Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 15: 15: “anh Nói Ai Là Tiện Nhân!”





Editor: YuuGương mặt Kim Lộ đen lại, hai lỗ mũi vì tức giận mà thở phì phò như muốn bay lên trời.

Ngay khi anh ta vừa vào trong đã đi tới trước mặt Khương Hoan Du, cũng không thèm quan tâm đến trong đây có những ai.
Kim Lộ chỉ vào mặt Khương Hoan Du, hỏi: “Có phải là cô làm không?!”
Khương Hoan Du có lẽ đã đoán được Kim Lộ đang nói về chuyện gì, xem chừng vết thương trên mặt anh ta chính là kiệt tác mà vợ anh ta tạo ra.
Nhưng Khương Hoan Du vẫn cố giả ngu, mờ mịt hỏi: “Quản lý Kim, anh đang nói cái gì vậy? Hôm nay là ngày nghỉ của anh mà, sao anh lại tới đây vậy?”
“Cô còn giả ngu nữa! Tôi vừa mới từ phòng giám sát đến đây, chính cô đã bỏ thứ đó vào trong túi tôi.”
“Đã thấy rồi thì còn hỏi cái gì nữa.”
Nếu đã biết hết rồi, Khương Hoan Du cũng thẳng thắn mà thừa nhận.

Cô cố gắng chịu đựng thân thể không được thoải mái của mình, giải thích với mấy lãnh đạo: “Tôi và quản lý Kim có chút việc riêng chưa giải quyết xong, chúng tôi ——”
Khương Hoan Du còn chưa nói xong, Kim Lộ liền trực tiếp xông tới hung hăng tát cô một cái: “Con tiện nhân này!”
Bởi vì trong người không được thoải mái, thân thể Khương Hoan Du khá yếu ớt, bị Kim Lộ tát một cái mạnh như vậy, cô không chịu nổi lực của cú tát mà ngã xuống đất.
Chu Tân Tân hét lên, vội vàng chạy tới đỡ Khương Hoan Du.
“Cửa hàng trưởng, chị không sao chứ?”
Khương Hoan Du không trả lời, cô che lại vết tát đau trên má mình, ánh mắt cũng sắc bén hơn vài phần.
“Anh nói ai là tiện nhân?!”
“Tôi là đang nói cô đó.

Cái chuyện vu oan này mà cô cũng có thể làm ra được, cô có biết thiếu chút nữa vợ tôi muốn ly hôn không hả!”
“Đó cũng chỉ là để dạy dỗ anh thôi.”
“Cô ——” Kim Lộ đuối lý, nhưng lại không muốn thừa nhận, còn muốn động thủ với Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du gặp nguy nhưng cũng không hoảng loạn, cô ân cần nhắc nhở Kim Lộ: “Quản lý Kim, trước khi anh đánh tôi, có phải anh nên tìm hiểu trước, đây là lúc nào và đang ở đâu không? Anh vì một chút tiền lương mà viết thư khiếu nại tôi, hiện tại đến công việc cũng không cần nữa có phải không?”
Kim Lộ bị cơn tức giận làm cho choáng váng đầu óc lúc này mới nghĩ đến việc nhìn xung quanh.


Anh ta nhìn một vòng liền phát hiện ra có hàng tá con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, trong đó còn có mấy lãnh đạo ở trên trụ sở nữa…
“Hai người đang làm gì vậy hả?! Thân là cửa hàng trưởng và quản lý cửa hàng mà lại làm việc theo cảm tính như vậy sao! Hai người có còn coi nơi đây là chỗ làm việc không, hai người cho là đang diễn võ thuật hay là phim cung đấu hả?!” Một lãnh đạo lên tiếng, sự không hài lòng cùng tức giận đều bày ra trên gương mặt.
Một lãnh đạo khác nói: “Hai người các cô các cậu đều đừng nghĩ đến làm việc nữa! Bây giờ tất cả đi lên văn phòng và giải thích tất cả mọi việc cho chúng tôi!”
Khương Hoan Du ngồi trên mặt đất, không nói gì chỉ mỉm cười, những gì cô muốn chính là những thứ này.
Hôm nay nếu không phải cô thấy không khỏe trong người, cái tát kia của Kim Lộ cô nhất định sẽ trả lại cho anh ta.
Quân tử trả thù mười năm không muộn, cùng lắm thì cùng nhau thất nghiệp.
Nhóm lãnh đạo đều tập trung tại văn phòng giáo huấn Khương Hoan Du và Kim Lộ suốt một giờ.

Dạ dày Khương Hoan Du quay cuồng từng cơn một, vô cùng khó chịu và cô thật sự không chịu đựng được nữa.
Cuối cùng, cô đề nghị từ chức.
Dăm ba bữa lại bị cái đám lãnh đạo này răn dạy đủ kiểu, cái bộ dạng cáo mượn oai hùm (*) của bọn họ, Khương Hoan Du thật sự chịu đựng đủ rồi.

Còn cả Kim Lộ nữa, làm đồng nghiệp với một người như anh ta cô thật sự cảm thấy buồn nôn.
(*) cáo mượn oai hùm: thành ngữ để chỉ hạng người luôn mượn thế kẻ mạnh, nấp dưới ô quyền lực đi hù dọa, lòe bịp người khác hoặc lấy đó làm lá chắn để thỏa sức lộng lành.
Trong mấy năm làm việc vừa qua, Khương Hoan Du mỗi ngày đều quay cuồng với công việc, đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi một cách chân chính được.

Thức đêm cũng đã trở thành thói quen thường ngày, đến cả kem dưỡng da cũng không thể cứu vớt được đôi mắt thâm quầng của cô.
Nói tóm lại, cô chịu đựng đủ rồi, không muốn làm nữa.
Khi Khương Hoan Du nằm trong phòng bệnh của bệnh viện để truyền dịch, cô vẫn còn hồi tưởng về khoảnh khắc dũng cảm của mình khi đề nghị từ chức, rồi sau đó lại cảm thấy mình thật sự là tiện nghi của Kim Lộ mà.
Cô mất việc, Kim Lộ thật sự cười tươi như hoa nở.
Cái tên đàn ông có thể tùy tiện động thủ với phụ nữ như vậy, Khương Hoan Du quyết tâm sau này có cơ hội nhất định sẽ trả lại anh ta cái tát ngày hôm nay.
Chạng vạng, trong phòng truyền dịch cũng không có nhiều người.

Khương Hoan Du nằm một mình ở đó nhìn chằm chằm vào ống nhỏ giọt một cách buồn chán.

Ngoài cửa sổ, sắc thu càng rõ nét hơn.

Hoàng hôn dần dần thưa thớt, lúc gió nổi lên còn mang theo một vài chiếc lá đi.
Khương Hoan Du cảm thấy hơi mệt.
Có lẽ khi một người nào đó bị bệnh, họ sẽ trở nên yếu ớt hơn.

Một mình cảm thấy không khỏe liền tới tìm bác sĩ, một mình nằm đây truyền dịch, thậm chí đến ngủ cũng không dám ngủ, chỉ sợ bình truyền dịch hết rồi sẽ không có ai gọi y tá đến.
Khương Hoan Du thấy buồn ngủ, cô mở điện thoại ra tìm tên Khương Việt.

Lúc này người duy nhất cô có thể dựa vào chỉ có em trai mình thôi.
Điện thoại vang lên một hồi lâu Khương Việt mới tiếp nhận, dường như cậu ta đang ở chỗ nào đó khá ồn ào.
“Sao thế chị?”
“Khương Việt…Bây giờ em có thể tới bệnh viện một chuyến được không?”
“Bệnh viện?! Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Khương Việt vừa nghe hai từ “bệnh viện”, trong lòng nóng như lửa đốt.

Cũng không chờ Khương Hoan Du trả lời lại liền nói: “Bệnh viện nào, em sẽ tới ngay lập tức!”
Khương Hoan Du nói địa chỉ cho Khương Việt, sau đó cúp điện thoại, nhìn vào bình truyền dịch.

Chắc phải mất khoảng một tiếng nữa, lúc ấy chắc Khương Việt cũng đã tới rồi.

Cô nghĩ vậy xong liền an tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Ở tiệm cà phê Internet của Khương Việt lúc này vô cùng loạn.

Một vài thanh viên vì một ván trò chơi mà làm loạn, ồn ào muốn đánh nhau.

Nhờ Khương Việt và một vài nhân viên trong tiệm vào can mới không thành một cuộc ẩu đả.

Bởi vì trước đó đã gọi cảnh sát nên cảnh sát cũng đã tới, Khương Việt cảm thấy không có việc gì lớn lắm, liền muốn đến bệnh viện tìm Khương Hoan Du, nhưng cảnh sát lại giữ cậu ta lại.
“Anh Khương, phiền anh tới đây ghi chép lại sự việc một chút.” Một cảnh sát trẻ nói với Khương Việt.
Khương Việt sẵn sàng hợp tác, nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột, cậu ta hỏi cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, chuyện này mất khoảng bao lâu vậy? Tôi đang vội đến bệnh viện, chị tôi đang ở đó.”
Cảnh sát ước chừng một chút rồi nói: “Cái này cũng không chắc chắn nữa.

Bởi vì anh là ông chủ ở đây, một chút thủ tục còn chưa được hoàn thành, chúng tôi cần sự hợp tác của anh.”
Khương Việt gãi đầu, nhưng cậu ta cũng không biết phải làm gì nữa.
Cậu ta nhìn mấy thanh niên đứng thành một hàng bị mấy vị cảnh sát giáo huấn một trận, lại nhìn vào quán cà phê Internet của mình bị buộc phải tạm thời đình chỉ kinh doanh.

Suy nghĩ một lúc, cậu ta gọi cho Dư Thâm Lam.
Về phía Dư Thâm Lam, đến giờ tan tầm rồi còn có một bà cụ tới trám răng, xem ra là phải làm thêm giờ.
Phòng khám lúc này cũng không còn nhiều người nữa, Dư Thâm Lam đưa bà cụ đi ra ngoài, trên đường còn dặn dò bà ấy một vài việc cần chú ý: “Bà, sau khi trám răng xong, bà tạm thời đừng ăn bất cứ thứ gì.

Một tuần sau bà tới đây để kiểm tra lại, phải mất thêm nhiều lần nữa mới có thể hồi phục lại ạ.”
Bà cụ cũng đã lớn tuổi, bà ấy vẫn luôn nắm lấy tay Dư Thâm Lam để cảm ơn: “Được rồi, bà đã hiểu rồi.

Cháu còn trẻ mà thật tốt bụng, bây giờ thật hiếm thấy mấy người trẻ tuổi mà kiên nhẫn như vậy.”
“Không có gì đâu ạ, là chuyện cháu nên làm.

Bây giờ trời cũng tối rồi, bà cứ đi bình tĩnh ạ.”
“Được rồi.”
Bà cụ rời đi rồi, Dư Thâm lam vẫn nhìn theo một lúc lâu rồi mới trở lại phòng điều trị.

Giang Thiên Chỉ vừa hay dọn dẹp mọi thứ xong, quay đầu lại cười với Dư Thâm Lam: “Có thể tan làm được rồi.”

“Ừ, phải tăng ca cùng nhau thật sự phiền toái tới cậu rồi, làm chậm trễ thời gian của cậu.” Trám răng cho bà cụ kia vốn là quyết định của Dư Thâm Lam, vốn dĩ đã tới giờ tan làm rồi, cậu hoàn toàn có thể từ chối.

Nhưng cậu cũng không đành lòng nhìn bà cụ tới đây rồi lại phải về tay không nên đã quyết định khám răng cho bà ấy.

Giang Thiên Chi là cộng sự của cậu, đương nhiên cũng phải ở lại theo.
Giang Thiên Chỉ hoàn toàn không cảm thấy chậm trễ chút nào.

Cô ấy đi tới gần Dư Thâm Lam, tay cũng thật tự nhiên mà nắm lấy tay áo Dư Thâm Lam, nhìn vào mắt cậu hỏi: “Cậu có muốn đi ăn tối cùng nhau không?”
Dư Thâm Lam rời mắt đi, liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy tay áo mình, sau đó thu tay lại.
Cậu nói: “Tôi về nhà ăn.”
“Vậy…Tớ có thể tới nhà cậu được không? Tớ biết nấu rất nhiều món, cậu muốn ăn cái gì thì tớ sẽ nấu cho cậu.

Chúng ta cũng có thể đi siêu thị để cùng chọn đồ…”
Giang Thiên Chỉ dường như không chú ý tới sự cự tuyệt của Dư Thâm Lam.

Cô ấy vẫn đi theo bên cạnh Dư Thâm Lam, vẫn luôn dán lấy cậu đến gắt gao.
Dư Thâm Lam không kiên nhẫn mà nói thẳng: “Tôi với cậu cũng chỉ là mối quan hệ bạn học cùng với đồng nghiệp, buổi tối cậu về nhà tôi không phải là rất kỳ lạ sao?”
“Vậy…Chúng ta thay đổi mối quan hệ, không phải là không còn kỳ lạ nữa sao?” Trên mặt Giang Thiên Chỉ xuất hiện sự thẹn thùng, hai má đỏ ứng lên, cô ấy cúi đầu, chờ mong câu trả lời của Dư Thâm Lam.
Nhưng Dư Thâm Lam trả lời không chút do dự: “Tôi không hứng thú.”
Vừa nói xong, điện thoại trong túi vừa vặn vang lên, Dư Thâm Lam nhận cuộc gọi: “Alo, Khương Việt.”
Sau khi nghe Khương Việt nói vài câu, cậu lập tức sốt ruột hỏi lại: “Cô ấy đang ở bệnh viện nào?…Được rồi, tao biết rồi, tao sẽ qua đó ngay lập tức.”
Dư Thâm Lam cúp điện thoại, cởi áo blouse trắng ra rồi rời đi, hoàn toàn phớt lờ Giang Thiên Chỉ bên cạnh vừa mới bị cậu từ chối.
Đôi mắt Giang Thiên Chỉ đỏ lên, như thể cô ấy vừa phải chịu một sự xúc phạm vô cùng nặng nề.

Mấy ngày nay cô ấy biểu hiện rõ như vậy, vậy mà Dư Thâm Lam cũng không phản ứng lại một chút nào.
Cô ấy tức giận, cũng thấy không cam lòng, thật sự rất muốn biết người có thể khiến Dư Thâm Lam khẩn trương lo lắng chạy đi là ai.
Nhưng mặc kệ là ai, cô ấy đều tuyệt đối không từ bỏ Dư Thâm Lam..