Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?

Chương 49




Ba tháng sau.

Trải qua hàng loạt cuộc kiểm tra, cuối cùng Lâm Khải Phong mới có thể ngồi xuống nghỉ. Quách Tĩnh cầm một xấp tài liệu tiến vào văn phòng.

“Tôi đã nhắc nhở cậu rồi, không được uống rượu nữa, cậu cứ cố chấp như vậy dù tôi là thần tiên cũng không cứu nổi cậu đâu.”

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh nghe câu này “Tôi biết rồi.” Giống như một bài học mà chưa cần nghe cũng đoán được nội dung. Anh biết rõ hơn ai hết bên trong cơ thể này đang bị tàn phá thế nào nhưng anh không cách nào ngăn bản thân lại, cứ mỗi lần về nhà trái tim anh lại quặn thắt một nỗi đau đã ăn sâu vào tâm khảm nhiều lần muốn rời khỏi thế giới này nhưng anh đã hứa sẽ sống thay phần của cô nên dù thế nào anh cũng nhất định phải gắng gượng. Anh muốn ngã xuống một cách thật tự nhiên để đến khi gặp lại cô anh có thể tươi cười nói cho cô biết anh đã làm tốt phần còn lại cuộc đời của hai người.

“Tôi hết cách với cậu rồi. Mấy ngày nữa có một cuộc hội thảo rất quan trọng mà tôi không vắng mặt được, tôi sẽ bàn giao tình hình của cậu với một bác sĩ khác nếu có vấn đề gì thì cứ liên lạc trực tiếp với cô ấy. Cậu cứ yên tâm, đó là bác sĩ giỏi mà một người bạn nước ngoài nhờ đến giúp đỡ tôi nên sẽ không có vấn đề gì.”

“Được rồi, tôi đi trước.”

Quách Tĩnh chỉ hừ một tiếng, tình trạng của Lâm Khải Phong càng ngày càng tệ khuyên ngăn thế nào cũng vô ích, dù cơ thể hoạt động nhưng tâm đã chết thì dù có tiên dược cũng không tài nào trị khỏi. Quách Tĩnh đương nhiên biết rõ, nhưng cứu người vẫn là thiên chức mà ông đang gánh trên người dù thế nào cũng phải cố gắng.

Trước khi đi Quách Tĩnh đã soạn sẵn một hồ sơ bệnh án đặc biệt của Lâm Khải Phong gửi lại cho bác sĩ kế nhiệm nhưng vì trễ chuyến bay nên vị bác sĩ kia không đến kịp, ông chỉ có thể nhờ y tá gửi lại. Quả đúng như Quách Tĩnh tính toán, không lâu sau Lâm Khải Phong được đưa đến bệnh viện trong tình trạng loét dạ dày cấp tính. Tình hình của anh rất nghiêm trọng nếu xử lí theo cách thông thường nhất định sẽ xảy ra biến chứng, thậm chí có thể nghiêm trọng hơn nhưng cũng may cô đã nghiên cứu kĩ bệnh án mà Quách Tĩnh đặc biệt chuẩn bị nên ca phẫu thuật rất thành công, sức khỏe đang bắt đầu hồi phục.

Có lẽ hôm nay trời đẹp nên tâm tình cô tươi tỉnh hơn mọi khi, đặc biệt muốn mua hoa đến thăm một người quen cũ. Vừa vặn thay lúc anh mới tỉnh, cô nở nụ cười nhẹ nhàng bước vào đặt đóa hoa lên bàn cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

“Anh cảm thấy sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?”

“Tôi không sao, thành thật cảm ơn cô, coi như một mạng đền một mạng.”

“Không phải, là trách nhiệm của tôi.”

Hôm đó lúc Lâm Khải Phong được đưa đến bệnh viện trong tình trạng khẩn cấp, khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt của anh khiến cô suýt không nhận ra nhưng điều làm cô bất ngờ hơn là bệnh tình của anh đặc biệt nghiêm trọng cơ thể bị tàn phá đến mức độ như vậy ngoài bệnh tật ra nguyên nhân còn lại chắc chắn là sự buông thả của bản thân, một hình ảnh hiện lên trong đầu khác hoàn toàn với phong thái ung dung lãnh đạm mà cô từng gặp thậm chí cô đã nghi ngờ anh và người mình từng gặp trước đây không phải là một. Đột nhiên cô rất muốn biết thêm về người đàn ông bí ẩn này giống như có một tiếng gọi thôi thúc cô tìm hiểu đến khi biết được nguyên nhân Cao Gia Hi chỉ có thể cảm thán chứ không thể nào oán trách nổi. Anh, một người đàn ông ông hoàn hảo, vừa giàu có lại si tình nếu là phụ nữ ai có thể không động lòng và vì Cao Gia Hi là một người phụ nữ vô cùng bình thường nên cái bẫy mà ông trời cố tình sắp đặt này cô tình nguyện bước vào.

Nhưng vấn đề lớn nhất chính là trái tim của anh từ lâu chỉ chứa đầy hình ảnh của một người bao nhiêu năm qua không hề dung túng bản thân thêm một lần nào nữa, liệu cô có đủ khả năng để phá vỡ hàng rào băng lạnh ấy để thay thế vị trí của người phụ nữ kia trong trái tim anh không? Biết là khó khăn nhưng cô vẫn muốn thử một lần.

“Có bao giờ anh nghĩ sẽ yêu thêm một lần nữa không?”

Đã lâu rồi, không ai hỏi anh câu hỏi này bởi ai cũng biết chấp niệm trong lòng anh lớn thế nào hay nói cách khác liệu có tồn tại người yêu anh nhiều hơn Cao Quỳnh Phương? Lâm Khải Phong nở nụ cười nhạt nhẽo “Lần đầu tiên gặp cô.”

Trái tim Cao Gia Hi như nhảy lên theo câu nói của Lâm Khải Phong “Ý anh là…”

“Dù có yêu lại một trăm một vạn lần người tôi yêu vẫn là cô ấy, không thể là người khác.”

Là cô đã đánh giá quá cao bản thân trong thâm tâm anh cô chỉ là hình ảnh mà anh luôn nhớ nhung, là một cái bóng của người khác không phải là tình cảm mà cô đã tưởng tượng. Cảm giác hụt hẫng lấn át hoàn toàn tâm trạng của Cao Gia Hi cô lịch sự nặn ra một nụ cười rồi rời đi. Nhìn theo bóng lưng dần khuất của cô đôi mắt Lâm Khải Phong trở nên thâm trầm đến kì lạ, anh cảm nhận được tình cảm của cô cũng cảm nhận được sự lỗi nhịp của trái tim mình nhưng anh không thể chấp nhận bởi thứ anh rung động không phải là Cao Gia Hi mà chỉ là hình ảnh mà anh luôn khao khát của Cao Quỳnh Phương, anh không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà làm tổn thương một người con gái nữa.

Cho đến ngày Lâm Khải Phong xuất viện Cao Gia Hi cũng không xuất hiện nữa thật ra trốn tránh cũng tốt cả hai không ai phải khó xử.Lâm Khải Phong không về nhà anh trực tiếp đến thẳng công ty mấy ngày anh nằm viện công việc chính là thứ duy nhất đợi anh.

“Lâm tổng, dự án phát triển văn phòng bên Mỹ đang tiến triển rất tốt, nếu không có trục trặc gì thì không lâu nữa chúng ta có thể chính thức đưa vào hoạt động.”

“Tốt, tiếp tục theo dõi xảy ra chuyện gì thì lập tức báo với tôi.”

“Tối biết rồi, Lâm tổng.”

Thấy Hàn Tinh đứng im không lên tiếng, Lâm Khải Phong buộc phải lên tiếng “Còn chuyện gì nữa sao?”

“Hôm nay có hẹn với một đối tác quan trọng, tôi đã đến gặp và truyền đạt ý của anh nhưng vị khách đó nhất định phải gặp được anh mới đồng ý hợp tác.” Kể từ sau khi Cao Quỳnh Phương mất, tất cả các buổi gặp mặt ngoài giờ hành chính Lâm Khải Phong đều không tham gia mọi chuyện đều phó thác cho Hàn Tinh xử lí, mỗi ngày đều như vậy anh đến công ty đúng giờ về nhà cũng đúng giờ bất cứ ai cũng không thể ảnh hưởng thói quen ấy của anh, lúc đầu quả thực có chút rắc rối nhưng dần dần mọi người đều quen với phong cách làm việc như vậy nên lâu rồi không phát sinh vấn đề nữa. Nhưng lần này là một vị khách vô cùng quan trọng đến dự án phát triển bất động sản lớn nhất năm của công ty, nếu đàm phán không thành công Thiển Vũ sẽ mất một số tiền rất lớn nên lần này Hàn Tinh không dám tự mình quyết định.

“Là ai?”

“Là tập đoàn SM.”

Nghe đến đây Lâm Khải Phong khẽ thở dài, không ngờ SM lại có thể thu mua công ty lớn như Hoàng Phúc nên mới chính thức trở thành nhà đầu tư chính cho dự án lần này, Lê Quốc Khánh thế nào lại đột nhiên từ Mỹ trở về làm ăn, cuộc chiến này anh có chạy thế nào cũng không tránh khỏi “Sắp xếp lịch cho tôi, tôi sẽ gặp anh ta.”

Phòng Tổng thống của khách sạn LT. Trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn lớn, chắc không ai ngờ sẽ có một ngày họ xa lạ đến vậy.

“Cậu muốn gì?” Lâm Khải Phong không đợi nữa, anh muốn nhanh chóng kết thúc tất cả.

Lê Quốc Khánh đưa đến trước mặt Lâm Khải Phong một bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn tất cả điều kiện đều hợp lí nếu không muốn nói là có lợi cho Thiển Vũ “Cắt đứt với Cao Gia Hi, bản hợp đồng này lập tức có hiệu lực.” Lê Quốc Khánh bình thản lên tiếng.

“Tôi không hiểu ý cậu nói là gì?”

“Cậu thực sự cho rằng trên đời có hai người giống nhau đến như vậy sao?”

Câu mỉa mai của Lê Quốc Khánh như làm cho Lâm Khải Phong bừng tỉnh “Không lẽ…”

“Không sai, Gia Hi và Quỳnh Phương là chị em song sinh. Nhưng Gia Hi không biết chuyện này, từ nhỏ gia đình chúng tôi đã thất lạc nhau, đến khi nhận lại Quỳnh Phương thì Gia Hi đang đi du học, xảy ra nhiều chuyện như vậy nên đến giờ chúng tôi vẫn chưa nói cho nó biết về sự tồn tại của Quỳnh Phương. Tôi đã mất một đứa em gái rồi, tôi không muốn lại mất đi một đứa nữa, cậu hiểu không?”

“Nếu chỉ vì chuyện này thì cậu có thể yên tâm cả đời này của tôi chỉ yêu được một người, hoặc là cô ấy hoặc là không ai cả. Bản hợp đồng này không cần cậu kí nữa, đưa em gái cậu quay về đi, tìm cho cô ấy một người đàn ông xứng hơn tôi.”

Lâm Khải Phong đi rồi Lê Quốc Khánh vẫn ngồi đó trầm tư trong mớ suy nghĩ hỗn độn “Cậu như vậy, tôi nên vui hay nên buốn cho nó đây?”

Lâm Khải Phong vừa bước xuống sảnh lớn thì điện thoại reo.

“Cho hỏi phải số điện thoại của Lâm Khải Phong không ạ?” Một giọng nam lạ vang lên.

“Là tôi.”

“Có một cô gái tên Cao Gia Hi không biết anh có quen không?”

“Cô ấy có chuyện gì sao?”

“Cô ấy ở đây uống rất nhiều rượu, chúng tôi sắp đến giờ đóng cửa rồi nhưng gọi nhiều lần mà không thấy cô ấy trả lời nên mới mạn phép gọi cho anh, phiền anh đến đón cô ấy về được không?”

“Được rồi, làm phiền anh nhắn tin địa chỉ qua cho tôi.”

Hơn mười một giờ đêm, một cô gái uống say đến quên trời đất nằm vạ ở quán người ta nếu không phải người ta lịch sự gọi điện thoại cho người thân đến đón thì không biết giờ này cô đã nằm ở xó xỉn nào rồi.

“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Lâm Khải Phong vội đỡ lấy tay Cao Gia Hi định dìu cô về nhưng cô cứng đầu không chịu phối hợp hất tay anh ra “Không cần, tôi thế nào không liên quan đến anh.”

Lâm Khải Phong hết cách chỉ có thể bế cô lên đưa ra ngoài nhưng Cao Gia Hi liên tục giãy giụa nên vừa ra khỏi quán anh lập tức để cô xuống “Cô đợi một lát, tôi gọi anh cô tới.” Vừa định nhấn số thì điện thoại đã bị Cao Gia Hi hất rớt xuống đất “Rốt cuộc cô muốn gì đây?”

“Tôi muốn anh là của tôi.” Vừa dứt câu, Cao Gia Hi lao tới vòng tay qua cổ Lâm Khải Phong hôn anh cuồng nhiệt, ngọn lửa vốn dĩ đã tắt bấy lâu nay trong anh lại nhen nhóm cháy, khuôn mặt ấy, sự ngọt ngào này thoáng chốc khiến Lâm Khải Phong đắm chìm nhưng chỉ một giây thôi khi anh vừa nhắm mắt lại hình ảnh Cao Quỳnh Phương lại phủ đầy tâm trí, Lâm Khải Phong như chợt bừng tỉnh trong cơn say vội vàng đẩy Cao Gia Hi ra, cô loạng choạng ngã xuống đất nước mắt từng giọt rơi trên má “Vừa rồi rõ ràng anh cũng hưởng thụ tại sao anh không thừa nhận tình cảm của mình chứ?”

“Tôi xin lỗi.”

“Em thật sự không hiểu, em có gì không bằng Cao Quỳnh Phương mà anh không thể chấp nhận em, hơn nữa em có gia thế có sự nghiệp còn cô ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi từ đầu đến cuối đều không xứng với anh.”

Lâm Khải Phong hơi bất ngờ khi nghe những lời này từ miệng một người như Cao Gia Hi bây lâu nay anh luôn cho rằng cô là một người hiểu chuyện nhưng thật không ngờ lại có thể nói ra những lời miệt thị nặng nề như vậy “Cô điều tra cô ấy?”

“Vậy thì sao? Em luôn cho rằng cô ta phải là một người xuất sắc thế nào mới khiến anh si tình như vậy, nhưng mắt chọn người của anh thật làm em thất vọng ngoài khuôn mặt giống nhau ra mọi thứ khác của cô ta đều không bằng em, cô ta không xứng đáng là rào cản để em rút lui.”

“Cô…” Anh tức giận nhưng bàn tay chỉ dừng lại ở không trung rồi rút về, anh từ tốn đứng lên “Cô ấy không cần xứng đáng với bất cứ ai chỉ cần xứng đáng với một mình tôi là đủ. Tôi nhắc lại lần cuối cùng tôi vĩnh viễn chỉ yêu một người là Cao Quỳnh Phương, những thứ đã là duy nhất dù cô so sánh thế nào cũng chỉ là khập khiễng thôi.” Rồi anh xoay người đi.

“Vậy tại sao anh lại tới đây, nếu không vì lo lắng cho em thì sao anh phải tới?”

“Chỉ cần là người họ Cao tôi sẽ không bỏ mặt.”

“Tại sao?”

“Đó là trách nhiệm của một người mà tôi đang thay cô ấy hoàn thành.”

Đặt trước ngôi mộ của Cao Quỳnh Phương một đóa hoa hồng trắng, Hoàng Kỳ Kỳ chợt nhớ tới nhiều năm trước Cao Quỳnh Phương đã nói rằng hoa hồng đỏ là tình yêu nồng cháy còn hoa hồng trắng là kí ức phai tàn nhưng dù thế nào chúng vẫn kiêu sa diễm lệ cũng giống như phụ nữ dù thế nào cũng nhất định phải mạnh mẽ, chỉ cần còn cơ hội nhất định phải đẹp như một đóa hoa hồng.

“Đã có xét nghiệm DNA của đứa bé đó rồi, quả thực không phải là con của Vincent. Tiếp theo cậu định làm gì?”

“Đến lúc phải kết thúc rồi.” Bên cạnh Hoàng Kỳ Kỳ xuất hiện một người phụ nữ. Rốt cuộc là ai, bí ẩn thế nào lại có khả năng kết thúc câu chuyện này?