Nó bước chân đến trước cửa nhà, chán nản tra chìa vào ổ rồi bước vào trong.
Bên trong vô cùng tĩnh mịch và yên ắng.
Một không khí vô cùng buồn chán cùng lo lắng len lỏi trong Mai.
Nó để dép vào kệ, vào phòng cất sách vở rồi xuống ngồi trong phòng bếp.
Cả căn bếp thường ngày là nơi ấm cúng nhất bây giờ cũng trở nên lạnh đi.
Thật là buồn.
Nó ngồi đó một lúc lâu, nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, thả hồn bay đi đâu mất.
Cũng lâu lắm rồi, nó không ngồi giữa không gian quen thuộc mà lại có cảm
giác lạ lẫm như thế này. Cả căn nhà vắng lặng, có thể nghe được cả
tiếng thở dài của nó vang lên.
Sau năm nay, anh nó đã đi xa để
học rồi, vậy là trong nhà chỉ còn nó và bố mẹ mà thôi. Nếu mà bố mẹ đi
về quê có việc thì việc nó ở nhà là việc tất yếu.
Có lẽ nó nên tập khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng đi là vừa.
Nó sẽ cố gắng, vì chính bản thân nó.
Mai thở mạnh rồi chống tay đứng dậy vào bếp.
Có thực mới vực được đạo, đầu tiên phải lo cho xong cái bụng đang réo ầm ĩ của mình rồi tính sau.
Nó thành thục vào bếp, mặc cái tạp dề rồi mở tủ lạnh ra.
OMG, không phải chứ.
Cái tủ lạnh hoàn toàn không còn gì để có thể chế biến thành món ăn cả.
Mẹ à, mẹ có đi vắng thì cũng nên để lại một chút gì đó cho con ăn nữa chưa. Mẹ ơi là mẹ.
Nó than ngắn thở dài rồi khoác áo đi ra ngoài, định tạt qua chợ gần đó mua một ít thức ăn để làm bữa tối. Dù gì cũng chỉ có một mình nó ăn nên
chắc cũng không cần phải làm cho cầu kì
Lúc nó vừa bước ra tới hiên nhà thì lại một chuyện khác ập đến.
Buổi sáng trời trong xanh là thế mà bây giờ mây đen lại cứ lũ lượt kéo đến che kín cả bầu trời.
Kèm theo đó là thứ gì thì ắt hẳn nó tự biết. Mặt nó xanh ngắt, từ xanh
chuyển sang trắng bệch. Gấp gáp mở cửa trở lại vào trong nhà.
Rất nhanh sau đó, mưa bắt đầu rơi thật nặng hạt, từng hạt to rơi xuống mái
nhà tạo nên âm thanh lớn bao quanh nó. Đôi tai nó bắt đầu ù đi.
Trời tối rất nhanh, mưa càng lúc càng nặng hạt. Sau đó, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những tia sáng đầu tiên.
“Đùng đoàng”
Tiếng sấm đầu tiên vang lên. Cả người nó run lên bần bật.
Bây giờ, trong nhà sáng choang, nó ngồi bó gối trên chế salon, đầu chôn vùi vào giữa hai chân, nhắm chặt mắt lại, hai tay bịt chặt hai tai lại, cả
người không ngừng run rẩy.
“Đùng đoàng”
“Phụt”
Tiếng sét vang lên một lần nữa, cùng lúc đó, đèn điện vụt tắt. Cả căn phòng tối om. Mai lại càng run rẩy nhiều hơn.
Không trùng hợp như vậy chứ, sao nhiều chuyện không tốt cùng một lúc ập tới như thế chứ.
Bên ngoài, mưa gió không ngừng gào thét, cho dù có bịt chặt tai mình đi nữa thì nó vẫn không cách nào che đi nỗi sợ hãi đang ngày càng lớn trong
lòng nó.
Cảm giác ngộp thở bắt đầu hình thành, tim nó đập nhanh hơn, cứ mỗi một lần sấm sét là một lần người nó run lên một cách dữ dội.
Hoang mang, lo lắng, sợ hãi. Bóng tối bao trùm lấy người nó, còn tâm trạng hoảng loạn đang nuốt chửng lấy nó.
Nó chỉ biết ngồi một chỗ, không nhúc nhích.
-Chà, hôm nay trời vừa khéo thật.- Một người nào đó ngồi uống trà trong sảnh, mắt nhìn ngoài trời.
-Liệu có hiệu quả không vậy?- Người phụ nữ ngồi đối diện hỏi.
-Yên tâm, nhất định thành công.
-Mong rằng là như vậy.
-Chỉ cần thằng nhóc làm đúng như lời đã nói là được. À, mà mong nó đến đúng lúc một chút.
-Em không lo cho con gái em chút nào sao?- Người đàn ông ngồi bên cạnh nói.
-Nó cũng nên học cách khắc phục nỗi sợ rồi, còn có thằng bé bên cạnh,
không sao đâu.- Người phụ nữ mỉm cười, ánh nhìn lại chìm đắm trong màn
mưa.
Mai vẫn ngồi thu mình trong đêm tối.
Bên cạnh nó, chiếc điện thoại đột ngột reo lên làm tim nó giật thót. Nó lập cập bắt máy.
-Alo.
-…
Chưa đợi người đầu dây bên kia nói xong, nó đã lảo đảo chạy về phía cửa.
Cánh cửa mở ra, khoảnh khắc ấy, nó chợt nhận ra, ngoài những người thân bên
cạnh nó, hóa ra còn có một người nữa mang đến cho nó một cảm giác an
toàn, ấm áp như vậy.
Nó ôm choàng lấy người đang đứng trước mặt, Nước mắt bỗng tuôn rơi như nước, khiến người kia bỗng chốc cứng đờ người.
-Không sao đâu, đứng khóc…