“Cạn ly.” – Hòa theo tiếng vỗ tay, Cao Quỳnh Phương mỉm cười nhìn Dương Băng Vũ.
Cao Quỳnh Phương ngửa đầu uống, một lần uống sạch rượu trong ly. Cảm nhận một ngọn lửa đang bùng cháy thiêu đốt cổ họng, nhưng không thể phủ nhận rượu có một vị ngọt khiến người ta mê mệt. Cao Quỳnh Phương giơ ly thủy tinh đã cạn đáy lên trước mắt Dương Băng Vũ, rồi nhàn nhã đặt xuống bàn.
“Chúng ta nên chúc phúc cho anh ấy.” – Cao Quỳnh Phương một lần nữa chuyển tầm nhìn về phía sân khấu.
Bảy năm là quá ngắn để phôi pha kí ức nhưng lại quá dài để níu giữ một tình yêu. Diễn biến hôm nay là cái kết hiển nhiên cho lựa chọn năm xưa, không còn ai phản bội, cũng không còn ai đau lòng. Con người luôn quay quẩn trong vòng xoay của số phận, nhưng hạnh phúc hay đau khổ lại do chính bản thân mình tạo ra, dù ngày mai ra sao thì ít nhất hãy sống trọn vẹn hôm nay.
Dương Băng Vũ chỉ sợ Cao Quỳnh Phương sẽ đau lòng nhưng thấy cô bình tâm như vậy, Dương Băng Vũ cũng yên lòng.
“Có một chuyện mình muốn nói với cậu.” – Dương Băng Vũ kéo Cao Quỳnh Phương ra chỗ tối ngoài sân.
Cao Quỳnh Phương không biết chuyện gì nhưng qua thái độ của Dương Băng Vũ, hình như là một vấn đề khá nghiêm trọng “Có chuyện gì chúng ta không thể nói ở trong kia?”
Dương Băng Vũ đổi giọng nghiêm túc “Cậu và Khải Phong đã?”
Cao Quỳnh Phương gật đầu thay cho câu trả lời. Thấy vậy, Dương Băng Vũ mới nói tiếp “Kim Ngọc là…”
“Là ai?” – Dương Băng Vũ cứ luôn ấp úng làm Cao Quỳnh Phương cảm thấy nôn nao.
“Là Minh Minh.”
Mấy ngày trước, Dương Băng Vũ và Lâm Khải Phong có một chuyến công tác gần trại trẻ mồ côi, nên tiện thể Dương Băng Vũ về thăm trại. Không ngờ lại gặp Ngô Kim Ngọc ở đó.
“Sao em lại ở đây?” – Lâm Khải Phong vô cùng ngạc nhiên từ phía sau tiến lên chỗ Ngô Kim Ngọc.
“Trước đây em sống ở đây, hôm nay có dịp nên về thăm.” – Ngô Kim Ngọc cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của Lâm Khải Phong. Cô chạy đến ôm anh, rồi trả lời.
Cùng lúc đó, dì Lưu từ nhà bếp đi ra, trên tay còn bưng một dĩa trái cây, cất giọng ấm áp “Minh Minh lại ăn trái cây đi con.”
“Minh Minh?” – Dương Băng Vũ nãy giờ chỉ đứng chứng kiến Lâm Khải Phong và Ngô Kim Ngọc tình cảm mặn nồng nhưng khi nghe dứt câu của dì Lưu thì lập tức phản ứng mạnh mẽ, nhìn chằm chằm Ngô Kim Ngọc đang tay trong tay với Lâm Khải Phong.
Dì Lưu nghe tiếng Dương Băng Vũ, vui mừng ngước lên nhìn. Tâm tình đang vui vẻ của bà lại dường như tăng gấp bội. Dì Lưu vội chạy ra chỗ Dương Băng Vũ đang đứng. Ánh mắt bà tràn ngập ý cười “Phải, Minh Minh về với chúng ta rồi.”
“Người dì nói là cô ta?” – Dương Băng Vũ sững sờ, tay run run chỉ vào Ngô Kim Ngọc.
Dì Lưu hiền từ gật đầu, ngoắc tay bảo Ngô Kim Ngọc đi lại chỗ họ. Rồi bà đặt tay Dương Băng Vũ và Ngô Kim Ngọc chồng lên nhau “Minh Minh, đây là Băng Vũ.”
Dương Băng Vũ và Ngô Kim Ngọc bàng hoàng nhìn nhau mấy giây, rồi xúc động ôm chầm lấy nhau. Mười mấy năm qua, Triệu Minh Minh đã thay đổi quá nhiều, đã biến từ một cô bé lọ lem rách rưới thành một công chúa xinh đẹp, nhưng tình cảm của họ vẫn không thay đổi, lời hứa năm đó, Triệu Minh Minh vẫn chưa hề quên, chỉ tiếc Cao Quỳnh Phương không cùng ở đó để cùng san sẻ khoảnh khắc hạnh phúc. Nghĩ tới Cao Quỳnh Phương, Dương Băng Vũ có liếc nhìn Lâm Khải Phong, nhưng anh cố ý lảng đi. Cũng đúng thôi, Cao Quỳnh Phương bỏ đi lâu như vậy, bao giờ về cũng không biết được, dù chung tình cách mấy, Lâm Khải Phong cũng cần nghĩ về tương lai của mình. Nhưng thật không ngờ, anh chọn ai không chọn lại chọn đúng Triệu Minh Minh. Dương Băng Vũ cũng không biết rồi mọi chuyện sẽ trôi về đâu? Thôi thì đành im lặng, ít ra cũng có một người hạnh phúc. Nhưng ai mà biết được, không lâu sau Dương Băng Vũ lại nhận được điện thoại của Cao Quỳnh Phương nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này.
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi, mình và Khải Phong không còn gì cả. Dù người đó là Minh Minh hay bất cứ ai, mình cũng chúc họ hạnh phúc.” – Cao Quỳnh Phương vỗ vai trấn an Dương Băng Vũ. Mặc dù vừa rồi trong lòng Cao Quỳnh Phương cũng xảy ra chấn động nhưng cô đã rất nhanh khắc chế nó, chuyện này cũng tốt thêm một lý do để cô quyết tâm từ bỏ anh.
Rồi Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ cùng bước vào trong sảnh. Lúc này mọi người đang khiêu vũ trong giai điệu của những bản ballad ngọt ngào. Trung tâm của khung cảnh lãng mạn này là nam nữ nhân vật chính Lâm Khải Phong và Triệu Minh Minh đang lả lướt nhịp nhàng trong từng bước nhày, họ thật vô cùng xứng đôi, không chỉ về ngoại hình mà còn về gia thế, Cao Quỳnh Phương thật lòng cảm thán tuyệt vời trước sự sắp xếp của số phận.
“Nãy giờ cậu đi đâu vậy?” – Triệu Minh Minh vô cùng vui vẻ nắm tay Lâm Khải Phong tiến đến chỗ Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ.
Dù đã nói hết sự thật nhưng trong lòng Dương Băng Vũ vẫn cảm thấy không yên, cô thật không thể nào tin tình cảm sâu đậm của Cao Quỳnh Phương và Lâm Khải Phong lại vô cớ tan biến “Mình ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Quan sát được tầm mắt của Triệu Minh Minh dần chuyển sang Cao Quỳnh Phương, Dương Băng Vũ vội lên tiếng “Đây là Quỳnh Phương.”
“Cậu nói là Phương tỷ?”
“Đúng vậy.” – Người trả lời không phải là Dương Băng Vũ mà là Cao Quỳnh Phương. Không ngờ, Cao Quỳnh Phương có thể tươi cười rạng rỡ trao cho Triệu Minh Minh cái ôm thân mật, có lẽ Dương Băng Vũ suy nghĩ quá nhiều.
Sau một hồi lâu, Cao Quỳnh Phương và Triệu Minh Minh mới buông nhau ra.
“Sao cậu lại ở đây?” – Triệu Minh Minh lên tiếng.
“Mình là bác sĩ riêng của ông Lâm.” – Cao Quỳnh Phương nhanh chóng giải thích.
Triệu Minh Minh ‘à’ một tiếng, rồi kéo tay Lâm Khải Phong xích lại gần mình “Đây là Vincent, ông xã tương lai của mình.”
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Dương Băng Vũ gần như nín thở đợi phản ứng của Cao Quỳnh Phương. Trước khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Triệu Minh Minh, Cao Quỳnh Phương chỉ có duy nhất một sự lựa chọn “Chào anh.” Cô chìa bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài ra.
Lâm Khải Phong cũng phối hợp, nhẹ nhàng nắm lấy “Chào cô.”
Trông họ chỉ đơn giản là những người xa lạ, không một chút dấu vết nào của một mối tình sâu nặng. Dương Băng Vũ bên cạnh như không tin vào mắt mình, kỹ thuật của Lâm Khải Phong và Cao Quỳnh Phương dường như đã đạt đến đỉnh cao của diễn xuất, nếu như không hiểu rõ sự tình có lẽ Dương Băng Vũ cũng bị lừa như Triệu Minh Minh.
“Đẹp trai không?” – Một điều hiển nhiên, Triệu Minh Minh không một chút nghi ngờ, tự hào phô diễn vị hôn phu của mình.
“Người xuất chúng như Lâm tổng, cậu nên giữ kỹ một chút.” – Nghe ra là một lời nói đùa nhưng lại ẩn chứa khá nhiều hàm ý. Tuy Triệu Minh Minh không hiểu nhưng Lâm Khải Phong lại hiểu rất rõ.
Suốt cả buổi tiệc, Cao Quỳnh Phương, Dương Băng Vũ và Triệu Minh Minh quây quần cùng nhau nói chuyện ngày xưa. Còn về Lâm Khải Phong thì đì xung quanh chào hỏi quan khách. Thời gian trôi qua theo những câu chuyện của ba cô gái, vì vậy rất nhanh đã đến lúc tàn tiệc.
“Được rồi, tụi mình về đây.” – Cao Quỳnh Phương tạm biệt Triệu Minh Minh rồi cùng Dương Băng Vũ rời khỏi.
Nhưng Triệu Minh Minh lo lắng cản bước họ “Trời khuya như vậy, các cậu về một mình, mình không yên tâm.”
“Không sau, tụi mình ngồi taxi mà.”
“Để mình kêu tài xế đưa các cậu về?” – Triệu Minh Minh đề nghị.
Chưa kịp gật đầu thì lại bị một người cắt ngang “Để anh đưa họ về.”
Triệu Minh Minh cảm thấy đây là một đề nghị vô cùng hợp lý nên hoàn toàn không có ý kiến. Ngược lại còn lanh lẹ đẩy họ ra cổng. Trời khuya nên rất vắng vẻ, thuận lợi cho Lâm Khải Phong phóng xe như bay và rất nhanh sau đó đã đến dưới chân chung cư.
Nhưng Cao Quỳnh Phương vừa mở cửa bước xuống thì điện thoại reo.
“A lô.”
“Em có rảnh không? Thằng bé ở nhà bị sốt, chị muốn về nhà coi sao?” – Chị bác sĩ thay cô trực đêm nay hỏi.
“Được, em tới ngay, chị cứ về đi.” – Dù sao hôm nay cũng là lịch trực của mình, nên Cao Quỳnh Phương phải chịu trách nhiệm.
Cao Quỳnh Phương đẩy cửa, bắt taxi đi đến bệnh viện. Nhưng trời tối như vậy, mấy hãng taxi cũng đã hết giờ làm việc, cô đứng đợi cả nãy giờ cũng chẳng thấy gì? Vậy chỉ còn cách đi bộ đến bệnh viện. Mới đi được mấy bước, trời lại đổ mưa ầm ầm, đúng là xui hết hết chỗ nói. Cao Quỳnh Phương đành tấp vào mái hiên bên đường trú mưa.
“Tôi đưa cô đi.” – Một chiếc xe hơi sang trọng dừng ngay trước mắt Cao Quỳnh Phương.
“Cảm ơn.” – Trời mưa lớn như thế này, không biết đến bao giờ mới tạnh, trên đường lại không có taxi, nếu tiếp tục ngồi đợi e rằng tới sáng Cao Quỳnh Phương cũng không đến được bệnh viện, thôi thì chấp nhận ý tốt của ai đó, có mấy phút đâu, chắc không phát sinh vấn đề.
Nhưng Cao Quỳnh Phương đã lầm, lần nào đi chung xe với Lâm Khải Phong từ bình thường chắc chắn cũng trở thành bất thường.
“Cô định mặc đồ này đến bệnh viện à?” – Tuy đôi mắt của Lâm Khải Phong vẫn đăm chiêu nhìn về phía trước, nhưng Cao Quỳnh Phương lại cảm nhận nó dán chặt lên người mình.
Chỉ đáng tiếc, Lâm Khải Phong nói không hề sai. Cao Quỳnh Phương mà mặc bộ váy này đến bệnh viện, e rằng sẽ sớm bị đuổi việc. Nhưng trời mưa ngày một lớn, cô lại đang rất gấp, biết tìm đâu ra bộ đồ để thay? Bây giờ mà đòi xuống xe chẳng khác nào tự mình hại mình, chuyện lỗ vốn như vậy, Cao Quỳnh Phương chắc chắn không làm. Cũng may Lâm Khải Phong là người thấu tình đạt lý, không còn là một cậu nhóc nhỏ nhen năm nào mà là một người đàn ông vô cùng phong độ. Lâm Khải Phong ngừng xe trước trung tâm mua sắm 24/24.
Nửa tiếng sau, Cao Quỳnh Phương gọn gàng, kín đáo từ bên trong bước ra. So với bộ váy lúc nãy, thì bộ vest này mới phù hợp với một bác sĩ.
“Cảm ơn anh.” – Đây là lời nói vô cùng thành thật từ đáy lòng Cao Quỳnh Phương thốt ra.
Nhưng Lâm Khải Phong lại không nể mặt vẫn coi như không, tiếp tục nhìn về phía trước. Quan hệ của bọn họ đã thực sự thay đổi, nếu ngày xưa anh và cô là một thì bây giờ anh và cô là hai người hoàn toàn khác biệt. Nước Mỹ cách Việt Nam nửa vòng trái đất nhưng Cao Quỳnh Phương và Lâm Khải Phong lại xa đến một vòng trái đất. Không phải là chưa từng luyến tiếc, không phải là chưa từng nhớ nhung, nhưng dù yêu sâu đậm đến mấy nếu đã không thể tiếp tục thì nên dứt khoác buông tay. Ít ra có thể bảo vệ bản thân mình an toàn và cho đối phương một con đường.
Xe vẫn tiếp tục lăn bánh trên đường, nhưng lại chậm hơn rất nhiều so với vừa rồi. Hình như mưa gió đã khiến tầm nhìn Lâm Khải Phong bị che khuất, đã cản trở vòng quay của bánh xe, nhưng ít ra đã không còn là cơn mưa xé nát trái tim anh, cũng không còn là cơn mưa khiến anh bất lực.
“Chúng ta có nên giới thiệu lại từ đầu không?” – Lâm Khải Phong lạnh nhạt lên tiếng, ẩn chứa một sự mỉa mai không thành lời.
Dù bên ngoài mưa như trút nước nhưng không khí trong xe vô cùng tĩnh lặng, Cao Quỳnh Phương có thể nghe rõ từng chữ một “Cần thiết không?”
“Chẳng phải em đã quên tôi rồi sao?”
“Thứ tôi quên không phải là anh, mà là kí ức về anh.”