Hạnh Phúc Không Ngừng

Chương 20




Anh cũng đã từng nghĩ đến việc không nói gì cả, cứ thế mà lẳng lặng rời xa cô. Nhưng cô ấy là ai chứ? Là Phùng Ẩn Trúc, liệu cô ấy có thể hiểu được thế nào là xa lánh không? Ngô Dạ Lai rất nghi ngờ điểm này.

"Phùng Ẩn Trúc, chúng ta nên chấm dứt mối quan hệ này ở đây thôi", anh đã kết thúc sự khó chịu suốt hai năm nay chỉ bằng một câu nói.

Ẩn Trúc muốn vờ như không nghe, không hiểu gì, nhưng cô lại nghe một cái là hiểu được ngay, thậm chí là hiểu rất rõ ràng.

"Chấm dứt ở đây á? Ngô Dạ Lai, ý cậu muốn nói là quan hệ của chúng ta hả? Cậu với mình rốt cuộc là đã từng có quan hệ thế nào chứ?"

Khoảng thời gian hai năm đó không phải là dễ quên với hai con người còn chưa đủ hai mươi tuổi như họ. Cho dù Ngô Dạ Lai có bị động đến mức nào thì anh cũng không thể không thừa nhận, quãng thời gian đó, nếu Ẩn Trúc không loanh quanh quấy rầy, anh sẽ cảm thấy buồn khổ như bị mất mát thứ gì đó. Cũng chính lúc bắt đầu đó làm anh đột nhiên cảnh giác, không cho phép mầm mống ký sinh đó nảy nở trong lòng mình, quyết không thể được!

Đúng thế, quan hệ như thế nào nhỉ? Anh cũng không thể nói rõ được.

"Cậu nói gì đi chứ !"

Lần này Ẩn Trúc tức giận thật sự. Là mối quan hệ gì cũng được, cô chưa bao giờ nghĩ có thể dễ dàng nói kết thúc là kết thúc ngay như thế được.

"Phùng Ẩn Trúc, quan hệ gì cũng được, chúng ta đường ai nấy đi, không được sao?"

Ngô Dạ Lai bắt đầu nói những lời dịu dàng như thế từ khi nào, Ẩn Trúc tự nhiên không dám nổi giận. Từ trước tới giờ luôn là cô bám riết lấy anh mà chằng vì lý do gì đặc biệt cả. Cô biết rõ, có thể anh sẽ mất kiên nhẫn, chỉ cần anh không nói ra, cô sẽ không buồn phiền vì điều đó.

Giờ, cuối cùng anh cũng đã nói ra rồi. Cô cũng biết, nếu mình còn chút sĩ diện thì nên dứt khoát gật đầu, thẳng thắn đồng ý chia tay, chứ không phải là mặt dày tiếp tục bám lấy anh nữa. Nhưng đầu cô lúc này như đeo hàng ngàn quả tạ, không thể ngẩng lên được chứ đừng nói gì đến động tác khó khăn như gật đầu.

Cô tự nhủ nhân lúc còn dễ nói chuyện với nhau thì ít nhiều gì cũng giữ lại chút tự trọng cho bản thân, cho dù có phải cố tỏ ra kiên cường cũng phải giành lại quyền chủ động chứ?

Định mở miệng nói, Ẩn Trúc mới phát hiện ra hai hàm răng của mình lại "gây chiến" với nhau vào đúng lúc này, hơn nữa còn không nghe theo chỉ thị của hậu phương nữa.

"Được", lời nói vừa được thốt ra, Ẩn Trúc lấy tay bịt chặt miệng, cô không muốn nói thừa thêm lời nào, cũng không muốn bất kỳ lời yếu đuối nào nhân cơ hội này thoát ra mà bán rẻ bản thân thêm nữa.

Cô dắt xe về phía sau, quay lưng về phía anh vẫy tay, cho dù có bị ép phải chia tay, cô cũng không quên để lại hình tượng đẹp, tới chết cũng phải giữ lấy thể diện!

Hôm đó, Ẩn Trúc về thẳng nhà, hoàn toàn quên mất là còn hẹn với bạn đi ăn mừng, thực ra cô cũng chẳng còn tâm trạng nào mà đi nữa. Đào Đại Dũng gọi điện tới thúc giục không biết bao nhiêu lần, Ẩn Trúc nhận điện cũng chỉ nghe không nói gì sau đó thì đến nghe cũng không buồn nghe nữa.

Ẩn Trúc cũng không thể nói rõ là vì sao, chỉ cảm thấy như người không trọng lượng, nằm trên giường mà cứ như lịm đi. Cô lấy cớ là trời nóng nên không muốn ăn cơm, mỗi ngày nhiều lắm cũng chỉ húp một bát cháo loãng, trong vòng hai tuần ngắn ngủi, người cô gầy rộc đi trông thấy. Bố mẹ cô vô cùng lo lắng lắp cả điều hòa cho cô nhưng cũng không thấy cô ăn uống gì.

Cứ như thế, khi mới bước vào ngưỡng cửa đại học, Phùng Ẩn Trúc có vẻ đẹp khoẻ khoắn, giờ đã biến thành người sở hữu vẻ đẹp mảnh khảnh, gầy gò. Khi cô lên tàu đến trường, Thẩm Quân Phi ngồi cùng khoang với cô cũng không dám nhận mình quen với cô nữa.

"Có chỗ nào thuê cậu chụp hình quảng cáo siêu mẫu người dây à?"

"Sao cậu cũng đi chuyến tàu này?"

"Con thật là, Quân Phi giúp chúng ta mua vé tàu mà!"

"Ồ", Ẩn Trúc suy lại, hình như có chuyện đó thật. Hôm cậu ta mang vé đến, cô bị bố ép đến nhà ông nội chơi, bảo nếu cô cứ không chịu gặp ai thế này có khi lại quên cả cách nói chuyện, thế này mà vào đại học thì kiểu gì cũng bị đuổi về.

"Bọn cậu cũng nhập học vào hai ngày này sao?", Ẩn Trúc thử tìm đề tài bắt chuyện với Thẩm Quân Phi.

Ẩn Trúc biết, bố mẹ đang lo lắng cho mình, vì vậy hai ngày hôm nay cô cũng cố gắng điều chỉnh lại bản thân. Dù không hứng khởi với cuộc sống mới như những bạn sinh viên khác, nhưng khi mẹ đưa cô đi mua quần áo và đồ dùng mới, cô cũng rất cố gắng, tích cực hưởng ứng. Sắp phải rời xa bố mẹ để đến một nơi khác học tập và sinh sống nên cô không muốn bố mẹ vì tình trạng của cô bây giờ mà canh cánh nỗi lo trong lòng. Mặc dù bố mẹ không nói gì, nhưng hàng đêm vẫn nghe thấy tiếng hai người thì thầm bàn bạc vọng lại từ phòng ngủ. Chắc là bố mẹ đã đoán ra rất nhiều khả năng, chỉ có điều không tiện hỏi mà thôi.

"Hai hôm trước mình không mua được vé nên đành phải cùng đi với cậu", trong lúc nói chuyện, Thẩm Quân Phi đã tiện thể nhét hai chiếc hòm và vali hành lý của Ẩn Trúc lên giá để đồ.

"Cũng may cháu đi cùng với mẹ con bác, chứ đợi đến khi hai bác nhớ ra là phải mua vé thì chắc là không còn vé mà mua nữa rồi", Mẹ Ẩn Trúc đưa cho cậu ta một quả táo đã gọt vỏ, "Nào, ăn chút hoa quả đi cháu".

Ẩn Trúc nhìn quả táo trên tay mẹ, ngại ngùng nói với Quân Phi: "Táo mà đã qua tay mẹ mình đều biến thành hình cầu thế này đấy, cậu nếm thử đi". Dao gọt hoa quả mới mua hai ngày trước nhưng mẹ chê dùng dao gọt vỏ không tiện nên ở nhà đều dùng dụng cụ gọt vỏ chuyên dụng để gọt.

Hơn tám giờ lên tàu, thu dọn lại hành lý, ăn thêm chút hoa quả ba người nói chuyện một lúc rồi tắt đèn. Mẹ của Ẩn Trúc nằm ở giường dưới, rất nhanh đã ngủ say. Còn Ẩn Trúc và Thẩm Quân Phi nằm ở hai giường giữa đối nhau, cũng không nói thêm chuyện gì nữa.

"Bên anh Đại đã vào học chưa?", Ẩn Trúc đột nhiên khẽ hỏi.

"Bên đấy nhập học từ tuần trước rồi, giờ chắc đang tập quân sự, lúc nào cũng thấy kêu không chính quy, chán lắm!"

"Cậu ấy đi lúc nào mình không biết"

"Cậu cũng phải nghe điện thoại chứ! Bọn mình không ai đi tiễn cậu ấy cả, cậu ấy gọi điện khắp một lượt, rồi tự xách ba lô đi."

"Phi Nhân, có phải mình rất kém cỏi không?"

"Biết là tốt rồi", Thẩm Quân Phi cũng đoán ra sự bất thường của Ẩn Trúc có liên quan đến Ngô Dạ Lai. Nhưng hôm đó đến nhà cô, mẹ cô có hỏi, anh cũng đành phải nói là mình không biết.

"Mình cũng đành tiếp tục sống kém cỏi như thế thôi", Ẩn Trúc tì cằm vào lan can bảo vệ bên cạnh giường, chầm chậm thốt ra câu đó. Khoảng thời gian trước, dù gần như lúc nào cũng giữ im lặng nhưng cô chưa một giây nào ngừng nghĩ đến Ngô Dạ Lai, nhớ lại từng kỉ niệm giữa họ. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể từ bỏ một cách không rõ ràng như thế, thậm chí cô còn chưa từng nói với anh rằng cô thích anh. Nếu anh muốn từ chối con người cô và những khả năng vô hạn trong tương lai của cô, thì cô cũng hy vọng tiền đề của sự từ chối đó là anh phải biết rõ rằng cô đã yêu anh nhiều đến như thế nào. Từng yêu như thế, hoặc cũng có thể là sẽ mãi yêu anh như thế. Yêu anh, chỉ là chuyện của một mình cô thôi.

Sau này Ẩn Trúc nhớ lại tâm trạng và sự quyết tâm của mình khi ấy, lòng cũng thấy nghẹn ngào. Dù có được suy nghĩ lại, sự nuối tiếc mãi mãi khi không được ở bên nhau cùng với sự đổ vỡ thê thảm sau một thời gian ở bên nhau, vẫn làm cô phải phân vân, không biết nên lựa chọn thế nào.

Tối hôm đó Thẩm Quân Phi nhìn Phùng Ẩn Trúc, dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt cô như sáng bừng lên khiến người ta không thể không chú ý. Anh vốn không thể nói ra những lời khuyên cảm tính, lúc này thậm chí đến ý định khuyên nhủ vừa nhen nhóm lên cũng đã bị thần thái đó của cô dập tắt. Anh nằm im lặng hồi lâu, nghe thấy hơi thở đều đều của cô vọng lại mới rút thuốc ra, nhảy xuống giường, ra cuối toa nối hai khoang tàu đứng hút thuốc.

Đến Bắc Kinh, Thẩm Quân Phi đưa hai mẹ con Ẩn Trúc tới tận đại học J, chạy lên chạy xuống mang vác đồ đạc và sắp xếp cho họ xong anh mới đi. Cơ quan của mẹ Ẩn Trúc còn có việc nên chỉ ở lại với cô được một ngày, ngày hôm sau đã lên tàu quay về nhà. Trước khi đi, bà chỉ dặn dò Ẩn Trúc một câu, "Giờ ở đây chỉ có một mình, con phải chú ý tự chăm sóc cho bản thân, sức khoẻ là quan trọng nhất, phải ăn cơm đúng giờ đấy". Phận làm cha làm mẹ còn có thể mong ước điều gì chứ, không thể sống thay cho con cái, cũng chỉ biết cầu mong cho con khoẻ mạnh bình an.

Ẩn Trúc nghe mẹ nói thế, nước mắt chỉ trực trào ra, cô cứ nắm chặt tay mẹ, không chịu buông ra. Cô lớn lên là nhờ vào cái gì chứ, chẳng phải đều là nhờ sự tin tưởng, yêu thương vô điều kiện của bố mẹ hay sao. Rời xa gia đình, cũng có thể là sự bắt đầu của hiểu biết, "Mẹ, con sẽ thường xuyên gọi điện, viết thư cho mẹ. Bố mẹ cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ, những lúc ốm đau, đừng tuỳ tiện uống thuốc bừa đối phó cho xong. Bố mẹ tuổi cũng đã cao rồi...".

Sau khi mẹ về, Ẩn Trúc hoàn toàn không có cảm giác cô độc, mấy người bạn cùng phòng với cô đều rất thân thiện, hoà đồng. Mục đích chính của họ khi vây lấy cô là muốn biết anh chàng đẹp trai cùng cô tới đây là ai, sự quan tâm rõ ràng là không bình thường.

Ẩn Trúc một mực nói Phi Nhân là anh em tốt của cô, nhưng họ đều không tin. Cô bạn La Linh đến từ Giang Tây khá là láu cá, nói rất gian xảo: "Mình tin cậu, Phùng Ẩn Trúc. Nhưng có một điều kiện, cậu phải giới thiệu anh ấy cho mình, lọt sàng xuông nia mà."

La Linh vừa nói xong, cả đám đồng thanh reo hò hưởng ứng. Reo hò là reo hò, nhưng ai cũng mồm năm miệng mười tranh nhau nói, đồng ý xử lý nội bộ, có điều phải cạnh tranh lành mạnh, Thẩm Quân Phi nhắm trúng ai người đó được.

La Linh giơ tay lên, "Cạnh tranh á? Cạnh tranh thì cũng phải có những điều kiện tuyển chọn cơ bản phải không? Phi Nhân cao ráo như thế, Tiểu Diệp Tử với Diêu Dao như thế này, các cậu cảm thấy mình thích hợp sao?". Tiểu Diệp Tử muốn nói đến Diệp Hồng Ca, cô ấy và Diêu Dao cao khoảng một mét sáu, nếu đứng cạnh Thẩm Quân Phi, thì khác biệt sẽ rất rõ ràng.

Diệp Hồng Ca mím môi cười, không nói gì. Người nhanh mồm nhanh miệng như Diêu Dao thì không cam chịu, "Cái gì chứ, cậu có hiểu không đấy, cái này gọi là tình có thấp có cao. Khoảng cách sẽ tạo ra cái đẹp, cao thấp cũng cùng đạo lý ấy".

Mọi người giành qua giành lại, không ai chịu ai, đương nhiên cũng chỉ là đùa tếu táo cho vui thôi. Thẩm Quân Phi không phải đề tài duy nhất của họ, bọn họ kẻ nam người bắc, cái gì ngon, cái gì đẹp, cái gì vui, đều được mang ra để tám, chuyện gì cũng rất hào hứng. Ẩn Trúc trong quá trình làm quen với các bạn cũng tìm cách hoà mình vào cuộc sống nơi đây.

Người thì đã theo kịp tiết tấu và nhịp sống ở trường rồi, nhưng còn trái tim của cô? Vẫn mãi ở một nơi rất xa xăm.