Hạnh Lâm Thê

Chương 1: Nàng là một loại phiền toái




Tiểu Lê nằm ở trên giường, trợn mắt nhìn trần nhà thấp bé.

Ánh trăng mông lung xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ hẹp, cặp mắt đen to kia trợn lên mà nhìn, đã qua mười hai giờ đêm, nàng không hề buồn ngủ như trước đây.

Đây là gian phòng mới của nàng cùng với chị gái, hai người vừa dọn vào ở không tới vài ngày, nàng còn chưa có thể thích ứng.

Nàng đã không thể đếm được đây là lần thứ mấy nàng cùng chị gái chuyển nhà trong ba năm trở lại đây. Tuy rằng đây là kho hàng áp mái chuyển thành phòng, ngay cả cửa sổ cũng chỉ nho nhỏ như 2-3 cục gạch, nhưng ba năm này chị em nàng dường như đều ở những dạng phòng tương tự thế này.

Từ ba năm trước sau khi cha mẹ qua đời, nàng cùng chị tựa như bóng cao su bị dòng họ đá qua đá lại.

“Aizz.”

Tiểu Lê khe khẽ thở dài, khuôn mặt đầy tính trẻ con không tả được dạng khuôn mặt của nàng bây giờ.

Có lẽ chỉ có nàng chết đi, chị mới có thể giải thoát?

Lúc này, cửa phòng lặng lẽ mở ra, người tới như là sợ quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, bởi vậy đặc biệt giảm âm thanh nhỏ đến hết mức có thể.

Tiểu Lê liếc mắt một cái nhìn thân ảnh kia, liền nhận ra là ai.

“…… Chị?”

Nàng do dự một lát mới ra tiếng.

Đối phương sửng sốt, tiếp theo liền hướng giường đi tới.

“Làm sao vậy, Tiểu Lê, chị đánh thức em?”

Chị nửa quỳ ở trên sàn, tay sờ lung tung trên giường, cuối cùng cầm lấy tay nàng.

“Không phải, là em đột nhiên tỉnh.”

Tiểu Lê bắt lại tay chị, vì không muốn làm cho chị biết nàng luôn luôn tỉnh mà nói dối.

“Chị thế nào còn không ngủ?”

“Chuẩn bị ngủ đây.”

Chị cười cười, vẫn duy trì tư thế cũ.

Nàng nghe được ra tâm tình chị tựa hồ không tốt lắm, chẳng qua không muốn làm nàng lo lắng mà cười, chị là lại nghe được lời ra tiếng vào gì nữa sao?

“Chị, cậu và thím không thích chúng ta đúng không?”

Nàng bỗng nhiên mở miệng nói.

Chị không có trả lời, nhưng là nàng cảm giác được chị một thoáng cứng ngắc.

Nàng biết nàng đoán đúng rồi, trong lòng áy náy càng sâu.

“Thực xin lỗi. Chị, là em làm phiền hà chị.”

Nàng không nhịn được xin lỗi.

Đều là nàng liên lụy chị, nếu không vì nàng có bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ cơ thể suy nhược lại nhiều bệnh, bằng năng lực của chị, cần gì phải ăn nhờ ở đậu xem sắc mặt thân thích?

Kỳ thực nàng đều biết được.

Chị luôn luôn cho rằng nàng tuổi còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ toàn tâm toàn ý đứng ở nàng phía trước, muốn vì nàng che mưa gió.

Nhưng là nàng có mắt, trên mặt nhóm chị em họ hàng không chút nào che giấu vẻ chán ghét, nàng làm sao lại có thể không nhìn thấy.

Trước kia không nói, là vì nàng không muốn làm cho chị càng thêm phiền lòng.

Chị nghe xong lời của nàng, nhăn mày nói:

“Nói bậy bạ gì đó, em nào có liên lụy chị?”

“Nếu không phải bởi vì em, chị đã sớm chuyển ra ngoài tự lực cánh sinh đúng không?”

Nàng than nhẹ.

“Nếu em có thể biến mất thì tốt rồi, dù sao trên đời này đã không có người chân chính quan tâm chúng ta, cũng không có cái gì để phải lưu luyến, như vậy chị sẽ không cần ủy khuất chính mình……”

Đều do nàng, chẳng những cái gì đều không làm được, thân thể còn suốt ngày đòi tiền, luôn bị bệnh, làm cho chị vì chiếu cố nàng không thể không ăn nhờ ở đậu, xem sắc mặt người khác.

Bằng không lấy năng lực của chị, hàng tháng dựa vào phí gia sư, học phí lại có thể dựa vào học bổng, một mình chị thuê phòng bên ngoài cũng xem như là đủ sống.

“Em đang nói linh tinh gì thế? Nếu chỉ còn một mình chị sống ở trên đời này, còn gì vui vẻ nữa? Về sau không cho nói loại lời nói này, nghe chưa?”

Chị mạnh xiết chặt tay nàng.

“Hơn nữa em đừng đã quên, trên đời này thực sự có người có tâm a, giống dì Khưu đối với chúng ta phi thường tốt, em quên sao?”

Dì Khưu là một nhà hảo tâm, dì cùng con của dì đều thực quan tâm các nàng.

“Đã biết a……”

Lời mới nói vừa rồi Tiểu Lê cũng cảm thấy nàng nói lỡ, bởi vậy cười cười muốn cho không khí thoải mái chút.

Nhưng mà đúng lúc này, nàng cảm thấy phòng tựa hồ bắt đầu lay động.

Tiểu Lê khởi điểm còn chưa có ý thức được chuyện gì phát sinh, cho đến khi cái cốc đặt ở trên bàn bị rơi trên đất, phát ra thanh âm, nàng mới bỗng dưng lấy lại tinh thần.

Là động đất! Nàng không nhịn được hét ầm lên.

“Chị –”

“Tiểu Lê!”

Chị vội vàng nhảy lên giường ôm lấy nàng, hai người gắt gao ôm nhau, đợi đến khi rung động cùng tiếng ù ù qua đi.

Trong lúc nhất thời, trời đất rung chuyển, dường như có cổ lực lượng vô hình hung hăng lay động tại phòng này.

“Đừng sợ, sẽ nhanh qua thôi ……”

Chị không ngừng ở bên tai nàng thì thầm.

Tiểu Lê run run, muốn nói nàng không sợ, chỉ cần có chị bên người, nàng vĩnh viễn sẽ không cảm thấy sợ hãi.

Nhưng mà lời của nàng chưa kịp nói ra miệng, xà ngang trên nóc nhà đã sập xuống, nàng chỉ cảm thấy một trận đau nhức, sau đó liền bất tỉnh.