Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 17: Tính chất gần gũi




Một cô gái lanh lợi như Mục Khả đương nhiên có thể hiểu được ý cười thâm sâu trên môi Hạ Hoằng Huân, trong đầu lập tức hiện lên suy nghĩ muốn bỏ chạy, theo bản năng liền lập tức phản ứng nhanh nht có th. Nhưng m suy nghĩ trong đầu chung quy lại cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu, so vi người xut thân từ lính Trinh St như anh th tốc độ my chạy của cô dĩ nhin là khng nhanh bằng, xoay ngời mới đợc một nửa đã cảm giác đợc một bàn tay to ln ôm gọn bn hông, thn thể mm mại nhỏ nhắn của c lập tức dán chặt vo khuôn ngời rắn chc mạnh mẽ của Hạ Hoằng Hun, khoảng cách gần đến mức thậm chí cô có th nghe thấy tiếng tri tim anh đập.

Đôi mt theo hai má c thoáng hiện ln ửng hồng, ánh mt không biết nn nhìn vo đâu, Hạ Hong Huân bật cời: "Trốn lm gì, ti đâu chẳng ăn em!"

Mục Khả không th trốn thot lại nhìn thy nụ cười m hồn của anh, nhanh chóng đa tay xoay mặt anh sang một bên, ba phần tức giận bảy phần ngợng ngùng mắng: "Đồ lu manh, háo sc!"

Lực tay vẫn không h giảm, Hạ Hoằng Hun cáng m chặt cô cời ha hả, sau đó mi thấp giọng ni: "Anh chẳng qua chỉ muôn nhn xem bả vai của em có bị thơng hay không thi. Tại suy nghĩ của em không trong sng nên mi hiêu sai."

Dm trêu chọc c! Tuyệt đối phải trả thù! Cứ cho l suy nghĩ của cô khng thuần khiết trong sáng, nhưng chẳng phải cũng là do anh gợi ý đấy thôi. Mục Khả chỉ muốn nện cho anh một trận, mà cô quả thật cũng đã làm như vậy rồi, động tác cực kỳ dứt khoát.

Lực sát thương của cô vốn không đủ để công kích, Hạ Hoằng Huân không thèm né tránh mà để mặc cho cô đánh một hồi, coi như để thư giãn gân cốt, ôm cô vào trong lòng cúi đầu trầm giọng nói khẽ bên tai cô: "Được rồi, hơi chút là ăn vạ, em một vừa hai phải thôi đấy!" Đổi lại bị sư tử nhỏ đá một cái khiến anh bật cười.

Lúc bị anh kéo ôm vào trong lòng, thú nhỏ Mục Khả vốn không an phận ngay lập tức ngoan ngoãn trở lại, hơn nữa tim càng đập nhanh hơn.

Tranh cãi là tranh cãi, đùa giỡn là đùa giỡn, lúc thực sự tiếp xúc da mặt non nớt của cô vẫn rất mỏng. Cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với bất cứ ai, cô kinh ngạc quên vùng vẫy, theo bản năng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu trước ngực Hạ Hoằng Huân, căng thẳng tới mức tay không biết nên để chỗ nào, đến ngón chân cũng bắt đầu đỏ bừng.

Hạ Hoằng Huân càng ôm càng chặt, trong ánh mắt hiện lên tình ý thân thiết, bên môi hiện lên nụ cười dịu dàng.

Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, lúc ở cùng Mục Khả, cho dù cô có cố tình chọc giận anh, anh đều phá lệ mà vui vẻ cười nói, có chút bất đắc dĩ cưng chiều cùng sự dịu dàng vô hạn.

Trên sân huấn luyện rộng mênh mông, hai người bọn họ ôm nhau thật lâu. Cảm xúc của Mục Khả dần bình tĩnh trở lại, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lên, thuận thế dựa vào trong lồng ngực anh, nghe thấy tiếng tim anh đập mạnh mẽ, yên tĩnh như con mèo con.

Cô chưa từng nói với ai rằng thật ra cô cũng đang lặng lẽ chờ mong, đợi một ngày nào đó có một người sẽ thật lòng yêu thương cô chiều chuộng cô.

Không có người nào biết Mục Khả trong mắt người khác tưởng như hạnh phúc, nhưng thực ra lại vô cùng khát vọng có một mái ấm gia đình thật sự.

Cô nhớ rất rõ những lời mẹ cô đã từng nói với cô "Khả Khả, mẹ không thể chăm sóc con cả đời. Một ngày nào đó, sẽ có một người đàn ông thay thế mẹ yêu thương con, đó mới chính là người cùng con đi đến cuối cuộc đời. Đồng ý với mẹ, đừng vì nghề nghiệp và thân phận mà từ chối người ta. Bởi vì thứ mà con từ chối không chỉ là người đó, mà còn là hạnh phúc nửa đời sau của con nữa."

Ở trong lòng Mục Khả, mẹ cô là một người phụ nữ vĩ đại, bà dùng đôi vai yếu đuối của mình để thay chồng chống đỡ một gia đình, một khoảng trời. Cô tin lời bà không hề hoài nghi. Cô là đứa con vâng lời, luôn luôn là như vậy.

Đối với Hạ Hoằng Huân mà nói, bỏ qua nghề nghiệp của anh, Mục Khả cũng không ghét bỏ anh, thậm chí còn có một chút thích, dù sao anh cũng ưu tú như vậy. Cho nên vào đêm anh thổ lộ, mặc dù cô đã kháng cự nhưng cuối cùng vẫn bị lời nói của mẹ đè ép trở về.

Cô len lén khóc một chút, sau đó chạy đến sân huấn luyện chạy vòng quanh, lại nghe được Hạ Hoằng Huân nói thích cô. Vì vậy cô thành thật với lòng mình, dũng cảm lựa chọn chấp nhận anh.

Cô không xác định được rốt cuộc cô với anh có thích hợp hay không, cô chỉ biết nếu như không thử thì sẽ vĩnh viễn không thể biết được đáp án. Hơn nữa anh có thể dễ dàng làm cô cười, có lẽ như vậy thôi cũng đủ là cơ sở cho tình cảm rồi.

Ở trong cái ôm ấm áp của Hạ Hoằng Huân khiến người luôn lạc quan vui vẻ như Mục Khả bỗng cảm thấy yếu đuối, thậm chí cô còn cảm thấy mình đa cảm. Cô ngập ngừng đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo quân trang của anh, động tác có chút bất lực lại có chút ỷ lại.

Dáng vẻ nhát gan đáp lại của cô khiến Hạ Hoằng Huân vô cùng kinh ngạc, ý nghĩ muốn hôn cô vốn bị anh áp chế do lo lắng làm cô sợ, giờ lại bỗng nhiên dâng lên mãnh liệt, anh nới lỏng vòng tay, cúi xuống không chút do dự hôn cô.

Nhưng mà môi của anh còn chưa đụng tới cô, bởi vì anh phát hiện ra Mục Khả đang khóc.

Hạ Hoằng Huân rất sợ nước mắt phụ nữ, trước đây là mẹ, bây giờ là Mục Khả. Dù rằng cô rất quật cường ngang bướng, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một cô gái nhỏ mỏng manh yếu đuối, làm anh không tự chủ được suy nghĩ muốn yêu thương bảo vệ cô.

Hạ Hoằng Huân chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nên đương nhiên không biết cách dỗ dành người ta, anh nâng cằm lấy tay lau nước mắt trên mặt cô, lo lắng hỏi: "Được rồi, sao lại khóc? Nói cho tôi biết ai bắt nạt em?"

Mục Khả rất ít khi khóc trước mặt người khác, chỉ là nhớ tới mẹ không nhịn được mới rơi vài giọt nước mắt, bị anh hỏi ngược như vậy lại thành khóc thật, nước mắt rơi liên tục thành chuỗi, bộ dạng càng thêm thê thảm.

Lúc Hạ Hoằng Huân kéo tay cô, cô mới nức nở trách anh: "Chỉ có anh mới bắt nạt em..."

"Chỉ là tôi muốn hôn em thôi, không phải bắt nạt em." Hạ Hoằng Huân vừa giải thích vừa ôm cô vào trong ngực vỗ nhè nhẹ, dịu dàng dỗ dành cô: "Được rồi được rồi, không phải đã không hôn rồi sao, đừng khóc nữa, bị người ta nhìn thấy thật lại cho là tôi bắt nạt em." Đây là phương thức dịu dàng hữu hiệu nhất để dỗ cô mà anh có thể nghĩ ra.

Mục Khả tựa như đoán chừng anh, mơ hồ cãi lại: "Vốn dĩ là anh bắt nạt người ta..."

Đối mặt với người yêu bé nhỏ đang khóc lóc, Hạ Hoằng Huân đành thỏa hiệp nói: "Còn cứng đầu à, coi như là tôi bắt nạt em, được chưa. Đừng khóc nữa, em vốn không dễ nhìn, càng khóc lại càng xấu..."

“Vậy cũng không xấu bằng anh. Anh xấu hơn người khác. Cũng không ai xấu bằng anh.” Mục Khả khịt khịt mũi, thật không khách khí mà quệt hết nước mắt nước mũi lên quân trang của anh.

Hạ Hoằng Huân bị cô dụi dụi đến choáng váng đầu óc, muốn bật cười nhưng cuối cùng kìm nén trở vào đành phải nói: "Bị em nói cho như thế, anh lại cảm thấy rằng mình và Trư Bát Giới cùng một cấp bậc."

Nghe vậy, Mục Khả liền nín khóc mỉm cười, cô lau nước mắt nói: "Bây giờ anh mới biết hả, may mà các anh vốn là anh em."

"Nói hươu nói vượn." Hạ Hoằng Huân vỗ nhè nhẹ lên cái cái đầu nhỏ của cô giống như đang phạt trẻ nhỏ, anh lau khô nước mắt cho cô rồi lo lắng hỏi: "Rốt cuộc tại sao mà em khóc? Nói tôi bắt nạt em, cũng không đến mức ấy."

Mục Khả không muốn nói vì mình nhớ tới mẹ, liền tìm một cái lý do qua loa: "Có hạt cát bay vào mắt thôi."

Hạ Hoằng Huân véo nhẹ vào gương mặt non nớt của cô: "Gió thì không có, lại đang trốn ở trong lòng anh, ở đâu chui ra hạt cát? Trong đầu em có gì vậy? Nước à, hay là rơm rạ?"

Mục Khả giơ tay đánh anh: "Chưa nghiên cứu thử, chắc cũng giống như anh."

"Em không muốn nói tôi cũng không ép. Nhưng mà em nên nhớ, nếu gặp chuyện gì khó khăn thì nói với tôi, nếu không thì dù em có khóc lóc nỉ non, tôi cũng mặc kệ em."

"Thật sự mặc kệ?"

"Mặc kệ!"

"Kể cả em đi?"

Hạ Hoằng Huân giữ chặt tay cô: "Em muốn đi đâu?"

"Đi tìm người khác quản."

"Tối lửa tắt đèn thế này em định tìm thế nào? Anh chiều theo em là được." Hạ Hoằng Huân cắn môi liền dắt tay cô đi.

"Đi đâu vậy?"

"Phòng làm việc của anh."

Một âm thanh cao vút mang theo nghi ngờ xuất hiện: "Hả?"

"Hả cái gì? Em nghĩ rằng chúng ta làm gì à?" Thấy cô cố sống cố chết không chịu đi, Hạ Hoằng Huân đành nghiêm mặt giải thích: "Không phải em nói đau bả vai sao, đi bôi thuốc thôi."

Mục Khả có chút ngại ngùng: "Việc ấy, cũng phải là rất đau..."

"Yên tâm, tôi không phải là người nhân cơ hội bắt nạt em." Hạ Hoằng Huân nửa kéo nửa ôm Mục Khả đi tới văn phòng anh, ấn cô ngồi trên ghế, xoay người lấy trên bàn mấy thứ đặt vào tay cô, nói giọng mệnh lệnh: "Ăn đi."

Cầm miếng bánh gato hoa quả, Mục Khả ngẩng đầu hỏi anh: "Thật là sinh nhật anh sao?" Còn tưởng rằng anh lừa cô.

"Chẳng lẽ lừa em sao?" Hạ Hoằng Huân vò rối mái tóc của cô. "Bọn Viên Soái mua, để dành cho em một miếng." Nếu không phải lo lắng đợt huấn luyện quân sự chưa kết thúc có thể xảy ra ảnh hưởng không tốt, lúc gần tối mấy anh em cắt bánh ngọt, anh vô cùng muốn gọi Mục Khả đến đây.

Mục Khả suy nghĩ một chút, tự nhiên múc một ít bánh ngọt đưa tới miệng anh.

Người nào đó không hiểu phong tình, quay đầu từ chối nói: "Tôi không thích mấy đồ ăn này, em ăn đi."

Mục Khả nâng cái nĩa lên không chịu buông, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên làm nũng: "Ăn một miếng thôi, một miếng nhỏ thôi mà."

Nghe nói con gái biết làm nũng là người con gái đáng yêu nhất. Còn nghe nói, đàn ông sợ nhột là đàn ông thương vợ nhất. Hai điểm này nếu lấy Hạ Hoằng Huân cùng Mục Khả làm dẫn chứng có lẽ là thích hợp nhất. Nhưng mà hiện tại, bọn họ đều không biết rằng đối phương vừa vặn xứng đôi đến thế.

Khống chế không nổi ý cười bên miệng, Hạ Hoằng Huân ăn miếng bánh ngọt duy nhất trong sinh nhật ba mươi hai tuổi trên tay cô.

Cuộc sống sau này thường xuyên xuất hiện những tình huống như vậy, Mục Khả thường xuyên thích ăn những thứ đồ ăn vặt mà đều là những thứ Hạ Hoằng Huân không thích, nhưng anh vẫn luôn cố tình chuẩn bị cho cô, còn cô thì từ đầu đến cuối không hiểu tại sao anh biết cô thích chúng, có một lần cô không nhịn được liền hỏi anh: "Có phải anh đã từng điều tra đúng không?"

Thấy anh lắc đầu, cô không tin hỏi lại: "Thật sao?"

Anh vẫn kiên định đáp: "Thật."

"Cái này có thể có."

"Cái này thật không có."

Tinh thần ngoan cố của Mục Khả dâng lên, cô không cam lòng thuyết phục: "Cái này thật có thể có."

Hạ Hoằng Huân quay mặt đi, thật lâu mới nói: "Cái này, thật là có."

Nhìn vẻ mặt không tự nhiên của anh, đồng chí nhỏ đắc ý nở nụ cười.

Đợi Mục Khả ăn xong bánh ngọt, Hạ Hoằng Huân cầm một lọ thuốc nhỏ đi tới: "Không phải có Viên Soái giúp em nâng từ phía sau sao, làm thế nào mà vẫn để bị thương." Vừa nói, anh đã đưa tay kéo cổ áo T-shirt của cô xuống hơi thấp, xoa nhè nhẹ chỗ vai hơi sưng đỏ.

Tay của anh có phần thô ráp, hẳn là do việc huấn luyện quanh năm tạo thành, chạm vào da thịt non mịn của cô, liền xuất hiện cảm giác tê dại còn rất ấm áp. Mục Khả xoay mặt cắn môi dưới, dáng vẻ yêu kiều của “cô gái nhỏ” đều hiện ra hết.

Lực chú ý của Hạ Hoằng Huân đều đặt trên chỗ xương vai cô, rồi lấy thuốc mỡ xoa nhẹ một lát, kéo cổ áo trở lại mới phát hiện gương mặt cô hơi đỏ, anh mím môi nở nụ cười, cố ý nhích dần tới gần cô nói: "Tôi phát hiện ra khi em đỏ mặt cũng có thể coi như xinh đẹp."

Nào có ai nói như anh! Mục Khả tức giận.

Lúc cô quay mặt lại, Hạ Hoằng Huân đưa tay kéo lấy thắt lưng mềm mại của cô, ôm cô vào trong lòng đồng thời cúi đầu hôn lên đôi môi đang hé mở...

Quân nhân làm cái gì cũng đều dùng sức, bao gồm cả việc hôn môi.

Hạ Hoằng Huân cường thế hôn sâu làm tim Mục Khả đập nhanh hơn, khi cô đã cảm nhận rõ ràng cái gì gọi là ‘hít thở không thông’ thì dường như có một luồng điện trực tiếp đánh bật phòng ngự trong lòng, thân thể không tự chủ được run lên nhè nhẹ.

Ôm sát cô gái nhỏ trong lòng, Hạ Hoằng Huân tháo bỏ sự uy nghiêm quen thuộc, thực lòng chỉ muốn dùng thân phận một người đàn ông mà hôn cô thật sâu, từ đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng lướt đến cái gáy non mịn, không kìm được in một dấu ấn chỉ thuộc riêng về anh.

Nụ hôn vừa đi qua, trên cổ Mục Khả khó tránh khỏi lưu lại dấu vết làm cho người ta liên tưởng.

Nhìn lại "Thành quả chiến đấu", Hạ Hoằng Huân đưa tay vuốt ve hai má đang ửng hồng của cô, một chút cảm giác áy náy cũng không có, ngược lại còn nói: "Đúng thật là da mịn thịt mềm, chỉ mới đụng nhẹ một chút đã lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy rồi, đau không? Về sau tôi sẽ chú ý hơn, xuống tay nhẹ một chút."