Tự chủ của Hạ Hoằng Huân bị khiêu khích mạnh mẽ, nếu không phải sự thật
rành rành trước mắt, anh vốn không tin mình sẽ khát vọng một người con
gái đến như thế. Khi anh khó khăn tự động đặt bàn tay to đầy vết chai
lên phần ngực mềm mại của Mục Khả, anh thật sự có chút không kìm chế
được rồi.
Cảm thấy anh thở ngắn mà hổn hển, tim Mục Khả đập thình thịch mà rối loạn,
bàn tay mềm mại không xương của cô phủ lên sống lưng mạnh mẽ của anh,
dánh vẻ đáp lại rụt rè khiến cô trở nên vô cùng mảnh mai. Một động tác ỷ lại đơn giản lại khiến cho cổ họng Hạ Hoằng Huân rên một tiếng thở trầm thấp mà gấp gáp. Tay anh không tự chủ dùng sức, nặng nề vuốt ve Mục
Khả, hôn rất sâu mút lấy cánh môi mềm mại của cô, triền miên lại vội
vàng......
Nhiệt độ cơ thể anh nhanh chóng tăng cao, bàn tay nóng đến gần như làm cô bị
bỏng. Khát cầu rõ ràng mãnh liệt như vậy, là dục vọng nguyên thủy nhất
của loài người. Nhiệt độ nóng bỏng khác thường đột nhiên tới khiến Mục
Khả theo bản năng giãy dụa muốn thoát khỏi đụng chạm của anh, lại đổi
lấy cái ôm càng chặt hơn. Cô nghe thấy Hạ Hoằng Huân khàn khàn cảnh cáo: “Đừng lộn xộn!”
Giật mình khi cảm thấy dục vọng phái nam của anh đang chạm vào thân thể cô,
Mục Khả sợ đến không dám cử động, cả người nhũn ra nhắm chặt mắt mặc cho môi lưỡi anh xâm nhập lãnh địa của cô, từ sâu đến cạn, từ gấp đến chậm, dần dần trở nên dịu dàng.
Lý trí còn sót lại được khôi phục, thật vất vả mới niêm phong được mãnh
thú vào trong cơ thể, Hạ Hoằng Huân thu tay đang ôm eo cô lại, vùi mặt
vào cần cổ thơm ngát của cô, môi dán vào da thịt mịn màng của cô, vô
cùng thất bại nói: “Tiểu quỷ, em muốn hành hạ anh tới khi nào, hả? Anh
mà nghẹn hỏng về sau người chịu khổ chính là em đấy!”
Trong khoảng thời gian nằm chung viện này khiến tình cảm của hai người đột
nhiên tăng mạnh. Mục Khả không che giấu muốn ở bên anh, Hạ Hoằng Huân
chắc chắn anh mà không phanh kịp thì đã có thể bắt cô dễ như trở bàn
tay. Nhưng tư tưởng của anh rất truyền thống, anh muốn đợi đến đêm tân
hôn mới muốn cô!
Gương mặt bởi vì kích tình cùng xấu hổ mà đỏ ửng lên rất đáng yêu, Mục Khả
hơi nhếch môi không nói, dùng sức đánh vào thân thể rắn chắc của anh một cái. Để che giấu lúng túng cô làm như giận dữ nói: “Mau dậy đi, nhìn
gầy mà sao nặng thế hả, đè em sắp không thở nổi nữa rồi.”
Hạ Hoằng Huân cười nhẹ, giọng nói khàn khàn: “Làm quen trước, về sau khỏi
bỡ ngỡ.” Ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể thiếu nữ, anh không nhịn
được xấu xa cắn hai cái trên cái cổ mịn màng của cô, đau đến Mục Khả
giùng giằng kháng nghị.
Ôm cô bình tĩnh một lúc lâu, Hạ Hoằng Huân kéo Mục Khả đứng dậy, nhìn đồng hồ, anh nói: “Ở bệnh viện lâu quá, trong nhà chẳng còn cái gì, anh đi
kiếm chút đồ ăn cho em.”
Mục Khả lo lắng, đẩy anh ngồi xuống, trèo qua đi lấy gối đầu: “Không cần,
anh có thói quen ngủ trưa, trước nằm một lát đi. Không phải nói tham mưu Hồ muốn tới đón anh sao? Đến lúc đó anh cứ đi đi, không cần quan tâm
đến em đâu, em có thể tự chăm sóc mình.”
Hạ Hoằng Huân là Phó đoàn trưởng mới nhậm chức của đoàn 5-3-2, trong đoàn
đương nhiên biết tin tức anh xuất viện. Ngày hôm qua Ninh An Lỗi đã gọi
điện thoại tới, bảo là phái tham mưu Hồ lái xe tới đón anh trở về đơn
vị.
Mục Khả hiểu chuyện như vậy làm Hạ Hoằng Huân cảm động. Cầm lấy bàn tay nho nhỏ của cô, anh nghiêng người ra hôn một cái lên gò má cô: “Bình thường cũng không có thời gian chăm sóc em, em cho anh cơ hội biểu hiện đi,
thuận tiện trinh sát địa hình, xem xem nơi Mục Khả nhà chúng ta ở hệ số
an toàn có cao không.”
Tuy rằng anh cố tình dùng giọng trêu trọc nhưng Mục Khả có thể cảm thấy sự
quan tâm và lo lắng của anh. Cô cười nhẹ, khi ôm cổ Hạ Hoằng Huân thì
nhẹ nhàng hôn một cái lên sườn mặt đường cong rõ ràng của anh.
Ôm lấy eo nhỏ của cô kéo vào trong ngực, Hạ Hoằng Huân lộ ra vẻ mặt cưng
chiều: “Lần đầu được chủ động hôn, có chút được sủng mà sợ.”
Mục Khả xấu hổ cười, nép vào người anh, rất hưởng thụ giờ phút ngọt ngào gắn bó ngắn ngủi này.
Hai người ngọt ngào một lúc, Hạ Hoằng Huân liền dẫn Mục Khả đi siêu thị.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai đẩy xe hàng, thỉnh thoảng cầm lên cái gì trao
đổi ý kiến cùng cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh. Khi cô lắc đầu thì anh
liền cau mày để xuống, cô gật đầu thì anh theo thói quen giơ tay lên cạo cạo chóp mũi cô rồi đặt đồ vào xe đẩy hàng, sau đó một tay ôm cô gái
tiếp tục chọn mua. Bộ dạng thân mật đó trong mắt người ngoài nghiễm
nhiên là một đôi vợ chồng son.
Điện thoại di động vang lên, Hạ Hoằng Huân nghe điện thoại đồng thời ánh mắt vẫn dõi theo Mục Khả, sủng ái nhìn cô ôm một đống đồ ăn vặt nghịch ngợm cười với anh. Anh nói ngắn gọn mà rõ ràng địa điểm hẹn cho tham mưu Hồ, sau đó đưa tay lật xem đống đồ trong giỏ, không biến sắc đặt mấy hộp mì ăn liền chua cay cùng chân gà cay Mục Khả giấu ở phía dưới về chỗ cũ.
Đợi khi cô phát hiện, anh rất nghiêm túc phê bình cô: “Trước mặt anh mà
còn dám giở trò, vậy làm sao anh yên tâm được? Quên lời dặn của bác sĩ
rồi đúng không? Không được ăn cay.”
Mục Khả bị véo má không dám phản bác, bĩu môi oán trách: “Sao cứ véo má em thế, tay to như vậy, đau chết đi được.”
“Em ngoan ngoãn thì anh véo em làm gì?” Hạ Hoằng Huân cười lại véo một cái, trêu chọc cô nói: “Non như quả đào mật, không có việc gì cũng muốn cắn
hai miếng.”
Mục Khả giận lườm anh một cái: “Nói năng ngọt xớt, không có bộ dạng của Phó Đoàn Trưởng gì hết.”
Hạ Hoằng Huân chau mày, vẻ mặt bất cần đời: “Đồng chí nhỏ à, Phó Đoàn Trưởng cũng phải được cưới vợ chứ!”
Mục Khả cong môi cười sau đó kéo cánh tay của anh.
Dường như sợ Mục Khả đói bụng, Hạ Hoằng Huân mua cho cô rất nhiều đồ ăn, ngay cả mấy đồ dùng hàng ngày lặt vặt như kem đánh răng bàn chải đánh răng
cũng mua hết. Nói là tránh cho cô thân con gái phải ra ngoài một mình,
không an toàn.
Lúc tính tiền Mục Khả độc lập theo thói quen móc ví tiền ra, nhân dân tệ
còn chưa đưa ra, mu bàn tay đã bị vỗ một cái. Ngước mắt nhìn thấy ánh
mắt bất mãn của Hạ Hoằng Huân, lòng cô co rụt lại, do dự một lát mới cẩn thận rút ví về. Lúc này ánh mắt đồng chí Giải Phóng Quân mới dịu đi.
Mấy cái túi to đều do Hạ Hoằng Huân xách, Mục Khả muốn giúp một tay anh
cũng không khiến, bất đắc cô đành nói: “Người ta muốn nắm tay anh, hai
tay anh đều xách đồ thì nắm thế nào được.”
Nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của cô, Hạ Hoằng Huân cười, chuyển tất cả đồ sang
tay phải, giơ tay trái ra. Mục Khả hờn dỗi vỗ vào lòng bàn tay của anh,
sau đó ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay to lớn của anh.
Trở lại kí túc xá, Hạ Hoằng Huân rất cẩn thận mà phân loại hết đồ ăn bỏ vào trong tủ lạnh, còn giúp Mục Khả kiểm tra điện nước. Chờ anh xác nhận
tất cả dụng cụ trong cái ổ nhỏ của cô không có gì hỏng hóc thì tham mưu
Hồ đã đến.
“Trong khoảng thời gian này có thể sẽ hơi bận, có lẽ không thể đi thăm em
được. Em ngoan ngoãn đi làm, Chủ nhật anh sẽ cho người tới đón em đến
đơn vị, được không?” Thời gian gấp rút khiến Hạ Hoằng Huân nói chuyện
cũng có chút vội vàng, cầm túi đựng quân trang từ chỗ em gái trên tay,
anh dặn dò: “Đừng để anh lo lắng. Tan việc không có việc gì cũng đừng đi ra ngoài, bộ dáng của em giống như thiếu nữ vị thành niên, rất dễ bị
lừa......
Đừng hơi tý lại nói không ăn cơm muốn giảm cân, em có mập anh cũng không chê em...... Buổi tối lúc ngủ đắp kín chăn, nếu để bị cảm anh sẽ xử lý em đấy, còn có......”
Cảm giác được thương yêu rất ấm áp rất dễ dàng làm cho người ta yếu ớt.
Luôn luôn kiên cường như Mục Khả chợt ôm lấy eo anh ngăn anh nói tiếp:
“Có thể để mai đi được không?” Cô chợt cảm thấy sợ phải trở về những
ngày sống một mình, Mục Khả có chút muốn khóc.
Hạ Hoằng Huân càng không nỡ hơn cô, nghĩ đến một người cô ở bên ngoài thì
anh đã bắt đầu đau lòng. Trong tiếng thở dài khó phát hiện anh ôm lấy
cô, hôn lên đỉnh đầu cô nói: “Nghe lời!”
Mục Khả cọ cọ trước ngực anh như con mèo nhỏ, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh, ôm chặt!
Từ ngày quyết định ở bên một quân nhân như anh thì Mục Khả đã biết, ly
biệt là điều không thể tránh khỏi. Nếu đã lựa chọn thì phải chấp nhận.
Cho nên, khi Hạ Hoằng Huân xoay người đi, cô kiên cường nén nước mắt.
Buổi tối hôm đó Mục Khả lại nằm mơ. Nhưng người xuất hiện trong giấc mơ lần
này không phải là mẹ, mà là người đàn ông luôn thích trêu chọc cô...... Trong giấc mộng cô gái nhẹ nhàng cười, nụ cười vô cùng thỏa mãn.
Nghỉ ngơi hơn nửa tháng, trở lại bộ đội Phó Đoàn Trưởng Hạ bận tối tăm mặt
mũi. Thường đến lúc anh rảnh có thời gian gọi điện thoại cho Mục Khả thì đồng chí nhỏ đã ngủ được một giấc rồi. Nghe được cô lười biếng trách
anh phá hoại giấc mơ đẹp của cô, mệt mỏi cả một ngày trong nháy mắt đã
giảm bớt, Hạ Hoằng Huân cười vô cùng dịu dàng.
Tháng mười một là thời gian giải ngũ lão binh của Doanh trại quân đội thiết
giáp. Bỏ lại công tác, Hạ Hoằng Huân đến tham dự buổi liên hoan doanh
trinh sát tổ chức cho những chiến sĩ giải ngũ. Anh muốn đích thân hứa
hẹn với những thuộc cấp của mình.
Tối hôm đó rất nhiều chiến sĩ trẻ tuổi ôm chiến hữu khóc. Tối hôm đó, Hạ
Hoằng Huân bị kính rất nhiều rượu vẫn rất thanh tỉnh. Anh như người anh
lớn dặn dò mấy thằng nhóc sau khi rời đi phải sống thế nào, không thể
làm mất mặt quân nhân, không thể có lỗi với bộ quân trang này.
Sáng sớm ngày hôm sau, người đàn ông mặc quân trang đứng nghiêm trước cửa
doanh trại, nhận lễ của các chiến sĩ, sau đó đứng im không nhúc nhích
dưới bầu trời đầy tiết như một tảng đá đưa mắt nhìn những người lính
từng chảy máu chảy mồ hôi tại sân huấn luyện này rời đi.
Trong hoàn cảnh này thì không khí dường như cũng nặng nề. Nhưng dù khó chịu
hơn đi chăng nữa thì họ không thể bỏ đi, phải đối mặt đến cùng. Bởi vì
bọn họ là quân nhân, nơi này là đơn vị bộ đội.
Kế tiếp là những ngày càng thêm bận rộn. Là Phó Đoàn Trưởng mới nhận chức, đã từng lấy huấn luyện cường độ cao huấn luyện binh lính của cả doanh
trại trinh sát – Hạ Hoằng Huân gánh vác trọng trách huấn luyện. Để nâng
cao năng lực tác chiến tổng hợp của toàn bộ chiến sĩ trong đoàn, ba phần tư thời gian trong ngày của anh cũng bị công việc chiếm hết. Lời hẹn
Chủ nhật gặp nhau tốt đẹp cũng bị đại học C tạm thời sắp xếp lịch học
thêm phá hỏng. Anh dù buồn bực cũng đành chịu đựng mệt nhọc ổn định lại
tinh thần bắt tay vào làm dự án, trong lòng âm thầm mong chờ được đến Sư bộ đi họp, vậy mới có thể rút thời gian vào thành phố gặp cô bạn gái
nhỏ, để giải nỗi khổ tương tư.
Sau khi xuất viện Mục Khả bị học tập cùng học thêm làm cho kiệt sức, đã
liên tục hai tuần lễ không được nghỉ ngơi. Mặc dù như thế, cô vẫn nhiệt
tình cao độ cùng Hạ Hoằng Huân yêu đương “từ khoảng cách xa”, đồng thời
cô cùng Hạ Nhã Ngôn cũng càng ngày càng thân.
Hôm nay vừa hết giờ làm, Mục Khả hẹn đến nhà Hạ Nhã Ngôn ăn cơm. Sau khi ăn xong, cô tranh rửa bát, sau đó hai cô gái vùi mình trên sô pha xem ti
vi.
Nghĩ đến sự kiện điện thoại di động lần trước, Mục Khả bắt đầu phát huy tính tình ‘bà tám’ trời sinh của phụ nữ, hỏi Hạ Nhã Ngôn: “Em mua điện thoại di động cho cậu út thật à? Chắc cậu không nhận đâu?”
“Dĩ nhiên mua.” Hạ Nhã Ngôn nghe vậy đưa ánh mắt từ trên TV qua, tức giận
nói: “Người ta không chỉ muốn, còn ngại chất lượng không tốt, nói không
tốt như cái chị mua, tức chết em rồi.”
“Không thể nào?” Mục Khả rất hoài nghi, rất thành thật nói: “Sao cậu ấy lại bắt em tốn tiền chứ? Không giống cậu ấy chút nào.”
Nghĩ đến phản ứng của Hách Nghĩa Thành khi không tìm được điện thoại cùng
kiểu, Hạ Nhã Ngôn quả thật phát hỏa, cô cắn răng nói: “Chị còn khen anh
ta có phong độ, chị có biết người ta nói với em thế nào không?”
Cô nhảy từ trên ghế salon xuống, chân không giẫm trên mặt thảm, bắt chước
ánh mắt kia nhìn cô lúc ấy, giọng nói vô cùng khinh thường lại kiêu ngạo nói: “Thôi thì tạm dùng vậy, tôi cũng không muốn làm cô mất mặt. Bác sĩ Hạ à, cô trả tiền đi, dùng tiền lần trước cô phạt tôi ấy, không đủ thì
cô tự bỏ tiền ra thêm vào.”
Trong ánh nhìn đầy sát khí của Nhã Ngôn, Hách Nghĩa Thành bình tĩnh nói:
“Nhìn tôi làm gì? Không phải cô nói đền cho tôi sao. Hối hận à? Muộn rồi.”
Sau đó khóe miệng khẽ cong lên, quay đầu hùng hồn nói với nhân viên:
“Tôi lấy cái này, viết hoá đơn đi!”