Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 5: 5: Không Tôi Chỉ Xem Cậu Như Em Trai Mình Thôi





Editor: YuuTrời tối dần và gió càng thêm lạnh hơn.
Dư Thâm Lam ngồi ở mép bồn hoa, không nói gì.

Khương Hoan Du đi tới đi lui trước mặt cậu, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, dừng trước mặt cậu nói: “Cậu lần sau có thể tìm hiểu kỹ mọi chuyện rồi hẵng động thủ được không? Tự nhiên cậu lại đánh anh ta làm gì?”
“Anh ta đã lừa dối chị, chị vẫn còn muốn nói giúp anh ta sao?”
Đôi mắt của Dư Thâm Lam đen sì lại, cậu không nghĩ mình đã làm gì sai, cũng không muốn thừa nhận chính mình đã sai.
Khương Hoan Dư sững người lại, sau đó buồn cười mà lắc đầu nói: “Cái gì mà lừa dối với không lừa dối chứ, tôi với anh ta cũng có quan hệ tốt như thế đâu?”
“Không quan hệ tốt sao chị vẫn để anh ta hôn? Có phải chị vẫn luôn như vậy không?” Dư Thâm Lam dường như là đang tức giận, cậu không tin Khương Hoan Dư thật sự là người tùy tiện như vậy.
“Tôi ——” Khương Hoan Du cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể nói: “Nói ra thì rất dài, nhưng cũng không liên quan đến cậu.”
Dư Thâm Lam nhàn nhạt cười: “Đúng vậy, vốn dĩ cũng không liên quan đến tôi.

Tôi thật ngu ngốc khi đánh anh ta mà.”
Khương Hoan Du cảm thấy có chút xúc động.

Cô biết Dư Thâm Lam là có ý tốt, cho rằng cô bị anh ta lừa dối, cho rằng Trang Tự là một người đàn ông tồi tệ, mặc dù đó chỉ là một sự hiểu lầm.
Lần đầu tiên cô kiên nhẫn đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: “Tôi với anh ta chính là đối tượng xem mắt của nhau, cũng có gặp qua vài lần.

Lần trước anh ta hôn trộm trán tôi, lúc trở về tôi đã kéo anh ta vào danh sách đen, cũng không liên hệ lại.

Tất cả không giống như cậu nghĩ đâu.”
Dư Thâm Lam nhìn Khương Hoan Du một lúc lâu, lại hỏi: “Có vẻ chị rất thích kéo người khác vào danh sách đen nhỉ?”
Khương Hoan Du chột dạ quay đầu đi, cái người đang ngồi trước mặt cô lúc này chính là người bị cô kéo vào danh sách đen bốn năm trước…
Gió đêm từ từ thổi qua, Khương Hoan Du sợ lạnh, cô chạm vào ống tay áo mỏng manh của mình, nói với Dư Thâm Lam: “Dư Thâm Lam, chúng ta bình tĩnh nói chuyện với nhau đi.”
“Nói chuyện gì.”
“Nói về chuyện của chúng ta.”
Khóe môi Dư Thâm Lam khẽ giật, cũng không nói gì cả.
Khương Hoan Du nói: “Lúc đó tôi cũng vì quá xúc động, có lẽ tôi đã nói rất nhiều điều không nên nói.

Nhưng nhiều năm đã qua như vậy, việc ngoài ý muốn hãy coi là ngoài ý muốn, hãy để nó qua đi đi.

Cậu xem mỗi lần chúng ta gặp nhau đều cúi đầu coi như không thấy nhau, mỗi lần như vậy chúng ta đều giống như kẻ thù của nhau, thật sự rất mệt mỏi.”
“Trong thâm tâm, chị thật sự coi nó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn nói muốn quên là có thể quên được sao?”

“Không quên thì còn có thể làm gì chứ? Nếu có thể quên được thì chúng ta mới có thể tìm được cái tốt hơn và tiến về phía trước.

Cũng coi như là tôi đang xin lỗi cậu, chúng ta trở lại mối quan hệ như trước đây được không?”
Dư Thâm Lam không trả lời.
Ngay cả khi Khương Hoan Du nghĩ về điều đó, cô cũng không thể ép Dư Thâm Lam làm bất cứ điều gì.

Cô chỉ cảm thấy rằng bây giờ mỗi lần gặp nhau, bọn bọ đều là cãi nhau hoặc là im lặng, tâm can đều cảm thấy mệt mỏi.
Cô không thích gặp mặt mà phải căng thẳng như vậy.

Nhưng nếu Dư Thâm Lam không chịu buông bỏ cái chuyện kia, vậy thì cô cũng sẽ tiếp tục tẩy não chính mình, dù sao cô cũng thật sự không muốn nghĩ tới cái chuyện đó.
“Khương Hoan Du, chị không cảm thấy chính mình đặc biệt ích kỷ sao? Chị chỉ lựa chọn những gì có lợi cho mình, một chút cũng không quan tâm tới suy nghĩ của người khác.

Tôi từ trước cũng chưa bao giờ để cái việc kia ở trong lòng, chỉ là tôi giận cái thái độ của chị.

Chị có thể nói những lời đả thương tới người khác thậm chí là hạ thấp chính mình, cũng chỉ là để đạt được mục đích của chính mình, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi chính là cái người ích kỷ như vậy đấy.

Tôi có thể nhớ những gì tôi muốn nhớ, những thứ không muốn nhớ tới sẽ hoàn toàn vứt bỏ đi.

Nói thật, nếu cậu không đột nhiên xuất hiện sau bốn năm, khả năng là cả đời tôi cũng không nhớ tới chuyện đó.”
Có lẽ Khương Hoan Du lại nói dối thêm một lần nữa, nhưng chính cô cũng không ý thức được.

Những chuyện không thể thanh toán trọn vẹn bốn năm trước, vậy bây giờ đem ra thanh toán là xong.
Lúc đó bọn họ đã cãi nhau một trận rồi chia tay không được vui vẻ.

Một lần nữa gặp mặt lại chính là lúc Dư Thâm Lam trở về.

Rất nhiều chuyện cũng đều chưa nói ra rõ ràng.
“Chị đối với tôi, từ trước tới nay đều chưa có một lần nào rung động sao? Ngay cả dù là một chút?”
Tất cả sự kiên trì của Dư Thâm Lam vẫn đầu hàng trước cảm tính của chính mình, cậu rốt cuộc cũng đã nhắc tới vấn đề này.
Bốn năm nay cậu hận Khương Hoan Du, hận cô nhẫn tâm vô tình, nhưng hận thù cũng chính là một loại tình yêu.


Hận có nghĩa là không thể nào quên được, điều đó cũng có nghĩa là cô luôn ở trong tim cậu mọi lúc mọi nơi.
Dư Thâm Lam thề cậu sẽ chỉ hỏi điều này duy nhất một lần, bất kể câu trả lời là gì, cậu cũng sẽ chỉ hỏi lần này thôi.
Sau đó…Cậu sẽ buông tha chính mình.
Câu trả lời của Khương Hoan Du cũng đã có, chính là câu trả lời cô đã suy nghĩ rất nhiều trước đây.

Cân nhắc tốt xấu của câu nói, cô trả lời: “Không, tôi chỉ xem cậu như em trai mình thôi.”.

harry potter fanfic
Cậu trả lời này chính là tốt nhất đối với bọn họ.
Bọn họ có thể sống cuộc sống của chính mình, cái loại tình cảm không thể kìm được mà rung động đối với Khương Hoan Du mà nói, thật sự đã rất xa vời rồi.

Cô đã từng phải lòng cậu, có lẽ cũng coi như là thích, nhưng bây giờ…
Cái tình cảm và sự yêu thích mà cô từng dành cho Dư Thâm Lam, vẫn chưa đạt tới mức độ làm cô hạ quyết tâm tiến tới một mối quan hệ khác.
Những lời Dư Thâm Lam nói đặc biệt đúng, cô chính là người ích kỷ đến đáng sợ như vậy.
Trong nhận thức của Khương Hoan Du, khi hai người yêu nhau, họ phải trả giá rất nhiều cho tình cảm đó.

Và khi tình cảm không được đáp lại, nó chính là thứ lấy đi tất cả của một người còn lại.
Chính mắt cô đã nhìn thấy điều tương tự như vậy, tận mắt nhìn thấy chị họ mình mắc kẹt trong tình yêu, phí hoài bản thân không biết bao lần được cứu trở về, cuối cùng cô ấy phát điên và được đưa tới bệnh viện.
Cô thật sự sợ hãi.
Dư Thâm Lam không biết điều này, hiện giờ cậu nghe được câu trả lời của Khương Hoan Dư, hung hăng cười nhạo chính mình một phen, rồi lại chịu đựng vết thương trong lòng, nói: “Tôi hiểu rồi.

Chúng ta hòa giải, về sau gặp lại, tôi sẽ không dùng thái độ thù địch với chị nữa.”
Đây dường như là điều Khương Hoan Du muốn, nhưng Khương Hoan Du lại không giống như là vui vẻ lắm.
Cô khẽ mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”
Dư Thâm Lam đứng lên trước, nói với Khương Hoan Du: “Cũng không còn sớm lắm, chúng ta phải đi thôi, chị.”
Khương Hoan Du ngây ngốc mất một lúc lâu.
Sau bốn năm, Dư Thâm Lam cũng gọi cô một tiếng “chị”, nhưng cô lại thấy trong lòng hỗn loạn vô cùng.

Giống như Dư Thâm Lam vẫn còn là một cậu học sinh trung học bốn năm trước, lại giống như không phải là người con trai đã áp chế cô mà cường hôn mấy hôm nọ.
Khương Hoan Du lái xe về nhà.


Trên suốt quãng đường đi, Khương Việt gọi rất nhiều lần để thúc giục cô, cô chỉ nói là bị tắc đường.
Khi màn đêm buông xuống, Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam cũng về đến nhà của ba mẹ.
Không khí ở vùng ngoại ô tốt hơn ở thành phố rất nhiều.

Ở con đường nhỏ trước nhà ba mẹ Khương Hoan Du trồng rất nhiều cây, từng nhánh cây khẽ đung đưa trong gió.

Thỉnh thoảng có một cơn gió mạnh thổi tới, một vài chiếc lá cũng sẽ rơi xuống.
Khương Hoan Du đỗ xe xong, chuẩn bị cùng Dư Thâm Lam đi vào trong nhà, lại nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.
Cô bảo Dư Thâm Lam đi vào trước, còn mình đứng ở cửa trả lời điện thoại.
“Alo, cho hỏi ai vậy?”
“…Là anh, Trang Tự.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ hơi do dự.

Anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Anh biết em sẽ không nhận điện thoại của anh, nên anh đã dùng số khác để gọi cho em.

Có một số lời, lúc trước anh không có cơ hội để nói với em.”
Trang Tự cũng rất kỳ lạ.

Sau khi Dư Thâm Lam đánh anh ta xong, người con gái đi cùng anh ta muốn gọi cho cảnh sát, nhưng anh ta cũng không nói gì, chỉ dẫn cô ấy rời đi.
Bây giờ lại gọi điện tới, có lẽ thật sự có lời muốn nói.
Khương Hoan Du cảm thấy mình cũng nên thay Dư Thâm Lam nói lời xin lỗi, cô nói: “Anh không sao chứ? Rất xin lỗi, là bạn tôi hiểu lầm, cậu ấy cho rằng tôi với anh hẹn hò, hiểu lầm anh ngoại tình.”
“Anh không sao, anh nên là người nói xin lỗi mới đúng.

Buổi tối ngày hôm đó…Anh không nên hôn em.

Lúc sau anh muốn xin lỗi em, lại phát hiện em kéo anh vào danh sách đen rồi.”
Trang Tự nói rất chân thành, Khương Hoan Du cũng không thể biện minh cho hành động của chính mình, cô thật sự là đã kéo anh ta vào danh sách đen.
Trang Tự nói tiếp: “Đã đi xem mắt nhiều lần như vậy, kéo vào danh sách đen nghĩa là gì anh cũng rất rõ.

Anh biết chúng ta không có khả năng phát triển, nhưng anh cũng muốn xin lỗi em về chuyện ngày hôm đó.

Hôm nay bạn em đánh anh, anh cũng chấp nhận.

Nhưng Hoan Du, tình cảm của anh đối với em là thật sự.

Anh biết em không có cảm giác gì với anh, anh cũng sẽ không ép buộc em.


Hy vọng về sau có cơ hội gặp lại, chúng ta vẫn có thể chào hỏi như những người bạn.”
…Đàn ông đều là mấy cái móng heo, rõ ràng có bạn gái rồi còn nói với cô như vậy…
Khương Hoan Du chửi thầm, sau đó nói: “Hãy chăm sóc tốt cho bạn gái của anh đi.

Nếu cô ấy biết những lời anh nói với tôi bây giờ, xem chừng là rất buồn đó.”
Trang Tự dừng lại một chút, giải thích: “Anh không có bạn gái, người lúc buổi chiều…Là em gái anh.”
Khương Hoan Du nhớ tới, bà cô giới thiệu hai người hình như có nói Trang Tự có em gái, mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Xem ra cô hiểu lầm Trang Tự rồi, Trang Tự đúng thật là người tốt.

Khương Hoan Du bởi vì hiểu lầm Trang Tự, trong lòng thấy có lỗi, hắng giọng nói: “Ngại quá.”
Hai người không có gì để nói, một lát sau liền cúp điện thoại.
Khương Hoan Du cầm điện thoại trầm tư một lúc lâu, cuối cùng mở phần cài đặt ra, đem Dư Thâm Lam trong danh sách đen của cô thoát ra.
Dù sao, họ đã đạt được sự đồng thuận mà quên đi, Khương Hoan Du cảm thấy mình cũng nên tỏ ra bình thường với Dư Thâm Lam, cũng không nên để cậu ở trong danh sách đen nữa.
Khương Việt chạy ra hét lớn với Khương Hoan Du: “Chị, đến giờ ăn cơm rồi, chị còn không mau vào đi?”
“Tới đây.” Khương Hoan Du lên tiếng rồi đi theo sau Khương Việt.
Tết Trung thu, một buổi tối đoàn viên.
Mẹ của Khương Hoan Du, Thẩm Ngọc Lâm bận rộn cả một ngày làm một bàn lớn đồ ăn.

Ngoài gia đình bọn họ còn có họ hàng thân thích ngồi đầy một bàn.
Khi Khương Hoan Du và Khương Việt bước vào, mọi người đều đã ngồi xuống, Dư Thâm Lam cũng đã ngồi vào.

Có hai chỗ trống bên cạnh cậu, vừa vặn đủ cho Khương Hoan Du và Khương Việt.
Khương Việt bước tới trước và đặt mông ngồi xuống, để lại một chỗ trống ở giữa cho Khương Hoan Du.
Cái bàn chật kín người, Khương Hoan Du miễn cưỡng ngồi xuống, cánh tay không cẩn thận dán ở bên cánh tay của Dư Thâm Lam.
Lúc này, bác cả của cô nói: “Hoan Du, tất cả mọi người tối nay đều chờ mỗi mình cháu thôi đấy.

Đợi lát nữa cháu uống phạt thêm mấy chén nữa đi.”
“Vâng, vâng, bác nói đúng ạ.” Khương Hoan Du đáp lời, lặng lẽ xê dịch lại gần chỗ Khương Việt, cố gắng tạo ra khoảng cách với Dư Thâm Lam.
Vợ của bác cả nháy mắt với bác cả, nói: “Sao ông chỉ muốn uống rượu với cháu mình vậy, tối nay bạn trai của Hoan Du cũng tới, cũng phải để lại chút mặt mũi cho Hoan Du chứ.”
Bác cả chợt nhận ra, cười ha ha nói: “Cháu xem trí nhớ của bác này, Hoan Du mang bạn trai về, bác đây nhất định phải uống rượu với bạn trai của cháu mình chứ.”
Bạn trai?
Khương Hoan Du cảm thấy khó hiểu, tại sao cô không biết bạn trai mình tới nhỉ?
Cô vừa định nói chuyện, lại phát hiện ra mọi người đều nhìn Dư Thâm Lam mà cười, cô lập tức hiểu ra.

Hóa ra, bọn họ đều nghĩ Dư Thâm Lam chính là bạn trai cô….