Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 36: Nghi ngờ




-Cậu vẫn còn thức sao?

Bảo tiến đến từ phía sau Minh, hai ngày nay, dường như không có đêm nào là Minh không đứng ở đây nhìn ngoài trời. Cả Bảo cũng vậy, đêm nào cũng đứng trong phòng nhìn lên bầu trời cao. Mỗi ngày trôi qua là thêm một ngày lo lắng không yên, không hiểu sao họ đã tìm hết mọi nơi xung quanh khu vực dã ngoại nhưng vẫn không tìm thấy, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào.

-Cậu cũng vậy mà.- Minh quay người lại nhìn Bảo.- Vào phòng cậu nói chuyện đi.

-Được, nói chuyện ở đây cũng không tiện lắm.

Minh theo sau Bảo đi về phòng, đến khúc rẽ lên cầu thang thì gặp Hoàng.

-Hai anh vẫn chưa ngủ sao?

-Thế còn cậu?- Bảo hỏi.

-Em không ngủ được. Trong lòng lúc nào cũng không yên.

-Vậy thì lên phòng anh nói chuyện đi, có lẽ chúng ta đã sai ở đâu đó rồi nên mọi chuyện mới như thế này.

-Em cũng sẽ đi cùng.- Dương đột ngột lên tiếng.

-Vậy được rồi, khẽ thôi, đã khuya rồi, đừng đánh thức người khác.- Bảo nhắc nhở.

Trong phòng Bảo.

-Cứ tìm như thế này không phải là cách, chúng ta thậm chí còn không biết ai làm và nguyên do.- Hoàng nói.

-Đúng vậy, không có một chút manh mối như thế này thì rất khó tìm thấy các cậu ấy.- Dương đồng tình.

-Nguyên do thì... có lẽ là anh biết.- Bảo ngập ngừng liếc nhìn Minh.

-Lí do là gì?- Hoàng hấp tấp.

Bảo im lặng nhìn Minh như chờ anh nói.

-Có thể là do sự đố kị.- Minh nói thay lời Bảo.

-Vậy là sao?- Dương khó hiểu.

-Hoàng, chắc cậu còn nhớ việc ở nhà kho của trường chứ?- Minh hướng về phía Hoàng.

-Ý anh là...

-Này, hai người đang nói chuyện gì thế, em không hiểu gì cả?- Dương bực mình.

-Nhóc không biết thì hơn.- Bảo an ủi.

-Tại sao?

-Nếu biết sợ rằng nhóc sẽ làm ầm ĩ lên cho coi.

-Giờ này mà anh còn tâm trạng trêu chọc người khác nữa sao?- Dương trừng mắt nhìn Bảo.

-Đâu có, anh nói thật mà.- Bảo ra vẻ vô tội.

-Nếu như anh nói thì anh cảm thấy ai là người có khả năng nhất?- Hoàng ngẫm nghĩ rồi nhìn Bảo và Minh.

-Theo như tôi biết thì có một người.- Bảo đăm chiêu.

-Là ai?- Dương nôn nóng.

-Em đừng có bộp chộp như thế có được không?- Bảo nhìn Dương.

-Em xin lỗi- Cô lí nhí cúi gằm mặt xuống, cô chỉ là rất lo cho bạn mình thôi mà.

-Thôi được rồi, là anh nói quá lời.- Nhìn dáng điệu của Dương như thế, Bảo thật sự cảm thấy mình có lỗi.

-Là Nhi.- Minh khẳng định suy nghĩ của Bảo.

-Chị Nhi sao?- Cả Hoàng và Dương đều kinh ngạc.- Tại sao anh lại nghĩ như vậy?

-Các em chỉ gặp qua Nhi vài lần, còn bọn anh tiếp xúc với cô ta đã gần 3 năm đương nhiên có lí do để nghi ngờ.- Bảo giải thích.

-Anh nói em mới để ý, hình như những ngày qua Nhi và Anh đều hành động rất khác lạ.- Hoàng nhíu mày.

-Lạ ở chỗ nào?- Bảo nhìn cậu.

-Chẳng phải là chị ấy lúc nào cũng khẳng định mình nhìn thấy Mai ở ngay chỗ bìa rừng sao, vì thế mấy ngày nay chúng ta đều tìm ở đó nhưng lại không thấy Nhi xuất hiện ở đó cùng chúng ta.

-Hình như là thế.- Dương nhớ lại.

-Còn nữa, giờ về nhà trọ cũng không giống, đôi khi về sớm hơn, đôi khi lại về muộn hơn.

-Nhưng chị ấy có nói lí do mà.- Dương thắc mắc.

-Càng nhiều lí do mới càng kì lạ.- Hoàng nói.

-Hoàng nói cũng đúng, đúng là hai người họ có những hành động kì lạ.- Bảo gật gù.

-Vậy thì bây giờ chúng ta đi hỏi chị ta đi.

Dương nóng nảy đứng dậy toan đi tìm Nhi, nếu là cô ta làm cô nhất định sẽ không tha, dám làm hại bạn cô thì chính là làm đau cô. Thấy vậy, Bảo vội vàng kéo Dương lại.

-Em bình tĩnh lại đi nào.

-Sao anh lại cản em, em nhất định phải hỏi cho rõ.

-Nếu cô ta chối thì em định làm thế nào?

-Em...

-Bảo nói đúng, bây giờ mà đi thì không được, chúng ta vẫn chưa chắc chắn mà.- Minh lên tiếng.

-Vậy... bây giờ phải làm sao?- Hoàng cũng cảm thấy lo lắng.

-Tốt nhất là ngày mai chúng ta nên đi theo cô ta xem thử thế nào.

-Chỉ nên có một người đi theo thôi, đi đông dễ bị phát hiện.

-Minh nói đúng, ngày mai để tôi đi.- Bảo đề nghị.

-Không nếu anh đi thì sẽ không ổn, để em đi.- Dương nghiêm túc nói.

-Tại sao em lại cho là như vậy?

-Bởi vì...

Cùng lúc đó.

Mai căng mắt nhìn vào màn đêm bao quanh mình. Nó rất sợ bóng tối và ở một mình, tuy rằng ở đây còn có Châu nhưng việc bóng đêm vây quanh như thế này không làm nó có cảm giác an toàn. Nghĩ lại những gì đang diễn ra gần đây, nó thật sự cảm thấy sợ hãi và đau lòng. Một người chị nó tin tưởng đã làm nó thất vọng, một người bạn thân thiết đã vì nó mà bị vướng phải những chuyện phiền phức, thậm chí còn khiến những người khác lo lắng cho nó nữa.