Chân Hách Nghĩa Thành khôi phục nhanh hơn so với mong đợi, đến tuần thứ bảy
đã có thể xuất viện. Tham mưu Trương tới đón anh đứng dưới lầu đợi lệnh, Hách Nghĩa Thành ăn mặc chỉnh tề tự mình đi ‘bắt’ Hạ Nhã Ngôn cả ngày
không xuất hiện.
Ngẩng đầu nhìn Hách Nghĩa Thành gõ cửa hai cái rồi tự nhiên xông vào, Hạ Nhã
Ngôn rất không khách khí nói: “Có hiểu lễ phép không thế? Cho phép anh
đi vào rồi à?”
Hách Nghĩa Thành lơ đễnh, nghênh ngang đi tới ngồi đối diện cô: “Có cần thiết làm lại lần nữa không?”
Hạ Nhã Ngôn bị câu nói ‘vô lại’ của anh làm cho sặc, cô cúi đầu tiếp tục
xem bệnh án. Thấy cô không để ý đến mình, Hách Nghĩa Thành hỏi: “Hôm nay tôi xuất viện, em không có gì để nói sao?”
Vẻ mặt Hạ Nhã Ngôn không mấy thay đổi, cô lấy thân phận bác sĩ nói: “Nhớ
tới đây kiểm tra đúng hạn, trước khi hoàn toàn hồi phục không được huấn
luyện.” Chờ cả nửa ngày không thấy Hách Nghĩa Thành lên tiếng, cô ngẩng
đầu, đôi mắt trong suốt nhìn lại ánh mắt thâm thúy của anh.
Hách Nghĩa Thành mười ngón tay đan vào nhau đặt lên trên bàn làm việc của cô, anh hỏi: “Chỉ những điều này thôi à?”
So với thái độ kiêu ngạo trước kia, Hách Nghĩa Thành nghiêm túc bình tĩnh
khác hẳn bình thường khiến tâm tình Hạ Nhã Ngôn rối loạn không thôi, ánh mắt mơ hồ ngay sau đó rời đi, cô cúi đầu: “Đúng vậy, chỉ vậy thôi.”
Nhìn hết biểu hiện trốn tránh của cô, Hách Nghĩa Thành hơi nhếch khóe môi,
anh nửa giận nửa nản chí nói: “Tôi nói vậy để em chú ý đến tôi, xem ra
em ngược lại không thèm chú ý đến tôi rồi.” Trong nháy mắt anh có chút
do dự, anh cẩn thận từng li từng tí nói: “Thích anh ta đến vậy sao? Nhìn tôi chướng mắt vậy sao?”
Bàn tay cầm bút bỗng chốc cứng lại, Hạ Nhã Ngôn không ngẩng đầu.
Hách Nghĩa Thành đứng dậy, giọng nói trầm thấp: “Tuy nói chuyện tình cảm
không thể miễn cưỡng, nhưng có mấy lời tôi vẫn phải nói, nếu không nói
ra sợ rằng cả đời tôi không chịu nổi.” Ánh mắt dừng lại trên mái tóc đen của cô, Hách Nghĩa Thành dừng lại chốc lát, đơn giản lại kiên định nói
rành rọt từng chữ, “Tôi nghiêm túc đấy.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Hạ Nhã Ngôn vẫn bị phương thức thổ lộ nghiêm túc của anh làm cho hoảng sợ. Bàn tay theo bản năng trượt một nét, ngòi bút trên giấy vẽ ra một đường thật sâu. Cô nhìn chằm chằm mặt bàn, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải.
“Em cho rằng tôi kiêu ngạo, phách lối cũng được, không ảnh hưởng tới việc
tôi thích em.” Hách Nghĩa Thành tự giễu bản thân mình, khó có lúc nào
anh lại nói nhiều như vậy: “Kể từ ngày chị gái mất, tôi đã coi việc chăm sóc Khả Khả là sứ mạng duy nhất trên đời này, thật không ngờ rằng sẽ
gặp một người con gái như em. Em bướng bỉnh, kiên cường, xinh đẹp, giỏi
giang, nhạy cảm …. Tóm lại, bất kỳ một ưu điểm nào cũng có thể chinh
phục một người đàn ông, tôi hối hận vì đã không nắm chắc cơ hội, cả ngày luẩn quẩn trong đống bối phận chết tiệt kia.”
Thấy Hạ Nhã Ngôn không nói gì, Hách Nghĩa Thành giải thích: “Tôi nói những
lời này không phải miễn cưỡng em, tôi chỉ hi vọng em đừng hiểu lầm, đừng cho là Hách Nghĩa Thành tôi nhàn rỗi không có chuyện gì mà chơi trò mập mờ cùng em, tôi… tôi chỉ không biết… không biết diễn đạt thế nào thôi.”
Khi anh xoay người, rốt cuộc Hạ Nhã Ngôn cũng mở miệng, cô hỏi rất nhẹ:
“Anh thật sự nghiêm túc sao? Không phải vì muốn so đo sức hút của mình
với Phó Viện Trưởng......”
Hách Nghĩa Thành quay đầu lại, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô: “Tôi thừa nhận tôi bị kích thích, nếu không cho đến bây giờ vẫn không nhận thức được
tình cảm của mình. Nhưng tôi thề tuyệt đối không phải là muốn lấp lửng,
tôi thật lòng muốn ở bên em.”
Bỗng nhiên cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, Hạ Nhã Ngôn nhỏ giọng lập lờ nói nước đôi: “Biết rồi!” Sau đó nhanh chóng cúi đầu, da thịt trắng nõn bởi vì ngượng ngùng mà trở nên đỏ ửng.
“Biết rồi” là có ý gì? Chưa từng yêu đương nên Hách Nghĩa Thành không xác
định được đây là cự tuyệt hay chứng tỏ anh còn có hi vọng. Suy tư một
lát, anh thử thăm dò nói: “Nếu không tối nay tôi gọi điện cho em nhé?
Chúng ta, bàn lại?” Nhìn Hạ Nhã Ngôn mãi mà cô vẫn không có ý lên tiếng. Anh chau mày lại đi tới cửa, lúc đè lên tay nắm đột nhiên quay mặt lại, hành động vượt ngoài dự đoán của người khác nói: “Nếu em đồng ý, tôi ở
rể cũng được.”
Chưa từng nghe nói quân nhân cũng có thể ở rể. Mạnh mẽ như Hạ Nhã Ngôn cũng
bị hạ gục. Cô bấp chấp ngượng ngùng, thuận tay cầm bệnh án trên bàn đập
Hách Nghĩa Thành, khẽ sẵng giọng: “Anh không biết xấu hổ à?”
Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp bởi vì đỏ ửng nên càng kiều diễm, Hách Nghĩa Thành
say mê nhìn nụ cười có chút xấu hổ của Hạ Nhã Ngôn. Mặc cho bệnh án nện
trên người, anh run sợ vài giây sau đó cười cười, khả năng lĩnh ngộ khá
cao nói: “Biết em sẽ không để tôi mất thể diện mà.” Vừa nói xong, anh đi hai ba bước đến trước mặt cô, kéo Hạ Nhã Ngôn từ chỗ ngồi vào trong
lòng mình, lúc cô giãy gụa liền hôn lên môi cô.
Nụ hôn vừa đi qua, bọn họ ôm nhau thật chặt. Hạ Nhã Ngôn nghe thấy Hách
Nghĩa Thành lấy giọng ra lệnh thông báo với cô: “Từ giờ trở đi chúng ta ở bên nhau.”
Hạ nhã Ngôn trầm mặc một chút, cô nói: “Phó Viện Trưởng anh ấy......”
Hách Nghĩa Thành căn bản không cho cô có cơ hội giải thích, anh ôm cô chặt
hơn, tính cách chiếm đoạt bộc phát nói lần nữa: “Tôi nói chúng ta ở bên
nhau!”
Vì vậy, Hạ Nhã Ngôn không kịp nói cho anh biết Phó Viện Trưởng trong truyền thuyết thật ra là anh họ của cô.
Sau đó không lâu, khi Hách Nghĩa Thành biết lời đồn đại về Phó Viện Trưởng
thật ra là Mục Khả dưới sự chỉ huy của Hạ Hoằng Huân lan truyền ra thì
giận đến mức hận không thể ra tay với Hạ Hoằng Huân. Nhưng trên tâm lý,
anh còn rất cảm ơn người nào đó đã giật dây Mục Khả đi trợ giúp tình yêu của anh và Hạ Nhã Ngôn.
Không ngờ cậu út dám bắt nụ hôn đầu của người ta làm tù binh, Mục Khả thở dài mắng Hạ Nhã Ngôn: “Cậu út thật sự là lãi to rồi!” Nói đã nhận được sự
hành hung từ em chồng tương lai kiêm mợ út tương lai.
Biết tình cảm hai người kia có bước tiến triển vượt bậc, Hạ Hoằng Huân làm
vẻ nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, anh xoa gương mặt Mục Khả vừa bị
Hạ Nhã Ngôn véo một cái vừa nói: “So sánh với người cậu thô lỗ của em,
có còn cảm thấy anh không dịu dàng nữa không?”
So chỗ nào với chỗ nào vậy! Đã không tức giận vì em gái mình bị bắt nạt
thì thôi, lại còn thảo luận vấn đề dịu dàng hay không với cô. Mục Khả
nhắm mắt buông người ngã xuống sopha.
Hạ Hoằng Huân thấy thế cười ha hả, tiến tới hôn mạnh mẽ lên cô gái vừa
thông suốt, sau đó vuốt tóc Mục Khả nói: “Em với Nhã Ngôn đúng là hai
con cọp nhỏ, những kiểu trêu chọc trẻ con cũng không phải cách hay, phải trực tiếp bắt không chừa đường lui.”
Mệt anh còn không biết xấu hổ mà khoe khoang. Mục Khả đụng đầu vào ngực Hạ
Hoằng Huân: “Không cho phép gọi em là cọp, em mà điên lên nhất định sẽ
cắn anh.”
Hạ Hoằng Huân cười vang: “Vừa đúng anh cầm tinh con hổ, hai ta trời sinh một đôi, một đực một cái.”
Mục Khả nhào tới cắn anh.
Cuối tháng giêng Mục Khả bắt đầu nghỉ đông. Cô và Viên Soái cùng đến sân bay tiễn Tô Điềm Âm. Đi tới cửa kiểm tra an ninh, cô gái quay trở lại nhào
vào trong ngực Viên Soái khóc lớn, Mục Khả thấy vậy sầu não. Cô quay
lưng đi, dùng sức dụi dụi mắt.
Nhìn máy bay bay vào tầng mây, Mục Khả nhìn Viên Soái, cô hỏi: “Anh từ chối cô ấy?”
Hai tay Viên Soái chống ở trên lan can, anh nói: “Tôi còn không để cô ấy kịp nói.”
Mục Khả yên lặng.
“Đừng tự trách, tôi hiểu cô bị ép buộc mà.” Thấy cô ỉu xìu, Viên Soái cố ý gõ trán cô, “Về sau không được đồng tình lung tung, tôi sẽ tức giận đó.”
Mục Khả nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy Âm Âm rất tốt.”
“Rất tốt.” Viên Soái cười, “Nếu không làm sao có thể trở thành bạn bè.”
Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, là người ngoài cuộc nên Mục Khả cũng
không có quyền phát ngôn, cô nói: “Mặc kệ anh, người cô độc cũng không
phải là tôi.”
Viên Soái cười, giống như anh trai vỗ vỗ đầu của cô: “Đi thôi, đưa cô về nhà, sau đó tôi trở về phục mệnh.”
Sau này, Mục Khả lén mách cho Hạ Hoằng Huân, nói rằng cảm thấy Viên Soái và Tô Điềm Âm rất thích hợp mà tại sao Viên Soái không vui, thì ánh mắt Hạ Hoằng Huân dừng lại trên bản đồ quân dụng, nhàn nhạt nói một câu: “Lùi
để cầu kỳ thứ” (*)
Mục Khả không hiểu lắm, nhưng cũng lười truy cứu, thấy Hạ Hoằng Huân rất
bận rộn, thoải mái dựa vào lưng của anh tiếp tục xem sách.
Hạ Hoằng Huân quả thật đoán trúng tâm tư của Viên Soái, nhưng không biết
Tô Điềm Âm theo đuổi Viên Soái thật ra cũng có ý ‘lui mà cầu kỳ thứ’, vì lúc ban đầu người cô ái mộ thật ra là anh.
Bước vào ngày nghỉ, Mục Khả có nhiều thời gian để dùng. Hạ Hoằng Huân
liên tục thúc giục cô thu dọn đồ đạc đến đơn vị, nhưng Mục Khả không đi
chơi với Hướng Vi và Mục Thần thì lại chạy đến nhà Mục Nham chơi với
Đồng Đồng, còn không thì lại bắt cóc Hạ Nhã Ngôn đến chỗ Hách Nghĩa
Thành quấy rối. Tóm lại, đồng chí nhỏ rất có chủ ý, nhất định không nghe theo sự chỉ huy của anh.
Cuối cùng cũng lĩnh giáo được tính tình ham chơi của Mục Khả, Hạ Hoằng Huân
bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tự mình đến kí túc xá bắt người. Kết quả là gõ cửa một lúc cũng không thấy ai ra mở cửamà cũng không
nghe thấy trong nhà có động tĩnh gì. Anh ngồi ở trong xe đợi rất lâu mới thấy cô mặc một chiếc áo bông thật dày từ trong hành lang ra ngoài.
Thì ra là ở nhà! Hạ Hoằng Huân tức giận. Anh nhanh chóng nhảy xuống xe,
bước thật nhanh tới trước mặt, trừng mắt xách Mục Khả lên tầng, lúc đóng sầm cửa hỏi cô: “Tại sao vừa rồi không mở cửa?”
Mục Khả vuốt vuốt cái bụng lép kẹp, oan ức nói: “Vừa rồi em ngủ thiếp đi, là anh gõ cửa sao? Em cứ nghĩ là nằm mơ.”
Làm sao có thể ngủ thành như vậy? Thật đúng với cái danh hiệu mà. Lấy tay
chải lại mấy sợi tóc lung tung của cô, Hạ Hoằng Huân hoàn toàn bị đánh
bại.
Nhận thấy thỉnh thoảng cô lại bộc phát ra tính cách mơ hồ, Hạ Hoằng Huân
kiên quyết muốn có một cái chìa khóa kí túc xá của cô, nói là anh ra
ngoài hoặc ngộ nhỡ xảy ra tình huống khẩn cấp có thể trực tiếp ‘phá cửa’ mà vào.
Mục Khả chu miệng kiểm tra toàn bộ chìa khóa dự bị, lúc Hạ Hoằng Huân hả hê nhận lấy, cô tức giận nói: “Ngày mai em sẽ tìm người thay ổ khóa mới.”
Kết quả có thể đoán trước, Mục Khả dám nói như vậy thì phải chuẩn bị sẵn tư tưởng sẽ bị Hạ Hoằng Huân ‘xử lý’. Về phần phương pháp ‘xử lý’, trong
lòng ai cũng hiểu mà, không cần nói ra.