Vốn dĩ, Cao Quỳnh Phương và Lâm Khải Phong sống rất hạnh phúc nhưng sóng gió đến đâu ai có thể ngờ. Vào một ngày, Cao Quỳnh Phương nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ, cô do dự một hồi vẫn quyết định nghe máy.
“A lô.”
“Cô có còn muốn biết về cái chết của Trần Diễm Vân không?” – Một giọng lạ vang lên ở phía bên kia, dù không biết là ai nhưng Cao Quỳnh Phương khẳng định đó là phụ nữ.
“Cô là ai? Tại sao lại nói với tôi chuyện này.” – Dù không tin tưởng cho lắm, nhưng Cao Quỳnh Phương vẫn rất tò mò, rốt cục đằng sau cái chết của Trần Diễm Vân còn bí ẩn gì.
Bên kia vẫn rất bình tĩnh, xem ra đã có sự chuẩn bị kĩ càng “Cô không cần biết tôi là ai, chỉ là không muốn cô tiếp tục bị lừa gạt.”
Cao Quỳnh Phương nghe không ra ẩn ý bên trong câu nói của đối phương “Lừa gạt?”
“Đừng nên quá tin tưởng vào người đàn ông bên cạnh cô.”
Cao Quỳnh Phương chưa kịp hỏi rốt cục có chuyện gì thì phía bên kia đã tắt máy để lại trong cô một dấu chấm hỏi lớn không có đáp án. Người phụ nữ kia là ai? Tại sao lại nhắc đến cái chết của dì Vân? Tại sao nói cô không nên quá tin tưởng vào Lâm Khải Phong? Không lẽ, những điều cô tin tưởng bao lâu nay có uẩn khúc. Không được, cô đã lựa chọn bên cạnh anh, tức là lựa chọn tin tưởng anh, không thể chỉ một cuộc gọi vô danh lại làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô và anh. Suy nghĩ tới đây, cô vô thức sờ tay lên bụng mình, lần này trở về nguyên nhân chính chính là đứa bé, đó là kết tinh tình yêu giữa họ, là lí do để cô gạt bỏ mọi thứ, là động lực để cô tiếp tục giấc mơ hạnh phúc của mình, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn chưa nói cho anh biết về sự tồn tại của đứa nhỏ, họ chỉ vừa ở bên nhau không bao lâu, cô muốn đợi khi mọi chuyện ổn định rồi mới báo cho anh biết. Bất chợt cô nhớ đến đứa bé trong bụng của Triệu Minh Minh, một nỗi xót xa ùa vào lòng, cô thở dài bất lực, Triệu Minh Minh nói không sai, đứa bé ấy không có tội, nhưng con của cô cũng không có tội, tất cả đều là sự lựa chọn của anh.
Cô bước vào thư phòng định lên mạng tìm tư liệu về cách dưỡng thai. Cô ngồi xuống ghế xoay, mở máy tính lên, tay với lấy tách trà bên cạnh, nhưng lại không cẩn thận làm đổ trà lên bàn, cô vội chạy ra ngoài lấy khăn vào lau. Khi lau đến hộp tủ kéo, câu nói của người phụ nữ kia lại vang lên trong đầu cô, không tự chủ được, cô mở hộp tủ ra, bên trong chỉ là tài liệu của công ty, Cao Quỳnh Phương thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp mọi thứ ngay ngắn như ban đầu, đột nhiên một vật thể rơi ra trước mắt cô. Cao Quỳnh Phương cúi người nhặt lên, là chìa khóa. Là chìa khóa gì mà anh lại giấu kỹ như vậy? Chìa khóa trong nhà cô cũng có, nhưng chưa từng thấy chiếc chìa khóa này? Một nỗi bất an dâng lên trong trí não, Cao Quỳnh Phương thầm cầu nguyện, cô hi vọng rất hi vọng đây chỉ là trùng hợp.
Lúc này, bên ngoài có tiếng mở cửa, Cao Quỳnh Phương vội đặt chiếc chìa khóa vào chỗ cũ, tắt máy tính, thở ra một hơi, lấy lại gương mặt rạng rỡ bước ra ngoài.
“Sao hôm nay anh về sớm vậy?” – Cao Quỳnh Phương nhanh chóng tiến đến, nhận lấy cặp táp trên Lâm Khải Phong.
“Anh sợ em sẽ lại trốn anh chạy mất.”
Một câu nói đùa nhưng lại làm sống mũi cô cay cay. Sẽ không bao giờ, cô rời đi một lần nào nữa. Cao Quỳnh Phương nhanh chóng quay đi, đem cặp táp vào thư phòng, cô sợ đứng gần anh một lúc nữa, sẽ làm nước mắt cô rơi. Nhưng cô vừa định bước đi, đã bị một đôi tay ghì chặt từ đằng sau, Lâm Khải Phong biếng nhát, dồn hết trọng lực lên vai cô, hơi thở phả vào tai cô.
Cao Quỳnh Phương khẽ mỉm cười, tay khẽ vuốt tay anh “Nhớ em lắm sao?”
Lâm Khải Phong chỉ hừ nhẹ một tiếng, hai mắt anh nhắm nghiền, hưởng thụ hương thơm hoa oải hương nhè nhẹ trên người cô. Cao Quỳnh Phương cũng không nói gì, chỉ đứng lặng im để anh ôm như vậy, cô biết rõ hơn ai hết mình đã để lại trong tim anh quá nhiều vết thương, cô hi vọng sau này có thể từng chút từng chút một chữa lành cho anh.
“Bà xã, chúng ta có con đi được không?”
Anh hỏi một cách đột ngột khiến Cao Quỳnh Phương thẫn thờ trong giây lát, cô định nói sự thật với anh nhưng lại nhớ đến cuộc gọi bí ẩn kia và chiếc chìa khóa trong thư phòng, làm lời định nói như nghẹn lại.
“Anh nuôi nổi em trước đi đã.”
Lâm Khải Phong biết trong lòng Cao Quỳnh Phương vẫn còn những khuất mắc, dù đã chấp nhận quay về bên nhau, nhưng vẫn chưa thật sự có thể giải bày hết với nhau. Trên đời này, người anh không muốn miễn cưỡng nhất chính là cô, cô chịu ở cạnh anh thì anh đã mãn nguyện lắm rồi, những vấn đề còn lại, cứ để thời gian quyết định. Anh xoay người cô lại, phủ đôi môi xuống, hương vị khiến anh si mê, khiến anh đắm chìm, hôm nay đã thuộc về anh, thật sự.
“Em đói rồi.” Cảm nhận ngọn lửa bên trong Lâm Khải Phong đang bắt đầu bùng cháy, Cao Quỳnh Phương khẽ đẩy anh ra, kiếm một lý do để chạy thoát.
“Anh cũng rất đói.”
Cùng là một từ nhưng ý nghĩa lại khác nhau hoàn toàn, nói chuyện với một người đàn ông ngang ngược dù trong sáng thế nào cũng trở nên đen tối, hôm nay Cao Quỳnh Phương đã thấu hiểu sâu sắc đạo lí này.
“Khải Phong, anh có giấu em chuyện gì không?” – Cô dùng ánh mắt chân thành nhất, giọng nói dịu dàng nhất để hỏi Lâm Khải Phong.
Vì lúc này anh ôm cô trong lòng, nên cô chỉ cảm nhận hơi thở anh hơi ngắt quãng, sau đó lại tiếp tục đều đều như không có chuyện gì “Em xem, mỗi ngày anh đều đi trễ về sớm, những lúc rảnh rỗi thì gọi cho em, theo em anh có thời gian để làm chuyện gì sau lưng em không?”
Cao Quỳnh Phương nhẹ nhàng nở nụ cười, vòng tay ôm anh càng thêm chặt, quá khứ thì chính là quá khứ, cô không muốn mất anh một lần nào nữa, nên cô nguyện ý để quá khứ ngủ yên.
Sáng hôm sau, tập đoàn Thiển Vũ.
“Có phát hiện gì không?” – Lâm Khải Phong hỏi Hàn Tinh.
“Không có gì bất thường, Lâm tổng, tại sao chúng ta lại phải theo dõi phu nhân, chẳng phải bây giờ tình cảm của anh và cô ấy rất tốt sao?”
Lâm Khải Phong khẽ sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út “Khi cậu đã mất niềm tin, cậu sẽ trở nên đa nghi.”
“Vậy bây giờ có tiếp tục theo dõi phu nhân không?”
Hôm qua khi Cao Quỳnh Phương đột ngột hỏi anh như vậy, linh cảm mách bảo nhất định đã có chuyện gì đó, nhưng anh không tài nào đoán nổi “Tiếp tục theo dõi, có chuyện gì lập tức báo cho tôi biết.”
Hàn Tinh vừa rời đi, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
“Hai người cũng đã trở về bên nhau rồi, cậu cũng phải danh chính ngôn thuận tuyên bố với mọi người đi chứ?” – Dương Băng Vũ vừa nói vừa đặt sấp tài liệu lên bàn Lâm Khải Phong.
Chuyện này Lâm Khải Phong từ lâu đã có dự tính, nhưng hiện tại, công ty đang có một dự án lớn, anh muốn sau khi hoàn thành dự án này, sẽ xin nghỉ phép một thời gian, toàn tâm toàn ý tổ chức cho cô một hôn lễ long trọng rồi đưa cô đi hưởng tuần trăng mật. Đây là bất ngờ mà anh muốn dành riêng cho cô nên không tiện tiết lộ với Dương Băng Vũ “Tôi phải bàn với cô ấy.”
Đột nhiên, Dương Băng Vũ đưa đến cho Lâm Khải Phong một phong bì.
“Tại sao lại muốn nghỉ việc?”
“Tôi đã đăng kí lớp học thiết kế ở Pháp, thời gian qua xảy ra nhiều chuyện không tiện nói với cậu, nhưng bây giờ cậu và Phương đã ổn định rồi, nên tôi mới đưa ra quyết định này.”
“Được rồi, nhưng sau hôn lễ của tôi và cô ấy, tôi mới có thể duyệt cho cậu, tôi biết Phương rất hi vọng cậu có thể chứng kiến giây phút ấy.”
Lâm Khải Phong quả là suy tính chu toàn, qua câu nói này, cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm, toàn tâm toàn ý chút phúc cho hai người họ “Được”
Cao Quỳnh Phương đang xem tivi, đột nhiên chợt nhớ ra tới giờ mình phải uống thuốc nên vội đi tìm lọ thuốc. Cô đảng trí thật, hôm qua đã hết thuốc rồi mà không nhớ. Cô vội mặc áo khoác đi ra ngoài. Cao Quỳnh Phương đi đến tiệm thuốc để mua thuốc dưỡng thai, nhưng đột nhiên cô có cảm giác không an toàn, cô nhìn ngó xung quanh không có gì bất thường, nhưng quả thật vừa rồi cô cảm thấy có người đi theo mình, Cao Quỳnh Phương đi nhanh hơn, chỉ vừa tới cửa hàng tiện lợi, cô đã vội bước vào. Lúc này, điện thoại cô reo.
“Là ai vậy?” – Lại là một dãy số lạ.
“Là tôi.” – Là giọng của người phụ nữ hôm qua.
Có khi nào người theo dõi cô lúc nãy chính là cô ta. “Cô theo dõi tôi?” – Cao Quỳnh Phương nghi hoặc hỏi.
“Cô đoán xem.”
Từ đầu đến cuối, mục đích của người phụ nữ này chỉ là muốn khuyên nhủ cô, không có đe dọa, cũng không có đòi hỏi, Cao Quỳnh Phương đoán, cô đoán không ra.
“Cô muốn gì?”
“Tôi chỉ muốn khuyên cô, cẩn thận người đàn ông bên cạnh mình, đừng để bản thân phải tổn thương.”
“Tại sao lại nói như vậy? A lô..A lô” – Bên kia lại tắt máy, Cao Quỳnh Phương lập tức gọi lại nhưng bên kia đã sớm không liên lạc được.
Tại sao cô ta chỉ nói vỏn vẹn có bấy nhiêu rồi cúp máy? Chia rẽ vợ chồng cô, cô ta có lợi ích gì? Không được, cô phải tìm cho ra nguyên nhân, đó mới là cách tốt nhất bảo vệ gia đình cô.
Cao Quỳnh Phương không mua thuốc nữa, lỡ có ai biết cô mang thai, muốn hãm hại cô thì sao? Về đến nhà, trong đầu Cao Quỳnh Phương vẫn văng vẳng câu nói kia. Tiềm thức mách bảo, cô vào thư phòng, lấy chiếc chìa khóa bí ẩn đó. Nếu không phải là trong nhà, vậy chìa khóa này dùng ở đâu? Nơi Lâm Khải Phong có thể đi, công ty, Thiển Vũ cạnh tranh với rất nhiều người, nhiều khả năng sẽ bị đột nhập để đánh cắp dữ liệu, Lâm Khải Phong sẽ không dùng chìa khóa để bảo quản, anh nhất định tìm cách an toàn hơn…Tìm nơi an toàn hơn? Nơi nào là an toàn nhất với Lâm Khải Phong bây giờ? Chẳng lẽ là…Lâm gia.
Cô không muốn dừng lại một giây phút nào nữa, cảm giác bất an ngày một mạnh mẽ, cô nhanh chóng bắt taxi đến Lâm gia. Vừa nhìn thấy cô, mọi người từ trên đến dưới đều ngỡ ngàng, chỉ riêng một mình Trần Diễm Ngọc vẫn vô cùng bình thản, từ sau khi Lâm Thế Thanh ra đi, bà cũng không còn thường xuất hiện ở các hoạt động từ thiện của công ty, cuộc sống dường như cũng im ắng hơn nhiều.
“Con tới đây làm gì?”
“Khải Phong nhờ tôi tới đây lấy đồ.” – Đã chọn lựa mối quan hệ như vậy, Cao Quỳnh Phương cô cũng không cưỡng cầu nữa.
“Tài liệu thì trên thư phòng, vật dụng cá nhân thì trong phòng. Con tự đi có được không?” – Chắc đây là câu quan tâm đầu tiên mà Trần Diễm Ngọc dành cho Cao Quỳnh Phương. Cô tự hỏi, nếu cô không đến vì Lâm Khải Phong liệu bà có quan tâm cô không?
Cao Quỳnh Phương không trả lời, chỉ gật đầu. Cô bước lên lầu, nơi đầu tiên chính là thư phòng. Cao Quỳnh Phương hít vào một hơi, lấy hết dũng khí bước vào. Mọi thứ ở đây đều do Lâm Thế Thanh trang trí, Cao Quỳnh Phương quan sát xung quanh một lược, rốt cục thì chiếc chìa khóa này để mở thứ gì? Cao Quỳnh Phương mở từng hộp tủ, tất cả đều không khóa, bên trong chỉ toàn là tài liệu, cô đoán mọi thứ ở đây đều được giữ nguyên vẹn sau khi Lâm Thế Thanh ra đi. Nếu Lâm Khải Phong muốn để lại Lâm gia, nhiều khả năng liên quan tới Lâm Thế Thanh, nghĩ tới đây, Cao Quỳnh Phương tiến đến kệ sách, bên dưới kệ sách có vài cái hộp lớn, trong đó có một cái ghi rõ “My Heart”, linh cảm thôi thúc cô mở chiếc hộp đó, bê trong quả thực có một cái hộp bị khóa, Cao Quỳnh Phương đưa cái hộp ra ngoài, thử lấy chìa khóa tra vào trong ổ, quả thực là ăn khớp. Suy nghĩ một hồi, cô sắp xếp mọi thứ về chỗ cũ. Tự mình bê cái hộp đi, cô bắt taxi đến khách sạn.
Trong phòng khách sạn, Cao Quỳnh Phương mở chiếc hộp ra. Bên trong có rất nhiều hình ảnh của Trần Diễm Sương nhưng tất cả đều không có Lâm Thế Thanh, tay Cao Quỳnh Phương chợt dừng lại trên một tấm hình, đó là ảnh cưới của ba cô và Trần Diễm Sương, cả hai đều cười rất tươi, rất mãn nguyện, tựa hồ như không có bất cứ một sự gượng ép nào. Cô vô thức lấy tay sờ khuôn mặt của họ trong hình, rồi mỉm cười, họ đã từng hạnh phúc. Vậy những chuyện Trần Diễm Vân kể, là giả sao? Cao Quỳnh Phương lật mặt sau tấm hình, ở đó chi chít chữ, nhưng có một dòng chữ viết to “TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ GIÀNH LẠI EM.”