Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 10: Bảo vệ




Mới sáng sớm nó đã thấy anh Minh đứng ngoài ban công, gương mặt có chút lạnh lùng, nó ít khi nhìn thấy bộ dạng đó của anh.

Anh đứng thẳng người, hai tay khoanh để trước ngực, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. Lúc này trông anh chẳng khác nào một vị thần, anh Minh đúng thật rất đẹp trai.

-Sao anh lại đứng đây?- Nó tới gần.

-Dạo này anh thấy em thường xuyên về trễ.- Minh không nhìn nó nói một câu.

-À... chuyện đó...- Nó lúng túng.

-Có chuyện gì anh không bết sao?

-Không có gì, chỉ là...

-Chỉ là gì?

-À... không có gì... không có gì đâu...

-Em nghĩ là giấu được anh sao?

Nó cuối đầu không nói, đúng là nó chẳng bao giờ giấu được anh điều gì, nhưng nó không muốn anh phải lo lắng nên mới không nói thôi. Nó biết nó là đứa hay gây rắc rối nên nó không muốn anh lúc nào cũng gặp phiền phức vì nó. Hơn nữa lần này cũng đâu có gì to tát.

-Em không sao mà.-Nó vẫn cúi đầu.

-Anh thật hết cách vói em, sao gặp chuyện mà không nói chứ.- Minh quay người lại đối diện với Mai.

-Em thật sự không sao mà, cũng đã gần hết rồi.

-Bao lâu?

-Hai tuần.

-Lần sau em nhất định phải nói cho anh biết đấy.- Anh nhẹ giọng, lại dịu dàng với nó như thường ngày.

-Em biết ạ.-Nó ngẩng đầu mỉm cười thật tươi.

-Em đấy, lúc nào cũng thế. Thôi xuống ăn sáng rồi anh đưa em đi học.

-Vâng ạ.

Minh kéo tay nó xuống nhà, bố mẹ đang đợi hai đứa ăn cơm.

Mai ngồi sau xe anh để anh đưa đi. Nó rất thích cái cảm giác này, Minh luôn đem đến cho nó một cảm giác an toàn và ấm áp.

-Em dạo này thế nào rồi?

-Thế nào là thế nào ạ?

-Chuyện giữa em và Hoàng ấy.

-Haizz, em chẳng muốn nhắc tới tên tâm thần ấy.

-Có vẻ như em và cậu ta không hề nói chuyện với nhau.

-Hình như là như thế thật.

-Em không thấy có chút cảm tình gì với cậu ta ư?

-Không đời nào, em rất ghét những kẻ lăng nhăng như cậu ta, may mà anh không như thế.

-Ừ, anh biết rồi.-Minh khẽ nở nụ cười.

Minh dừng xe lại trước cổng trường, giờ này còn khá sớm nếu không Mai sẽ phải đối mặt với chuyện gì nữa thì có trời mới biết được.

Nhi vừa tới trường, kịp lúc nhìn thấy Minh và nó đi cùng nhau, sự ghen tức trong lòng lại dâng trào.

-Có chuyện gì mà cậu lại đứng đây vậy, hình như còn tức giận nữa?- Tiếng nói từ sau lưng truyền tới, giọng nói đầy ý trêu đùa.

-Không liên quan tới cậu.-Nhi lạnh nhạt nói rồi quay lưng đi bỏ mặc Bảo đứng đấy.

Bây giờ Bảo mới nhìn ra phía trước, bắt gặp Minh và Mai. Anh không ngần ngại lại gần.

-Chào nhóc.- Bảo vẫy tay nở nụ cười.

-Chào anh.-Nó lễ phép.

Minh dừng lại quay người nhìn Bảo, ánh mắt toát lên sự lạnh lùng cực độ, tại sao tên này lại quen biết với em gái của anh chứ?

-Nhóc đi học sớm thế?- Bảo bỏ qua ánh mắt của Minh tiếp tục cười nói với nó.

-Vâng ạ, anh cũng đến sớm mà.- Nó đáp.

-Em lên lớp đi.- Giọng Minh đầy quyền lực.

-Vâng ạ.

Nó đành cười trừ rồi chào Bảo đi lên lớp, nó chưa bao giờ cãi lời anh vì anh lúc nào cũng muốn tốt cho nó. Chỉ là nó không hiểu tại sao thái độ của anh lại lạnh lùng như thế khi thấy nó có vẻ quen biết Bảo.

Nhìn bóng nó đã đi khuất, Minh mới quay lại đối diện với Bảo, nét lạnh lùng quen thuộc lại hiện hữu trên gương mặt tuấn tú kia.

-Sao cậu lại quen với Mai?

-Tình cờ thôi.- Bảo nhún vai.

-Tôi không cho phép cậu lại gần nó một lần nào nữa.- Minh ra lệnh.

-Việc của tôi không liên quan đến cậu.- Bảo chẳng để tâm đến lời anh.- Mà đó là ai mà có thể khiến cậu thay đổi thái độ như vậy nhỉ, thật là thú vị.

-Tôi không cho phép cậu lại gần nó, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.

-Tôi sẽ xem cậu làm gì được tôi vì tôi sẽ tiếp tục làm bạn cùng nhóc ấy.

-Làm bạn?- Minh cười lạnh- Cậu mà cũng có cái định nghĩa ấy sao, thật buồn cười.

-Tùy cậu muốn nói sao thì nói, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ cho phép mình nghe theo lệnh người khác với cậu thì càng không.

-Tôi cũng nhất định không để cậu làm hại đến nó.

-Để xem cậu có thể làm gì?

Hai người nhìn nhau , cả không gian bao trùm một cảm giác lạnh lẽo vô cùng, không ai có thể hiểu được tại sao họ lại trở nên như vậy.