Hạnh Phúc Không Ngừng

Chương 54: Hoặc chỉ là người bạn cũ đến




Cái cây chẳng có lấy một quả nào ngon có thể ăn, cho dù cái cây ấy là do chính bản thân mình lựa chọn.

Sự thăm dò của Ngô Dạ Lai bị cắt ngang ngày hôm ấy, cuối cùng cũng không còn cơ hội để nói tiếp. Dù bố mẹ cũng tạo cơ hội cho hai người được ở bên nhau nhưng Ẩn Trúc chỉ ở đấy có hai tối, đến ngày thứ ba thì cô quay lại thành phố J. Hai tối đó, một tối cô về nhà mẹ, buổi tối còn lại thì cô đến chỗ Thạch Chỉ.

Ẩn Trúc vội vàng đi là bởi vì mẹ chồng cô đã bắt đầu nói bóng gió về việc muốn có cháu nội. Trước đây bố mẹ chồng không bao giờ giục cô, nhưng giờ xem chừng ông bà đã bắt đầu sốt ruột.

Mẹ chồng cô nói, bị bệnh bà cũng không sợ, nếu không chữa được thì cũng không có gì là ghê gớm. Nhưng sau lần phẫu thuật này bà mới nhận ra mình đã già rồi, chắc thỉnh thoảng cũng sẽ có bệnh này bệnh kia. Nghĩ đến khoảng thời gian này chỉ có thể nằm đấy không làm được gì, không thể chăm sóc cho con dâu, con trai, cũng không thể giúp cô chăm cháu nội dù chỉ một ngày thì thấy rất lãng phí thời gian. Vì vậy, bà muốn lúc nào ra viện có thể làm được chút gì đó cho vợ chồng cô.

Ẩn Trúc hiểu tâm tư của mẹ chồng. Nhưng giờ tình trạng của họ như thế này, làm sao có thể mang tin vui về cho bố mẹ được. Vì vậy sau khi có kết quả chụp cắt lớp và báo cáo bệnh lý, xác định khối u nhỏ đó là khối u lành tính thì Ẩn Trúc bèn lấy lý do công việc để quay lại thành phố J.

Ngày đầu tiên quay lại với công việc, cô phát hiện ra Tiêu Ly bắt đầu né tránh cô, anh thậm chí còn không nhìn thẳng vào cô lần nào. Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng kết quả này với Ẩn Trúc cũng có thể được coi là một kết quả tốt rồi. Anh chủ động rút lui còn tốt hơn nhiều so với việc cô từ chối anh thẳng thừng, xem ra cô không thể kiên trì giữ mãi vị trí này được nữa.

Sự ngượng ngùng của Tiêu Ly đúng là có nguyên nhân. Anh phê chuẩn cho Ẩn Trúc nghỉ phép, phía tổng công ty bên đó cử người đến bệnh viện thăm và cũng xem luôn có thể giúp đỡ được gì cho cô không. Chuyện này vốn là chuyện hết sức bình thường nhưng vì là điều người ở phía tổng công ty đi, người ta cũng coi như rất nể mặt anh rồi, nên khi quay về còn gọi điện cho anh kể lại tình hình. Tiêu Ly lúc ấy mới biết, không phải mẹ Ẩn Trúc ốm mà là mẹ chồng của cô. Người khác không biết rõ nội tình thì thấy chuyện ấy rất bình thường, nhưng anh lại cảm thấy như mình đang bị trêu đùa. Phùng Ẩn Trúc nếu đã có ý muốn gương vỡ lại lành thì cứ nói thẳng với anh, chứ đừng có ở đây tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương, về bên đó thì lại chạy đến lấy lòng mẹ chồng.

Tiêu Ly hoàn toàn không nghĩ Phùng Ẩn Trúc đã từ chối anh, mà anh nghĩ là cô đang trong quá trình suy nghĩ nên anh hoàn toàn có lý do để yêu cầu được đối xử nghiêm túc và chân thành. Lần này thì anh đã thật sự tức giận, không giống với lúc trước, khi chưa xác định được suy nghĩ của mình rõ ràng, lần này anh không hề dùng việc công để trả thù riêng hay bất kỳ thủ đoạn nào khiến Ẩn Trúc phải khổ sở, chỉ đơn giản là anh lờ cô đi. Anh hy vọng qua việc lờ cô đi này, anh có thể xóa sạch hình bóng của cô ra khỏi trái tim mình. Thứ tình yêu mập mờ không rõ ràng, thì nên nhường đường cho lòng tự trọng.

Cũng phải, từ nhỏ tới lớn Tiêu Ly đã bao giờ gặp phải chuyện thế này. Anh quen với sự mạnh mẽ rồi, chỉ cần nhắm đúng mục tiêu là nhất định sẽ đạt được. Phụ nữ dù đã từng trải qua chuyện chia tay nhưng xét cho cùng anh vẫn là người chủ động, không phải chịu quá nhiều tổn thương. Cuộc đời anh chưa gặp phải chuyện gì đáng để gọi là thất bại. Cuộc sống của anh giống hệt như ý nghĩa của tên anh - Ly, là để sinh tồn và luôn luôn được như ý. Anh lại không nghĩ rằng trường hợp của Phùng Ẩn Trúc có thể gọi là thất bại của anh, đây chẳng qua chỉ là một sai lầm rất nhỏ. Không hiểu thì cho là yêu, không hiểu nên không biết nước sâu bao nhiêu đã lội vào. Vì vậy, cuối cùng anh cũng đã hạ quyết tâm từ bỏ Phùng Ẩn Trúc, nếu cô ấy đã hoàn toàn không đơn giản như thế, không yếu mềm như thế và đã có dự định khác rồi, thì anh cần gì phải vẽ rắn thêm chân, cố gây thêm chuyện nữa? Do đó, anh đã tự mở lòng mình thì sẽ tự khép lại.

Tất cả những chuyện này, một người cư xử thận trọng như Tiêu Ly không để lộ ra ngoài, cũng không thể để lọt ra dù chỉ một manh mối nhỏ. Nhưng thay đổi nhanh như thế, anh lại không chịu tìm hiểu ngọn ngành để biết nguyên nhân đã muốn dành lại cho mình một chút gì đó, là vì anh quá kiêu ngạo.

Cách thể hiện của Ẩn Trúc trong mối quan hệ mới này vẫn được coi là thích nghi tốt. Có thể làm thế nào đây? Cuộc sống không cho phép cô được kén cá chọn canh. Mẹ chồng phải phẫu thuật, mặc dù chi phí được bảo hiểm chi trả khá nhiều nhưng tiền thuốc phải trả sau phẫu thuật cũng không phải là một con số nhỏ, còn phải mua đồ bồi bổ nữa, hai ông bà già ở nhà chắc chắn sẽ không nỡ bỏ tiền ra mua gì, vì vậy hiện giờ cô đều cố gắng tuần nào cũng về nhà một lần mua rất nhiều đồ nhét đầy tủ lạnh.

Làm những chuyện này, đến mẹ cô cũng nói là cô làm hơi quá. Dù gì cũng đã ly hôn rồi mà về nhà bên ấy nhiều như thế, đến lúc bố mẹ chồng cô biết được sự thật thì e là càng thêm khó xử, có khi lại còn cảm thấy mắc nợ cô. Ẩn Trúc cũng hiểu đạo lý này, nhưng ở bên bố mẹ chồng một thời gian dài như thế, cô cũng có tình cảm với họ, bây giờ sức khỏe của mẹ chồng không tốt, Ngô Dạ Lai lại không có điều kiện thường xuyên về nhà để chăm sóc bà, dù sao thì cô cũng phải về để giúp ông bà một tay.

Cũng may, Ngô Dạ Lai rất hiểu cô, tuần nào cũng gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình. Anh không đồng ý để Ẩn Trúc phân chia quá rõ ràng chuyện tiền nong là của anh hay của tôi, chỉ nói thẻ lương của anh vẫn chưa mang đi, bảo Ẩn Trúc rút tiền trong đó ra tiêu. Ẩn Trúc mang thẻ theo bên mình, khi đi siêu thị mua đồ thì quẹt thẻ, như thế không cần phải trả phí khi làm thủ tục rút tiền mà cũng rất tiện, mà mang theo tiêu như thế cũng giúp Ngô Dạ Lai được tận hiếu, một công đôi việc. Cô nào biết, Ngô Dạ Lai có ý khác trong đó. Bản thân anh không thể về nhà nên lấy chuyện nhà để giữ Ẩn Trúc, củng cố lại mối quan hệ, với anh chỉ có trăm lợi mà không hại gì.

Về nhà bố mẹ chồng ở, đi lại không còn được tự do nữa. Phần lớn đồ dùng cá nhân của cô đều đã mang cả đến thành phố J cả rồi, đến máy tính cũng không có nên làm xong việc nhà, về cơ bản là cô sẽ nhàn rỗi. Cô đã quen với việc không xem tivi, cho dù là nằm trên giường xem tivi thì cô cũng không đủ kiên trì. Vì vậy, thỉnh thoảng cô vẫn chạy ra ngoài, lúc thì giúp Thạch Chỉ chuẩn bị cho lễ cưới, lúc thì lại đến chỗ câu lạc bộ thẩm mỹ do anh Đại mở ngồi chơi.

Việc kết hôn của Thạch Chỉ không thuận lợi như Ẩn Trúc vẫn nghĩ. Về phía Cát Ngôn thì không có vấn đề gì, nhưng anh ta kém Thạch Chỉ hai tuổi, hoàn cảnh gia đình cũng không thường, bố anh ta là Bí thư ủy ban Chính trị và Pháp luật Trung ương, nên thời gian đầu Thạch Chỉ cũng rất đắn đo. Theo lời Thạch Chỉ kể thì ban đầu cũng chỉ định yêu chơi thôi, ai ngờ lại vượt qua giới hạn và thành thật thế này. Hiện tại gia đình Cát Ngôn vẫn chưa đồng ý, hai người bọn họ tự đứng ra chuẩn bị hôn lễ.

Trong tình cảnh này, Ẩn Trúc không tiện dội cho bạn gáo nước lạnh, chỉ có thể giúp cô ấy vài việc và chia sẻ bớt gánh nặng với cô ấy. Ẩn Trúc thấy rất rõ ràng, khi hai người bọn họ ở trước mặt nhau đều tỏ ra rất vui vẻ, rất hào hứng nhưng khi quay đi, ai cũng ưu tư lo phiền.

Theo Ẩn Trúc thì đám cưới này không nên tổ chức vội. Cô là người đi trước, tình yêu có nóng bỏng đến đâu, cũng sẽ có ngày nguội lạnh. Cho dù tình cảm của họ là đến từ hai phía, nhưng liệu có khác gì không? Ẩn Trúc không dám chắc nên cô không dám tham gia nhiều, chỉ khuyên Thạch Chỉ cố gắng hết sức để lấy lòng người nhà Cát Ngôn, phải dẹp bỏ được những trở ngại này trước khi kết hôn, đấy là cách tốt nhất.

Câu lạc bộ của Đào Đại Dũng được thành lập chưa lâu. Tốt nghiệp xong, anh quay về Đại học J làm giảng viên đại học, đương nhiên đấy không phải mục tiêu cuối cùng của anh ấy. Đầu tiên anh là giáo viên tự do, dạy tennis, cầu lông thậm chí là golf, môn nào thịnh hành thì anh dạy. Khi kiếm được tương đối rồi thì anh mở một câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ, tuyển một loạt các em gái xinh đẹp trẻ trung dạy thể dục thẩm mỹ, lại còn tìm thêm một vài huấn luyện viên chuyên nghiệp đến câu lạc bộ làm huấn luyện viên riêng, những kiểu tập luyện lại rất đa dạng.

Điều khiến Ẩn Trúc phục nhất là, một nơi không rộng lớn gì như thế mà anh có thể bố trí được một sân bóng rổ, tuần nào cũng tổ chức thi đấu đủ kiểu, câu lạc bộ lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Ẩn Trúc đến đấy, mặc cho bọn họ lôi kéo thế nào cũng không chịu ra sân. Độ linh hoạt của cơ thể đã kém đi, động tác không còn chuẩn, độ chính xác lại càng không thể kém hơn được nữa, cô nhất quyết không ra sân làm trò cười cho bọn họ. Thẩm Quân Phi có vẻ vẫn chưa mất phong độ lắm, anh phối hợp với anh Đại còn khá ăn ý. Có lúc Ẩn Trúc ngồi bên sân cổ vũ họ và cũng làm trọng tài nên họ có khá nhiều giây phút vui vẻ.

Tần suất đi về tăng lên, Ẩn Trúc không nói với Thẩm Quân Phi vì cô chỉ cần nói cuối tuần cô về nhà, mười lần thì có đến chín lần anh sẽ lái xe đưa cô về rồi lại đón cô quay lại. Thậm chí, có lần anh chỉ đưa cô về, nhưng lại không về nhà, hôm sau lại đi từ nơi khác đến đón cô. Nếu không nói với anh mà để anh biết được thì anh sẽ không vui. Anh lại nói Ẩn Trúc coi anh là người ngoài, lần sau lúc cô còn chưa hết giờ làm, anh đã đứng ở cổng công ty đợi cô. Ẩn Trúc cân nhắc, như thế nào thì cũng vẫn phải phiền đến người ta nên đành thuận theo tự nhiên.