Cao Quỳnh Phương ngẩn ra sau câu trả lời của Lâm Khải Phong, những thông tin cô có được hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của mình. Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ nghe dì Trần nhắc về gia đình của mình, mấy dì trong trại nói cả nhà dì Trần đều bị mất trong một vụ hỏa hoạn nên không ai muốn nhắc đến kí ức đau lòng đó. Vậy rốt cục Trần Diễm Dương và dì Trần là như thế nào? Nếu thật sự họ có chung huyết thống, Trần Diễm Sương lại là phu nhân của chủ tịch Tập đoàn Thiển Vũ, ít nhiều cũng đã từng lên báo, không thể nào dì ấy không biết hay là chính dì ấy muốn trốn?
“Anh hay là nghỉ giữa kỳ anh đưa em về nhà ngoại anh chơi nha!”
Đương nhiên là anh không chối từ, cơ hội tốt như vậy anh vui còn không kịp.
Về tới kí túc xá, cô đợi bóng anh khuất mới lên lầu. Suy nghĩ của cô hiện tại rất hỗn loạn, có quá nhiều vấn đề mà cô không tài nào giải thích, cũng chính là cái cớ để cô giữ anh lại, nhưng liệu rằng điều đó là đúng hay sai? Mẹ của anh đã tới gặp cô, thể hiện rõ thái độ của bà bây giờ cô lại làm ngược lại chẳng khác nào tự hủy hoại hình tượng trong mắt mẹ anh, rốt cục bây giờ cô làm sao mới vẹn cả đôi đường?
“Nghỉ giữa kỳ này cậu có về không?” – Cao Quỳnh Phương hỏi Dương Băng Vũ. Trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng tốt hơn hết là không để Dương Băng Vũ biết, nếu không cô lại bù lu bù loa lên thì hỏng hết mọi chuyện.
Dù trong lòng rất muốn về thăm mấy dì và bọn trẻ, nhưng Dương Băng Vũ đành dằn lòng “Không. Mình có vài cuộc thực nghiệm với nhóm.”
Cao Quỳnh Phương dường như được thở phào nhẹ nhõm, chuyện lần này khiến cô có cảm giác bất an, cô hi vọng Dương Băng Vũ biết càng ít càng tốt, biết đâu vậy sẽ tốt hơn cho Dương Băng Vũ.
‘Đùng’…Tiếng súng vừa dứt, dì Trần cũng từ từ ngã xuống trước mắt Cao Quỳnh Phương, cô hoảng hốt chạy lại đỡ dì ấy lên, vết thương của dì không ngừng chảy máu, ướt cả bàn tay cô.
“Đừng mà, dì đừng bỏ con mà!” – Cao Quỳnh Phương nước mắt giàn giụa hét thật to, mong duy trì chút ý thức còn sót lại của dì Trần.
Dì Trần đưa bàn tay ấm áp của mình men theo đường nét khuôn mặt cô, rồi dì nắm chặt tay cô, yếu ớt nói “Dừng lại đi con.”
Rồi bàn tay của dì không còn chút sức, buông thõng tay cô, đôi mắt dì dần nhắm lại, Cao Quỳnh Phương đau đớn hét lên “Dì…”
“Phương….Phương” – Dương Băng Vũ ra sức lay Cao Quỳnh Phương.
Cũng nhờ vậy mà Cao Quỳnh Phương thoát ra được cơn ác mộng kinh hoàng kia, thật may đó chỉ là mơ nhưng cô vẫn chưa hết bàng hoàng. Dương Băng Vũ nhìn Cao Quỳnh Phương mồ hôi lấm tấm trên trán, lo lắng hỏi “Cậu không sao chứ?”
“Mình không sao. Cậu đi ngủ đi.” – Cố gắng lấy lại tinh thần, cô trấn an Dương Băng Vũ.
Giấc mơ đó rất đáng sợ, nhưng rất thật. Có phải đó chính là điềm báo cho tương lai của cô? Linh cảm cho cô biết, sự thật này rất đáng sợ. Trái tim mách cô dừng lại nhưng lý trí lại sai cô tìm ra chân tướng? Cao Quỳnh Phương ra đứng ngoài ban công, bầu trời hôm nay không có trăng cũng chẳng có sao, chỉ toàn là một màu đen. Liệu con đường mà cô đi có dẫn cô đến một bầu trời đen tối như thế này?
Hai tháng sau. Kì nghỉ giữa kỳ.
Lâm Khải Phong giữ lời hứa đưa cô đến thăm nhà ngoại mình. Đó là một căn nhà đơn giản nhưng ấm cúng, là cảm giác đầu tiên khi cô bước vào. Nhưng hình như không khí ở đây rất tĩnh lặng, mang một cảm giác man mác buồn.
“Không có ai ở đây sao anh?” – Trực giác mách với cô như vậy.
“Ông bà anh mất lâu rồi, ở đây không có ai sống nhưng hằng tuần vẫn có một người giúp việc đến dọn dẹp.”
Cô theo anh bước vào bên trong, quả thực ngôi nhà rất sạch sẽ, thậm chí ngay cả những bức tranh treo cũng được lao chùi không chút bụi. Cao Quỳnh Phương dường như rất thích cách thiết kế căn nhà này, không gian ngôi nhà không rộng lắm nhưng lại vô cùng phù hợp để gia đình tề tựu. Tường được sơn màu xanh dương nhạt, những bức tranh treo thì đều có tông màu đậm, tạo một sự tương phản nhưng hiện đại. Cao Quỳnh Phương đột nhiên chú ý đến một cuốn album trên bàn.
“Anh đây là ai vậy?” – Cao Quỳnh Phương chỉ vào một cô gái trong một bức hình gia đình trong cuốn album.
“Là dì của anh, là em của mẹ anh.” – Anh giải thích rõ ràng.
“Còn người này?” – Cô chỉ sang một người đàn ông lịch lãm đứng gần đó.
“Là chồng của dì ấy.”
“Vậy dì ấy ở đâu?”
“Cả gia đình dì ấy đã mất trong một vụ hỏa hoạn, ông bà anh cũng vì vậy mà sinh bệnh qua đời.” – Đây chỉ là những lời anh nghe được qua lời kể của mẹ, chứ thật sự anh chưa bao giờ có ấn tượng với dì hay ông bà ngoại mình. Nhưng mẹ anh nói, lúc còn nhỏ mọi người rất thương yêu anh nên tết năm nào anh cũng trở về để viếng họ.
“Em muốn uống nước.”
Khi chắc chắn Lâm Khải Phong đã đi ra sau bếp, khuôn mặt tươi cười lúc nãy của cô biến thành vẻ trầm ngâm khó hiểu. Cô rút tấm hình gia đình lúc nãy cất vào trong túi của mình, có nhiều vấn đề cô cần đến nó.
“Được rồi, anh ở đây đi, em về trước.”
Hết lời, Lâm Khải Phong mới chịu cho cô về một mình. Cao Quỳnh Phương vừa đi vừa suy nghĩ, rồi cô lấy tấm hình trong túi mình ra. Cô nhìn thật kỹ lại người phụ nữ mà anh gọi bằng dì, cô cũng biết người này, hơn nữa còn thân thuộc đến mười mấy năm, nhưng cô cố tình hỏi anh và đáp án của cô và anh lại hoàn toàn khác nhau. Thế giới này thật nực cười, người chị thì ghét bỏ cô, còn người em lại nuôi nấng cô, một người được cho là đã chết trong vụ hỏa hoạn lại sống sờ sờ bên cạnh cô, một người biết chắc em mình chưa chết lại thêu dệt một câu chuyện hoàn toàn khác rồi bí mật đi tìm. Cô chuyển tầm mắt qua người đàn ông đứng cạnh mẹ anh nhưng được anh gọi bằng dượng, không hiểu sao khi lần đầu gặp người này cô lại cảm thấy rất thân thuộc, hình như trong kí ức của cô đã từng có sự hiện diện của ông ta, nhưng nó quá mơ hồ, nên cô không thể kết luận điều gì.
22h. Phòng ngủ của dì Trần.
Cao Quỳnh Phương ôm gối mở cửa đi vào.
“Hôm nay con ngủ ở đây được không?” – Cao Quỳnh Phương trèo lên giường, giơ tay ôm dì Trần, nũng nịu.
“Được.” – Dì Trần vẫn nở nụ cười hiền hậu như trước đây, vuốt tóc cô rồi cất giọng hiền dịu trả lời.
“Dì à, dì có biết người nào tên Trần Diễm Sương không?”
Vì đã tắt đèn nên Cao Quỳnh Phương không thể thấy vẻ hoang mang của dì Trần, nhưng cô có thể nghe ra giọng hốt hoảng của dì ấy “Không biết. Sao con lại hỏi tới người này?”
“Bà ấy là mẹ của Khải Phong. Lại còn cùng quê với chúng ta?” – Cao Quỳnh Phương cố tình nói cho dì Trần biết để thăm dò thái độ của bà.
Trần Diễm Vân thật không ngờ Lâm Khải Phong mà Dương Băng Vũ thường nhắc tới lại là con của Lâm Thế Thanh. Nếu để Cao Quỳnh Phương và cậu nhóc này tiếp tục ở bên nhau rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho con bé, vất vả lắm bà mới cứu được cô, bà tuyệt đối không thể để Trần Diễm Sương hủy hoại cô thêm một lần nào nữa “Cậy ấy và con không có kết quả đâu, con nghe lời ta, sớm vứt bỏ.”
Nghe câu này, cô chắc chắn dì Trần biết gì đó nhưng càng hỏi e là sẽ bứt dây động rừng nên cô chỉ trả lời qua loa để trấn an Trần Diễm Vân rồi giả bộ ngủ, nhưng thật ra trong lòng cô vẫn chưa yên, Trần Diễm Sương và dì Trần thật sự là chị em ruột, tại sao dì ấy lại không nhận? Dì Trần là đang cố ý trốn Trần Diễm Sương, tại sao ngay cả chị ruột mình dì ấy cũng không dám nhận? Còn chồng dì ấy, và hai đứa bé mà người đàn ông đó ẵm trên tay hình như là con của họ, bây giờ đang ở đâu? Nhưng không đúng, dì Trần không thể sinh con, vậy hai đứa bé đó là ai?
Biết rõ là dì Trần có thói quen dậy sớm nên khi dì Trần vừa bước ra khỏi phòng Cao Quỳnh Phương cũng lập tức ngồi dậy. Cô lục hết tất cả hộp tủ vẫn không tìm thấy manh mối gì, đột nhiên cô để ý đến một chiếc hộp cũ ở dưới chân giường. Cao Quỳnh Phương cẩn thận cầm chiếc hộp đó lên, phủi lớp bụi trên nắp hộp rồi cô nhẹ nhàng mở ra…
“Không thể nào…” – Cao Quỳnh Phương run run cầm bức hình trong tay, cô như không tin vào mắt mình. Đây rõ ràng là bức ảnh gia đình hạnh phúc, người phụ nữ là Trần Diễm Sương, người đàn ông là ‘chồng’ của dì Trần, mỗi người bé trên tay một đứa trẻ, mà đứa bé gái trên tay Trần Diễm Sương chính là cô, vậy đứa bé trai trên tay người đàn ông kia có khi nào là Lâm Khải Phong, không lẽ… anh và cô là anh em ruột, cô… là con gái của Trần Diễm Sương?