Hạnh Phúc Giữa Những Kẽ Tay

Chương 2




” Tiểu Diệp, bọn anh đến gặp em đây.”

” Tiểu Diệp, mang hoành thánh lên đây, chén to nhá.”

“Đúng đúng, thịt miếng to, canh tô lớn…”

“Đi chết đi. Nói ít thôi! Tiểu Diệp, cho anh trước. Anh sắp chết đói rồi.”

Một đám người, bóng còn chưa thấy đã nghe tiếng ồn ào.

“Anh Vương, các anh đến rồi.” Tiểu Diệp cắn môi dưới, gương mặt ửng lên màu phấn hồng nhàn nhạt, nhẹ giọng thưa.

” Đừng khách khí.”

” Đừng khách khí. Cứ để bọn này tự nhiên.”

Phương Thiên nhìn đám cấp dưới tốp năm tốp ba quẳng ca-táp đánh “rầm” lên mặt bàn rồi ngồi xuống, tự mình lấy thìa đũa ra chia. Lần thứ hai đến đã nghiễm nhiên coi cái quán nhỏ này thành nhà mình.

” Anh Phương, anh cũng tới.” Tiểu Diệp cúi đầu, nhẹ giọng chào hỏi, thanh âm nhẹ đến nỗi nếu không lắng tai nghe thì quả thực hầu như không nghe thấy.

“Ừ!” Phương Thiên gật đầu, quay đầu nhìn xung quanh một chút. Trừ nhóm bọn họ ra thì không còn ai khác, xem ra buôn bán không đắt hàng.

“Tiểu Diệp, qua đây. Bên này. Bên này!” Tiểu Lý lúc nào cũng lắm mồm lắm miệng, liều mạng ngoắc Tiểu Diệp, “Anh có câu muốn hỏi em.”

Tiểu Diệp ngẩng đầu liếc nhìn Phương Thiên rồi xoay người đi về phía Tiểu Lý. Ánh mắt ấy trong suốt đến mức Phương Thiên nhịn không được trong lòng khẽ run lên, tự dưng nhớ tới một câu thơ: “Lâm khứ thu ba na nhất chuyển, tâm diêu thần hoảng kham tiêu hồn.” (Đại ý là: Một làn sóng mắt nhìn qua, khiến tâm thần xao xuyến khôn nguôi)

Thấy Tiểu Lý thân thiết kéo tay Tiểu Diệp, không ngừng hỏi han lung tung này kia. Nào là Tiểu Diệp tên thật là gì, năm nay bao nhiêu tuổi, cao bao nhiêu, nhóm máu gì, vì sao không đến trường, nào là trong nhà có mấy người, ngày bán hàng bao lâu, đang ở nơi nào, có thuận đường với mình không…Thật là tra hộ khẩu còn không hỏi kỹ như vậy.

Tiểu Diệp bình tĩnh né khỏi cánh tay lôi kéo quá mức nhiệt tình của Tiểu Lý, nhất nhất trả lời từng câu.

Phương Thiên thật sự không ưa nổi tính cách nhiệt tình quá đà này của Tiểu Lý, thế nhưng nhờ phúc của cậu ta, anh biết được một số thông tin cơ bản về Tiểu Diệp. Ví dụ như, Tiểu Diệp tên thật là Khiếu Diệp Chu, cao mét sáu tám, chưa đến 17 tuổi, sinh ngày 18 tháng 5, trong nhà còn mẹ, sức khỏe không tốt lắm; vì nhà không có tiền, chỉ có thể đi bán hàng, ban ngày phải chăm sóc mẹ ốm bệnh nên ngày nào cũng 7giờ bày hàng, bán tới 11 giờ là về. Dĩ nhiên, chỗ ở cũng không cách đây quá xa, đi xe ba bánh mười mấy phút là tới.

“Đội trưởng, đội trưởng, em có một kiến nghị. Từ nay để Tiểu Diệp cung cấp bữa ăn khuya cho chúng ta đi.” Biết hoàn cảnh Tiểu Diệp khó khăn, Tiểu Lý nổi máu anh hùng, quay đầu, kéo tay Phương Thiên, nhiệt tình đề nghị. “Dù sao, chúng ta đều thấy hoành thánh Tiểu Diệp làm ăn rất ngon, đúng không?”

“Buông tay ra, hai thằng đàn ông kéo qua kéo lại còn ra thể thống gì nữa?” Phương Thiên nhíu mày, trừng mắt nhìn Tiểu Lý. Bọn trẻ bây giờ sao bộp chộp quá vậy không biết. Một chút phép tắc cũng không hiểu, làm người ta khó chịu.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Tiểu Lý gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ, “Con người em rất dễ kích động. Đôi trưởng, đề nghị của em thế nào, anh có chịu không?”

Phương Thiên liếc nhìn Tiểu Diệp, thấy cậu cúi đầu gắp hoành thánh, múc nước dùng nhưng lưng thẳng đứng, vừa nhìn đã biết cậu vẫn chăm chú lắng nghe động tĩnh bên này.

Mặc dù rất không hài lòng với Tiểu Lý nhưng với Tiểu Diệp, Phương Thiên không hề có chút bất mãn nào. Vì vậy, anh gật đầu, “Được!”

Thế nhưng chữ “được” này, Phương Thiên nói thật là có chút không cam lòng, nhìn vẻ mặt hí hửng của Tiểu Lý, anh có cảm giác khó chịu trong ngực.

“Nghe thấy chưa,Tiểu Diệp? Thật tốt quá, tốt quá rồi.” Tiểu Lý hài lòng tiến lên, vỗ vỗ vai Tiểu Diệp, xuống tay không biết nặng nhẹ, làm cậu loạng choạng suýt ngã.

Mãi Tiểu Lý mới ngưng cơn hâm, Vương Tế cũng hài lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tiểu Diệp, “Giao hoành thánh sớm một chút rồi nghỉ , không nên mười một giờ mới về nhà. Văn phòng bọn anh rất nhiều người, hoành thánh em làm, bọn anh sẽ bao hết.”

Phương Thiên quay đầu, mặt không biểu lộ gì nhưng trong lòng nhịn không được có chút tiếc nuối. Những lời anh muốn nói, hai người này đều đã giành hết rồi. Thuận nước giong thuyền, mọi người đều tiến lên ôm Tiểu Diệp. Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Thiên cũng biết cá tính của mình nói năng cẩn trọng, không dễ ở chung như Tiểu Lý và Vương Tế. Những lời này, quả thực anh không thốt ra được.

“Cảm ơn.”

Tiểu Diệp nhẹ giọng nói, len lén liếc nhìn Phương Thiên sắc mặt không tốt, hoảng sợ, quay đầu sang Vương Tế cầu cứu, “Anh Vương, như vậy không hay lắm…có phải sẽ rất phiền mọi người không?”

“Không đâu.” Tiểu Lý giành trước, vọt tới sau lưng Tiểu Diệp, vẻ mặt “yên tâm đã có anh”, khoác vai Tiểu Diệp, ra vẻ anh em tốt, nói, “Về sau em cứ nói là em của Tiểu Lý, bảo vệ cửa là người của Lý đại gia đây, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ em.”

“Nhưng mà…”, Tiểu Diệp không nhìn người khác, chỉ cắn môi dưới nhìn chằm chằm Phương Thiên đầy e dè.

“Đừng lo. Không phiền gì cả. Anh sẽ nói trước với bảo vệ.” Phương Thiên gật đầu với Tiểu Diệp, cười một cái cho cậu an tâm.

“Cảm ơn.” Tiểu Diệp lúc này mới khẽ cười, ánh mắt dịu dàng long lanh nước.

Chủ đề này cũng dừng ở đây. Hoành thánh được mang lên, Phương Thiên vừa ăn từng miếng hoành thánh vừa nghĩ cả ăn uống lẫn tâm tình đều tốt đến kỳ diệu. Từ ngày ăn hoành thánh ở quán nhỏ này, Phương Thiên chẳng muốn ăn gì khác, chỉ duy nhất hoành thánh ở đây mới có thể khiến anh có cảm giác muốn ăn.

Lúc trả tiền, giống lần trước, 18 tệ. Phương Thiên đưa cho Tiểu Diệp tờ 50 tệ, yên lặng chờ cậu trả lại tiền thừa. Nhìn cậu lấy ra một tờ 10 tệ và một tờ 20 tệ, còn có hai đồng hào, đặt lên tay mình. Ngón tay hai người trong lúc vô tình, khẽ đụng một cái. Tiểu Diệp nhất thời đỏ mặt, cúi đầu như làm sai chuyện gì, dáng vẻ ngượng ngùng cực kỳ khả ái.

Cũng không biết Vương Tế và Tiểu Lý thu xếp thế nào, Tiểu Diệp ra vào tòa nhà có vẻ rất thuận lợi.

Mặc dù chỉ là đứng xa xa nhìn, nhưng Phương Thiên phát hiện ra nụ cười dịu dàng trên gương mặt cậu xuất hiện ngày càng nhiều, tựa như ánh trăng ôn nhu, mỏng manh. Cậu rất dễ xấu hổ, chỉ cần có người khen một chút, mặt cậu sẽ ửng lên màu hồng nhạt, khiến mọi người không có việc gì đều thích trêu chọc, xem bộ dạng ngượng ngùng như con gái của cậu.

Vì có nhiều người ăn hoành thánh của Tiểu Diệp, thỉnh thoảng mọi người ăn tối cũng gọi cậu mang tới. Cho nên Tiểu Diệp trên cơ bản, mỗi ngày bốn giờ đều bày hàng trước cổng tòa nhà.

Một hôm, Phương Thiên có việc ra ngoài, vừa đến cổng, thấy một chiếc xe quản lý trật tự đô thị đỗ ngay đó. Anh lái xe qua, vừa vặn bắt gặp một người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo Tiểu Diệp.

Không biết người đó nói gì mà Tiểu Diệp chỉ ra sức lắc đầu, gắt gao che chở cho cái xe ba bánh đằng sau, một bước cũng không nhường.

” Tiểu Diệp, có chuyện gì không?” Phương Thiên quay cửa kính xe xuống, hỏi.

Tiểu Diệp vừa thấy Phương Thiên, mắt nhất thời đỏ lên, ngây ngẩn kêu một tiếng “Anh Phương”, rồi cúi đầu không nói nổi câu nào.

Người đàn ông kia nhìn thấy biển số xe, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bày ra bộ mặt đang thi hành nhiệm vụ, chỉ vào cái xe ba bánh của Tiểu Diệp còn chưa dọn xong, “Chúng tôi phát hiện cậu này bày hàng bán. Xe ba bánh của cậu ta cũng không có giấy phép. Theo quy định, chúng tôi phải tịch thu.”

“Đừng, anh Phương, đừng để ông ấy tịch thu xe ba bánh của em.” Vừa nghe nói người kia muốn tịch thu xe ba bánh, Tiểu Diệp ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng.

Phương Thiên mở cửa xe, đi tới trước mặt Tiểu Diệp, vỗ vỗ vai cậu, lạnh lùng cười với người quản lý trật tự đô thị, “Quy định nào?”

“Quản lý trật tự thành phố…” Người quản lý trật tự đô thị tuy lời nói ra vẫn tỏ vẻ chính nghĩa nhưng càng đến cuối câu, thanh âm càng nhỏ.

“Cậu ấy cung cấp hoành thánh cho văn phòng này. Nếu anh không tin, có thể vào hỏi. Tất cả mọi người làm việc ở đây đều biết cậu ấy.” Phương Thiên nhẹ nhàng nhếch khóe môi, hời hợt nói, “Cục trưởng cục quản lý đô thị lần trước tới đây còn khen hoành thánh cậu ấy làm ngon.”

“Nhưng mà…” Người quản lý trật tự đô thị nhìn chiếc xe ba bánh không giấy phép, tuy vẫn muốn kiên trì nhưng hiện tại quả là không đủ can đảm.

Phương Thiên vỗ vai anh ta, thản nhiên cười nói, “Không cần lo lắng. Nếu cần thì anh cứ lôi xe đi, tôi sẽ qua gặp cục trưởng Hoa xin lại sau. Anh ngàn vạn lần chớ miễn cưỡng.”

“Ấy ấy, tôi không có ý đó.” Người quản lý trật tự đô thị toát mồ hôi trán, “Tôi đang tính ở chỗ chúng tôi có mấy cái xe ba bánh không có người đến nhận, lại toàn là xe đã đăng ký. Hay là tôi mang cho anh bạn này dùng trước.”

“Được vậy thì tốt. Lần trước cục trưởng các anh cũng đòi đưa tới, có khi quên béng rồi cũng nên.” Phương Thiên quay đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Diệp, “Còn không mau cảm ơn anh quản lý? Được rồi, anh tên gì? Lát về tôi sẽ nhờ cục trưởng cảm ơn anh.”

“Cảm ơn.” Tiểu Diệp cúi đầu nhẹ giọng tạ ơn.

“Không cần, không cần. Đây là việc tôi nên làm.” Người này vừa mới rồi còn vênh váo tự đắc, hiện tại chỉ ước mau mau thoát khỏi đây, hoàn toàn không có tâm tư tiếp tục ở lại chỗ này lôi kéo làm quen với Phương Thiên, cười xấu hổ, “Tôi đi trước. Lần sau sẽ mang xe đến cho cậu bạn này.”

Phương Thiên đưa mắt nhìn người quản lý trật tự đô thị vừa lên xe đã phóng vèo đi không thấy bóng dáng, mới quay lại nhìn Tiểu Diệp, “Bị dọa sợ sao?”

Tiểu Diệp lắc đầu, còn chưa mở miệng đã đỏ mặt. Cậu cúi đầu, nửa ngày mới lí nhí nói ba chữ “Cảm ơn anh.”

Phương Thiên nhìn cậu xoắn xoắn tóc, gáy lộ ra khỏi khăn quàng cổ, da thịt nhẵn nhụi trắng noãn, nhưng hai tay lại thô ráp, cứ như của một người khác vậy. Anh thoáng giật mình, nhịn không được hỏi, “Em sống rất vất vả, phải không?”

“Không có!” Tiểu Diệp ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười tươi tỉnh, mắt đen chớp chớp.

“Thật ra, em sống rất tốt, luôn gặp được quý nhân.”

“Như lần này, em gặp được anh Phương, hơn nữa còn sắp có giấy phép. Chuyện trong họa có phúc như vậy, em hay gặp lắm. Ví dụ có bữa em về nhà khuya, giữa đường bị hỏng xe thì có người tới đẩy giúp; còn có lần có người ăn quịt, em…” Tiểu Diệp nói đến đây, ngẩng đầu nhìn Phương Thiên, phát hiện sắc mặt của anh vô cùng khó coi, thanh âm lập tức nhỏ đi, đổi giọng nói, “Thật ra…Thật ra tất cả mọi người đều giúp đỡ em, không cực tí nào…”

Tiểu Diệp nói nghe nhẹ nhàng thế, nhưng Phương Thiên càng nghe càng thấy trong lòng khó chịu. Ngày ngày của Tiểu Diệp đều trôi qua như vậy sao? Nghe kể mà Phương Thiên hết hồn. Nào là nửa đêm hỏng xe, nào là ăn hoành thánh không trả tiền. Có thể thấy được cậu bé này bình thường vẫn bị người khác bắt nạt.

Thấy Phương Thiên xụ mặt không nói lời nào, Tiểu Diệp cắn môi dưới đến trắng bệch, dè dặt hỏi, “Anh Phương, em nói nhiều quá, anh không thích nghe, có phải không?”

“Không phải!” Phương Thiên lắc đầu, phủ định hoàn toàn ý của cậu.

“Vậy…” Tiểu Diệp nhìn chằm chằm Phương Thiên, nhất thời không dám có chủ ý gì.

“Vào đi thôi! Mọi người đều đang chờ hoành thánh của em.” Phương Thiên cười khẽ để cậu an tâm, tay kéo khăn quàng cổ của cậu, choàng lại thật kỹ, “Bên ngoài gió lớn”.

Chỉ là một động tác lơ đãng, nhưng Tiểu Diệp đỏ bừng cả khuôn mặt, ngay cả phần cổ lộ ra ngoài khăn cũng hồng lên.

Phương Thiên ngồi trên xe, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Tiểu Diệp khuất dần sau bức tường, lúc này mới khởi động xe vô thức đi về phía trước, đến khi lên đường cao tốc mới phát hiện mình lộn đường. Đi hết đoạn cao tốc, vòng lại, được nửa đường mới nhớ ra giờ này mọi người đã tan sở, lại quay đầu xe trở về. Đi tới đi lui như thế, chẳng làm được việc gì ra hồn. Lúc quay lại văn phòng, trời đã tối, mọi người đều đã về sạch.

Phương Thiên dừng xe, ngồi đờ ra. Cả chiều nay, anh như người mất hồn. Nghĩ đi nghĩ lại về Tiểu Diệp, lo lắng cậu bị người ta bắt nạt, nhớ gương mặt nhỏ nhắn khả ái hồng lên lúc anh sửa khăn quàng cho.

“Anh Phương !”

Phương Thiên quay đầu, thấy Tiểu Diệp đứng ngoài, cạnh cửa kính xe, khẽ gõ gõ.

Anh hạ kính xuống, giật mình thấy Tiểu Diệp còn chưa về, “Em chưa về à? Chưa bán hết hoành thánh sao?”

Tiểu Diệp lắc đầu, nhẹ nhàng cười, “Không phải. Có mấy người anh Vương giúp, em đã bán hết rồi.”

“Vậy tại sao chưa về? Không phải đã bảo em nên về sớm chút sao? Lỡ…” Phương Thiên nhất thời không dám nói tiếp, lỡ về muộn hỏng xe, lỡ gặp kẻ xấu thì tính sao? Nghĩ đến những chuyện này, giọng nói của Phương Thiên không tự chủ mà gay gắt lên.

Hiển nhiên Tiểu Diệp hiểu lầm, không biết anh cao giọng là vì quan tâm mình, chỉ đứng yên một chỗ, cúi đầu, cũng không phản bác, bộ dáng mặc cho Phương Thiên quở trách.

Thấy dáng vẻ này của cậu, Phương Thiên nuốt những lời trách mắng xuống, huống chi ý tứ của anh cũng không phải là chỉ trích cậu. Anh mở cửa xuống xe, mềm giọng hỏi, “Thế sao muộn rồi em vẫn chưa về?”

“Cái này!” Tiểu Diệp cắn môi dưới, chỉ chỉ bếp lò vẫn giữ lửa đằng sau, ấp a ấp úng đáp, “Em nghĩ… Anh Phương, có lẽ vẫn chưa ăn cơm tối, cho nên…”

“Sau này đừng thế nữa!” Không đợi Tiểu Diệp nói xong, Phương Thiên đã ngắt lời.

Đã sớm biết Tiểu Diệp là cậu bé rất ngoan ngoãn nhưng không ngờ cậu chỉ vì lý do đó mà chờ mình. Phương Thiên không biết trong lòng mình lo lắng nhiều hơn hay cảm động nhiều hơn nữa. Lỡ may anh về thẳng nhà, thì Tiểu Diệp này sẽ phải đợi đến khi nào? Nửa đêm? Nghĩ đến đây, Phương Thiên đã cảm thấy tim đập thình thịch. Bên ngoài lạnh như thế, vậy mà cậu vẫn đứng đây chờ anh trở về.

“Em biết rồi ạ!” Tiểu Diệp miễn cưỡng cười, “Chắc là em lại làm phiền anh Phương rồi. Em xin lỗi!”

“Không phải là phiền hay không!” Phương Thiên thở dài. Anh vốn không quen nói lời ngon tiếng ngọt, trong lòng thực sự lo lắng mà lúc này lại không biết giải thích thế nào.

“Em biết. Lần sau không thế nữa!” Tiểu Diệp ngược lại, tương đối hiểu lòng người. Cậu ngoan ngoãn cam đoan, “Nhưng dù sao, anh Phương vẫn chưa ăn tối nha. Em đã đợi cả ngày, vậy ăn trước đã, được không? Lần sau em sẽ không thế nữa.”

“Em…” Tiểu Diệp dịu ngoan như vậy càng làm cho Phương Thiên không thể nào giải thích. Anh nhìn dáng cậu ngoan ngoãn, chỉ cảm thấy trong ngực dâng lên một cảm xúc vừa ngọt ngào vừa chua xót, nghĩ nửa ngày mới hỏi một câu, “Vậy còn em? Em đã ăn rồi sao?”

Tiểu Diệp ngẩng đầu, đôi mắt đen sẫm mở thật to, đỏ mặt lên lắc đầu, “Em mải chờ, quên chưa ăn.”

Chỉ mải chờ, quên chưa ăn!

Phương Thiên khẳng định một trăm phần trăm, tất cả những câu nói anh từng nghe trong đời, chính câu này khiến anh cảm động nhất.

Nhìn Tiểu Diệp cúi đầu đá đá hòn đá nhỏ trên mặt đầu một cách vô thức, dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ, trong lòng Phương Thiên khẽ động, lanh mồm lanh miệng nói, “Vậy không bằng anh mời em đi ăn.”

“Đi ăn?” Tiểu Diệp ngẩng đầu, bị đề nghị của Phương Thiên dọa sợ, “Nhưng mà…”

Trên thực tế, lời vừa ra khỏi miệng, Phương Thiên cũng có chút hối hận. Bỗng dưng đường đột mời người khác ăn, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đúng là lần đầu tiên của anh.

“Nếu em thấy không tiện, vậy…”

“Không phải”, không đợi Phương Thiên nói chuyện, Tiểu Diệp vội giải thích, “Chỉ là em sợ phiền anh.”

“Không phiền. Em vẫn làm đồ ngon cho bọn anh. Anh mời em đi ăn cũng không có gì.”

Phương Thiên suy nghĩ một chút, tự tìm lý do, “Hơn nữa, có người cùng ăn, sẽ ngon hơn.”

“Vâng!” Tiểu Diệp cắn môi dưới, gật đầu, tay nắm góc áo, thẹn thùng nói, “Em chưa đi ăn ngoài bao giờ, nếu như làm trò cười cho thiên hạ, anh Phương cũng đừng cười em.”

“Sao thế được?” Nghe Tiểu Diệp nói xong, Phương Thiên không khỏi lộ ra một nụ cười cưng chiều, mở cửa xe, “Đi thôi”.

Tiểu Diệp gật đầu, xoay người, cẩn thận tắt lửa trong bếp rồi mới vào xe Phương Thiên, vẫn còn ngại ngùng xấu hổ, khuôn mặt phủ một màu hồng phấn nhàn nhạt.

Phương Thiên lái xe, trong đầu nghĩ nên ăn chỗ nào tốt nhất. Tiểu Diệp ăn mặc rất xoàng xĩnh, lại dễ xấu hổ, nếu vào nơi quá cao cấp, vạn nhất tổn thương lòng tự trọng của cậu sẽ không hay. Hơn nữa, lỡ giá đắt quá mà Tiểu Diệp biết được, cậu hay nghĩ ngợi như vậy, chắc sẽ không yên lòng. Nghĩ mãi, cuối cùng Phương Thiên quyết định đưa Tiểu Diệp đến một quán buffet vừa phải.

Đỗ xe xong, Phương Thiên dắt Tiểu Diệp lên lầu. Thời gian đã muộn nên trên lầu cũng không quá đông người. Điều này rất hợp ý Phương Thiên.

“Em ăn gì thì lấy.” Phương Thiên đưa cho Tiểu Diệp một cái đĩa, “Mặc dù nói buổi tối không nên ăn nhiều gì gì đó, nhưng ăn buffet mà ăn ít thì thật tổn thất nha.”

Tiểu Diệp gật đầu, chẳng mấy khi Phương Thiên biết nói giỡn, cười khẽ một tiếng, “Anh Phương muốn ăn gì? Em đi lấy cho anh.”

“Anh ăn gì cũng được. Em cứ chọn đồ em thích đi.” Phương Thiên nhìn Tiểu Diệp cởi áo khoác và khăn quàng cổ, lộ ra áo lông cừu màu cà phê mặc bên trong. Y phục không tính là mới nhưng mặc trên thân người mảnh khảnh củaTiểu Diệp lại có vài phần khiến người ta yêu thương.

“Để em xem.” Tiểu Diệp cầm đĩa quay đầu lại cười với Phương Thiên rồi đi lấy thức ăn.

Phương Thiên cũng ra chỗ Tiểu Diệp đứng, tự lấy đồ ăn. Khi anh về chỗ ngồi, Tiểu Diệp cũng lấy đủ thức ăn quay lại.

Phương Thiên nhìn trên bàn chỉ có một ít hải sản, thịt và rau xà lách, liền hỏi cậu, “Đủ chưa? Có muốn lấy thêm một chút không?”

Tiểu Diệp lắc đầu, le đầu lưỡi làm mặt quỷ, “Em thấy chỗ kia viết lấy mà không ăn hết sẽ phạt tiền nên chỉ lấy một ít. Ăn xong rồi lấy thêm, cũng đỡ lãng phí.”

Phương Thiên nhìn theo tay Tiểu Diệp chỉ, quả thực thấy trên tường chỗ bàn thức ăn dán thông báo “Lấy đồ vừa đủ, lãng phí phạt tiền”. Nói vậy tức là ai lấy đồ ăn cũng thấy, có điều chỉ mỗi Tiểu Diệp ngoan ngoãn tuân thủ, vốn đã không thích lãng phí lại càng lấy ít hơn.

“Chỉ có em là ngoan nhất!” Phương Thiên khẽ lắc đầu cười, “Thế cũng tốt, đỡ lãng phí.”

Tiểu Diệp không nói gì, cho dầu vào chảo rồi bỏ thịt lên rán, ngẩng đầu nhìn Phương Thiên khẽ cười, vừa dịu ngoan vừa nghe lời. Nhất thời Phương Thiên chỉ lo nhìn cậu, quên béng mình cũng phải ăn.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Diệp rán xong thịt, gắp vào bát Phương Thiên, nói nhẹ, “Anh Phương, anh nếm xem có ngon không?”

Lúc này, Phương Thiên mới chợt tỉnh mộng, nhớ ra không phải mình đang ăn hoành thánh trong quán của Tiểu Diệp mà là đang ở quán buffet. Đồ ăn đã được gắp vào bát, nếu từ chối thì sẽ có vẻ không thân thiện cho lắm.

“Cảm ơn em!” Phương Thiên gắp thức ăn vào miệng. Rất ngon. Tay nghề của Tiểu Diệp không phải tầm thường. Món ăn bình thường qua tay cậu cũng mang hương vị đặc biệt khác.

“Ngon không?” Tiểu Diệp nhìn Phương Thiên, nhỏ giọng hỏi.

“Ngon. Em cũng nếm thử đi.” Phương Thiên gắp một miếng thịt còn trong bát vào bát của Tiểu Diệp, bắt đầu học dáng vẻ của cậu, đổ dầu vào chảo.

“Để em!” Tiểu Diệp thò tay qua Phương Thiên, cầm lấy chai dầu, “Sao em có thể không biết xấu hổ bắt anh Phương làm việc này.”

“Không cần khách khí. Lẽ ra nên để anh chiếu cố em.” Phương Thiên khẽ cười, không để ý tới cậu, đảo thịt kỹ rồi gắp vào bát Tiểu Diệp, “Nếm thử cái này xem.”

“Ăn thật ngon. Món ngon nhất em ăn đó.” Tiểu Diệp ngẩng đầu, trong đôi mắt đen hiện lên một tia rực rỡ.

“Khen hay mắng anh đấy?” Phương Thiên cũng ăn thử một đũa, mùi vị thực sự không tiêu nổi, quá mặn, “Anh thực sự không có năng khiếu khoản này.”

“Nhưng em thấy ngon lắm mà.” Tiểu Diệp đặt để đũa xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười, trong tươi cười mang theo một tia hoài niệm, “Hồi bé, chỉ có ba em làm cho em ăn. Lớn lên, anh Phương là người thứ hai làm đồ ăn cho em đấy.”

“Mẹ em đâu?” Phương Thiên nhấp một hớp đồ uống. Anh nhớ kỹ trước đây Tiểu Diệp từng nói cậu còn một người mẹ nhưng sức khỏe không tốt.

“Mẹ không khỏe” Nói đến đây, Tiểu Diệp với tay lấy cái chai để tiếp tục nướng thịt, hiển nhiên là không muốn nói nhiều về chủ đề này.

Tiểu Diệp biểu hiện rõ ràng như thế, Phương Thiên cũng không tiếp tục truy vấn, thấy trên bàn không còn nhiều thức ăn liền đứng lên chuẩn bị lấy thêm đồ về.

Tiểu Diệp đang cúi đầu giật mình, ngẩng lên, mở to hai mắt nhìn Phương Thiên, “Anh Phương, anh giận em à?”

“Đương nhiên là không.” Phương Thiên cũng bị sự nhạy cảm của Tiểu Diệp dọa sợ, “Anh chỉ định đi lấy thêm thức ăn thôi.”

“Em đi cùng anh được không?” Tiểu Diệp nhìn Phương Thiên không chớp mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ rụt rè sợ bị bỏ rơi.

Phương Thiên cũng không hiểu tại sao mà Tiểu Diệp thoáng cái trở nên nhạy cảm như vậy, chỉ có thể gật đầu, hết sức dịu dàng nói, “Đương nhiên là có thể.”

Tiểu Diệp đứng lên, không cẩn thận vấp phải chân ghế, Phương Thiên vội vươn tay đỡ lấy cậu, ôm ngang hông để cậu không té ngã.

“Á”

Không ngờ động tác đơn giản lại làm cho Tiểu Diệp kinh hoàng nhảy dựng lên.

“Em không sao chứ? Thắt lưng làm sao vậy?” Phương Thiên nhìn cậu, chạm nhẹ như vậy không thể khiến cậu đau như thế, vì sao sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch.

“Động…động vào chỗ khác, vẫn…vẫn chưa lành.” Tiểu Diệp cắn răng nhẹ giọng nói.

“Đừng ăn nữa. Chúng ta đi bệnh viện.” Phương Thiên dìu cậu đứng vững, “Vì sao không chạm vào được? Nghiêm trọng như thế mà em cũng không nói?”

“Không cần, không cần ! ” Tiểu Diệp liên tục xua tay, vẻ mặt kinh hoảng, “Không chạm thì không có chuyện gì. Chỉ là đụng phải thì đau một chút. Không cần đi bệnh viện. Thực sự không cần. Anh Phương, em xin anh, đừng đi bệnh viện. Chúng ta tiếp tục ăn có được không?”

Phương Thiên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Diệp, thấy ánh mắt cậu lóe lên, ấp a ấp úng, rõ ràng đang nói dối.

“Thôi được. Em không muốn nói thì thôi.” Phương Thiên giận tái mặt, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này.

Nghĩ đến Tiểu Diệp ngoan ngoãn như thế lại nói dối mình, có thể thấy được cậu không hề tín nhiệm cái người cậu gọi là “Anh Phương” này. Nhận thức được điều đó, tâm trạng của anh thoáng cái như rơi xuống vực thẳm.

Bầu không khí sau đó trở nên căng thẳng. Tiểu Diệp vẫn cúi đầu, bộ dáng như làm sai chuyện gì. Tâm tình Phương Thiên cũng không tốt, lại không phải người biết dỗ dành người khác. Cả hai cùng trầm mặc.

Hai người ngồi như vậy một hồi. Phương Thiên đưa tay nhìn đồng hồ. Động tác này gây sự chú ý của Tiểu Diệp. Cậu ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi, “Anh Phương có việc ạ? Hay chúng ta về sớm một chút?”

Phương Thiên vốn không có ý về, chỉ là vô tình nhìn đồng hồ nhưng vẻ mặt Tiểu Diệp lại như trút được gánh nặng, khiến anh không đi không được, đành rầu rĩ gật đầu, “Em ăn no rồi thì đi.”

Tiểu Diệp cắn môi dưới, đứng lên, hướng về phía Phương Thiên nhẹ giọng cảm ơn, “Làm phiền anh Phương, thực không phải.”

Phương Thiên không nói gì, ngoắc bồi bài đến tính tiền, cùng Tiểu Diệp ra cửa.

“Anh đi lấy xe, em chờ anh.”

Tiểu Diệp không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình, không đáp vâng cũng không từ chối.

Lúc Phương Thiên đánh xe ra, thấy Tiểu Diệp đứng một mình. Bóng cậu hắt dài trên đường, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh của cậu, lúc ấy, cậu cũng một thân một mình đứng như thế, thoạt nhìn cũng cô độc tịch mịch như thế. Anh nhất thời giật mình, bất bình vốn không biết xuất hiện từ đâu cũng tiêu tan, cảm giác mình lớn tuổi hơn Tiểu Diệp rất nhiều, bỗng nhiên tức giận với một cậu bé ngây thơ như vậy thực sự không giống cá tính của anh. Huống chi Tiểu Diệp luôn rất biết điều, nếu cậu nói xạo, nhất định là có điều khó nói.

Nghĩ tới đây, Phương Thiên hạ kính xe, gọi Tiểu Diệp vẫn đang đứng trong gió lạnh, không khỏi lắc đầu.

“Lên xe đi.”

Tiểu Diệp ngẩng đầu, e dè liếc nhìn Phương Thiên, phát hiện thần sắc của anh đã hòa hoãn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Anh Phương, thực ra….”

“Được rồi, không cần phải nói. “Phương Thiên mở cửa xe, “Có lời gì vào trong xe hẵng nói, bên ngoài lạnhh quá.”

Tiểu Diệp ngồi vào trong xe, nhìn Phương Thiên, vẻ mặt xấu hổ, “Anh Phương, anh đừng giận em, em không phải là…”

Phương Thiên thấy cậu ấp úng, mỉm cười, “Anh không giận em, chỉ cần em đáp ứng anh một việc là được.”

“Chuyện gì? ” Tiểu Diệp vội vàng hỏi, “Anh nói đi”

Phương Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thở khẽ một hơi, bắt đầu khởi động xe, “Nếu em bị thương đau quá mà không muốn đi với anh thì tự đến bệnh viện khám một chút, đừng cố nhịn. Được không?”

“Anh Phương… ” Tiểu Diệp cắn môi dưới, không nói nữa, viền mắt đã ngân ngấn nước.

Phương Thiên một tay cầm vô-lăng, tay kia lấy trong ngực áo ra một tờ danh thiếp đưa cho cậu, “Danh thiếp này là của bác sĩ bạn anh, có phòng khám tư. Nhưng tay nghề và y đức của cậu ấy rất tốt, sẽ không tùy ý tiết lộ chuyện riêng của bệnh nhân. Nếu như có vấn đề gì, em có thể đến gặp cậu ta, không lo bị anh biết.”

“Anh Phương !”

Phương Thiên không quay đầu lại. Tiểu Diệp gục đầu lên vai anh, thấp giọng nức nở.