Hạnh Phúc Giữa Những Kẽ Tay

Chương 4




Dưới sự điều trị của Thượng Dung và chăm sóc của Phương Thiên, thân thể Tiểu

Diệp khá lên từng ngày. Gương mặt trước kia tái nhợt cũng dần dần có chút

huyết sắc.

Phương Thiên dành thời gian đến thăm mẹ kế của Tiểu Diệp. Đó là một người

đàn bà có lẽ trước đây rất xinh đẹp, nhưng giờ đây bà gày gò, ánh mắt lúc

nào cũng ngơ ngẩn, vết thương bị đâm trên ngực, cả ngày nằm trên giường,

miệng lầm bầm nói gì đó vô nghĩa.

Phương Thiên đương nhiên không có ấn tượng tốt với phụ nữ này, chỉ là lo

lắng để bà ta không làm ảnh hưởng đến tương lai của Tiểu Diệp nên mới thu

xếp ổn thỏa cho bà ta, chờ vết thương tốt lên sẽ đưa tới một bệnh viện tâm

thần có điều kiện kha khá. Bệnh tình của người đàn bà kia vốn nên nhập

viện. Thu xếp như thế là tốt nhất đối với cả bà ta lẫn Tiểu Diệp.

Lúc anh quay lại bệnh viện, vú Trương đang ép Tiểu Diệp uống canh. Cả đời

vú Trương không có con cái, vẫn luôn coi anh chị em nhà họ Phương là cháu

mình. Tiểu Diệp ở đây càng khiến bà sinh lòng thương yêu.

“Uống thêm một chút! Canh này rất bổ.” Vú Trương cẩn thận đưa qua Tiểu Diệp

một muỗng canh, vẻ mặt yêu thương, nói, “Thằng bé này gầy quá. Mặt trắng

như tờ giấy thế này. Ăn chút gì đó tẩm bổ đi con. Giờ con đang bị thương

phải kiêng ăn một chút cho thương thế mau lành. Vú Trương nấu nhiều món

ngon cho con, cam đoan vỗ béo con đến mập tròn.”

” Cảm ơn vú, vú Trương.” Tiểu Diệp uống thêm chút canh vú Trương đưa, liếc

thấy Phương Thiên đứng ở cửa, vội chào, “Anh Phương, anh đã đến rồi?”

“Phương Thiên lại đây ngồi đi.” Vú Trương dứng dậy nhường chỗ cho Phương

Thiên ngồi lên giường Tiểu Diệp

“Ngày hôm nay có khá hơn chút nào không?” Phương Thiên ngồi vào chỗ vú

Trương, đối diện Tiểu Diệp.

“Đỡ.” Tiểu Diệp nhìn Phương Thiên, gương mặt đang mỉm cười dần dần hiện lên

vẻ lo lắng, do dự một hồi mới dám lên tiếng, “Anh Phương, ngày nào anh

cũng tới thăm em, có làm ảnh hưởng tới công việc của anh không? Anh bận

rộn như vậy, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi.”

“Em không cần lo lắng. Anh đã sắp xếp xong xuôi. “Phương Thiên xoa đầu

Tiểu Diệp, “Không phải đã bảo em đừng lo lắng sao? Không nghe lời ư?”

“Không phải. Là em sợ anh quá mệt mỏi.” Tiểu Diệp cắn môi dưới, đỏ mặt khẽ

nở nụ cười.

Vẻ mặt ngoan ngoãn như vậy khiến ai nhìn cũng không đành lòng trách cứ,

Phương Thiên dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Anh quay đầu ngửi thấy trong

phòng có mùi thơm, tiện miệng hỏi, “Vú Trương làm gì cho em ăn vậy? Thơm

quá!”

“Là canh cá chuối. Em nhắc vú Trương để phần anh một chén nhưng vú bảo anh

không thích canh cá chuối.” Tiểu Diệp quay đầu nhìn bình thủy đặt trên

đầu giường, nhẹ giọng hỏi, “Bây giờ anh có muốn ăn một chút không? Em vẫn

phần anh một chén mà.”

“Bé ngốc. Vú Trương không gạt em đâu. Anh không thích ăn…những thứ này.

Về sau đừng để phần, chịu khó ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể cho mau

bình phục.”

Tiểu Diệp chỉ nhìn Phương Thiên mỉm cười, không đáp vâng cũng không phản

đối.

“Vú cũng đã bảo nó không cần để phần,” Vú Trương vừa rửa bát xong, đi ra,

vừa vặn chứng kiến câu chuyện, cười cười nhìn Tiểu Diệp, hiền từ nói, “Nhưng

thằng bé không chịu. Nó sợ con vạn nhất muốn ăn lại không có cái ăn. Thằng

nhỏ Tiểu Diệp này thực sự là ngoan quá, làm ai cũng muốn cưng chiều nó.”

“Em nào có?”, nghe được lời vú Trương nói, trên mặt Tiểu Diệp ửng màu hồng

phấn, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn Phương Thiên lại không có ý cười.

“Dù sao cũng cần dưỡng thương cho tốt một chút.” Phương Thiên nhìn Tiểu

Diệp, trên mặt lộ ra một nụ cười cưng chiều, “Bọn Vương Tế và Tiểu Lý nói

muốn đến thăm em. Anh định chờ em khỏe lên chút nữa sẽ để họ tới, tiếp

chuyện nhiều người quá, lỡ hao tâm tốn sức sẽ không tốt.”

“Vâng. Em nghe anh Phương.” Tiểu Diệp gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng.

“À, còn có một việc anh muốn hỏi ý kiến em.” Phương Thiên hắng giọng một

cái. Trên thực tế, thủ tục nhận nuôi đã chuẩn bị gần như xong hết, nhưng

Thượng Dung cứ lải nhải bên tai khiến anh quyết định hỏi ý kiến Tiểu Diệp

một chút, “Chờ em xuất viện, chúng ta sẽ làm thủ tục nhận nuôi. Em có đồng

ý không?”

“Nhận nuôi? ” Nhất thời, Tiểu Diệp không tiêu hóa được ý nghĩa của từ này,

nụ cười trên mặt biến mất, ngơ ngác nhìn Phương Thiên, nghe anh nói tiếp.

“Đúng vậy. Không phải anh từng nói sao? Anh sẽ không để em một mình nữa.

Sau này anh chính là người thân nhất của em. Anh sẽ nhận nuôi em. Nếu em

không muốn thay đổi xưng hô thì vẫn gọi anh Phương là được…”

Phương Thiên càng nói, sắc mặt Tiểu Diệp lại càng khó coi. Cậu nắm chặt

hai tay, nhìn Phương Thiên không chớp mắt. Gương mặt nhất thời trắng bệch

tới cực điểm.

“Làm sao vậy?” Phương Thiên nhìn Tiểu Diệp mặt tái nhợt, nhất thời không

biết mình đã nói sai cái gì, “Có vấn đề gì không?”

“Không phải!” Tiểu Diệp hít sâu một hơi, lắc đầu, chuyển ánh mắt ngơ ngác

ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói, “Không có vấn đề gì. Em biết anh Phương là

nghĩ cho em. Mọi chuyện cứ theo lời anh nói mà làm. Em không có ý kiến.”

“Vậy em ngoan ngoãn chữa bệnh, chờ khi khỏe lên, em sẽ có một đại gia đình

đông vui.” Phương Thiên thở ra một hơi, rốt cục yên tâm. Làm sao Tiểu Diệp

lại không đáp ứng cơ chứ. Chỉ là tên Thượng Dung kia lo lắng không đâu,

hại mình cũng băn khoăn mãi.

“Đúng vậy. Nhất định sẽ rất đông vui.” Tiểu Diệp cười theo, nhưng trong ánh

mắt thấp thoáng nỗi bi thương hầu như khó có thể phát giác. “Anh Phương,

anh thật tốt với em.”

“Nói ngốc gì đó? Anh tất nhiên phải chăm lo cho em. Anh đã hứa như vậty

rồi, em quên sao?” Phương Thiên nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của Tiểu Diệp,

“Mau mau bình phục. Cuộc sống sau này của em nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Cảm ơn anh, anh Phương.” Tiểu Diệp len lén rút tay về, tiếp tục mỉm cười

nói, “Anh Phương, anh về sớm một chút. Về sau đừng thường xuyên đến thăm

em nữa. Anh đi làm bận rộn như vậy, cũng phải cẩn thận thân thể. Chạy qua

chạy lại thực quá vất vả. Em đã có vú Trương chăm sóc, không có vấn đề gì

đâu.”

“Việc này không giống…”

“Giống nhau cả thôi.” Tiểu Diệp dứt khoát ngắt lời Phương Thiên, cười nói,

“Anh và vú Trương đều là người thân của em. Hai người tốt với em như vậy,

trong lòng em rất cảm kích. Vú Trương ở đây cũng giống như anh. Ngược lại,

anh Phương đến thăm nhiều, em sẽ nghĩ ngợi, ảnh hưởng tới quá trình bình

phục. Vậy nên anh không cần thường xuyên đến. Với cả anh và em, như thế mới

tốt.” Câu nói sau cùng, Tiểu Diệp nói rất nhẹ, nụ cười trên mặt cũng theo

những lời này nhạt dần đi.

“Vậy sao?” Phương Thiên cảm giác như vậy tựa hồ cũng không thỏa đáng lắm

nhưng thấy sắc mặt Tiểu Diệp càng ngày càng xấu, đành thở dài lắc đầu. “Em

cả nghĩ quá. Bảo em đừng lo lắng, em lại…”

“Ôi, có vú Trương ở đây cơ mà.” Vú Trương thật sự nhìn không vừa mắt, hung

hăng lườm Phương Thiên, “Sao nào? Con không tin mụ già này sao? Vú thương

Tiểu Diệp như cháu ruột, tuyệt đối sẽ không khiến con phải lo lắng. Tiểu

Diệp nói không cần con tới thì con đừng có tới. Cái gì tốt cho thân thể

Tiểu Diệp liền làm cái đó. Không cần nhiều lời.”

Xem ra chính mình không được hoan nghênh, Phương Thiên không khỏi thở

dài, ngăn cảm giác nhức nhối trong ngực, đưa tay sờ sờ mái tóc Tiểu Diệp,

“Em đã nói như vậy, sau này anh sẽ bớt lui tới, đỡ khiến em nghĩ đến…những

chuyện này. Nhưng em phải ngoan ngoãn dưỡng thương nghe không?”

“Em hơi mệt, ” Tiểu Diệp quay đầu đi, nhẹ nhàng hạ lệnh trục khách, “Anh

Phương, hẹn gặp lại.”

Phương Thiên thở dài, tâm tình kém tới cực điểm, đóng cửa phòng bệnh, rời

đi.

Nghe tiếng đóng cửa, Tiểu Diệp quay đầu ngơ ngác nhìn cánh cửa đã khép, vẻ

mặt như muốn khóc.

“Làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?” Vú Trương đặt tay lên trán Tiểu

Diệp, “Không phải là vết thương có vấn đề gì chứ con?”

“Không phải.” Tiểu Diệp lắc đầu, nhắm mắt lại, “Chỉ là con hơi mệt. Vú

Trương cũng về đi. Con nghỉ một chút.”

“Không cần vú Trương ở lại cùng con sao?”

“Không cần” Tiểu Diệp mở mắt, mỉm cười với vú Trương, “Lát nữa con ngủ rồi,

vú Trương ở đây một mình sẽ rất buồn chán. Vú đi về trước đi, làm cho con

bát canh xương, được không?”

“Được. Đương nhiên là được. Vú Trương chỉ sợ con không ăn.” Vừa nghe nói có

nhiệm vụ, vú Trương nhất thời lấy lại tới sức mạnh, “Chỉ cần con muốn ăn, dù

là trăng sao trên trời, vú Trương cũng hái xuống cho vào canh cho con.

Vú đi ngay đây.”

“Cảm ơn vú, vú Trương.”

Vú Trương cũng đóng cửa phòng bệnh, rời đi. Phòng bệnh ban nãy náo nhiệt

thế, thoáng chốc yên tĩnh trở lại. Tiểu Diệp cắn môi dưới, tự cười giễu bản

thân. Trong phòng bệnh an tĩnh vang lên tiếng nức nở, “Thì ra là thế, thì

ra …là thế này. Mình thật ngu ngốc!”

Sau lần bị Tiểu Diệp nhẹ nhàng đuổi khỏi phòng bệnh, Phương Thiên hầu như

không có cơ hội nói chuyện tử tế với cậu. Ngay cả Vương Tế và Tiểu Lý đến

thăm bệnh còn được hoan nghênh hơn.

Không thể nói Tiểu Diệp không tốt với anh. Lần nào cậu gặp anh cũng đối xử

giống như trước, ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là không biết vì sao giữa bọn họ

có vẻ xa cách hơn cả người ngoài. Đã làm phiền anh, cảm ơn anh, xin lỗi,

chờ một chút…những câu như vậy xuất hiện trong cuộc nói chuyện giữa bọn họ

nhiều hơn người thường.

Loại cảm giác này vô cùng tồi tệ. Nhìn Tiểu Diệp và Thượng Dung vô tư cười

nói nhưng trước mặt mình lại lộ vẻ lo sợ, tâm tình của Phương Thiên như rơi

từ hang xuống đáy vực sâu, không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn.

“Giờ cậu đã có thể chậm rãi đi lại. Có muuốn ngồi xe đẩy cho Phương Thiên

đưa ra ngoài chơi một lát không?” Thượng Dung khoanh tay, cười cười với

Tiểu Diệp, nói, “Lúc cậu đang ngủ thì được đưa tới bệnh viện này. Cảnh vật

bên ngoài hẳn chưa nhìn ngắm bao giờ? Bệnh viện của tôi không giống bệnh

viện phổ thông bên ngoài đâu. Tôi mời kiến trúc sư thiết kế tỉ mỉ, một năm

bốn mùa thay đổi cảnh sắc. Rất đẹp. Có muốn đi ngắm cảnh chút không?”

Tiểu Diệp ngẩng đầu liếc Phương Thiên, vội vã đáp, “Không cần, em đợi vú

Trương tới.”

Thượng Dung nhún vai, vẻ mặt đáng ghét cực điểm nhìn Phương Thiên, nửa đùa

nửa thật, “Chết cậu chưa! Đắc tội với Tiểu Diệp, cậu ấy không thèm để ý đến

cậu nữa rồi. Để xem cậu xoay xở ra sao?”

“Không phải, bác sĩ Thượng… Không phải.” Tiểu Diệp ngẩng đầu, thấy Phương

Thiên mặt không tỏ vẻ gì, lời giải thích nuốt ngược trở lại, “Không phải

như anh nghĩ đâu.”

“Tớ về trước. Cậu chăm sóc em ấy cho tốt.” Phương Thiên vỗ vai Thượng Dung,

xoay người bỏ đi.

Đây cũng không phải là lần đầu. Tiểu Diệp thà để người không quen giúp cậu

còn hơn nhờ anh. Sự xa cách này làm cho Phương Thiên cảm thấy vô cùng thất

bại. Anh không biết mình đã làm gì khiến Tiểu Diệp đối với mình như lâm

đại địch.

“Làm sao vậy? Cãi nhau à?” Thượng Dung nhìn Tiểu Diệp ôn nhu nở nụ cười,

“Phương Thiên bị cậu làm cho tức chết rồi.”

“Em không cố ý làm anh Phương tức giận. Anh ấy tốt với em như vậy…” Tiểu

Diệp nhìn cửa phòng bệnh, cắn môi dưới, cúi đầu, “Bọn em…cũng không cãi

nhau.”

“Tôi đẩy cậu ra ngoài đi một chút nha!” Thượng Dung nháy mắt với Tiểu

Diệp, “Cái khó bó cái khôn. Phương Thiên chính là như vậy. Nhiều chuyện

chờ cậu ta suy nghĩ cẩn thận sẽ ổn. Chúng ta cứ kệ cậu ta.”

Tiểu Diệp nhẹ nhàng cười, cúi đầu nói, “Không phải là anh Phương ngốc, là

em hiểu lầm. Để em suy nghĩ cẩn thận lại là ổn thôi.”

Thượng Dung nhíu mày, không phát biểu ý kiến gì về lí do thoái thác của

Tiểu Diệp, thấy cậu vẫn cúi đầu bèn đưa tay ôm cậu vào xe lăn, “Được rồi,

không nên rầu rĩ buồn bã nữa. Ra ngoài giải sầu ha! Được đại danh y này

đẩy xe cho, không phải ai cũng có diễm phúc đó đâu nha.”

Tiểu Diệp mỉm cười, vẻ mặt cũng giãn ra một chút. Cậu thà không cần cái

vinh hạnh này, mà đổi người đằng sau kia thành Phương Thiên, chỉ là…

“Tới rồi!” Thượng Dung đỡ Tiểu Diệp tới trung tâm vườn hoa mới buông tay

ra, tự hào hỏi, “Vườn hoa của tôi thế nào?”

“Thật xinh đẹp.” Tiểu Diệp nhìn chung quanh. Chỗ bọn họ là một nhà kính ấm

áp. Dù bây giờ đang là mùa đông, bốn phía tiên hoa đua nở, vô cùng tươi

đẹp. Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa kính, tỏa sáng ấm áp trên người.

Thực sự làm cho tâm tình tốt lên rất nhiều.

“Đã bảo rồi mà. Bệnh viện của tôi và bệnh viện trước cậu nằm không giống

nhau nha.” Thượng Dung duỗi lưng một cái, nói với Tiểu Diệp, “Tinh thần

thoải mái, bác sĩ mới có thể toàn tâm điều trị cho bệnh nhân, mà bệnh nhân

cũng mới phối hợp trị liệu tốt hơn. Thế nào? Nhà kính này có giúp tâm tình

của cậu tốt lên không?”

“Ừm!” Tiểu Diệp gật đầu, hít một hơi thật sâu, mỉm cười xòe bàn tay ra. Tay

cậu rất gầy, trơ cả xương. Các ngón tay khép lại có kẽ hở nhỏ. Cậu nhìn ánh

mặt trời lọt qua những khe hẹp đó, nhẹ giọng nói:

“Em đã từng ước ao có hạnh phúc gia đình như những người khác, có cha mẹ

thương yêu. Em cũng từng nghĩ, nếu người khác có nhiều hạnh phúc đến thế,

thì em cũng chẳng dám cầu nhiều, chỉ một chút thôi, như ánh mặt trời xuyên

qua kẽ ngón tay này. Chỉ như thế cũng đủ rồi. Hiện tại, anh Phương đã cho

em quá nhiều hạnh phúc. Em rất thỏa mãn, không muốn cầu xin thêm nữa. Quá

tham lam sẽ bị trời nghiêm phạt.”

“Thằng bé ngốc này. Đây là lý luận sống gì vậy?” Thượng Dung vỗ trán, vẻ

mặt tỏ ra không hiểu. “Hạnh phúc đương nhiên là càng nhiều càng tốt chứ.

Nào có ai chỉ cầu xin một chút? Hơn nữa Phương Thiên thích cậu như thế. Cậu

ta nhất định mong cậu có thật nhiều, thật nhiều hạnh phúc, đến mức chứa

không nổi luôn.”

“Em biết. Anh Phương rất tốt với em.” Tiểu Diệp thu bàn tay về, quay sang

mỉm cười với Thượng Dung. “Được rồi. Bác sĩ Thượng, cảm ơn anh dẫn em ra

ngoài giải sầu. Em đã nghĩ thông suốt. Từ nay em sẽ không khiến anh Phương

tức giận nữa. Anh không cần lo lắng. Đưa em về phòng đi nha. Vú Trương

không thấy em sẽ lo lắng đó.”

“OK!” Thượng Dung thở dài, chép miệng, không nói gì nữa, đầu vẫn đang suy

nghĩ, Tiểu Diệp này và Phương Thiên thật đúng là trời sinh một đôi, thấy

sự tình ngày càng đâm vào ngõ cụt, gọi quay lại không được, khuyên bảo

cũng không nghe. Anh tốt nhất không nên dính vào, cứ để hai người bọn họ

tự suy ngẫm, đỡ thành người theo sau khiến họ rối rắm.

Hai mươi bảy tháng chạp, thương thế Tiểu Diệp đã tốt lên nên xuất viện,

không ăn Tết trong viện, thực sự là nhờ y thuật “Diệu thủ hồi xuân” của

Thượng Dung và biện pháp tâm lý kia của anh.

Đón cậu xuất viện là Phương Thiên. Anh vừa lái xe vừa liếc nhìn Tiểu Diệp

liên tục hít sâu.

“Hồi hộp sao?”

Tiểu Diệp thành thật gật đầu, “một chút.”

“Em có muốn đến biệt thự của anh ở trước không?” Phương Thiên vừa lái xe

vừa đề nghị.

Chủ ý này, từ lúc anh nảy sinh suy nghĩ nhận nuôi Tiểu Diệp đã đổi tới đổi

lui trong đầu. Tuy rằng không biết nguyên nhân là gì nhưng Phương Thiên

không muốn Tiểu Diệp nghĩ mình là người có cũng được không có cũng không

sao.

“Không cần. ” Tiểu Diệp quay đầu lén nhìn Phương Thiên, thấy sắc mặt anh

không thay đổi nhiều, bèn nói tiếp, “Chuyện đã thông báo rồi, nếu thay

đổi thật không phải phép. Hơn nữa vú Trương nói đã chuẩn bị phòng cho em.

Em không muốn phụ công vú.”

Phương Thiên quay đầu, không nói gì nữa, chỉ là vô thức nhấn mạnh chân ga,

nắm chặt vô lăng. Tiểu Diệp cúi đầu, cắn môi dưới, cũng không nói chuyện.

Trong xe lập tức yên tĩnh trở lại, thậm chí nghe được tiếng hít thở của

hai người.

“Em…”

“Anh Phương. . .”

Hai người đồng thời mở miệng. Tiểu Diệp nhìn Phương Thiên, cười nhợt nhạt,

“Anh Phương, em biết anh rất tốt với em. Cảm ơn anh lo cho em nhiều chuyện

như vậy. Nếu em làm sai điều gì, anh cũng đừng giận em.”

“Anh làm sao lại giận em?” Phương Thiên thở ra một hơi, lắc đầu, “ANh chỉ

không biết, có phải anh đã làm gì khiến em chán ghét không?”

Tiểu Diệp lắc đầu, quay qua nhìn ra khung cảnh không ngừng thay đổi ngoài

cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Không phải là chán ghét, …”

“Không phải anh làm em chán ghét là được.” Phương Thiên đưa tay, nhẹ

nhàng vuốt mái tóc đen mềm mại của Tiểu Diệp, “Em có biết không, anh thực

sự rất lo lắng, sợ em đột nhiên sẽ không để ý đến anh nữa.”

“Sao vậy được?” Tiểu Diệp quay đầu, dịu dàng cười với Phương Thiên, dựa lên

vai anh, nhẹ nhàng nói, “Chỉ là em mệt mỏi, cho nên…hiện tại không có việc

gì nữa rồi, anh Phương, anh chính là người thân nhất của em. Em nhất định

sẽ nghe lời anh.”

Cảm giác người trên vai nhẹ bỗng như có như không khiến bực bội trong lòng

Phương Thiên liên tục vài ngày qua nhất thời tiêu tan thành mây khói; tâm

tình tốt như chờ đèn đỏ rõ lâu, đột nhiên chuyển thành đèn xanh. Cả người

thư sướng.

“Anh cũng biết người mệt rất dễ cáu giận. Lần sau có chuyện không vui phải

nói với anh, không được một mình hờn dỗi, biết chưa?” Phương Thiên nghiêng

đầu nhìn xuống mái tóc đặt trên vai mình, vui vẻ nói.

“Vâng. Về sau không thế nữa.” Tiểu Diệp nhẹ nhàng nở nụ cười. Câu kia còn

chưa nói hết lời, ở trong lòng len lén bổ sung hoàn chỉnh: không phải vì

chán ghét mà vì quá thích anh, nên không dám nhìn anh, không dám để anh

quá tốt với em, sợ em càng lún càng sâu. Sâu đến mức tình cảm của em

thành gánh nặng cho anh. Mà bây giờ, em đã nghĩ thông suốt, chỉ cần được ở

bên anh, thường xuyên được gặp anh, khiến anh vui vẻ là em thỏa mãn rồi.

Xe chạy băng băng. Tiểu Diệp lẳng lặng dựa vào vai Phương Thiên, trên môi

hiện lên một nụ cười dịu dàng thỏa mãn. Với cậu, như vậy cũng rất tốt rồi.

Phương Thiên dừng xe trước cửa biệt thự trên đỉnh núi, nghiêng đầu nhìn

Tiểu Diệp ngủ trên vai mình, nhất thời không đành lòng đánh thức cậu.

Trong xe tuy rất tối, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần gũi, gần đến

mức khiến Phương Thiên hầu như có thể đếm được từng sợi lông mi thật dài của

Tiểu Diệp. Dưới ánh sáng yếu ớt, vầng trán trơn bóng, trắng noãn như ngọc

phát ra quầng sáng êm dịu. Cánh mũi xinh xắn thở đều, phà hơi ấm lên cổ

Phương Thiên. Lúc nãy lái xe không phát hiện, giờ dừng lại thấy hơi nhột

nhột.

Khẽ hít một hơi, Phương Thiên có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu nhàn nhạt

trên tóc Tiểu Diệp. Phương Thiên không hiểu sao, thấy tim mình đập nhanh

hơn. Trong xe yên lặng như tờ, anh hầu như nghe thấy tiếng tim lỗi nhịp.

Đúng lúc này, Tiểu Diệp nhẹ nhàng ngẩng đầu, ngáp nhỏ một cái, mở mắt,

“Anh Phương. . .”

“Em tỉnh rồi sao?” Phương Thiên quay đầu, trái tim đang đập điên cuồng dần

dần bình ổn. Tiểu Diệp rời khỏi vai anh khiến anh không khỏi có chút tiếc

nuối.

“Em ngủ quên sao?” Tiểu Diệp nhẹ cắn môi dưới, vẻ mặt xấu hổ, “Xin lỗi, anh

Phương. Anh đang lái xe mà em lại ngủ…”

“Không có vấn đề gì.” Phương Thiên nghiêng đầu mỉm cười với Tiểu Diệp, “Hay

em sợ tướng ngủ xấu xí, chảy nước miếng?”

“Nào có?” Tiểu Diệp nhất thời đỏ mặt, lén nhìn gương mặt Phương Thiên, cụp

lông mi, nhỏ giọng thanh minh, ” Em không có ngốc như vậy.”

Phương Thiên cười, khởi động lại xe, “Gạt em thôi. Em ngủ giống thiên sứ

vậy. Rất khả ái.”

Những lời này làm tim Tiểu Diệp đập nhanh phi mã hồi lâu. Cậu quên cả cảm

giác hồi hộp lẫn xa lạ lần đầu bước vào Phương gia, trong đầu, trong tai

chỉ vang vọng ba chữ “rất khả ái” kia.