Hạnh Phúc Của Nỗi Đau

Chương 2




Lúc đó mẹ cô đã khóc như mưa. Bà chỉ tay vào mặt mắng cô là đứa xui xẻo, chỉ biết mang đến bất hạnh cho người khác.Diệp Điền cầu xin mẹ cho vào thăm anh, nhưng bà nhất quyết không cho, còn bỏ cô đói hai ngày nhốt trong phòng.

Khi Diệp Hưng lén vào mang cơm cho cô, cô đã ngất xỉu.

Diệp Hưng đỡ cô ngồi dậy, lắc cho cô tỉnh. Sau đó đặt cô nằm trên gường. Anh nói trong cơn mê man, cô còn nắm chặt tay anh, miệng không ngừng xin lỗi anh ba.

Năm Diệp Điền lên mười, Diệp Trung đã 16 tuổi. Còn Diệp Hưng đã vào năm hai đại học Y dược. Sinh nhật cô năm đó, sinh nhật mà cả đời này cô không thể nào quên được.

"Anh hai! Sinh nhật em anh sẽ về chứ?"

"Ừ! Anh nhất định mua bánh kem về cho em! Nhớ chờ anh nhe!"

"Dạ!"

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Điền trở ra vườn. Chờ tới khi anh ba đi học về, chờ ba mẹ về, chờ anh hai từ thành phố về.

Cô bé hàng xóm cũng sinh cùng ngày với cô. Ở bên đó họ đang mừng sinh nhật rất náo nhiệt.

"Anh ba hứa sẽ tặng quà sinh nhật cho mình! Mình sẽ chờ anh ấy về!". Cô tự nói với chính mình như thế.

Nhưng đến tối, vẫn ngồi đợi trong phòng nhưng vẫn chưa có ai về.

Diệp Trung có buổi tự học ban đêm ở trường, ráng làm xong bài tập để tranh thủ về nhà sớm. Chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ.

Diệp Điền nghe có tiếng đồ vỡ. Cô ra khỏi phòng xem thử. Trong nhà tối om, điều này nói lên việc vẫn chưa ai về.

Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô. Mọi người quên hết sinh nhật cô rồi ư? Hay là ai cũng bỏ mặc cô hết rồi?

Tiếng cô bé nhà hàng xóm cười hi hi, bọn họ đang chơi pháo bông. Cô cũng muốn chơi pháo cùng hai hai và anh ba.

Chín giờ, đèn trong nhà vẫn tắt.

Cô không thể với tới công tắc điện, cô mà bắt ghế lên, anh ba biết sẽ giận lắm.

Trong đêm, tiếng gió hú mỗi lúc một lớn. Mưa bắt đầu đổ.

Cô sợ lắm!

Cô nhớ anh ba, muốn được anh ôm vào lòng bảo vệ.

Diệp Điền ngủ thiếp đi trên sofa. Đêm qua cô mơ một giấc mơ rất kinh khủng.

Trong mơ, cô nhìn thấy mẹ cầm một con dao, đâm thẳng vào người ba.

Ba không kêu la, cũng không gào thét. Cứ như vậy từ từ ngã xuống. Trong phút chốc, máu lênh láng một vũng ngay chỗ ba cô nằm. Mẹ cô vẫn cầm con dao trên tay, cười rất đáng sợ.

Thức dậy vào buổi sáng hôm sau, cô vẫn không tin được là mình đã để lỡ mất ngày sinh nhật.

"A!"

Cô ngóc đầu dậy, cơ thể được bao bọc trong một vòng tay ấm áp.

Diệp Trung bị cô làm cho thức giấc, trên mặt cô vẫn còn vài giọt nước, mặn chát, cô cứ ngỡ là của mình.

"Anh ba!"

"Dậy rồi sao?"

"Anh về khi nào vậy?"

"Tối hôm qua!"

"Anh không gọi em dậy? Sinh nhật em qua mất rồi!"

Diệp Trung ôm chặt cô, giống như là muốn tìm kiếm chút hơi ấm nhỏ nhoi.

"Anh! Anh sao vậy?"

"Điền... ba... chết rồi!"

Tai cô một trận chấn động dữ dội. Phải một lát sau cô mới có thể hoàn hồn và hiểu hết nghĩa của từ "chết".

Cô giáo nói "chết" là bỏ mặc hết người thân. Là sau này không còn sống nữa.

Tức là nói sau này không có ba yêu thương cô nữa. Cô không còn ba.

"Anh nói đùa với em phải không? Mọi người đang tạo bất ngờ để mừng sinh nhật muộn của em mà!"

"Điền! Anh không gạt em! Ba chết thật rồi!"

"Không! Anh là kẻ lừa gạt! Anh nói sẽ về sớm đón sinh nhật em, vậy mà em chờ mãi không thấy anh. Cả mọi người cũng không thấy ai. Anh hai cũng vậy! Tất cả đều là gạt người!"

"Em không tin chứ gì? Được rồi!". Diệp Trung kéo tay cô ra khỏi phòng, tới phòng ba mẹ.

Trước mắt cô là thi thể người ba yêu cô nhất. Ba nẳm trên vũng máu đỏ tươi, máu trào ra từ miệng ông, hai mắt vẫn còn mở nhìn thòng thọc lên trần nhà.

Mẹ cô khóc như mưa bên thi thể. Những nhân viên cảnh sát làm việc trong phòng.

"Em tin chưa? Ba chết rồi!"

Tiếng Diệp Trung kéo cô hoàn hồn. Khi đó cô mới phát hiện mặt mình giống như vừa mới rửa mặt.

"Em đến vuốt mắt ba đi!". Anh hai vào, khẽ để tay lên vai cô. "Mọi người lần lượt vuốt hết rồi nhưng không được! Còn mình em thôi!"

Diệp Điền níu lấy tay Diệp Trung, anh nắm chặt tay đưa cô đến gần ba.

Những kí ức lúc trước lại ào ạt ùa về như một cuốn phim quay chậm.

Ba cõng cô trên lưng chạy khắp khu đồi lộng gió, tay cô cầm con diều xanh biếc. Nụ cười ba lúc ấy rất mãn nguyện.

Ba chăm sóc cô khi bị bệnh, đêm đó, anh ba ngủ thiếp đi bên cạnh gường cô. Đến nửa đêm cô trở mình sốt cao, ba đã túc trực suốt đêm lau người cho cô.

Ba dạy cô những con chữ đầu tiên, dạy cô cách đánh răng như thế nào.

Với cô, ba là người yêu thương nhất trên đời này.

Diệp Điền đưa bàn tay bé nhỏ ra, các ngón tay kia chạm đến khuôn mặt ba, nó lạnh ngắt đáng sợ.

Hơi ấm lúc trước giờ đã không còn, giống như cô đã mất ba mãi mãi kể từ lúc này.

Cả nhìn mặt ba lần cuối cô cũng không có cơ hội. Tại sao lại tàn nhẫn tới như vậy?

Cô không có dũng khí tiếp tục, bàn tay Diệp Trung nắm lấy tay cô, anh thì thầm chỉ mình cô nghe.

"Anh sẽ ở bên em mà!"

Cô khẽ gật đầu, ngón tay vuốt dọc theo gương mặt ông. Đôi mắt đã nhắm lại, có lẽ là vì ông muốn nhìn thấy cô lần cuối, dù là trong vô vọng.

Diệp Trung nói với cô, đêm đó trời mưa rất to nên ai cũng về nhà muộn. Khi anh về tới, nhìn thấy cô co rúm người trên sofa. Mẹ thét lên trong phòng. Ba thì đã tắt thở.

Mẹ nói là có trộm đột nhập vào nhà. Nên cảnh sát dựa vào việc Diệp Điền bị đánh thuốc mê kết luận là vụ giết người cướp của.

Trong tang lễ, mẹ cô gần như ngất đi. Anh hai bình tĩnh đến đáng sợ nhưng thật sự nỗi đau của anh ấy luôn ở trong lòng. Diệp Điền vùi mặt vào ngực Diệp Trung khóc âm thầm.

Từ sau tang lễ, Diệp Điền ngày nào cũng lên đồi hái một chùm hoa cúc dại màu xanh đến trước mộ ba đứng hàng giờ liền.

Có những vết cắt không thể lành, vết cắt trong tim lại càng không thể xóa nhòa.

Chưa đầy một năm sau, người mẹ từng thề thốt trước linh cữu ba cô tuyên bố công khai với bạn trai mới.

Bà ấy đưa tên đàn ông đó về nhà sống cùng. Anh hai trở về thành phố T học. Cuộc sống địa ngục bắt đầu với cô.

Mỗi ngày mẹ cô ra ngoài làm việc, đến tối mịt mới về.

Công việc nhà đè nặng lên cô bé chưa tròn mười một tuổi. Gã đó là một tên cặn bã, chỉ biết hành hạ cô bằng những trận roi đòn.

May mà cô còn nhỏ tuổi, nếu không sẽ chết đời với hắn. Mỗi ngày vết thương mới chồng chéo vết thương cũ.

Ngay cả việc tắm rửa cô cũng tự mình làm, không dám để Diệp Trung tắm giúp như lúc trước. Cô sợ nếu để anh nhìn thấy, sẽ đau lòng.

"Điền! Mặt em bị sao vậy?"

Một lần bị ba dượng đánh, cô đã trét muối làm cho vết bầm mau lành. Nhưng không may bị Diệp Trung phát hiện.

"Em bị té thôi!"

"Thật không?"

"Thật mà!"

"Không phải ông ta đánh em chứ?"

"Không phải mà!".

Cô chưa từng thấy ông ta đánh anh roi nào. Cô nghĩ có lẽ do anh học giỏi, thường xuyên nhận học bổng đem về nên ông ta không làm anh bị thương.

Dù sao, cứ coi như cô chịu đòn thay cho anh đi.

Tháng ngày dần trôi qua, Diệp Điền phải nghỉ học từ năm mười một tuổi. Đó cũng chính là lí do cô ghét học. Vì mỗi khi nghĩ đến, cảm giác như trở lại chuỗi ngày địa ngục đó.

Mẹ vốn rất thương Diệp Trung. Còn đối với cô thì lại khác. Diệp Hưng nói từ khi cô sinh ra là mẹ đã ghét bỏ cô rồi.

Diệp Điền không biết vì sao lại như vậy. Nhưng đến năm mười lăm tuổi, cô vẫn như ngày xưa, mơ đến một ngày mẹ sẽ nói yêu cô nhất đời.

Bốn năm cô sống không bằng chết. Mỗi ngày cắn răng chịu đựng đòn roi.

Diệp Trung thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, thời khắc mọi người đến chúc mừng thì cô chỉ biết núp ở một góc nhìn lén. Khi đến thành phố T học, anh đi tìm cô.

Nhưng lúc đó cô vừa bị đánh ngay sau bữa tiệc chia tay. Khắp người cô đầy vết thương, vài chỗ máu rướm ra. Cô trốn trong một mỏm đá ngoài bờ biển. Từ nhỏ, mỗi khi cô cố tình trốn anh đều tìm được, nhưng lần này cô nhất định không để anh tìm thấy.

Vì cô biết, chỉ cần cô khóc với bộ dạng này, anh sẽ không thể đi được.

Vậy thì thà rằnh để cô chịu đựng một mình, cũng không để anh phải bỏ lỡ tương lai.

Đúng như ý cô muốn, anh tìm không được cô.

Chuyến tàu rời bến, hồi còi vang vọng trong không gian. Đôi chân Diệp Điền cố đuổi theo. Hy vọng cô có thể nhìn thấy lúc anh đi như thế nào.

Cơn gió trên đồi vẫn như vậy, nhưng hôm nay nó lạnh thấu xương thấu thịt. Cô cứ đứng như vậy đến khi con tàu rời bến và khuất dạng giữa sóng nước mịt mờ.

Kể từ đó, cô làm quen dần với cuộc sống không có Diệp Trung bên cạnh. Mỗi khi giật mình thức giấc nửa đêm, cô khản tiếng gọi anh. Nhưng không có ai trả lời ngoài tiếng quát của mẹ và cha dượng.

Cô cứ như thế trải qua bốn năm không vui không cười. Chỉ có đau có khổ có nhớ mong.