Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?

Chương 46




Có lẽ tàn nhẫn nhất không phải là Cao Quỳnh Phương mất đi đứa con, mà chính là để cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông cô hết lòng yêu thương, bất chấp tất cả rời đi cùng người phụ nữ khác, bỏ mặt cô với nỗi đau thể xác cùng với đứa con chưa thành hình.

“Cô ấy sao rồi?” – Trình Tử Khiêm cuối cùng cũng xuất hiện, vừa thấy Dương Băng Vũ ngồi ủ rũ bên ngoài phòng bệnh, anh hớt hải chạy đến.

Dương Băng Vũ hướng mắt về Cao Quỳnh Phương, khóe mắt cô thấy cay cay “Cậu ấy ngã từ cầu thang xuống, bị sảy thai.”

“Khải Phong vẫn chưa đến sao?” - Trình Tử Khiêm nhìn Cao Quỳnh Phương thất thần ngồi một mình trong phòng bệnh, căn phòng trống vắng, lạnh lẽo chỉ có một mình cô chống chọi với nỗi đau thể xác lẫn tinh thần.

Dương Băng Vũ không trả lời, cô chỉ khẽ gật đầu.

Trình Tử Khiêm vỗ vai Dương Băng Vũ “Em về nghỉ ngơi đi, anh ở đây với cô ấy.”

Nghĩ đến tình hình Cao Quỳnh Phương, Dương Băng Vũ không khỏi xót xa. Lâm Khải Phong là chồng, là người đàn ông luôn miệng nói yêu Cao Quỳnh Phương, nhưng suốt thời gian qua, chưa một lần anh xuất hiện để xoa dịu nỗi đau cho cô, mọi thứ đều là một mình Cao Quỳnh Phương đương đầu, một mình cô gánh chịu, cô đã từng nhiều lần trách Cao Quỳnh Phương tại sao lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương Lâm Khải Phong, nhưng đến hôm nay, cô mới nhận ra, Cao Quỳnh Phương đáng thương hơn đáng trách, tất cả những việc Cao Quỳnh Phương làm chỉ vì trong lòng cô ấy đã có quá nhiều vết thương.

Hôm qua, sau khi đưa Triệu Minh Minh đến bệnh viện, bác sĩ nói phải lập tức phẫu thuật để lấy đứa bé ra, Lâm Khải Phong không am hiểu nhiều, chỉ có thể làm theo yêu cầu của bác sĩ. Sau khi làm xong thủ tục, Triệu Minh Minh được đưa vào phòng mổ. Mấy tiếng đồng hồ sau, bác sĩ đi ra, Lâm Khải Phong vội lao tới “Cô ấy sao rồi?”

Vị bác sĩ kia mỉm cười hiền hậu “Cả mẹ và bé đều an toàn, anh không cần lo lắng, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.”

Lâm Khải Phong thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh chợt nhớ ra lúc đó Cao Quỳnh Phương cũng bất tỉnh, chỉ tại nhìn thấy Triệu Minh Minh chảy quá nhiều máu, nên anh không còn cách nào khác phải vội vàng đưa Triệu Minh Minh đi bệnh viện, anh cho rằng Cao Quỳnh Phương chỉ bị bất tỉnh nhẹ, một lúc sau, người làm sẽ giúp chăm sóc cho cô. Nhưng trong lòng vẫn bồn chồn không yên, Lâm Khải Phong định lấy điện thoại hỏi xem tình hình thế nào, mới phát hiện điện thoại đã hết pin, đành cất lại vào trong túi. Cả đêm Lâm Khải Phong ở lại bệnh viện với Triệu Minh Minh, đến hôm nay, khi y tá nói tình hình cô đã ổn định, anh mới rời đi, trở về Lâm gia xem tình hình Cao Quỳnh Phương thế nào.

Nhưng vừa vào tới nhà đã nhìn thấy một chuyện không ngờ. Trong nhà không có ai, bên cạnh vũng máu của Triệu Minh Minh còn một vũng máu lớn hơn, đều đã bị khô lại, chắc chắn là của hai người, không thể là của Triệu Minh Minh lan qua được. Theo như vị trí bất tỉnh của Cao Quỳnh Phương và Triệu Minh Minh, vết máu này, nhiều khả năng là xuất phát cùng một vị trí, không lẽ…Lâm Khải Phong vội vàng chạy đến điện thoại bàn, nhưng Cao Quỳnh Phương không bắt máy. Ngón tay thon dài nhanh chóng ấn số điện thoại của Dương Băng Vũ, không lâu sau nhận được tín hiệu.

Dương Băng Vũ nhìn thấy đầu số của Lâm gia, vội vàng nghe máy “A lô.”

“Quỳnh Phương có ở chỗ của cậu không?”

“Anh còn quan tâm cô ấy sống hay chết à?” – Có thể nghe ra giọng chua chát của Dương Băng Vũ ở đầu dây bên kia.

Lâm Khải Phong biết chắc là Cao Quỳnh Phương đã xảy ra chuyện “Cô ấy làm sao?”

“Không sao, chỉ là mất đi đứa con thôi.”

Lâm Khải Phong lao xe như bay đến bệnh viện, một trăm tám mươi, hai trăm ki lô mét trên giờ, đèn đỏ anh cũng không dừng lại, suýt nữa thôi đã xảy ra tai nạn nhưng giây phút này anh còn có thể suy nghĩ gì được nữa, chỉ mong sớm được nhìn thấy cô. Mười phút sau, Lâm Khải Phong tới sảnh trước bệnh viện, nhưng xui xẻo, thang máy bị kẹt, chạy hết bảy tầng lầu, cuối cùng Lâm Khải Phong nhìn thấy Trình Tử Khiêm. Anh vội vàng chạy đến, định mở cửa phòng bệnh bước vào nhưng bị Trình Tử Khiêm ngăn lại.

“Cậu không đủ tư cách để bên cạnh cô ấy.”

Lâm Khải Phong tức giận “Cậu tránh ra.”

Trình Tử Khiêm lôi Lâm Khải Phong đi. Đến ban công, anh móc điện thoại trong túi, truy cập vào web, tiêu đề hiện rất rõ “Tổng giám đốc Thiển Vũ bỏ mặc vợ, túc trực bên thiên kim Ngô thị lúc lâm bồn”. Lâm Khải Phong giật điện thoại trên tay Trình Tử Khiêm, đọc lại lần nữa, tức giận đập điện thoại xuống đất, lớn tiếng chửi thề.

“Cậu tức giận gì chứ? Họ viết sai à?”

Lâm Khải Phong mường tượng lại sự việc hôm qua, không sai, sự thật chính là như vậy, chính anh bỏ mặc cô…không phải là cô và con của anh. Giọt lệ nóng hổi rơi trên gương mặt cương nghị của anh, ánh mắt đau xé lòng nhìn về hướng phòng bệnh của Cao Quỳnh Phương, anh phải làm sao mới có thể bù đắp lại nỗi mất mác này? Phải chi cô nói cho anh biết mình mang thai, phải chi anh bình tĩnh một chút đưa cô đi bệnh viện,phải chi…rất nhiều cái phải chi nhưng đều đã muộn màng, đứa con đã mất, Cao Quỳnh Phương hận anh đến thấu xương, mới là sự thật không thể thay đổi.

Cao Quỳnh Phương ngồi cuộn tròn trên giường bệnh, nước mắt mặn chát rơi ngày một nhiều, cô đau đến mức không nói thành lời, cả thể xác và trái tim đều rất đau. Đứa con đã mất, mẹ cô mất tích, Cao Quỳnh Phương cô còn có thể hi vọng gì nữa? Tại sao, nhất định phải một lần cướp đi tất cả của cô? Nếu không yêu sẽ không tổn thương, nếu không hi vọng sẽ không đau lòng, anh, Lâm Khải Phong, ngày tháng sau này cô sẽ bấu víu vào thứ gì để bên cạnh anh đây?

Anh quệt nước mắt, bước đến phòng bệnh của Cao Quỳnh Phương, Trình Tử Khiêm cũng không ngăn cản anh nữa, Trình Tử Khiêm rời đi, hi vọng Lâm Khải Phong thật sự là người cô cần lúc này. Anh từ từ mở cửa, rồi nhẹ nhẹ bước vào, như có như không tiến đến bên cạnh Cao Quỳnh Phương. Cảm nhận chiếc nệm hơi lún xuống, bên cạnh là hơi ấm quen thuộc đến từng tế bào nhưng lòng Cao Quỳnh Phương đã sớm nguội lạnh kể từ khi anh quay người bước đi. Lâm Khải Phong choàng tay qua vai Cao Quỳnh Phương, ôm cô vào lòng. Cô không phản ứng gì, cứ để anh ôm như vậy, nước mắt rơi vẫn cứ rơi, cõi lòng đau vẫn cứ đau nhưng tuyệt nhiên cô không nói một lời.

Yêu, cô yêu anh rất nhiều, chưa bao giờ cô dám khẳng định mình sẽ không yêu anh nữa, nhưng đến hôm nay cô biết mình đã không còn cách nào có thể bên cạnh anh. Nhìn thấy anh chỉ khiến trái tim cô quặn đau, Lâm Khải Phong không biết, giây phút anh bước đi chính là dấu chấm hết cho hạnh phúc của họ, ngay lúc đó cô ước mình có thể cùng con, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại, vĩnh viễn không cần đối mặt với sự thật tàn nhẫn này.

“Chúng ta ly hôn đi.” – Trong căn phòng tĩnh mịch, giọng nói lạnh lẽo vang lên, đầy đau khổ nhưng đầy quyết đoán.

Là lần thứ hai Cao Quỳnh Phương quyết định ly hôn, đã không thể cứu vãn được nữa, chẳng còn lí do nào để cô tin tưởng mình có thể bên anh như lúc ban đầu. Lâm Khải Phong vẫn im lặng, anh không buông cô ra, dù anh biết cô sẽ không tha thứ cho anh nhưng anh vẫn cố chấp, chấp niệm trong lòng anh quá lớn, anh không tài nào buông tay cô một lần nữa. Cao Quỳnh Phương rõ ràng cảm nhận trái tim anh lệch nhịp, một dòng nước rơi trên đỉnh đầu, nhưng cô chỉ biết cắn răng nuốt trọn đắng cay vào lòng, cô mím môi thật chặt để không bật lên thành tiếng, Cao Quỳnh Phương quay đi, để mặc dòng nước mắt đang chảy dài trên má.

Rất lâu sau…

“Anh xin lỗi.” – Liệu bao nhiêu lời xin lỗi mới có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng cô?

“Đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” – Nếu lời xin lỗi của anh có thể thay đổi sự thật, cô sẽ tha thứ. Còn nếu không thể, xin hãy để trái tim cô bình yên.

Lâm Khải Phong đã rời đi, Cao Quỳnh Phương khởi động lại điện thoại. Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, bao gồm cả Lê Quốc Khánh.

“Anh hai.” – Cao Quỳnh Phương gọi lại

“Đã tìm thấy mẹ rồi.”

Dù vui mừng, nhưng Cao Quỳnh Phương không cách nào cười nổi, coi như bỏ xuống được một gánh nặng “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Là Hàn Tinh, người của Lâm Khải Phong đã đưa bà ấy đi.”

“Đưa bà ấy về Mỹ đi, chẳng còn gì bà ấy để bà ấy lưu luyến nữa rồi.”

Cao Quỳnh Phương dõi về phía cánh cửa, người đàn ông đó vẫn chọn lừa dối cô.

Hơn một tuần sau, Cao Quỳnh Phương xuất viện. Cô đã dặn Dương Băng Vũ không được nói với Lâm Khải Phong, nhìn thấy anh chỉ khiến cho vết thương cô càng thêm đau.

“Những gì mình nhờ cậu, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Dương Băng Vũ nhìn Cao Quỳnh Phương, chuyện đã đến nước này, cô không ngăn cản nữa “Xong rồi.” Cô rút trong túi xách ra đưa cho Cao Quỳnh Phương một phong bì, sau đó Cao Quỳnh Phương bỏ lại một câu cảm ơn rồi rời đi. Nhìn theo bóng lưng trơ trọi của Cao Quỳnh Phương, Dương Băng Vũ bất giác thở dài.

Ngồi trên taxi, Cao Quỳnh Phương khẽ vuốt phong bì màu vàng trên tay, nhưng không lần nào cô đủ dũng cảm mở ra. Có thể không? Cho cô thêm một lí do để không buông tay anh.

“Cô gái, thất tình sao?” – Bác tài xế phía trước nhìn đôi mắt Cao Quỳnh Phương ngấn lệ, với cuộc đời thăng trầm của mình, ông đã sớm nhìn thấu.

“Nếu một người đã nhẫn tâm bỏ rơi bác, bác có thể ở bên cạnh người đó nữa không?”

“Cô còn trẻ, tha thứ được thì tha thứ, đừng vội buông bỏ rồi hối hận.”

“Có những chấp niệm, đến lúc thì phải buông xuống.”

Nhìn thấy Cao Quỳnh Phương, tất cả nhân viên của Thiển Vũ đều tỏ ra cung kính nhưng cô biết rất rõ đằng sau đó đầy những lời chua ngoa mà họ dành cho cô. Nhưng còn ý nghĩa không, khi chính bản thân cô còn thấy nực cười, con đường này, từ đầu đến cuối đều là do cô chọn, bước đến ngày hôm nay, cô còn trách được ai.

Cao Quỳnh Phương bước vào phòng Tổng giám đốc, nhìn thấy anh đang mân mê tấm hình cưới của hai người, trong lòng có chút xao động nhưng rất nhanh vụt qua, hàng trăm lần cô nói với bản thân mình, không được yếu đuối một lần nào nữa. Cao Quỳnh Phương đi tới trước mặt Lâm Khải Phong, anh bỏ tấm hình xuống bàn, đối diện với cô.

“Giấy tờ ly hôn tôi đã kí rồi.” – Cô đưa phong bì đến cho anh.

Lâm Khải Phong mở phong bì, rút mấy tờ giấy bên trong, quả thực đều đã có chữ kí.

“Anh sẽ không bao giờ chấp nhận.” – Lâm Khải Phong bỏ mấy tờ giấy xuống, cứng rắn nhìn Cao Quỳnh Phương.

“Tùy anh thôi. Tôi đã gửi đơn yêu cầu ly hôn lên tòa án rồi, chứng cứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, yêu cầu của tôi rất nhanh thôi sẽ được đáp ứng.”

“Em nhất định phải đi tới bước này?” – Anh hụt hẫng hoàn toàn.

“Phải.” – Cao Quỳnh Phương đứng lên, cô mệt mỏi, từ bỏ anh, giữ chặt anh, Cao Quỳnh Phương đều đã làm, nhưng dù thế nào cô cũng không ngăn cản được những mất mác cứ thay phiên nhau đến, ý niệm hạnh phúc, hôm nay Cao Quỳnh Phương sẽ buông bỏ.

Nhưng vừa đi chỉ vài bước, cô đã bị một vòng tay giữ lại, hơi thở nồng đậm mùi rượu vây kín xung quanh, anh nắm tay cô vòng qua giữ chặt eo cô. Anh đã uống rượu, uống rất nhiều, chỉ trong cơn nửa say nửa tỉnh anh mới lờ mờ nhìn thấy hình bóng cô, nhìn thấy cô vẫn bên anh, cười ngọt ngào với anh, dịu dàng ôm anh, dù biết tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân nhưng anh vẫn cố chấp.

“Anh xin em, đừng đi có được không?” – Anh tin, luôn tin, cô vẫn yêu anh.

“Bao nhiêu người ngã xuống, vẫn chưa đủ sao?” – Cô vô cảm trả lời, trái tim này đã không đủ dũng cảm để liều một lần nào nữa.

“Tất cả đã qua hết rồi, từ đây về sau anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc.” – Bàn tay anh ghì càng chặt, cô biết lần này anh cương định, nhưng để làm gì, những thứ đã đánh mất không thể tìm lại, niềm tin đã sớm tiêu tan theo ngày hôm đó.

Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt vô cảm của cô chạm thẳng vào trái tim hi vọng của anh, nước mắt kiềm nén bấy lâu cuối cùng cũng lạnh nhạt rơi xuống “Hạnh phúc có thật không anh?”

Chỉ một câu hỏi, nhưng lại đủ đau để anh buông tay. Cao Quỳnh Phương từng chút từng chút một rút tay ra khỏi bàn tay Lâm Khải Phong. Từ trên ngón áp út, chiếc nhẫn dần được tháo xuống, cô không che đậy nữa, một lần cuối thôi cô muốn khóc thật nhiều, nỗi đau hòa làm một, anh cũng khóc, rồi như chết lặng nhìn Cao Quỳnh Phương tháo ra lời thề năm xưa. Cô đặt chiếc nhẫn vào tay anh, rồi xoay người rời đi, bỏ lại tất cả…tất cả. Lâm Khải Phong biết rất rõ, câu hỏi của cô chính là lời tuyên án cho tình yêu của họ, nhìn bóng lưng cô khuất dần trong không gian, anh bất lực ngã xuống sàn, có lẽ từ đây anh đã mất cô thật rồi.