Không phải....cậu nói hôm nay sẽ đi chơi với người đó sao?
"......"
- A Thần...
- Hửm? Thì tớ nghĩ lại, không muốn đi nữa thôi!
Dương Thần cười cười, ánh mắt tiếp tục hướng về màn hình ti vi.
- Cậu cũng biết....sẽ không thể giấu tớ mà...
Khả Như trầm mặc, cô biết A Thần muốn trốn tránh nhưng giữ trong lòng thì có gì tốt? Mỗi khi cô buồn bã hay phiền lòng cậu ấy đều sẽ ở bên cạnh, quan tâm, lo lắng cho cô, vậy tại sao không thể ngược lại để cô ở bên quan tâm cậu ấy?
- Chúng ta là bạn bè...không phải sao? Cậu có chuyện buồn lòng, tớ cũng không cảm thấy vui vẻ...
"....."
Bầu không khí có chút nặng nề nhưng rồi tiếng nói của Dương Thần vang lên lập tức nhẹ nhàng xóa tan đi cái không khí ấy.
- Được rồi! Haiz...không giấu được cậu mà!
Dương Thần ngả lưng ra sau dựa vào ghế, cầm lon nước uống một ngụm rồi bắt đầu nói.
- Anh ấy hôm nay có việc bận.....Trách sao được đây, cậu cũng biết anh tiểu Nghi là vệ sĩ giỏi nhất của nhà tớ mà, ba mẹ tớ cũng rất tin tưởng anh ấy!
- Cậu...không cần tỏ ra vui vẻ trước mặt tớ! Cảm giác đó tớ cũng có thể phần nào hiểu được...
Khả Như đặt tay lên vai bạn mình, cô thật sự muốn làm chỗ dựa cho A Thần.
Mọi lúc đều là cậu ấy quan tâm cô, cho cô mượn bờ vai để tâm sự, vì thế bây giờ cô cũng muốn mình chia sẻ phiền lòng cùng cậu ấy!
- Đâu có! Tớ là vui vẻ thật tâm mà! Khả Như à, tớ không ngốc như cậu đâu! Được rồi, tớ đi tắm trước đây, quần áo cậu có đem qua mà đúng không?
Khả Như thấy Dương Thần vẫn cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra cũng đành tâm hết cách.
Người bạn này của cô sao lại cứng đầu như vậy? Và....sao lại ngu ngốc đến đáng thương như thế?
Bước vào nhà tắm, Dương Thần thở dài, cậu nhìn vào tấm gương phản chiếu cảm thấy nụ cười trên mặt sao thật gượng gạo và tinh thần...sao thật mệt mỏi....
"Khả Như, chuyện của cậu hiện tại vẫn còn chưa thông, tớ không muốn vì chuyện của tớ mà gây thêm phiền phức cho cậu...vả lại....!chuyện tớ phiền lòng ngoài anh tiểu Nghi ra còn có...thêm cả một chuyện khác nữa...."
........
- Tớ còn tưởng là mình vừa trải qua một ngày thám hiểm rừng sâu không đấy!
Khả Như vừa bước đi vừa than phiền với người bên cạnh.
- Cậu còn nói nữa hả? Nếu cậu nhanh một chút thì đã không kẹt xe đến mức này rồi!
Dương Thần một bên nghe người kia lẩm bẩm thì chỉ muốn tặng cho bạn mình một cái cốc vô đầu.
Người nên than là cậu mới đúng này!!
- Sao lại trách tớ? Cậu đã nói lâu một chút cũng chẳng sao mà? Chưa kể phòng tắm cậu nhiều dầu gội như vậy, tớ cũng phải kiếm loại thích hợp với mình chứ? Mà này, cậu mua nhiều dầu gội vậy để làm gì? Định lấy dầu gội để trang điểm à?
- Bỏ cái suy nghĩ điên khùng đó của cậu ra khỏi đầu đi!! Da đầu của tớ dễ bị dị ứng, xài một loại xà bông chừng một tuần là sẽ bắt đầu ngứa và nổi mẩn!
Dương Thần thở dài, cái bệnh dị ứng chết tiệt đó hại cậu muốn chết đi sống lại không biết đã bao nhiêu lần rồi!
- Có loại dị ứng đó nữa sao? Lạ thật!!
Khả Như nghe vậy cũng không khỏi kinh ngạc.
Bệnh dị ứng lạ thường như vậy mà cũng có sao? Nhưng mà nhắc đến chuyện này thì cô mới để ý, có vài lần cô "vô tình" ngửi thấy nhiều mùi dầu gội trên tóc của A Thần.
Lúc thì là hương thơm của hoa hồng, có khi lại là mùi hương tươi mát của chanh.
Thì ra lý do là như vậy a!
- Được rồi, mau đi nhanh thôi, tớ đói sắp chết rồi đây!
- Đến đó cũng phải đợi đồ ăn đem lên thôi, cậu cứ từ từ đã!
Khả Như thấy dáng vẻ gấp gáp của bạn mình liền không nhịn được cười.
Không biết ai mới là trẻ con đây!
Mà nhắc đến hai chữ "trẻ con", cô lại nghĩ đến anh tiểu Nam...
Ái chết tiệt! Sao làm cái gì cũng nghĩ đến anh ấy vậy chứ? Tức quá đi được!!
- Nè nè cậu định làm trò gì nữa vậy hả? Tớ đói lắm rồi đó!
Nhìn thầy người kia vò đầu bứt tóc, Dương Thần có chút ngu ngơ không hiểu.
Cậu ấy bị gì vậy chứ?
- Không có gì! Tớ ngứa đầu nên gãi thôi! Chúng ta....
- Khả Như sao vậy?
Đang nói giữa chừng bỗng nhiên Khả Như dừng lại, ánh mắt có chút thâm trầm hướng về phía trước.
Nhìn thấy tấm mắt của bạn mình, Dương Thần đưa mắt nhìn theo thì không khỏi giật mình hoảng hốt.
Anh Thừa Nam tại sao lại xuất hiện ở đây?? Mà điều quan trọng hơn hết.....!cô gái đang đứng bên cạnh anh ấy......!là ai vậy chứ???.