Hạnh Phúc Của Em 2

Chương 176: Chương 176





Được rồi,chúng ta cũng đi ăn thôi.- Vậy hôm nay ta sẽ gọi hết những món mà trước không dám ăn mới được.
- Anh ăn nổi không đó, chứ tôi thấy bà dạo này có thịt hơi nhiều đó nha.
Lan Anh nghe cô nói vậy thì lập tức phản ứng đầu tiên là sờ bụng vài vòng rồi sờ mặt.

Nhìn biểu hiện của Lan Anh thì cả hai không thể nào làm bộ mặt nghiêm trọng được nữa, cả hai phì cười, biết bị chọc ghẹo Lan Anh muốn lao xuống phía dưới nhưng không được vì còn lo người lái xe bị mất lái.

Cô đành nuốt vào bụng đợi chút nữa xử hai người sau.
Xe đến quán mà Lan Anh chỉ, nơi đó là một quán khá cũ nhưng lại vô cùng đông khách, cả trong quán lẫn người đang ngồi đợi chỗ,cũng như đang đứng mua về.

Bước xuống xe vừa thấy ba cô xuất hiện một người từ trong quán đã đi ra, cô cũng nhận ra người xuất hiện thì quay lại nhìn Lan Anh như muốn hỏi " sao anh chàng của my lại ở chỗ này ".


Lan Anh thấy bạn mình nhìn thế thì đằng hắng rồi trả lời:
- Quán này không xếp hàng thì sẽ không có chỗ ngồi đó, cho nên mình đã gọi kêu ảnh dành chỗ cho tụi mình dùm, chứ không có ý khác.
- Ôh, mình có ý gì đâu, đúng không Chi Chi.
- Em cũng chưa nói gì cả mà.

Hahahaha.

Chúng ta vào thôi không lại phụ lòng người xếp hàng lấy chỗ cho chị em mình.
Vào chỗ ngồi Thanh Thanh cũng đã thấy để sẵn nước uống cũng như đồ ăn vặt của quán đã được bầy đầy trên bàn, cô gật gật đầu nói Hữu Minh:

- Minh nè, chị không ngờ em tâm lý vậy luôn đó nha, đúng là chúng ta được hưởng ké lộc của Anh Anh mà, như thế thì phải ăn hết mới được không thể phụ lòng Hữu Minh nhé!
- Tất nhiên rồi chị dâu.

Không những chị em mình mà cả người đã đi theo chúng ta luôn nữa.
Nghe Khánh Chi nói thế Hữu Minh cau mày rồi nhìn ra ngoài, cũng không phải nhìn lâu anh cũng đã nhìn thấy một người đang lấp ló nhìn vào thêm biểu hiện sốt ruột như sợ bị mất gì đó, anh quay sang nhìn ba cô rồi như hiểu được ý của anh,Khánh Chi đã vỗ vay anh rồi nói:
- Em rể có thể hỏi chủ quán là có thể kiếm một bàn cho người phụ nữ đó ngồi được không, không thì chắc phải cho cô ta ngồi chung vậy.
Suy nghĩ một lúc thì Hữu Minh gật đầu rồi đứng ra hỏi chủ quán, nhưng chỉ nhận được câu lắc đầu, vì quán cũng còn khá đông người đang đứng đợi ngoài kia đợi chỗ cho nên không thể kiếm một bàn thêm được.
Cuối cùng đành hết cách cô quay sang nói với Lan Anh, như hiểu ý cô,cũng không đợi cô nói ra Lan Anh đã đứng lên đi ra ngoài cửa quán đi lại chỗ người phụ nữ đó, thấy cô gái mình theo dõi đi lại gần người phụ nữ khá tái mặt nhưng vẫn giả bộ ngạc nhiên,chỉ là chưa kịp nói gì thì Lan Anh đã lên tiếng trước nói:
- Chúng ta cũng khá có duyên,vừa gặp ở spa,giờ ra đây gặp nhau tiếp, chỗ này đợi chỗ lâu lắm, nếu chị không chê ngồi chật thì lại ngồi cạnh tụi em nè, chị thấy sao.
Bị mời bất ngờ nhưng người phụ nữ nghĩ chắc mấy cô còn nhỏ cũng chưa hiểu sự đời nên có lẽ không phát hiện ra đang bị mình theo dõi, dù rất vui vì ngồi giám sát được mấy cô bé này nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ khó xử nói:
- Như vậy có làm phiền không, chị chỉ sợ ngồi chung tụi em mất không gian tự do không?
- Không sao chị, cũng chỉ là chỗ ngồi thôi, chị đừng bận tâm quá, chúng ta vào thôi.
- Vậy chị không khách sáo nữa, cám ơn tụi em nhé..