Kể từ sau khi Hạ Hoằng Huân nhập viện bắt đầu làm vật lý trị liệu, mặc dù
đều là Thích Tử Di tự mình làm, nhưng hai người lại hoàn toàn không trao đổi, kể cả ánh mắt hay lời nói cơ bản nhất giữa thầy thuốc cùng bệnh
nhân. Hạ Hoằng Huân là không có gì để nói, còn Thích Tử Di là kiềm chế
cảm xúc. Vậy mà hôm nay, rốt cuộc cô phá vỡ sự im lặng quá mức lạnh lẽo
với Hạ Hoằng Huân trước khi anh rời khỏi phòng trị liệu.
Khi tay anh chạm đến nắm cửa, Thích Tử Di cụp mắt xuống, hỏi anh: “Có thể
nói cho em biết trong mắt anh em là hạng người gì được không?”
Hạ Hoằng Huân lặng yên mấy giây, xoay người nhìn cô: “Người ta nhìn cô như thế nào không quan trọng, quan trọng là cô tự coi mình thành loại người nào.”
Thích Tử Di cứng đờ người, giống như đang tự hỏi: “Bởi vì không yêu, cho nên rộng lượng, đúng không?”
Sự im lặng của Hạ Hoằng Huân giống như một cái búa tạ nện vào ngực cô.
Thích Tử Di cảm thấy đau nhói. Cho dù cô lấy lý do kinh khủng kia để
chia tay với anh, anh cũng không hề trách móc một câu, đáy mắt cô hiện
lên sự chán nản. Rốt cuộc, anh vẫn không yêu cô.
Lúc ở bên nhau không thể bình tĩnh nói chuyện có yêu hay không, chia tay
nhiều năm lại càng không cần thiết. Biểu cảm của Hạ Hoằng Huân rất nhạt, không nhìn ra tâm tình, anh nói: “Tôi đã nói rồi, phụ nữ không nên cải
tạo đàn ông theo ý của mình, chờ cô cải tạo anh ta thành công, thứ người đàn ông đó muốn cải tạo nhất sẽ chính là cô.” Xác định có thể bình tĩnh đối mặt với người yêu cũ, Hạ Hoằng Huân trả lời có vẻ vô tình dứt
khoát.
Thích Tử Di giương mắt, trong đôi mắt màu đen phủ kín một tầng sương mù mơ
màng: “Là em sai, không nên dùng sở thích cùng tiêu chuẩn để yêu cầu
anh.” Rõ ràng cô có cơ hội lấy được tình yêu của anh, nhưng cô không
biết quý trọng cùng thưởng thức sự ưu tú cùng hấp dẫn của anh, chỉ biết
lấy thân phận bạn gái yêu cầu anh thăng tiến. Cuối cùng khiến con đường
của hai người ngược chiều nhau.
Biết Hạ Hoằng Huân luôn một mình không quen bạn gái mới, Thích Tử Di có chút vui mừng, cho rằng anh còn tình cảm với mình, cho rằng nếu cô quay đầu lại, anh vẫn đứng ở đó, tha thứ mà tươi cười duỗi tay về phía cô. Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của một mình cô!
Hạ Hoằng Huân gật đầu một cái, chấp nhận lời tự phê bình của cô, lúc đưa
tay vặn nắm cửa anh bình tĩnh và chân thành nói: “Đều đã qua rồi. Chúc
cô hạnh phúc, lúc kết hôn đừng quên đưa thiệp mời cho tôi.”
Thích Tử Di mở to mắt, cố gắng nuốt nước mắt trở về. Lát sau, cô cười cười,
cả cô cũng cảm thấy nụ cười này rất khó coi, sau đó đưa ra một yêu cầu
rất nhiều người sau khi chia tay đều muốn, cô nói: “Có thể ôm em một cái không? Một lần cuối cùng.”
Hạ Hoằng Huân dừng lại, đáy mắt thâm thúy đầy tràn bất đắc dĩ, giọng anh
trầm thấp nói: “Tử Di, không phải hôm nay chúng ta mới chia tay, cho dù
chỉ là ôm an ủi giữa bạn bè thì vẫn không công bằng với Vu Vệ Minh và
Mục Khả, đây là Trung Quốc. Xin lỗi!”
Trước tình cảm trong veo như nước của Mục Khả, anh cảm thấy mình đã từng yêu
một lần rồi thì không đủ tinh khiết. Hạ Hoằng Huân không muốn có dính
líu không rõ ràng với người con gái khác. Thế nên anh cự tuyệt hết sức
dứt khoát, không lưu lại chút cơ hội níu kéo nào.
Hạ Hoằng Huân không dừng lại nữa, đẩy cửa phòng vật lý trị liệu ra, lại
bất ngờ thấy Mục Khả đang chống tay bên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn về
phía đường phố đối diện. Anh im lặng cười, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Mục
Khả.”
Mục Khả xoay người, đôi mắt cong lên: “Xong rồi à?” Chạy chậm tới, kéo cánh tay anh: “Có khó chịu không? Còn đau không? Nhã Ngôn đưa cơm tới, còn
đang chờ anh. Nói anh mà không về thì không cho em ăn, anh phải bảo cô
ấy đi, thật không công bằng gì cả.”
Vẻ mặt oán trách đáng yêu như búp bê, Hạ Hoằng Huân cười khẽ, nhỏ giọng
trêu cô nói: “Chờ lát nữa anh sẽ phê bình nó, nói cho nó biết không được bắt nạt chị dâu, nếu không người chịu tội là anh trai nó.”
Mục Khả giận anh: “Đáng ghét, toàn lợi dụng cơ hội!” Khi đang cầm tay anh
thì thấy Thích Tử Di đi ra, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt ngấn lệ của
cô, Mục Khả thu lại vẻ nghịch ngợm, vô cùng nghiêm túc nói: “Trong
khoảng thời gian này đã làm phiền bác sĩ Thích rồi, cám ơn!”
Đối mặt với cô gái còn chưa hết vẻ ngây thơ nhưng lại luôn lộ ra vẻ dịu
dàng, Thích Tử Di chỉ có thể cố gắng nói cười: “Không cần khách khí,
công việc thôi.”
Hạ Hoằng Huân cao lớn dẫn Mục Khả nhỏ nhắn đi rồi, Thích Tử Di nhìn theo
hai bóng người dần đi xa. Cô đứng một mình trong hành lang, cảm giác mất mát mãnh liệt ập vào lòng, cố gắng nhớ về khoảng thời gian yêu nhau,
nhưng không nhớ nổi Hạ Hoằng Huân đã từng dịu dàng nói chuyện nhiều với cô như vậy khi nào chưa.
Đối với Thích Tử Di mà nói, Hạ Hoằng Huân là một người đàn ông rất có phong độ. Cho dù cô đòi chia tay, anh cũng không làm khó cô, chỉ cười nhẹ như gió thoảng mây bay, bình tĩnh nói: “Anh đồng ý chia tay. Xin lỗi đã làm em chậm trễ. Con người anh quá độc lập, ở cùng nhau lâu như vậy lại
không thể chăm sóc em thật tốt. Xin lỗi, hi vọng em hạnh phúc.”
Nói thật, Thích Tử Di hận Hạ Hoằng Huân, hận anh không nói một câu níu kéo. Hạ Hoằng Huân vẫn không biết, sự khoan dung cùng nụ cười thoải mái của
anh khiến Thích Tử Di hối hận. Nhưng anh là người đã quyết định chuyện
gì thì rất khó quay đầu, vậy nên cô vẫn không có dũng khí yêu cầu hai
người quay lại. Chuyện đã mấy năm, khi cô biết bối cảnh thật sự của gia
đình Hạ Hoằng Huân, nghĩ mình từng lấy lý do kinh khủng như vậy để chia
tay, cô cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp lại anh. Thậm chí ngay cả tư
cách ghen tỵ với Mục Khả cũng đã sớm mất đi.
Trở lại phòng bệnh mới phát hiện Hách Nghĩa Thành cùng hạ Nhã Ngôn không ở
đây. Mục Khả buông tay Hạ Hoằng Huân ra, hung tợn nắm cổ áo anh, hơi híp mắt lại lấy giọng bức cung nói: “Thành thực khai báo, có phải do anh
khiến cô ấy khóc đúng không?”
Trước mặt người ngoài cho anh thể diện, về nhà để cho anh quỳ ván giặt, đây
là đạo thuần phu của Mục Khả, Hạ Hoằng Huân rất hưởng thụ. Anh không
chút hoang mang đóng cửa bình tĩnh hỏi ngược lại: “Nước mắt cũng không
rơi một giọt, thế mà là khóc à?”
“Còn dám cãi!” Mục Khả bóp cổ anh: “Hạ Hoằng Huân, anh nói muốn ở bên nhau
giờ đã ở bên nhau rồi, bây giờ người ta thích anh, anh mà thay lòng đổi
dạ em sẽ bảo cậu út trừng trị anh, giáng chức anh, phái anh tới vùng
núi, ngày ngày huấn luyện, mệt mỏi không đứng lên nổi......”
“Bóp nữa sẽ tắc thở đó, em mưu sát chồng à.” Hạ Hoằng Huân cười vang, kéo
tay của cô xuống, ôm lấy cô bé không an phận vào lòng, không có tính uy
hiếp hù dọa cô: “Bóp nữa anh đánh em đấy.”
Mục Khả triển khai giãy giụa “Thảm thiết”, tiếp tục dùng cả tay lẫn chân
tiến hành công kích người nào đó: “Em còn chưa nói xong đâu, anh đừng
ngắt lời, nếu anh dám phạm sai lầm, không cần biết anh là ai, có là Tổng Tư Lệnh quân khu em cũng không nể mặt đâu, đánh hết!”
Hạ Hoằng Huân hời hợt cười trêu chọc cô: “Không nghĩ tới Mục Khả nhà chúng ta ghen lại đáng yêu như thế...... Được rồi, đừng náo loạn nữa,
bảo em đi cùng anh em không chịu đi cơ, sao bây giờ lại nhiệt tình thế?
Nào, đứng ngay ngắn, nghiêm, anh báo cáo cho thủ trưởng nội dung cuộc
nói chuyện hôm nay......”
Chuyện vốn rất đơn giản, nói rõ ràng rồi thì sóng gió cũng sẽ tự động biến
mất. Hai người cười đùa một lát, không để chuyện đó vào trong lòng.
Nhưng mà Mục Khả vô ý để lộ ra tâm tư lại khiến Hạ Hoằng Huân vui mừng,
nói nhe răng nhếch miệng cũng không quá.
Hách Nghĩa Thành không dám ở lại ăn cơm tối rồi biến mất rất quỷ dị. Mục Khả gọi điện thoại mới biết người nào đó đã lặng yên không một tiếng động
trở về đơn vị. Mà Hạ Nhã Ngôn vừa gặp mặt anh sau đó bị y tá vội vã gọi
đi cũng không thấy xuất hiện nữa.
Mục Khả cảm thấy kỳ quái, nhưng không rõ là kì lạ ở chỗ nào. Nói với Hạ
Hoằng Huân thì vị đại gia kia lại không thèm để ý, ôm laptop của cô đặt
trên đùi, vừa gõ bàn phím phát hiệu lệnh với Viên Soái: “Không thấy có
tín hiệu tắt đèn rồi à, ngủ đi!” vừa nói với cô nói: “Bớt lo lắng thì
chất lượng giấc ngủ của em mới tốt lên được. Đi uống sữa tươi đi, đừng
để anh phải động thủ!” Sau đó ‘tạch’ một tiếng khép laptop lại, nằm ngửa ở trên giường.
Ngày hôm sau Hạ Hoằng Huân cùng Mục Khả xuất viện. Hạ Nhã Ngôn rảnh rỗi ở
nhà chuẩn bị cơm trưa, chờ anh trai chị dâu đại giá quang lâm. Hách
Nghĩa Thành lấy lý do đón Mục Khả xuất hiện rất đúng giờ. Khi làm thủ
tục xuất viện lại vì vấn đề ai trả tiền nằm viện mà xảy ra tranh chấp
với Hạ Hoằng Huân.
Hạ Hoằng Huân đã coi mình như ông xã của Mục Khả chính nên sắc mặt có chút nặng nề, không khách khí quăng tiền lại cho Hách Nghĩa Thành: “Chỉ anh
có tiền chắc? Giai cấp vô sản thì sao, chút tiền này tôi vẫn có thể
trả.” Phí nhập viện của Mục Khả là Hạ Nhã Ngôn trả, chờ Hạ Hoằng Huân
tới thì tất cả tiền thuốc men tiền nằm viện đều là anh trả, căn bản
không cho Hách Nghĩa Thành cơ hội.
Hách Nghĩa Thành giận đến nghiến răng: “Thể hiện cái gì, có tiền giữ lại làm sính lễ.” Không đợi anh đem tiền trả lại cho Hạ Hoằng Huân, liền nghe
Phó đoàn trưởng Hạ khẳng khái từ chối: “Không cần anh lo, không chỉ sính lễ, cả đồ cưới cũng tiết kiệm thay anh rồi.”
Hách Nghĩa Thành bị nghẹn không nói được gì, hận không được kéo ai kia ra
đánh nhau một trận. Nhưng tự chủ của Tham mưu trưởng cũng không tệ lắm,
tuy hơi nóng tính nhưng mà vẫn có thể khống chế được. Hơn nữa, còn phải
đi ăn chực đấy. Vì vậy, anh cắn răng đè lửa giận xuống.
Cáo biệt “Bại tướng” Tả Mình Hoàng, Hách Nghĩa Thành lái xe, dưới sự chỉ
huy của Hạ Hoằng Huân, chầu mừng Mục Khả ra viện được tổ chức tại Ngôn
gia. Đến nơi, ra khỏi bãi đậu xe, lúc đi qua vườn hoa Hách Nghĩa Thành
nói: “Sao tôi không nghe nói bệnh viện lục quân có đãi ngộ tốt như vậy,
cung cấp cả kí túc xá?”
Hạ Hoằng Huân nắm tay Mục Khả, giải thích: “Ông tôi đau lòng cháu gái ở xa nhà phải ra ngoài đi làm nên bỏ tiền mua cho, nói coi như là đồ cưới.”
Hách Nghĩa Thành thản nhiên nhìn Hạ Hoằng Huân một cái, mím môi không lên tiếng.
Hạ Nhã Ngôn đang bận rộn trong phòng bếp. Lúc chuông cửa vang lên thì điện thoại di động cũng reo, cô mặc đồ mặc ở nhà đeo tạp dề lao ra mở cửa,
trong miệng trách móc Hạ Hoằng Huân: “Không phải đã cho anh một chùm
chìa khóa rồi sao, lúc nào cũng quên mang......” Vừa chạy vào phòng khách lấy điện thoại di động trên bàn trà: “Alo, ông ạ, con là Nhã
Ngôn, ông, alo? Alo?” Nghe thấy tiếng nhạc tự động tắt máy, cô tức giận
oán trách: “Thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích.” Thấy Tham mưu
trưởng Hách khoan thai tự đắc theo sau Hạ Hoằng Huân đi vào, cô tức giận nói: “Cho tôi mượn điện thoại di động.”
Mặc dù cứ gặp nhau là cãi vã, hơn nữa tối hôm qua còn xuất hiện chút xíu
ngoài ý muốn, nhưng Hách Nghĩa Thành vẫn rất phong độ đưa di dộng cho
cô. Hạ Nhã Ngôn vừa bấm số nhà vừa đi vào phòng bếp. Lúc vào phát hiện
dầu đang nổ lách tách, dưới tình thế cấp bách, cô bưng cái mâm đựng rau
đã thái sẵn đổ vào trong chảo, sau đó theo thói quen cầm cái muôi đảo đồ ăn. Lúc này, cô đột nhiên phát hiện mình giữa lúc vô ý đã đem điện
thoại di động của Tham mưu trưởng Hách cùng đồ ăn đổ vào chảo dầu......