Hạnh Phúc Không Ngừng

Chương 4




Ẩn Trúc luôn nghĩ Chu Dao Hồng thích Tiêu Ly, chẳn cần phải lấy một ví dụ cụ thể nào, chỉ riêng việc vừa nghe thấy tiếng của anh hai mắt cô ấy đã sáng rực lên, nhìn qua là có thể nhận ra ngay. Nhưng tháy độ của Tiêu Ly thì cô không thể đoán được vì vốn dĩ cô cũng không giỏi trò việc nắm bắt được suy nghĩ của người khác.

Những lúc tiếp xúc riêng với phái nữ, Tiêu Ly cũng cí thể được coi là mẫu người đàn ông lịch lãm. Anh có thể thuận miệng khen ngay mùi nước hoa bạn mới đổi khi chỉ vừa đi lướt qua người bạn. Sau khi trao đổi xong công việc, ngay lúc gật đầu thôi anh ta cũng có thể khen ngay bộ đồ hôm nay bạn mặc. Hay những lúc chờ thang máy, anh luôn giữ nút, nhường cho phụ nữ vào trước, sau đó mới từ từ bước vào. Từng hành động, từng lời nói của anh đều nhẹ nhàng đến hoàn mỹ. Dĩ nhiên, anh cũng sẽ để lộ ra những sơ hở xủa mình nếu như anh có những hành động thái quá.

Ẩn Trưc vốn đã quen với một vị sếp như thế này, và cũng có những cách đối phó của riêng mình. Đối với bất kỳ lời tán dương nào của anh, cô đều thản nhiên đón nhận với một nụ cười mỉm trên môi, chứ không hề tỏ ra vui mừng hay lâng lâng vì điều đó. Cônđã từng chứng kiến cảnh anh rất chân thành khen chủ nhiệm Hà có biệt danh "Hà Mã" trong văn phòng có làn da đẹp, còn xin được thỉnh giáo chị ấy đaz dùng loại kem dưỡng da nào nữa. Lời khen của anh được vận dụng một cách tuyệt vời, chân thành tới mức không thể tìm ra được chút sơ hở nào, nhưng trên thực tế nó thật vô nghĩa. Đấy chỉ là những lời êm ái để lấy logf người khác theo thói quen của anh mà thôi, nhưng lựi rất có ích khi áp dụng với chị em phụ nữ, "Hà Mã" cũng không ngoại lệ.

Phùng Ẩn Trúc áp trán vào cửa kính, nghĩ thấy hơi buồn cười, lẽ nào Tiêu Ly đã nhảna rằng mọi người đều say chỉ riêng mình cô là tỉnh? Không hề lung lay trước cám dỗ của kẻ thù, vượt qua được những thử nghiệm của viên đạn bọc đường kia mới được coi là người chiến sĩ giỏi? Sự kỳ lạ của cô đã trở thành quân tốt mà anh muốn dùng khi ra trận để giết giặc nhưng về cơ bản, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng anh xông pha ra trận địa!

Huôang hô, cô còn chưa bàn bạc với mọi người trong nhà và Ngô Dạ Lai về chuyện này. Nhưng cô phần nào đoán được Ngô Dạ Lai sẽ phản ứng ra sao. Có thể anh ấy sẽ chỉ hỏi: "Em thấy thế nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa?" sau đó nói, "Quyết định là của em, anh không có ý kiến gì cả." Đấy chính là thái độ thường thấy của anh dành cho cô. Nhìn thì tưởng là tôn trọng, nhưng thực tế thì anh thấy việc đó chẳng có gì liên quan đến mình, nói một cách nặng nề thì đấy là thái độ trốn tránh trách nhiệm của anh. Anh muốn chuyện gì cô cũng phải tự mình quyết định, muốn những lúc cô yếu đuối nhất, có muốn tìm một lý do nào đó để thoái thoát cũng không thể được.

Ngay đến lời cầu hôn năm đó, anh gần như cũng đã đặt quyền quyết định như vậy vào trong tay cô. "Gia cảnh nhà anh em cũng biết rồi đấy, nếu kết hôn thì em có đồng ý không?"

Lúc đó Phùng Ẩn Trúc vẫn nghĩ quan hệ giữa hai người bọn họ đang ở trong giai đoạn tìm hiểu, chưa có gì xác định chắc chắn, đùng một cái lại nhận được một câu nói như thế từ anh. Nghĩ thôi cũng đã thấy nó đã đủ gây sốc tới mức nào rồi. Cô nhớ mình đã khóc rất nhiều, khóc tới tối tăm mặt mũi, sau đó cứ níu chặt cánh tay anh mà nói: "Em đồng ý, em đồng ý!"

Đúng thế, tất cả mọi sự lựa chọn, trên thực tế đều do cô quyết định, chẳng ai làm khó gì cho cô cả. Cũng giống như bây giờ, cô đã tự nguyện lo mọi việc trong nhà thì đừng mong chờ việc Ngô Dạ Lai sẽ hiểu cho cô. Trong cái đầu logic của anh, ai làm gì là việc của người ấy, không cần phải chia sẻ công trạng, cũng chẳng cần phải biết đến sự biết ơn của người khác. Điều này cũng không thể trách anh được, vì anh là một người như thế, những việc làm được là anh đầu cố gắng hết sức để hoàn thành. Ví dụ như sự trung thành, tận tuỵ trong công việc, sự hiếu thảo và lễ phép với người già trong nhà hay nghĩa vụ cần phải có đối với vợ, anh đều đã làm hết sức. Còn về việc có tận tâm hay không, Phùng Ẩn Trúc trước giờ chưa bao giờ đòi hỏi vì có muốn đòi hỏi cũng chẳng được, có được người đàn ông như vậy là phải cảm tạ trời phậy lắm rồi.

"Có ngon không? Rót luôn cho tôi một cốc." Tiêu Ly nói.

Phùng Ẩn Trúc đáp lại một tiếng rồi đứng thẳng dậy, tay hơi run, tách trà sữa đầy sóng cả ra ngoài, suýt nữa thì đổ vào người.

Mặc dù cô đã làm việc dưới quyền của Tiêu Ly hơn hai năm, số lần nhìn thấy anh nổi giận chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng anh chưa một lần nổi giận với cô. Anh là kiểu người, nếu như bạn có thể đảm bảo hoàn thành đầy đủ những việc anh đã giao thì anh sẽ không tiếc lời khen ngợi bạn. Vì vậy, với những việc mà anh không nhắc đên có nghĩa là anh vẫn còn điểm nào đó không hài lòng. Tiêu Ly là người luôn đặt ra yêu cầu rất cao đối với tất cả mọi việc. Có rất nhiều việc, anh đích thân tự mình làm chứ không nhờ đến tay thư ký. Do đó, trước tình hình công việc đã được cắt giảm tới mức quá nửa mà vẫn còn xảy ra những thiếu sót thì khó có thể trách đượ việc anh tỏ ra không vui.

Phùng Ẩn Trúc càng hiểu anh lại càng cảm thấy có chút gì đó sợ anh. Nói chính xác thì đấy là trạng thái tâm lý vừa kính nể vừa sợ sệt trong vô thức. Một người có nụ cười luôn thường trực trên môi, sẽ khiến người ta phải thấp thỏm trong lòng vì những điều ẩn sau nụ cười ấy.

Tiêu Ly bước tới, đón lấy chiếc cốc trên tay Ẩn Trúc, trên thân cốc dính đầy trà sữa, chân tay cô lại lóng ngóng nên rất dễ tuột tay làm vỡ cốc.

Ẩn Trúc giơ hay tay lên lại sợ tay mình vô tình quệt vào chiếc áo sơ mi đắt tiền trên người sếp ncoo muốn đi tới bàn mình để lấy mấy tờ giấy ăn, nhưng lại bị Tiêu Ly đứng chắn trước mặt.

"Giám đốc Tiêu, tôi cần lấy mấy tờ giấy."

Tiêu Ly không tránh ra. Anh quay người lại rút hai tờ giấy ăn lau thân cốc, lau cả tay mình rồi đặt cốc xuống, rút thêm hai tờ giấy nữa, nhét vào tay Ẩn Trúc, sau đó anh mới quay về phòng của mình.

Ẩn Trúc nhìn mấy tờ giấy ăn trong tay mình hơi băn khoăn, "Chẳng lẽ mình phải nói là Giám đốc Tiêu, nhờ anh lấy giúp tôi mấy tờ giấy?". Mặc dù đi làm đã gần ba năm, cô đã có thể tôi luyện cho mình vẻ mặt điềm tĩnh trong bất kì hoàn cảnh nào, nhưng sự liều lĩnh vụng về thì vẫn chưa cách nào sửa được. Dù sao phải làm những việc trái ngược với tính cách của mình vẫn có chút gì đó miễn cưỡng, có những lúc làm cô cũng không thể tin tưởng bản thân mình có thể xử lý mọi việc một cách chu toàn được, đặc biệt là đối với một vị sếp nho nhã lịch sự như thế này thì cô lấy đâu ra niềm tin ấy?

Ẩn Trúc ra sức xoa hai tay vào nhau nhưng cảm tíac nhớp nháp giữa các ngón tay cũng như cái mùi lưu loại đó, có lau cũng không hết được.

Thôi bỏ đi, không có thời gian ở đây mà nghĩ tới những thứ linh tinh đó, phục vụ cấp trên vẫn là chuyện cấp bách hơn cả.

Thói quen của Tiêu Ly hàng ngày là uống một tách café vào mỗi sáng hoặc trưa. Anh không bao giờ uống café hoà tan, café mà anh uống đều do tự qnh mang đến, phía ngoài vỏ in toàn chữ nước ngoài. Ẩn Trúc chỉ để ý, nắm rõ độ đậm nhạt cho hợp với khẩu vị của anh, còn việc nó có quá hạn hay không, cô không chịu trách nhiệm. Về cơ bản, những hướng dẫn bằng tiếng Anh thì cô còn có thể hiểu được, những cách viết về thời hạn sử dụng của nước ngoài lại quá khác biệt so với cách viết của Trung Quốc, cô thực sự không đủ khả năng để có thể dịch trực tiếp sang tiếng Trung được.

Hôm qua, Ẩn Trúc ra siêu thị mua trà sữa Lipton loại có túi lọc, cô thích thứ màu sắc đầm đậm và sự dung hoà xen lẫn một chút đối lập của hai thứ mùi vị khác biệt đó khi hoà trộn với nhau. Cô không phải một người quá để ý nên không biết liệu sếp mình có phải là người cũng thích thưởng thức đồ uống theo phong cách đồ ăn nhanh không.

Cô pha một cốc mang vào, quả nhiên Tiêu Ly chỉ nhấp một chút qua quýt cho xong, cũng không nói gì thêm. Ẩn Trúc nhìn bộ dạng Tiêu Ly như vậy tự nhiên cảm thấy buồn cười. Biểu hiện của Tiêu Ly trông rất giống đứa trẻ lần đầu tiên nêm thử một món ăn mới, chỉ nếm qua mùi vị, sau đó là thôi không ăn nữa. Hoặc có thể do đó trước, việc giải quyết chiếc cốc trơn tuột kia đã làm tiêu tan suy nghĩ muốn nếm thử món mới của anh.

"Cười gì chứ?" , Tiêu Ly đột nhiên hỏi. Lúc này Phùng Ẩn Trúc mới nhận ra nụ cười của mình đã xuất hiện không đúng lúc.

"Thời tiết đẹp quá, nên là ..." , đôi lúc trả lời vu vơ không liên quan đến câu hỏi cũng là một trong những cách ứng đối hay. Đương nhiên là cách này chỉ có thể dùng trong những trường hợp không liên quan đến công việc.

Tiêu Ly gật đầu ra vẻ hiểu ý, cô đã xác định anh sẽ không thích, mà đúng là anh cũng không thích thật. Dù sao anh cũng đã cười rồi, chẳng cần che giấu thêm nữa, anh chỉ vào cái cốc nói: "Phiền em đổi cho tôi một cốc café khác, cảm ơn!"

Ẩn Trúc cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, tủm tỉm cười "vâng, thưa sếp".

Cô cầm cố lên định bước xuống, đúng lúc đó vô tình bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Tiêu Ly, cô vội tránh những lời anh đang ngập ngừng định nói. Như thế là có ý gì? Lần trước khi anh nhắc đến việc này, cô đã trả lời rằng mình cần phải suy nghĩ. Nói là suy nghĩ thôi nhưng cô cũng nghĩ xong cả rồi, nếu anh có chủ động nhắc lại đề tài này và câu trả lời của cô vấn không rõ ràng như thế, thì chắc chắn đó không phải là chuyện gì hay ho. Ngô Dạ Lai đã hơn một tháng nay không về nhà, nhưng chắc chắn anh sẽ về trong hai ngày tới. Cho dù anh có về thì chưa chắc hai người đã có thời gian để bàn đến chuyện công việc. Bệnh tình của bà hiện đang chuyển biến theo chiều hướng xấu, giờ bà hoàn toàn không thể ngồi dậy được nữa nên đã phải nằm viện hơn hai tuần rồi, bố mẹ chồng cô phải thay nhau vào viện chăm sóc cho bà.

Cuối tuần, Ẩn Trúc ở trong viện cả ngày để thay ca cho họ, còn ngày thường thì đảm nhận việc đưa cơm tối. Thỉnh thoảng, buổi trưa có việc gì cô cũng tranh thủ ghé qua thăm bà, mọi thủ tục trong viện đều do một tay cô lo liệu. Bố mẹ chồng cô ở nhà đã nhiêif năm nên ít nhiều cũng lạc hậu hơn so với xã hội, rất nhiều chuyện, nhiều điều mới họ đều không bắt kịp. Khi giao tiếp trò chuyện với người khác, họ cũng cảm thấy có chút khó khăn, không biết nên nói như thế nào mới phải.

Bà cũng đã kiểm tra vài lần rồi, nếu nói tới một bệnh gì cụ thể, thì nói thực ra là không có. Người già tuổi đã cao, cơ thể cũng không còn khoẻ mạnh nữa, lại thường xuyên có đờm trog cổ họng không khạc ra được nên bà thường xuyên khó thở. Từ khi nhập viện đến nay, đã cấp cứu hai lần làm cho người nhà cũng mệt mòi cả về tinh thần lẫn thể xác. Bác sĩ đã gửi thông báo về bệnh tình của bà để người nhà chuẩn bị sẵn tinh thần. Bạn bè, người thân đều đến thăm và cho rằng bà khôg thể gắng gượng thêm được nữa.

Ngô Dạ Lai là do một tay bà nuôi lớn. Khi còn chưa chuyển khỏi căn hộ cũ, vì điều kiện trong nhà còn khó khăn nên anh vẫn ở chung một phòng với ba. Trước khi hai người bọn họ kết hôn, gia đình anh đã vay tiền để mua một căn hộ mới nhưng bà vẫn kiên quyết ở căn phòng nhỏ phía bắc, nhường căn phòng chính phía nam cho họ làm phòng cưới.

Khi Ẩn Trúc về làm dâu, sức khoẻ của bà vẫn còn tốt, bà vẫn còn có thể trồng rau trong vườn hoa trung tâm của tiểu khu. Đương nhiên, ban quản lý không cho phép như thế, có điều thấu bà tuổi đã cao nên họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Ngày đó, rau sống và rau thơm mà nhà ăn đều do chính tay bà trồng. Bà ít nói, cũng không biết chữ lại rất tốt với Ẩn Trúc nhưng vẫn có chút săm soi. Bà tận tay dạy cho cô nấu những món mad Ngô Dạ Lai thích ăn, nhưng lúc nào cũng chê cô nấu không đúng vị. Kiểu đối xử tốt đó của bà giống như cách người ta đối xử với kẻ hầu người hạ trong nhà để người ta chăm sóc, hầu hạ cho con cháu mình vậy.

Trước đó, anh không thể xin nghỉ phép để về nhà nên chắc trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Vào lúc thế này, việc Ẩn Trúc làm việc ở đâu cũng không còn là vấn đề quan trọng nữa. Nhưng đu có hiểu được điều đó thì trong lòng cô vẫn thầm hy vọng khi anh trở về có thể quan tâm hỏi han cô được một câu.

Vừa mới đó còn cảm thấy mệt mỏi, nhưng nghĩ đến anh, Ẩn Trúc lại gắng gượng, không chấp nhất gì mà lo lắng thay cho anh. Dường như tất cả mọi cảm xúc trước kia cũng chỉ là do cô tự trách bản thân thôi. Nghĩ thông suốt, mọi áp lực đã được giải thoát, cô lại có thể gánh vác cái gia đình này, lại một mình ở đây mà chờ đợi anh.

Cô không nói gì nữa, chỉ im lặng chờ đợi.

Chờ đợi cái gì nhỉ? Trước giờ, mục tiêu này hình như rất rõ ràng, rõ tới mức không cần phải biểu đạt ra những điều cô đang nghĩ trong lòng nữa. Nhưng bây giờ, Ẩn Trúc thấy hơi hoang mang, cô thật sự phải để cuộc đời mình héo mòn từng chút một trong chờ đợi thế này sao?