Dương ngồi thẫn thờ nhìn ra phía xa. Có
vẻ như là Bảo giận rồi thì phải, lẽ ra không nên tò mò như thế, chuyện
của anh ta thì liên quan gì đến cô mà lại phải hỏi cơ chứ, thật điên rồi mà.
-Sao thế, mới đi một chút mà nhóc đã nhớ anh rồi sao?- Tiếng Bảo cất lên từ phía sau.
-Anh đang nói ai thế?- Dương quay mặt lại.
-Ở đây còn ai khác sao?
-Mơ tưởng.
Bảo cười nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Nụ cười lúc nãy cũng nhanh chóng tan biến.
-Thật xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên tò mò chuyện đó.- Dương cúi đầu nói nhỏ.
-Nhóc uống đi.
Bảo chìa chai nước trên tay ra cho Dương, cô đón lấy. Anh không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt mông lung khó đoán.
-Thật ra thì cũng đã đến lúc nên buông rồi.- Bảo thở dài.
Thật ra Bảo và Ngọc là bạn bè lớn lên bên nhau từ thời học tiểu học, thế
nhưng anh lúc nào cũng chỉ xem Ngọc như một người bạn, một người em đơn
thuần.
Ngọc là một cô gái tốt, thông minh, dịu dàng, lúc nào cũng đi bên cạnh Bảo để chăm sóc, nhắc nhở anh.
Khi bước vào cấp 3, xung quanh Ngọc dần có nhiều bạn nam xuất hiện hơn. Bảo cũng là một công tử đào hoa nên cũng chẳng quan tâm nhiều đến chuyện
đó. Mỗi khi nhìn thấy gương mặt ấm ức khó hiểu của Ngọc, anh cũng chỉ
nghĩ rằng là do mấy bạn nam kia phiền phức quá mà thôi.
Và rồi, có tin đồn Ngọc và Minh thành một cặp, anh mới bắt đầu để tâm đến Ngọc và Minh.
Minh là một chàng trai tốt bụng, hiền lành và hòa nhã. Bảo quả thật có ấn tượng tốt về cậu thanh niên đó.
Thế nhưng, khi thời gian Ngọc đi bên cạnh Bảo không còn nhiều như trước,
thay vào đó là những lúc anh nhìn thấy hai người họ cùng nhau đi về, hay những lúc tựa đầu vào nhau ngồi trên sân thượng, Bảo mới bắt đầu cảm
thấy có chút ghen tỵ, trống vắng.
Những khi Ngọc tươi cười kể cho anh nghe những chuyện vui lúc Ngọc và Minh ở bên nhau, trong lòng anh có chút mất mát.
Những lúc cô gục đầu khóc bên bờ vai của Minh, anh đã ước gì mình có thể thay thế vị trí đó, được là người để cô tựa vào.
Hay cả những lúc cô cười vu vơ, thì anh mong rằng, người cô đang nghĩ đến là anh.
Nhưng hình như, anh đã đánh mất điều đó rồi.
Cho đến một ngày, ngày đi dã ngoại của trường của 3 năm trước.
Ngày cuối của buổi dã ngoại, Ngọc đột nhiên mất tích.
Theo như lời mọi người kể lại thì người cuối cùng Ngọc gặp trước khi mất tích là Minh.
Bảo bắt đầu điên cuồng, anh đi tìm Minh, đánh Minh vì Minh đã không thể bảo vệ được cho Ngọc, người con gái mà anh đã trao cả trái tim mình.
Anh gần như trở nên hận thù Minh, đối địch với Minh.
Sau đó không lâu, Bảo nghe nói Ngọc trở về nhà, nhưng khi anh đến thì không thể nào gặp cô được. Cô ấy nói cô ấy không muốn gặp anh.
Sau đó, cả gia đình cô ấy đã chuyển ra nước ngoài sinh sống, ngoài ra hình như còn để điều trị bệnh cho cô ấy.
Thế nhưng, cô ấy đã không thể lên máy bay ngày hôm ấy.
Trên đường ra sân bay, cô ấy đã gặp phải một vụ tai nạn xe cộ.
Và cô ấy đã mất. Cô đi mang theo bao nhiêu nuối tiếc của Bảo.
Từ đó, Bảo bắt đầu ghi hận với Minh, cũng tự trách chính bản thân mình. Minh cũng trở nên lạnh lùng, khó hòa đồng.
Nếu Minh bảo vệ tốt cô ấy thì mọi chuyện sẽ không như thế.
Nếu hôm đi dã ngoại, Minh không để cô ấy tự mình đi dạo mà đi cùng cô ấy thì mọi chuyện sẽ không như thế.
Nếu như anh giữ chặt lấy cô ấy, bên cạnh cô ấy, thì mọi chuyện sẽ không như thế.
Và nếu như mọi chuyện có thể quay lại từ đầu, anh nguyện sẽ không để cô ấy, sẽ ở bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy đến cuối cuộc đời.
Đáng tiếc mọi chuyện chỉ có thể là nếu như.
Đến bây giờ anh mới biết được, hóa ra người năm đó Ngọc thích lại chính là anh.
Chuyện mất tích năm đó là do Nhi làm, hơn nữa, cô ta còn hủy đi khuôn mặt của Ngọc, khiến Ngọc không muốn gặp Bảo...
Bảo bỗng cảm thấy có chút ấm áp bao lấy mình. Dương đang vòng tay ôm lấy anh.
-Mọi chuyện đã qua rồi, chị ấy chắc biết anh cũng thích chị ấy như vậy chắc sẽ rất vui.
-Ừ.- Bảo nhẹ mỉm cười, đặt tay mình lên nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Dương.
Hai người giữ tư thế như vậy thật lâu, đến khi phía đằng sau có tiếng động vang lên. Bảo quay người lại nhìn.
-Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền đâu.- Một thanh niên bối rối.
Dương xấu hổ vội đấy Bảo ra, anh thấy vậy mỉm cười trêu chọc Dương.
-Sao thế, lúc nãy còn rất tốt mà.
-Không nói chuyện với anh nữa.- Dương bỏ về phòng.
-Này, anh còn có chuyện muốn nói với nhóc mà...- Bảo gọi với theo sau.