa em một chút được không?

Thật tâm của Bạch An Túc sợ rằng nếu Lưu Đình Vĩ cứ ngồi gần như vậy, chỉ sẽ cậu sẽ ngại ngùng đến bức não mất thôi... Khựng mà người kia lại có suy nghĩ hoàn toàn trái ngược cậu

- Khoan khoan... Em ấy xa lánh mình? Em ấy bảo mình tránh xa ra... Có phải hay không Tiểu Túc đã phát hiện ra tình cảm này rồi.. Em ấy sẽ dọn đi hả? Hay là bỏ trốn luôn? Không được.. Không thể thế được.... Phải làm sao bây giờ?

Lưu Đình Vĩ trong lòng khóc không ra nước mắt, nhưng mà ngoài mặt thì lại tỏ vẻ bình thường nhất có thể mà nhích cái ghế ra xa một chút, chỉ là trên đầu anh giống như hiện ra tầng mây đen biểu hiện tâm trạng buồn thối ruột kia... Bạch An Túc khó hiểu nhìn khuôn mặt kia, lập tức hỏi lại

- Đại Vĩ... Có chuyện gì sao?

Lưu Đình Vĩ sững sững sờ sờ một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng ho khang đáp

- À... Ừ thì Tiểu Túc à... Hình như anh chọc giận em điều gì hả?

Cậu nghe mà không hiểu anh đang nói gì? Chọc giận? Giận cái gì thế? Sao cậu không biết vậy kìa

- Anh Vĩ, em có giận anh gì đâu... Tại sao anh lại hỏi vậy?

- Không giận, không giận vậy tại em lại muốn anh ngồi xa ra... Còn nữa, dạo gần đây em thường xuyên tránh né anh... Như vậy là sao hả? Anh đã chọc gì em thì cứ nói đi.... Chúng ta còn ở chung nhà tới bốn năm đó. Có gì cũng phải chia sẻ cùng nhau chứ

Nói gì bây giờ? Không lẽ nói là dạo này em cứ hễ thấy anh là tim liền đập nhanh, còn thường hay ngại ngùng, xấu hổ nữa?... Không được, như vậy là không được... Ngộ nhỡ nói ra, không chừng Lưu Đình Vĩ lại cười trên đầu mình mất thôi...

Bạch An Túc giả vờ cười cười, ấp úng trả lời lại

- Đại Vĩ... Anh nghĩ nhiều quá rồi đó... Làm gì có chuyện đó cơ chứ

Nhưng mà Lưu Đình Vĩ không hè tin, cũng chẳng cam lòng, đó.. Đó nhìn thái độ của em ấy đi, rõ ràng là có chuyện gì mà

- Em nói đi, anh đã làm sai cái gì hả? Tại sao tránh anh như tránh tà vậy... Mau nói rõ ra xem nào

- Ha ha..  Đại Vĩ.. Từ nãy đến giờ em chỉ là đang đùa anh thôi... Tại ban nãy buồn ngủ quá nên mới làm vậy... Anh ngồi gần lại đây đi. Giúp em ôn bài nào, một tuần sau là thi học kỳ rồi. Không có anh chắc em chết mất

- Thật không? Em nói thật hả?

- Vâng.. Chỉ là đùa thôi

Bạch An Túc sợ anh hỏi một lúc nữa mình sẽ tự khai ra hết, cho nên đành phải nói dối rồi gật đầu... Nhưng mà nhìn người kia tâm tình vui vẻ trở lại ngồi sát lại đây, cậu một lần nữa lâm vào tình thế ngại ngùng mất tập trung

- Ấy.. Tiểu Túc bài này em làm sai rồi, mau dùng tẩy xóa đi

- À... Dạ vâng

Nhưng mà không ngờ rằng, lúc Bạch Am Túc đưa tay đến muốn lấy cục tẩy thì trong đầu Lưu Đình Vĩ cũng muốn lấy nó đưa cho cậu... Thế là tay hai người vô tình chạm vào nhau. Bạch An Túc vội vàng hét lên

- Á... Anh mau tránh xa em ra đi...

Lưu Đình Vĩ nhìn hành động của cậu, trong lòng hắn đau lòng, gào thét nghĩ

- Đó... Rõ ràng là em đang trốn tránh anh mà TvT thế này là thế nào hả? Tôi đã làm gì nên tội?