Hạnh Phúc Giữa Những Kẽ Tay

Chương 6




Mùng một Tết, Tiểu Diệp đã bị vú Trương và mẹ Phương kéo đi chùa thắp hương. Phương Viên và Phương Lăng cầm tiền mừng tuổi rồi cùng mấy người hồ bằng cẩu hữu chơi trò giải đố. Trong nhà chỉ còn lại có ba người đàn ông là Phương Thiên, Phương Địa và cha Phương. Buổi trưa đặt lại đồ ăn vú Trương đã chuẩn bị sẵn, tùy tiện cho qua bữa.

Nhà thiếu người, thoáng cái có vẻ vắng tanh.

Phương Thiên nhàn rỗi không có việc gì, chạy đến vườn sau tối qua đốt pháo, vốn định quét tước một chút nhưng vừa vào đã mới phát hiện nơi này đã được quét dọn rất sạch sẽ. Vụn giấy và rác đã dọn hết, chắc chắn không phải vú Trương mà nhất định là Tiểu Diệp dậy sớm làm. Nghĩ đến đây, Phương Thiên cảm thấy vô cùng nhớ cậu, như thể không gặp cậu chút thôi cũng nhức nhối trong ngực rồi.

Anh như ma xui quỷ khiến, bấm điện thoại. Nghe tiếng vọng ra từ điện thoại, Phương Thiên đột nhiên cảm giác mình rất ngốc nghếch. Mới xa nhau từ sáng tới giờ, giỏi lắm được vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, mà sao đã không nhịn được phải gọi cho Tiểu Diệp? Còn chưa tính nếu cậu nhấc máy sẽ nói cái gì.

Chính vì nghĩ như vậy mà khi đầu dây bên kia lạnh lùng thông báo “Điện thoại không có người nhận”, Phương Thiên dập máy, trong lòng thả lỏng, đồng thời không khỏi có chút thất vọng. Nghĩ xa xôi, nhất thời mồ hôi lạnh toát ra. Tại sao Tiểu Diệp không bắt máy? Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Anh vội gọi lại lần nữa, vẫn không ai nghe. Gọi thêm lần nữa, cũng như vậy.

Lúc này, Phương Thiên thực sự bắt đầu sốt ruột. Anh nhấn một chuỗi số, cho đến khi đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của mẹ Phương, “Alô.”

“Con Phương Thiên đây. Tiểu Diệp có ở đây không?” Phương Thiên nghe thanh âm bên kia rất ầm ĩ, hình như rất đông người.

” Tiểu Diệp ở cạnh mẹ đây. Con em có chuyện gì sao?” Đầu bên kia điện thoại là mẹ Phương, có vẻ như đang nói chuyện với ai đó. Sau đó, điện thoại bị giao cho Tiểu Diệp. Mãi đến khi nghe tiếng Tiểu Diệp nhẹ nhàng truyền đến, “Anh Phương, anh tìm em có chuyện gì không?”, tim Phương Thiên nãy giờ bị treo lủng lẳng mới từ từ hạ xuống.

“Không có gì, em không mang theo điện thoại di động à?” Phương Thiên suy nghĩ một chút, mượn bừa một cái cớ, “Anh định hỏi em ăn cơm trưa chưa? Buổi tối lúc nào về?”

Ở đầu kia điện thoại, Tiểu Diệp tựa hồ nở nụ cười, nhẹ giọng nói, “Em không có thói quen mang theo di động nên quên mất. Bữa trưa mọi người ăn chay, rất ngon. Tối sẽ quay về nhưng có thể sẽ rất muộn, anh không cần chờ cơm đâu.”

Vấn đề Phương Thiên muốn biết đã có đáp án nhưng vẫn chưa thỏa mãn, cứ cầm điện thoại không thôi mà cũng không biết nói cái gì cho phải.

“Còn có việc sao?” thấy anh nửa ngày không nói gì, Tiểu Diệp nhẹ giọng hỏi.

“Không, không có.” Phương Thiên suy nghĩ một chút, “Đi chơi vui vẻ!”

“Vâng!”

Điện thoại ngắt, Phương Thiên thở ra một hơi, nhất thời không biết mình nên làm gì.

Anh ngẩng đầu nhìn nhà kính trồng hoa trước mắt, đột nhiên nhớ tới trong đó có một gốc lan của Tiểu Diệp, nghe nói là loại tốt. Vì vậy, anh bước vào xem, thấy cái bồn đứng đơn độc bên gốc hoa lan, có vẻ được xử lý tốt, rửa sạch sẽ. Có thể thấy chủ nhân của nó rất chu đáo, tỉ mỉ, giống như thái độ làm người của Tiểu Diệp vậy.

Xem xong cây lan, Phương Thiên còn chưa thấy đủ, bèn quay về nhà, đẩy cửa phòng Tiểu Diệp. Trong phòng sạch sẽ gọn gàng, tuy mới có vài ngày nhưng tràn ngập gian phòng là vị đạo của Tiểu Diệp, thanh đạm, ưu nhã, tụa như hoa lan sắp nở.

Anh ngồi trên giường Tiểu Diệp, nhìn giường chiếu ngăn nắp của cậu, không thể không bội phục dự kiến của cha mình. Bản thân Tiểu Diệp tựa như một gốc u lan, loại khí chất đó mới trúng mắt nhìn của cha Phương. Chỉ là nghĩ như vậy, Phương Thiên liền không nhịn được nở một nụ cười, cứ như bảo bối của mình được người khác phát hiện, trong lòng dâng lên một nỗi tự hào.

Tới ngày thứ hai, lúc ăn điểm tâm, mẹ Phương lôi ra một lô đồ cho mọi người chọn, đều là phù họa, phật châu…này nọ. Phương Thiên tiện tay cầm một chuỗi phật châu lên tay, vừa cài ca-vát vừa bảo Tiểu Diệp, “Lên nhà lấy áo khoác, anh đưa em ra ngoài.”

“Đi đâu anh?” Tiểu Diệp nhìn Phương Thiên, vừa hỏi vừa từ từ lên lầu.

“Cứ đi thì biết.” Phương Thiên lần phật châu trên tay, trả lời qua loa.

Tiểu Diệp ngoan ngoãn im lặng, ngay cả lúc ngồi trên xe Phương Thiên cũng không hỏi gì nữa.

Phương Thiên lái xe, không nói câu nào, sắc mặt cũng không tốt lắm. Đêm qua anh chờ đến khuya mới thấy bọn Tiểu Diệp bình an trở về, lại quay về giường Tiểu Diệp. Hồi chiều, anh nằm trên giường nhưng không sao ngủ nổi, cảm giác cái giường lâu nay của mình không được thoải mái, thiếu mùi thơm nhàn nhạt của Tiểu Diệp, chẳng bằng sang giường của cậu.

Ở trên giường trằn trọc hồi lâu, trong đầu vang vang nhớ lại lời Phương Địa….Vì thế, sáng sớm anh liền quyết định đưa Tiểu Diệp đến thăm mẹ kế trong bệnh viện tâm thần, cũng là để cậu yên tâm.

“Em muốn nói gì?” Phương Thiên vừa lái xe vừa liếc nhìn Tiểu Diệp, “Muốn hỏi anh đi đâu à?”

” Không phải”, Tiểu Diệp do dự trong chốc lát, rút từ trong túi áo khoác ra một cái túi nhỏ trong suốt, bên trong có một chuỗi bùa ngũ sắc, lớn chừng móng tay cái, màu sắc tiên diễm rất đẹp.

“Em thấy trên xe anh Phương không có bùa bình an như của người khác. Lần này đi chùa dâng hương, tình cờ gặp được, hình dáng cũng đẹp, vì thế nên…em mua một chuỗi. Nghe nói là để lái xe bình an… Không biết…” Những lời này,Tiểu Diệp nói lắp bắp, do do dự dự, nhưng Phương Thiên hiểu rõ ý tứ.

Nhận lấy món đồ từ tay Tiểu Diệp, Phương Thiên giảm tốc độ xe, dừng lại ven đường, mở túi đựng ra xem. Chuỗi bùa được làm rất tinh xảo, dùng chỉ tơ ngũ sắc tết lấy, phía dưới treo một bài tử dài, một mặt viết “Đi đường bình an”, mặt khác viết “Thuận buồm xuôi gió.”

” Rất đẹp. Anh rất thích.” Phương Thiên đưa bùa cho Tiểu Diệp, “treo lên xe hộ anh.”

“Vâng”

Tiểu Diệp hơi nghiêng người về phía trước, cẩn thận treo trên gương chiếu hậu của Phương Thiên. Cái gương trước đây không treo gì, giờ bỗng dưng có một chuỗi ngũ sắc làm đẹp, nhất thời có vẻ có sinh khí lên nhiều.

“Đẹp quá. Cảm ơn em.” Một tay Phương Thiên nắm chặt chuỗi bùa màu sắc rực rỡ, thành tâm nói.

“Anh thích thì tốt rồi.” Tiểu Diệp thở phào một hơi, vẻ yên tâm, cười híp mắt, “Em cứ sợ anh Phương chê em nhiều chuyện.”

” Sao lại như vậy?” Phương Thiên mỉm cười, khởi động lại xe, “Biết anh đang đưa em đi đâu không?”

Tiểu Diệp lắc đầu.

“Cũng lâu rồi. Anh đưa em đi gặp người đàn bà kia.”

“Gặp mẹ sao?” Tiểu Diệp mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin, “Không phải anh bảo không muốn em gặp lại bà ư?”

“Anh không muốn em gặp bà ta, thế nhưng,” Phương Thiên nhìn chằm chằm con đường phía trước, cam chịu nói, “Anh hai của em bảo, tuy rằng em không nói nhưng thực ra vẫn nhịn không được lo lắng cho người đàn bà kia. Để em không phải lo nghĩ, chi bằng dẫn em đến xem bà ta vẫn sống khá tốt.”

” Anh Phương, không phải là em không tin anh…” Tiểu Diệp vội vàng giải thích, “Em chỉ…”

“Anh biết.” Phương Thiên lắc đầu, ngắt lời Tiểu Diệp, “Dù sao hai người sống cùng nhau lâu như vậy. Tuy rằng bà ta không đối tốt với em nhưng cũng có quan hệ. Em thiện lương như vậy, làm sao mang oán hận với bà ta? Anh biết, không cần nhiều lời. Chỉ là em nhất định phải nhớ kỹ một điều. Nếu như em muốn gặp bà ấy, nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ đưa em đi cùng. Đừng tự mình chịu khổ một mình. Anh không muốn em đơn độc đi gặp bà ta. Anh không cho phép em đến nơi khuất tầm mắt anh để gặp một người từng làm thương tổn em. Dù cho bà ta không cố ý, anh cũng không cho phép, biết không?”

” Anh Phương!” Tiểu Diệp hơi nhíu mày, mắt mờ hơi sương, thở dài lắc đầu hỏi, “Vì sao? Vì sao anh tốt với em như thế?”

” Tại sao không?” Phương Thiên thoáng suy nghĩ một chút, trên mặt hiện lên một nụ cười thản nhiên, “Khi anh nhìn thấy em đứng cô đơn dưới ngọn đèn đường, trong đầu anh bỗng dưng xuất hiện một ý niệm. Đó là mong em hạnh phúc, hy vọng em vui sướng. Anh cũng không biết vì sao, nhưng anh đã nghĩ thế đấy.”

Tiểu Diệp nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi. Sau đó quyết định mở mắt, chăm chú nhìn chằm chằm Phương Thiên, hô hấp dồn dập, “Anh Phương, em….em….em rất vui. Anh Phương, anh….anh thích em sao?”

Bất chấp mọi giá hỏi ra bí mật vốn chôn sâu trong lòng, Tiểu Diệp nhắm mắt lại, chờ đợi lời phán quyết sẽ đưa cậu lên thiên đường hoặc đạp cậu xuống địa ngục.

“Ngốc. Anh đương nhiên là thích em.” Phương Thiên quay đầu, khẽ xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Diệp, “Rất, rất thích. Cha mẹ, tất cả mọi người đều thích em. Em ngoan ngoãn như thế. Có ai không thích được cơ chứ? Tự dưng lo lắng điều này, thật là khờ nha.”

Dồn hết liều lĩnh và dũng khí cho lần này, còn nghĩ có thể bất chấp mọi giá, Tiểu Diệp nhận ra mình đang khiếp đảm. So với khí thế ban đầu, tình cảnh bây giờ quả thực chật vật không chịu nổi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, câu trả lời chẳng đưa cậu lên thiên đường hay địa ngục, mặc dù…khiến cậu thống khổ vô cùng, bởi vì cậu lại phải thử lại một lần thứ hai.

“”Đúng vậy. Tất cả mọi người đối xử với em tốt như vậy.” Tiểu Diệp khẽ cười, cúi đầu che đi giọt nước mắt chực lăn xuống, “Tất cả mọi người đều thích em. Em cũng…thích mọi người.”

“Anh đứng thứ mấy trong hàng ngũ “mọi người”?” Phương Thiên quay đầu truy hỏi. Anh phát hiện vấn đề này rất hệ trọng với mình.

“Số một.” Tiểu Diệp ngẩng đầu nhìn Phương Thiên, nhẹ nhàng cười. Trong nụ cười thoáng lướt qua một tia bất đắc dĩ không dễ dàng phát giác, “Tong lòng em, anh Phương có vị trí quan trọng nhất, xếp số một.”

“Em cũng thế.” Phương Thiên vươn tay xoa đầu Tiểu Diệp, kéo cậu ghé lên vai mình, nhẹ nhàng vỗ về, “Trong lòng anh, em cũng là số một! Anh tuyệt đối sẽ không thương yêu ai bằng em.”

“Anh Phương.” Tiểu Diệp nhắm mắt lại, tự nhủ với lòng, đáp án này coi như là ngoài ý muốn rồi

Xe chạy đến một nhà an dưỡng địa phương rồi dừng lại trước cửa.

“Bà ta ở trong đó.” Phương Thiên chỉ ngón tay vào bên trong, “Có muốn vào không?”

Tiểu Diệp gật đầu, nhìn Phương Thiên gọi điện thoại. Hai người chờ trong chốc lát thì cửa mở. Phương Thiên đỗ xe, xuống trước rồi mới mở cửa cho Tiểu Diệp, kéo tay cậu, “Anh đi cùng em.”

Đi qua một con đường dài, Phương Thiên cùng Tiểu Diệp lên lầu. Sau đó dừng lại ở cửa sổ lầu hai nhìn ra vườn hoa, “Nhìn ở đây thôi. Anh không muốn em tới gần người đàn bà kia quá.”

Tiểu Diệp liếc mắt nhìn Phương Thiên, không phản đối, nhìn qua cửa sổ ra ngoài, thấy người phụ nữ từng sống chung với mình khá lâu, cho mình ăn nhiều cay đắng như thế, qua thời gian dài như vậy không gặp, dường như mập lên một chút, sắc mặt thoạt nhìn không tồi, ngồi đờ đẫn một mình trên ghế trong vườn hoa, bên cạnh còn có một cô gái có vẻ là hộ sĩ.

“Đó là người anh mời tới chăm sóc bà ấy”, thấy Tiểu Diệp tựa hồ có chút băn khoăn, Phương Thiên ở bên cạnh giải thích, “Giờ em yên tâm chưa?”

“Ba em từng nói em và bà ấy là thân nhân cuối cùng của nhau.” Tiểu Diệp nhẹ nhàng dán mặt lên cửa kính thủy tinh lạnh lẽo, “Như thế này có coi là em từ bỏ bà không?”

“Đương nhiên không phải.” Phương Thiên kéo đầu Tiểu Diệp dựa lên ngực mình, “Nói ngốc gì vậy? Ba em lúc đó chỉ là sợ em không có ai chăm sóc. Chắc chắn ông hy vọng hai người chiếu cố lẫn nhau. Kết quả bà ta ngược đãi em như vậy. Nếu ông trên trời có linh thiêng cũng sẽ không yên tâm để em sống cùng với bà ấy. Bằng không, lần sau anh và em đi tảo mộ ba, chúng ta sẽ hỏi ông xem sao.”

“Ba đã chết rồi. Làm sao nói cho em biết được?”, Tiểu Diệp nhợt nhạt nở nụ cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài, “Không biết bà ấy còn nhớ rõ em không?”

“Có khi quên sẽ tốt hơn. Anh tin là nếu bà ấy nhớ mình đã từng làm tổn thương em, bà ấy sẽ rất áy náy.” Phương Thiên cúi đầu, xoa tóc Tiểu Diệp.

Thời gian cứ trôi. Hai người lẳng lặng đứng ôm ấp vuốt ve nhau, nhìn qua cửa sổ. Tuy tình cảm này không nói toạc ra, vẫn còn cách nhau một tờ giấy mỏng nhưng khoảng cách giữa bọn họ bỗng nhiên thu hẹp. Những động tác thân thiết vốn ít xuất hiện ngày càng nhiền lên. Không ai suy nghĩ sâu xa thâm ý phía sau động tác kia là gì, coi như tất cả đều xuất phát từ bản năng mà thôi.