Ngày hôm sau...
Cạch!
Dương Thừa Nam cả đêm hôm qua khômg chợp mắt được bao nhiêu nên bây giờ cả người có chút uể oải.
Anh đưa mắt nhìn về phía phòng của Khả Như, hơi chần chừ một lát rồi cũng chậm rãi bước đến mở cửa ra.
Nhưng bất ngờ thay, Khả Như em ấy lại chẳng thấy đâu.
Dương Thừa Nam cau mày sau đó bước vào phòng và nhìn về phía nhà tắm nhưng cũng chẳng thấy gì.
Tiếp đó anh nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ đặt trên bàn, nội cung chỉ vỏn vẹn hai dòng:
Hôm nay em đi chơi chung với Dương Thần, anh không cần lo lắng!
Không cần lo lắng?
Anh làm sao có thể không lo lắng đây?
Trước giờ mỗi khi Khả Như rời khỏi nhà để làm bất cứ việc gì đều trực tiếp nói cho anh nghe, vậy mà hôm nay...
Phải chăng là vì chuyện hôm qua....
Thở ra một hơi nặng nề, anh cầm điện thoại lên trầm tư một lúc rồi bắt đầu soạn tin nhắn cho Khả Như:
Đi chơi cẩn thận...
Nhưng chưa ghi xong thì anh lại bắt đầu xóa.
Em có về sớm hay không...
Hết xóa rồi lại soạn nhưng không cái nào khiến anh vừa ý.
Có lẽ Khả Như bây giờ cần thời gian suy nghĩ thấu đáo.
Anh.....không nên làm phiền em ấy...
........
Công ty Dương Trịnh...
- Nè, hôm nay dường như tâm trạng của tổng giám đốc rất tệ thì phải?
Một nhân viên nữ vừa soạn thảo trên mây tính vừa nói với người kế bên.
- Còn phải nói nữa sao? Nhìn mặt của ngài ấy là đủ hiểu rồi! Mau làm xong công việc đi, chút nữa còn có cuộc họp đó!
Người kế bên trả lời xong liền nhanh nhẹn gom mấy tờ giấy tài liệu lại với nhau.
Hôm nay ai trong công ty cũng dễ dàng nhận ra biểu cảm khác lạ của tổng giám đốc.
Do đó không ai dám chậm trễ việc của mình thậm chí là dù có một chút sai sót cũng không muốn.
Bởi lẽ dù cho tổng giám đốc có vẻ ngoài thánh thiện và đẹp đến mức tưởng chừng như vô hại thì ngài ấy vẫn vô cùng nghiêm khắc trong việc kinh doanh.
Do đó hôm nay khi nhìn thấy biểu cảm đáng sợ đó, làm sao họ có thể mất tập trung để kiếm chuyện cho bản thân bị mắng chứ?
Họ còn nhớ rõ tuần đầu tiên tổng giám đốc đến công ty đã "dẹp loạn" những kẻ không ra gì như thế nào sau đó ai cũng biết ngài ấy tuy trẻ tuổi nhưng đã bộc lộ được tài năng và năng lực của mình.
Khi ấy còn có vài người ở đằng sau thì tầm bàn tán nói ngài ấy chỉ biết dựa hơi cha mình là chủ tịch mà ra oai nhưng sau khi chứng kiến thực lực của ngài ấy thì những kẻ trước đó đều ngoan ngoãn ngậm miệng không dám hé nở lời.
Bởi vì cách làm việc đó y như cha của ngài ấy.
Thậm chí còn nghiêm khắc và tuyệt tình hơn nhiều so với cha mình.
Trong mắt của tổng giám đốc Dương Thừa Nam chỉ có những người có tài giúp ích được cho công ty, còn những người chỉ biết gây phiền toái dù cho có là cổ đông lớn hay ai đi chăng nữa chỉ cần gây hại cho công ty đều sẽ bị "diệt trừ".
Thử hỏi xem họ chỉ là những nhân viên nhỏ bé, làm sao dám đắc tội với ngài ấy?
- Mấy ngưòi xong hết chưa, giám đốc gọi vào họp rồi kìa!
Một người nhìn tin nhắn điện thoại của mình xong liền hô lên.
- Cái gì...tôi còn chưa xem kỹ lại mấy cái này nữa!!
- Khoan đã cho tôi hai phút! Hai phút thôi!!
........
Trong phòng họp...
"......."
Một bầu không khí tĩnh lặng lạ thường khiến những người có mặt không khỏi nuốt nước bọt.
Cái cảm giác rờn rợn này là như thế nào vậy?
Họ khẽ đồng loạt đưa mắt về phía thư ký thân cận của tổng giám đốc nhưng chỉ nhận lại một cái lắc đầu.
- Báo cáo!
Giọng nói nghiêm nghị không mấy phần cảm xúc vang lên.
Ánh mắt nghiêm khắc của Dương Thừa Nam liếc nhìn một lượt những người có mặt.
Tập trung vào cuộc họp thì anh sẽ không phải suy nghĩ về những chuyện trước đó.
Nhưng mà có lẽ anh đã nhầm, tuy đã cố gắng ngồi tập trung lắng nghe những ý kiến được đưa ra nhưng tâm trí của anh lại chẳng hề hiện hữu nơi đây mà nó cứ suy nghĩ về người con gái kia khiến tâm tình anh càng thêm bực bội.
Những nhân viên thấy vẻ mặt của Dương Thừa Nam càng lúc càng đen cũng bắt đầu lo sợ.
Không xong rồi! Với vẻ mặt này của tổng giám đốc chắc chắn là không ưng ý với mấy bài báo cáo!
Bọn họ nên chuẩn bị tinh thần để chịu trận là vừa!!
Cứ ngỡ sau khi người cuối cùng báo cáo xong họ sẽ bị "trị tội".
Nhưng mà...!cái khiến họ kinh ngạc là sau khi người đó báo cáo xong thì tổng giám đóc lại chẳng hề biểu hiện gì chỉ nói ngắn gọn:
- Ba người về xem kỹ lại các thông tin một lần nữa rồi mai báo cáo lại cho tôi, còn những người khác tiếp tục hoàn thiện yêu cầu tôi đặt ra! Được rồi, tan họp!
Nói xong liền đứng dậy rời đi khiến những người ấy đều trợn tròn mắt nhìn theo.
Tổng giám đốc không "bạo phát" với họ! Nhưng vẻ mặt ấy không phải là muốn "xử tử" người khác sao?
- Mau đi làm việc đi!
Trợ lý Thiên - hay còn biết đến là trợ lý thân cận của tổng giám đốc nhìn mọi người khẽ nói xong cũng nhanh chóng rời đi..