Hạnh Phúc Là Gì?

Chương 23




- Ô, cô nghĩ ta không biết à? Con ranh, việc làm của mày tao sẽ chẳng bao giờ quên. Giờ thì đừng hòng rời khỏi đây thêm lần nào nữa.- ông Dũng lớn tiếng mắng vào mặt Nguyên.

Cũng phải thôi, vì cô mà ông ấy đã phải quỳ lạy bọn Abaraxin ấy mà. Sau sự việc hôm ở Thụy Sĩ ông ấy đã cho người đến nói chuyện với tập đoàn Sadist, dù vậy bọn họ vẫn nhường nhịn xin lỗi vì làm Nguyên bị thương.

Cô vẫn băn khoăn không biết mình đã đúng nước cờ chưa. Thay vì bỏ trống Nguyên tự lộ diện trước họ. Và hơn hết, sự gây rối của cô ở diện rộng nên lần này sẽ có vệ sĩ bám theo. Túng đường thật rồi.

Biết được sự quỷ quyệt đáng sợ của Nguyên. Nếu sử dụng được lượng "chất xám" trong đầu Nguyên đúng cách nó sẽ trở thành con át chủ bài cho Dumas về sau. Mà để nuôi và phát triển lượng " chất xám" ấy, ông Dũng chuyển cho cô về trường Quốc Tế Nổi Tiếng ở Mỹ. Xứ lạ quê người nên Nguyên cũng chẳng thể tác quai tác quái.

Thế rồi nàng quỷ nữ phải rời xa khu Friendship với... nỗi vô cảm. Không nước mắt, không lời chào. Ở sân bay chẳng ai ra tiễn cô cả,... mà chắc cô cũng chẳng cần.

Ngạc nhiên thay,... mẹ cô đứng đấy. Bà vẫn ăn mặc sang trọng như bao ngày. Bà đang làm gì ở đây? Bà đến để làm gì?

Không làm gì cả. Bà đến để ôm đứa con gái duy nhất vào lòng lần cuối. Nguyên cảm thấy vai mình ươn ướt, như thể có ai đang khóc lên đấy. Cái cảm giác lạnh lẽo, lạc lõng vô cớ, hối hận, nuối tiếc,...

Mắt Nguyên như đang cố " nuốt gì vào trong.

- Mẹ xin lỗi.- Bà thốt lên nhỏ đủ để cô nghe thấy rồi dúi vào túi áo Nguyên một lá thư.

Giờ đây Nguyên đã nghe thấy, thứ mà cô thầm muốn nghe. Cổ họng cô nghẹn lại, cô muốn cười nhưng lại không dám. Cô muốn khóc nhưng chẳng biết có nên không. Thế rồi... cô đi... bỏ lại người mẹ vẫn đang khóc nức nở phía sau.

Khi máy bay cất cánh, Nguyên mở lá thư vừa nãy ra:

" Mẹ vô cùng cảm ơn hay nói đúng hơn, mẹ rất vui vì con đọc lá thư này. Mẹ xin lỗi vì thời gian qua vẫn mãi bỏ rơi các con. Các con ở đây là có cả Tuấn nữa à. Thằng bé dạo này sao rồi, khỏe cả chứ. Thật đáng xấu hổ vì trước cuộc sống khốn cực của các con mà người mẹ lại bất lực. Mẹ chẳng thể làm được gì ngoài việc đi theo người đàn ông lạ. Mẹ yêu ba con nhiều lắm, yêu cái nét đẹp thanh bình ở đồi Happines. yêu cái sự ồn ào của đám trẻ chúng con... yêu cả con. Nhưng những lời này mẹ không thể nói ra được... sau cùng mẹ vẫn là phụ nữ, vẫn yếu đuối. Không như con... con mạnh mẽ như người đàn ông mẹ đã yêu. Hãy mãi mạnh mẽ như thế con nhé, đừng tin và dựa dẫm vào ai ở nơi đất lạ. Mẹ không thể dõi theo con được... con đừng buồn và đừng khóc. Giọt nước mắt chỉ tăng thêm nỗi buồn, hạnh phúc sẽ rời bỏ ta mà đi. Điều đó chỉ chứng tỏ con đang yếu đuối. Mẹ biết những dòng chữ này đã quá thừa thãi với một đứa trẻ bương chãi đường đời nhiều như con. Đây là tất cả những gì mẹ có thể làm cho con. Mẹ con ta sẽ không gặp nhau trong thời gian dài, hoặc có thể là mãi mãi. Mẹ không nói sẽ luôn ở bên con vì cơ bản mẹ không thể. Đừng bao giờ gọi mẹ là mẹ, con nhé! Mẹ không xứng đáng được như thế.

P/s: Mẹ yêu con."

Những dòng chữ... những từ ngữ... những cảm xúc... ấy khiến Nguyên nghẹn lòng. Nước mắt cứ thế tuôn ra, trần trề 2 bên má rơi xuống trang giấy. Tay Nguyên đã đau giờ trong lòng lại đau hơn. Anh chàng vệ sĩ đứng cạnh không hiểu gì, lúng túng đưa hộp khăn giấy cho Nguyên, hỏi:

- Cô ổn chứ, tiểu thư?

- Vứt nó đi.- Vừa nói Nguyên đưa lá thư cho anh ta.

- Cô chắc chứ?

- Ừ.

" Những thứ đó chỉ làm tôi thêm đau, những giọt nước mắt sẽ khiến tôi yếu đuối, những dòng chữ ấy là nguyên nhân gây nên nước mắt tôi".

***

Hạnh Phúc là gì?

Liệu hạnh phúc có giống như trang giấy không?

Nếu giấy rách ta sẽ tạo hoặc lấy một tờ giấy khác. Nếu hạnh phúc mất rồi liệu ta có thể tạo ra một hạnh phúc mới không?

Nguyên tự hỏi, liệu lúc ở sân bay cô cũng ôm chầm lấy mẹ rồi nói: " Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi" thì cô có thể cảm nhận được chút hạnh phúc gì trong khoảnh khắc nhỏ nhoi ấy không?

Cảm xúc vỡ òa, Nguyên chẳng biết làm gì ngoài việc cố kìm nén nước mắt chứng tỏ bản thân luôn mạnh mẽ. Ấy thế chứ ngay cả bản thân cô cũng chẳng biết có nên tiếp tục giữ mối thù hận năm xưa không?

Mẹ rời bỏ cô và mọi người mà đi, giờ bà ấy lại nói" xin lỗi". Có thật những lời nói đó là tận đáy lòng? Suốt bao năm như thế giờ lại nói xin lỗi là xin lỗi gì đây.

" Xin lỗi vì bỏ đi?

Xin lỗi vì không quan tâm các con?

Hay xin lỗi vì cái chết của mọi người?"

- Xin lỗi vì lôi kéo cô chủ vào bất hạnh.- Như hiểu được Nguyên nghĩ gì, chàng vệ sĩ nói.- Bà chủ dặn tôi nói lại với cô như thế.

Thú thật Nguyên cảm thấy khó chịu vô cùng, cảm xúc chẳng rạch ròi, nữa vui nữa buồn. Giờ đây cô chán nản đến cực độ... chẳng biết rồi chuyện gì sẽ lại xảy ra... làm đảo lộn cuộc đời của cô.

- Anh có vẻ thân với mẹ tôi nhỉ?- Nguyên bất ngờ quay sang hỏi anh vệ sĩ.

- À... làm sao... cô chủ biết?

- Đoán mò thôi?- Khuôn mặt Nguyên trở nên sắc sảo khó đoán.

Thấy thế chàng vệ sĩ bật cười rồi nói:

- Ha... Um, quả không sai lời đồn.

- Đồn?

- Câng, lực lượng vệ sĩ cảnh sát của Dumas đều biết đến danh của cô đấy. Trong cuộc tìm kiếm tiểu thư cách đây 1 tháng chúng tôi đã hoàn toàn bất lực. Mọi người đồn thổi tiểu thư là " Ác quỷ bóng đêm".

- Gì cơ?

- Cô thay đổi diện mạo khi ra sân bay, thông tin sang Mỹ của cô chỉ để đánh lạc hướng chúng tôi. Khi nhận ra chút dấu vết ở Pháp thì cô đã cao bay xa chạy sang Thụy Sĩ. Cô cứ gây rối cho chúng tôi chạy qua chạy lại, đã thế còn ẩn hiện bất giác nên...

- Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.- Nguyên cắt ngang.

Sau một hồi lặng căm, chàng vệ sĩ hít thật sâu rồi nói:

- Vâng... Tên tôi là Cotter. Tôi đã theo phục vụ bà chủ 10 năm nay rồi. Tôi cũng là một quản gia- đàn em của anh Julien.