Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 47: Tâm sự




-Cậu đang làm gì ở đây vậy?- Minh lặp lại câu hỏi, nhìn Hoàng đang kinh ngạc nhìn mình.

-Sao… sao anh lại ở đây?- Hoàng không tin vào mắt mình.

-Đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu. Còn cậu thì sao?

-Vậy anh là… là anh trai của Mai.

-Đúng.- Hoàng xác nhận.

-Anh thật sự là anh trai của Mai sao?

Minh im lặng nhìn Hoàng thật lâu mà không nói gì, trông cậu có vẻ rất bất ngờ khi nghe thông tin này, vẻ mặt này chắc cũng chẳng thể tiếp nhận them thông tin gì nữa đâu.

Hoàng bây giờ thật sự bất ngờ xen lẫn vui mừng. Không vui sao được khi người mà lâu nay cậu vẫn nghĩ là tình địch lại là anh trai của Mai cơ chứ.

-Cậu tại sao lại ở đây?- Minh hỏi lại lần nữa.

-À, vâng.- Hoàng khôi phục tâm trạng.- Em muốn tìm Mai ạ.

-Cậu tìm nó để làm gì?

-Em có chuyện muốn nói với cậu ấy ạ.

-Cũng phải xem nó có muốn gặp cậu không đã.- Minh nhẹ giọng nói.

Hoàng nghi hoặc nhìn anh, cậu không hiểu lắm những điều anh vừa nói.

Còn nó thì sao? Nó hoàn toàn hiểu ý mà anh đang nói. Họ đang nói chuyện trước cửa phòng nó thì làm sao mà nó không biết được chứ. Từ khi nghe tiếng Hoàng truyền đến từ ngoài cửa, tim nó đã bắt đầu gia tăng tốc độ rồi, nó cũng không hiểu nổi cảm giác lúc này của nó là sao nữa, tại sao lại hồi hộp, lo lắng khi gặp mặt cậu cơ chứ. Nó càng ngày lại càng không thể hiểu nổi bản thân nó rồi.

-Anh nói thế là sao ạ?- Hoàng hỏi Minh.

-Nếu nó muốn gặp cậu, tự nhiên sẽ xuất hiện trước mặt cậu, còn không muốn thì tốt nhất cậu cũng đừng ép nó.- Minh nói xong thì xoay người xuống nhà, để một mình Hoàng đứng ngây ngốc ở đó.

-Dù có thế nào thì em cũng sẽ đợi cậu ấy chịu gặp em, vì em biết mình rất muốn gặp cậu ấy.- Hoàng tựa vào cửa tự nói với mình rồi từ từ bước đi.

Ở phía bên kia cánh cửa, nó bị chấn động khi nghe thấy lời Hoàng nói, từng câu từng chữ đều rơi sâu vào tâm trí nó, khiến nó xúc động vô cùng, nhưng nó vẫn không có cách nào đối mặt với cậu.

Nó nghe tiếng bước chân Hoàng xa dần, nhịp đập của trái tim mình cũng dần trầm ổn trở lại, nó ngồi phịch xuống đất suy nghĩ. Rốt cuộc thì nó đang trốn tránh cái gì? Tại sao nó lại cứ như thế này? Trước nay chẳng phải lúc nào nó cũng rất thản nhiên đối mặt với mọi chuyện sao? Vì cớ gì mà nó trở nên nhút nhát như thế này?

“Cốc… cốc… cốc…”

Cả người nó căng cứng, im lặng chờ đợi.

-Mở cửa đi, là anh đây.

Nó thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy mở cửa ra. Minh nhìn nó rồi bước vào. Khi anh vừa vào, nó cũng vội vàng đóng cửa lại.

-Em rốt cuộc là làm sao vậy?- Minh hỏi.

-Em không sao ạ.

-Em nghĩ em nói vậy thì anh sẽ tin là em không sao ư?

-Em… em thật sự cũng không biết nữa ạ.

-Em hãy nghiêm túc trả lời thật cho anh nghe những câu hỏi mà anh hỏi em.- Minh ngồi xuống chiếc chế cạnh bàn của Mai.

Nó im lặng ngồi xuống giường đối mặt với anh.

-Em ghét cậu ta?

Nó lắc đầu.

-Khi bị nhốt trong nhà kho đó, em đã nghĩ đến ai?

-Dạ, em nghĩ đến tất cả mọi người.

-Trong đó có Hoàng?

Nó ngần ngại rồi khẽ gật đầu, đúng là nó có nghĩ đến Hoàng.

-Vậy em thấy Hoàng đối với em như thế nào?

-Dạ, dạo này cậu ta đối xử với em rất tốt. Nhưng…

-Có phải em cảm thấy cậu ta không mang lại cho em sự yên tâm.

-Có thể là vậy ạ.- Nó cúi mặt.

-Vì thế nên em không muốn tin cậu ta thật lòng với em?

Nó chỉ biết gật đầu thật nhẹ. Nó đã từng thấy cậu ôm người con gái khác, cũng đã từng thấy cậu ở trong vòng vây của rất nhiều cô gái khác.

-Vấn đề ở đây là em không tin tưởng cậu ta.

Minh đưa ra kết luận, đứng dậy đi về phía Mai. Xoa nhẹ lên đầu nó, anh khẽ nói.

-Đôi khi cần dùng trái tim để cảm nhận, đừng nên quá lí trí, nếu không sẽ phải hối hận đấy.

Nó ngồi im lặng như vậy cho đến khi Minh đã rời phòng mà nó vẫn không phản ứng gì cả. Điều mà Minh nói thật sự làm nó suy nghĩ, có phải là nó đã quá lí trí hay không? Nó cũng không biết nữa, nó không muốn nghĩ về điều này thêm nữa.

Khoảng cách của nó và Hoàng dường như đang bị kéo dài ra.