Sau khi lên cấp ba Lâm Quốc Đống cũng ít về nhà. Lời đồn đãi ở khu tập thể có thể ép chết đôi mẹ con kia nên Lâm Quốc Đống dứt khoát coi nhà người phụ nữ như nhà mình. Dù sao so với đứa con về nhà đối mặt với mình mà không nói một câu thì đứa bé mới bắt đầu bi bô tập nói hiển nhiên khiến lão vui hơn.
Có lẽ cảm giác áy náy quá sâu sắc, tiền sinh hoạt mỗi cuối tuần sẽ đúng hạn đặt trên tủ giày. Có đôi khi còn nhiều hơn, sợ con trai không có tiền ăn mà bị mọi người bàn tán.
Lâm Cảnh học tự mình nấu cơm. Có đôi khi mẹ Đường không về nhà, Đường Nguyên bụng đói sôi ùng ục còn có thể sang nhà họ Lâm ăn chực. Thiếu niên vét sạch đến đáy bát vô cùng sùng bái:
-Cơm trứng chiên của cậu có thể đi thi đạt giải đấy!
Lúc này Lâm Cảnh mới cười nhẹ một cái.
Nụ cười của hắn đã cực kỳ hiếm thấy.
Đường Nguyên lại hoàn toàn không chú ý tới, bởi nụ cười của Lâm Cảnh gần như đều cho Đường Nguyên.
Hắn thích cậu trai này, như một túi nước ấm, dù cả người lạnh buốt nhưng chỉ cần tới gần cậu ấy vĩnh viễn đều ấm áp.
Hắn không biết quái gở của mình được cho là một loại bệnh tâm lý. Đợi đến lúc có người chú ý, vặn vẹo ẩn sâu dưới đáy lòng ấy đã không thể nào chữa khỏi.
Bởi trường chuyên yêu cầu cực nghiêm khắc với đầu tóc, mái tóc che đi hơn nửa khuôn mặt của Lâm Cảnh bị cắt, cùng bị ép thành tóc húi cua giống Đường Nguyên. Lại không ngờ vừa cắt tóc liền trở thành một trong mười hotboy của trường.
Nhân khí tích lũy từ cấp hai, lên cấp ba đột nhiên bùng nổ như giếng phun. Nhất là năm ấy còn lưu hành vẻ lạnh lùng bất cần của lưu xuyên phong, bệnh tâm lý của Lâm Cảnh ngược lại thành lý do hắn được hoan nghênh. Các cô gái thích hắn luôn theo dõi ngăn cản những cô đưa thư tình cho hắn, cảm giác sảng khoái ‘ai cũng không chiếm được’ kiểu này chưa khỏi một đám cô nàng thích tưởng tượng.
Ngay từ đầu Lâm Cảnh không có bất kỳ phản ứng với thư tình, nhưng lúc hắn không cẩn thận mang thư tình về nhà khiến Đường Nguyên đang cùng làm bài tập nhìn thấy, vẻ mặt uể oải rõ ràng của đối phương khiến hắn sững sờ.
-Ngay cả cậu ấy cũng thích cậu à… – Thiếu niên cầm lá thư tình xinh đẹp kia, bả vai sụp xuống.
Lâm Cảnh không phải người ngu, đắn đo nửa ngày mới cẩn thận hỏi:
-Cậu thích cậu ta?
Đường Nguyên gật đầu khiến Lâm Cảnh ngỡ ngàng như bị sét đánh.
Đúng vậy, tên này là người bình thường, nên thích con gái mới đúng.
Hắn ngây người nửa ngày cũng không biết mình nên làm gì bây giờ.
Hắn thậm chí cảm thấy mắt mình cũng sắp không kìm nổi nước mắt rồi.
Đường Nguyên lại vào lúc đó mở thư tình đưa cho hắn:
-Nếu cậu thích tớ sẽ không đoạt với cậu, cậu là người anh em của tớ, tớ sẽ không tranh giành với cậu. Tớ chỉ mơ mộng hão huyền tí thôi.
Uể oải vừa rồi trên mặt thiếu niên như hạt bụi bị gió thổi qua, biến mất không còn thấy tăm hơi.
Nước mắt Lâm Cảnh liền đọng lại. Hắn ngơ ngác nhìn lá thư này, đột nhiên hỏi:
-Bây giờ cậu không thích cậu ta à?
Mặt Đường Nguyên lập tức đỏ lên:
-Ừ thì cũng thích cảm giác vụng trộm này tí chút, cậu ấy đã thích cậu rồi, tớ còn muốn làm hòn vọng thê à?
Lâm Cảnh nhìn cậu một lúc, sau đó lấy lại thư tình lẩm bẩm một mình:
-Đúng vậy, cậu ta thích tôi.
Thế nhưng, vì sao cậu không thể thích tôi chứ?
Tôi đẹp hơn cậu ta, hiểu cậu hơn cậu ta, thời gian làm bạn với cậu lâu hơn cậu ta…
Chỉ bởi vì tôi là con trai?
-Cậu thích loại hình nào? – Hắn vờ như lơ đãng hỏi.
Đường Nguyên cười hắc hắc, lấy trong hộp bút ra một tấm ảnh minh tinh:
-Giống XX.
-Tôi nhớ hai năm trước cậu thích là XY.
-… Người luôn phải lớn lên. – Thiếu niên vẫn hơi xấu hổ với việc mình có mới nới cũ.
Lâm Cảnh cầm tấm ảnh minh tinh kia, sao nữ phía trên trong sáng đáng yêu, đúng là ngọc nữ tiêu biểu đang nổi tiếng lúc ấy. Hắn đột nhiên nhớ ra gì đó:
-Thế nhưng lúc cậu xem AV, lại thích loại hình khác.
Thiếu niên thoáng cái bị nói đỏ phừng đến mang tai lập tức bò qua giật ảnh lại:
-Cậu phiền quá! Đó là thưởng thức! Thưởng thức thôi! Cậu cho rằng loại thích này là thật à! Tớ nếu thích một người, cô ấy như thế nào tớ cũng không quan tâm, thích là thích thôi, làm gì còn phân biệt loại hình gì!
Lâm Cảnh nhìn thẳng vào cậu, mặc cho cậu cướp ảnh trong tay mình, nửa ngày mới hỏi:
-Cũng như cậu thích cô gái kia?
Mặt Đường Nguyên vẫn còn đỏ, hơi mất tự nhiên ừ một tiếng rồi không nói thêm nữa.
Lâm Cảnh ma xui quỷ khiến lại hỏi:
-Vậy cậu cảm thấy tôi thế nào?
Đường Nguyên trợn mắt nhìn hắn.
-… Cậu lớn lên lại còn đẹp hơn trước, sẽ bị bắt nạt đấy. – Không ngờ Đường Nguyên cau mày nhoài người qua, sờ sờ mặt hắn, -Cậu phải cẩn thận chút nhé, tớ nghe những người khác nói gần đây có người lớp mười một nhìn cậu không vừa mắt.
Lâm Cảnh vốn đang ảo não vì mình lỡ lời, nhưng nhìn nét mặt của cậu ấy thì biết lo lắng của mình vô ích, vì vậy thoải mái hơn nhiều:
-Không cần lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân.
Hắn đã không còn là đứa trẻ cần Đường Nguyên cứu vớt nữa.
Hắn cũng sẽ không để Đường Nguyên vì bảo vệ mình mà bị tổn thương.
Lúc Đường Nguyên không đến Lâm Cảnh đều ăn cơm một mình. Phòng cũ cách âm không tốt lắm, lại thêm trong nhà Lâm Cảnh quá yên tĩnh, có đôi khi tiếng TV bên Đường gia đều rơi vào lỗ tai hắn, thiếu niên đang ăn cơm luôn ăn không thấy vị.
Tuy không thích đêm mưa nhưng hắn lại thích buổi tối trời mưa to, cuồng phòng sẽ thổi cửa sổ giật ầm ầm, như toàn bộ thế giới đang chờ đón tận thế. Vào lúc ấy, bất cứ thanh âm nào bên ngoài đều không truyền vào lỗ tai hắn, chỉ có tiếng mưa gió rền rĩ.
Nhưng buổi tối hôm nay mưa gió quá lớn, dây điện bên ngoài bị thổi đứt, toàn bộ khu tập thể chìm trong bóng tối.
Trong nhà không chuẩn bị nến, càng không có bất cứ dụng cụ chiếu sáng nào. Lâm Cảnh nhìn căn phòng tối như mực cắn nhẹ môi, vẫn quyết định sang hàng xóm mượn nến. Hắn vừa kéo cửa ra liền nhìn thấy trong bóng tối một thiếu niên tay cầm nến tay chắn gió, vẻ mặt cực cẩn thận nhìn chằm chằm vào ánh nến lay lắt, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn mình:
-Muộn thế rồi cậu còn muốn đi đâu?
Lâm Cảnh vô thức túm lấy cánh tay cậu, muốn nói gì đó lại thế nào cũng không mở miệng được.
Rốt cuộc hắn biết mình vẫn sợ cô đơn. Nhất là ở trước mặt người này.
-Cậu không có nến đúng không? Tớ mang cho cậu ba cây. Một cây để trong nhà tắm, một cây để trong phòng ngủ, một cây để ở phòng khách, có đủ không? – Đường Nguyên vừa nói vừa móc nến trong túi quần đưa cho hắn, lại không thấy hắn nhận.
Lâm Cảnh cuối cùng mở miệng:
-Đêm nay ở lại nhà tôi được không?
Bên trong hành lang đều là tiếng gió rít, giọng của hắn rất nhỏ, nhỏ đến mức suýt nữa bị tiếng mưa gió cuốn đi.
Nhưng Đường Nguyên vẫn nghe thấy.
-Có phải cậu sợ tối không? – Thiếu niên vừa đẩy người vừa bước vào trong phòng tối như mực, -Ôi, đúng là tối thật. Nhưng đêm nay không cần làm bài tập, ha ha…
Lâm Cảnh nhìn cậu đi vào phòng, thắp sáng khoảng tối khiến người ta không thể hít thở kia lên.
Hắn nhẹ nở nụ cười, trở tay đóng cửa lại.
Buổi tối ấy, Đường Nguyên và Lâm Cảnh chen chúc trên một chiếc giường, nói chuyện về các loại tin đồn trong trường.
Lâm Cảnh kiên nhẫn nghe, ngẫu nhiên phân tích cho cậu tính chân thân của những lời đồn này. Đường Nguyên rất kích động, giống như gặp Kindaichi phiên bản Trung Quốc, dựng lỗ tai khiêm tốn thỉnh giáo.
Hai cái đầu càng tiến càng gần, lúc Lâm Cảnh cố ý hạ giọng Đường Nguyên còn suýt nữa đụng mũi vào mũi hắn. Có lẽ đã một giờ sáng, giọng Lâm Cảnh gần như có thể xem như bài hát ru.
Đêm mưa gió luôn khiến người ta ngủ ngon.
Đường Nguyên ôm chặt chăn, cuộn người bên cạnh Lâm Cảnh ngủ say sưa.
Lâm Cảnh hít vào hương vị lẫn độ ấm của Đường Nguyên, bàn tay luôn an phận chậm rãi sờ lên khuôn mặt đã nhìn mười năm.
Hắn áp người vào, chỉ hơi nghiêng đầu đã có thể hôn lên cánh môi của đối phương.
Có chút khô ráp, cũng không mềm mại, thậm chí còn có vị chua của cam vừa ăn xong. Lại y như bánh ngọt cao cấp nhất, khiến người ta mất khống chế muốn liên tục thưởng thức.
Tay từ bả vai trượt đến bả vai của đối phương, lại nhẹ vuốt ve vòng eo của cậu, sau đó là…
-A… – Thiếu niên đang ngủ mơ màng không kiên nhẫn quay đầu đi.
Lâm Cảnh hoảng hốt lùi về sau kéo dài khoảng cách.
Nhưng đối phương chỉ ôm chăn cuộn người tròn hơn, hoàn toàn không có ý thức dậy.
Trái tim từ kịch liệt biến thành bình tĩnh, mất tròn mười phút. Lâm Cảnh cố mãi mới khiến mình trầm tĩnh, dựa vào Đường Nguyên nhắm mắt lại.
Lúc muốn ngủ, tay hắn lại đặt lên lưng đối phương.
Đây là của hắn. Hắn tuyệt đối không buông ra.