Mọi thứ rất thật, thật đến mức Cao Quỳnh Phương không thể không tin. Thật lòng cô không muốn, không muốn gặp lại anh một chút nào. Anh giống như một cơn lốc, đến rất nhanh và cũng đi rất nhanh thứ duy nhất còn lại chỉ là hoang tàn.
“Lâm Khải Phong, bảy năm rồi, anh cũng chẳng tiến bộ được chút nào sao, vẫn thích nghe những lời dối trá của tôi đến vậy à?” – Cố gắng bày ra một giọng điệu mỉa mai, hi vọng rằng anh sẽ buông tay.
“Bảy năm trước là vì tiền, vậy còn bây giờ là thứ gì?” Cô sai rồi, anh đã thay đổi rất nhiều, anh đã không ngã khuỵu mà rất bình thản.
Cô vừa mở miệng thì bị Lâm Khải Phong ngắt lời, để rồi trả lời giúp cô “Là vì cô hận Lâm gia đã cướp đi mẹ của cô, là vì cô hận Trần Diễm Sương đã bỏ rơi cô, giết chết dì Vân, nên cô làm tất cả, hi sinh tất cả bao gồm cả lừa gạt tôi để đạt được mục đích có đúng không?”
Giọng điệu của anh quá mức xa lạ, sự băng lãnh và thâm hiểm này cô chưa bao giờ thấy, thì ra bảy năm qua người thay đổi không chỉ là một mình cô. Trái tim cô run lên, lần đầu tiên cô cảm thấy sợ người đàn ông này, là anh bị mờ mắt vì tình yêu hay đó là một kế hoạch còn hoàn hảo hơn cả cô?
“Nếu anh đã biết tất cả tại sao lại còn thuận theo tôi?”
Trong màn mưa, giai điệu quen thuộc vang lên, nhưng với hai con người này, bài hát kia thật sự đã quá cũ.
“Chris, có chuyện gì vậy?” – Cao Quỳnh Phương có một dự cảm chẳng lành.
“Ngô Thị đã đầu tư một số tiền rất lớn vào Thiển Vũ, giải quyết tất cả những chướng ngại trước mắt mà Thiển Vũ gặp phải, dù cho bây giờ có sáp nhập hay không hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới sự phát triển của Thiển Vũ.” – Hoàng Kỳ Kỳ dù cho tính toán giỏi cách mấy cũng không tính ra Lâm Khải Phong lại đi được bước này.
“Tin của cậu là chính xác chứ?” – Cao Quỳnh Phương điêu đứng, phải vịn tay vào lan can mới không bị ngã. Cô nhìn Lâm Khải Phong bằng một đôi mắt đầy sợ hãi.
“Uhm. Còn một chuyện nữa. SM xảy ra chuyện rồi! Đột nhiên có người gửi đơn kiện, nói rằng chúng ta đầu cơ cổ phiếu làm lũng đoạn thị trường, Steven đã bị cảnh sát kinh tế bắt đi, các cổ đông trước nay đối đầu với chúng ta nhân cơ hội này đòi đảo chính.”
Cô thua rồi, thua một cách thảm hại. Thì ra bấy lâu nay cô chỉ là một con cờ trong tay anh, người bị lợi dụng thực chất chính là cô.
“Chris, bây giờ người quan trọng nhất chính là ba mình, cậu phải ở bên cạnh ông ấy, mình thu xếp mọi chuyện xong sẽ lập tức bay về.”
Cúp điện thoại, Cao Quỳnh Phương tiến tới trước mặt Lâm Khải Phong, rất gần. Cô muốn nhìn một lần nữa, thật kỹ con người này.
“Anh cố tình để tôi tưởng rằng mình thành công, cố tình để Thiển Vũ đứng trước nguy cơ phá sản. Như vậy, Ngô Thị sẽ đầu tư mà không cần sáp nhập, Thiển Vũ vẫn mãi mãi là của Lâm gia. Có đúng không?”
“Em vẫn thông minh như trước, chỉ tiếc là em nhận ra quá trễ.”
“Người gửi thư tố cáo, kích động nội bộ SM cũng là anh luôn đúng không?”
“Câu trả lời em đã sớm có rồi.”
Là anh sao? Không phải Lâm Khải Phong cô yêu đã chết rồi. Thù hận kia tưởng chừng đã bỏ xuống nhưng nào ngờ lại một lần nữa được dấy lên. Kết thúc sao? Phải, đặt xuống mối thù giữa cô và Trần Diễm Sương để bắt đầu một mối thù khác mang tên Lâm Khải Phong. Anh quá giỏi, giỏi kinh doanh, giỏi diễn xuất, giỏi cả thủ đoạn, anh khiến cô tin, tin đên mức chính cô trở thành hung thủ gián tiếp hại gia đình mình, vậy mà cô đã từng thấy có tội với anh, đã từng một lần nữa yêu anh. Nhưng cũng tốt, tình yêu bấy lâu cuối cùng cũng đã có thể vứt bỏ, từ đây về sau họ chỉ còn là người lạ mà thôi.
Cao Quỳnh Phương không muốn nhìn thấy gương mặt này thêm một phút giây nào nữa. Cô quay lưng bỏ đi, kết thúc tất cả bao gồm cả tình yêu gần mười năm, tình yêu vốn dĩ sâu đậm nay chỉ là công cụ trả thù. Nhưng khi cô vừa toan cất bước, thì bàn tay quen thuộc ấy lại giữ chặt cô, vẫn là một cơn mưa, vẫn là anh nắm tay cô nhưng thay vì cảm giác ấm áp năm nào, giờ đây lại là một sự xa lạ và lạnh lẽo trong cõi lòng. Trước đây, khi yêu đắm say, cô đã giãy ra nhưng hôm nay, cô lại đứng im, để mặc bàn tay ấy. Bởi vì tận trong đáy con tim cô vẫn muốn nghe một lời giải thích. Nhưng không…
“Cô về Mỹ có cứu được anh hai cô không?”
Anh nói rất đúng, cô không có cách nào cứu Lê Quốc Khánh, những gì cô đã làm cô hiểu rõ hơn ai hết, Cao Quỳnh Phương đã chẳng còn đường nào để chạy nữa rồi.
“Tôi sẽ nhận tội.”
Dường như Lâm Khải Phong đã sớm đoán được việc này.
“Cô có nghĩ đến ba mình không?”
Lần này, anh nói cũng không sai. Sức khỏe của ba cô thực chất không thể chịu đựng nổi đả kích này. Nhưng cuối cùng cô phải làm sao đây? Đứng nhìn anh hai chịu tội thay mình, đứng nhìn SM sụp đổ, đứng nhìn ba phát bệnh, cô không làm được.
“Anh muốn gì?” – Đó là con đường duy nhất. Dù biết là phải đối diện với nỗi đau, nhưng nếu một mình cô có thể đổi lấy bình an của gia đình, cô nguyện ý, vì họ quan trọng hơn bản than cô rất nhiều.
Lâm Khải Phong hao tâm tổn sức bao lâu nay, cũng chỉ vì câu nói này.
“Cô đoán xem.”
“Làm nhân tình của anh sao? Ngày ngày ở nhà đợi anh ôm vợ xong rồi tìm đến tôi? Để cả đời tôi mãi mãi là người phụ nữ cướp chồng người khác sao?”
Lâm Khải Phong không trả lời, trực tiếp kéo cô lên xe. Cao Quỳnh Phương cố chống cự thế nào cũng không thể chống lại sức mạnh của Lâm Khải Phong, đành mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Lâm Khải Phong đạp chân ga, chiếc xe rời đi. Cả hai đều im lặng, Cao Quỳnh Phương cũng không muốn hỏi anh, nếu đã xác định phải bán cuộc đời cho anh, thì còn biết để làm gì. 20 phút sau, chiếc xe dừng lại.
“Xuống đi.”
Anh kéo cô đi thẳng lên nơi cao nhất của tòa nhà. Luật sư đã đợi sẵn ở đó. Trên bàn có rất nhiều loại giấy tờ. Không lẽ ngay cả bán thân cũng phải làm giấy tờ sao? Nhưng đây là điều ‘ông chủ’ muốn, cô làm gì có quyền ý kiến. Mặc kệ, là thứ gì, chỉ cần vừa lòng anh, cứu được anh hai, cô nguyện ý.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Luật sư cung kính gật đầu và chỉ tay vào sấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn. Lâm Khải Phong tiếp tục nắm tay Cao Quỳnh Phương tiến lại phía luật sư, anh đưa viết cho cô.
“Ký đi.” – Lâm Khải Phong ra lệnh.
Cao Quỳnh Phương ngước mắt nhìn Lâm Khải Phong, anh hoàn toàn không có biểu cảm gì. Cô nhìn xuống sấp tài liệu. ‘GIẤY ĐĂNG KÍ KẾT HÔN’.
“Anh có tỉnh táo không vậy?”
“Chẳng phải là điều cô muốn sao? Mau kí đi. Mọi thứ sẽ như cô muốn.”
Hôn nhân, thứ cô hằng ao ước đến hôm nay chỉ còn là một tờ giấy chứng nhận cho cuộc trao đổi thể xác, vậy còn Triệu Minh Minh, chẳng phải anh và cô ấy đã đính hôn? Cao Quỳnh Phương cô không có nhiều thời gian như vậy, ngay cả bản than cô còn chưa lo xong, làm sao có thể lo cho người khác. Bút được đặt xuống giấy, những nét mực dần hiện ra. Ấn định cho một bắt đầu mới, một than phận mới.
“Chúc mừng Lâm tổng, Lâm phu nhân.”
“Tôi muốn về nhà.” – Đây là điều Cao Quỳnh Phương muốn nhất ngay lúc này, cô cần Dương Băng Vũ, một người chị em tốt để nghe cô giải tỏa.
Lâm Khải Phong nhìn Cao Quỳnh Phương, rồi ngẩng mặt lên kéo cô về phía trước.
“Bà xã, tân hôn đáng giá ngàn vàng.”
Hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau. Cao Quỳnh Phương vẫn còn cuộn trọn người trong chăn, cả đêm hôm qua thật sự cô đã thấm thía câu ‘Tân hôn đáng giá ngàn vàng’ của Lâm Khải Phong. Đến tận bây giờ, cô cũng không cách nào ngồi dậy nổi, tay chân mệt mỏi rũ rượi, không có chút sức lực. Còn người chồng hợp pháp của cô, sáng nay đã dậy rất sớm, anh đi đâu cô cũng không biết. Cố với tay lấy điện thoại trên bàn, nhấn số điện thoại của Dương Băng Vũ xong nhưng Cao Quỳnh Phương không có dũng khí để gọi, cô chẳng còn biết nói gì sau mọi chuyện đã xảy ra. Đột nhiên, chuông nhà reo. Cao Quỳnh Phương lê tấm than mỏi mệt ra mở cửa. Cô vui mừng không tả nổi khi thấy người khách đầu tiên của ngày.
Cao Quỳnh Phương không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, ngay lập tức lao đến ôm chầm lấy Dương Băng Vũ. Mặc kệ Dương Băng Vũ suy nghĩ điều gì, cô chỉ biết cô cần Dương Băng Vũ ngay lúc này.
“Không mời mình vào nhà sao?” – Dương Băng Vũ mỉm cười như thiên sứ nói với Cao Quỳnh Phương.
Hai người vui vẻ bước vào trong, Cao Quỳnh Phương cố gắng tìm một gói café cũng không có nên đành rốt hai cốc nước lạnh đem ra. Ngồi đối diện với Dương Băng Vũ, dù rất muốn kể rất nhiều chuyện nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Cũng may, Dương Băng Vũ lại lên tiếng trước.
“Khải Phong, đã kể mình nghe hết rồi.”
Thì ra anh đã sớm sắp xếp chu toàn mọi thứ, bao gồm cả Dương Băng Vũ. Không cần biết anh nói gì, chỉ cần mọi chuyện ổn thỏa, cái gì cũng không quan trọng.
“Vậy còn Minh Minh thì sao?”
“Mình không biết.”
Cô không hề nói dối, cô thật sự không biết. Dù cô biết Triệu Minh Minh có thai, cô ấy yêu Lâm Khải Phong rất nhiều cũng đã hi sinh cho anh ấy rất nhiều nhưng cô còn gia đình, cô phải cứu họ.
“Nè, hai cậu cuối cùng cũng được ở bên nhau rồi, mình thật sự vui cho hai người. nhất định phải nắm chặt hạnh phúc này, đừng đánh mất nữa, có biết không?” – Hạnh phúc sao? Một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng thù hận và sự ép buộc liệu rằng sẽ hạnh phúc? Ngay điểm khởi đầu đã là đau khổ.
Tối nay Cao Quỳnh Phương phải trở về Mỹ, nên cô và Dương Băng Vũ phải quay trở về chung cư để thu xếp hành lý.
“Cậu đi lần này, Khải Phong có biết không?”
“Nếu trốn được móng vuốt của anh ta, mình đã trốn lâu rồi, lần này chỉ là công tác, sẽ sớm về thôi.”
Dương Băng Vũ vậy là nghỉ cả ngày để ở nhà với Cao Quỳnh Phương, đã lâu rồi họ mới vui vẻ như vậy. Nhưng ở một hoàn cảnh khác, Triệu Minh Minh hoàn toàn ngược lại.
“Lâm Khải Phong, anh đối xử với em như thế nào cũng được, nhưng còn con thì sao, anh có nghĩ tới nó không, nó là giọt máu của anh mà?” – Triệu Minh Minh nước mắt đầm đìa chất vấn Lâm Khải Phong. Sáng nay, thấy tin tức Lâm Khải Phong kết hôn rợp các trang báo, dù không công khai danh tính cô gái đó, nhưng Triệu Minh Minh có thể đoán được, một người duy nhất trên cuộc đời này nhưng Triệu Minh Minh không muốn tin, cô vẫn cố chấp đi tìm anh, cô hi vọng rằng anh sẽ phủ nhận hay ít nhận sẽ nói dối để cô an lòng, nhưng không ngờ anh thừa nhận một cách bình thản.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé.”
“Còn em thì sao”
“Hôn nhân là sự đích đến cuối cùng của tình yêu, điểm xuất phát của chúng ta đã không có tình yêu thì làm sao tiến tới hôn nhân. Ngay từ đầu, chúng ta đã không thể.”
“Vậy anh và cô ấy có thể sao? Cô ấy hận gia đình anh đến xương tủy, có thể cho anh hạnh phúc sao?”
“Anh không tin vào hạnh phúc, nó không giữ được cô ấy, anh chỉ tin vào bản than và thực tế thôi.”
Hôm nay Lâm Khải Phong cố tình về sớm, nhưng bước vào nhà lại chẳng thấy ai. Anh gọi điện cho cô, không liên lạc được. Anh đành gọi cho Dương Băng Vũ. Và Dương Băng Vũ đã cho anh một đáp án bất ngờ.
“Phương đi Mỹ rồi.”
“Chuẩn bị máy bay, anh phải lập tức đi Mỹ.”