Hành Lá

Chương 40




Mẹ Đường sững sờ nhìn con trai vì kích động mà đỏ bừng mặt mũi, thật lâu sau mới không tự nhiên quay đầu đi, hai tay lau lên tạp dề vừa xoay người vào bếp vừa hỏi:

-Đêm nay muốn ăn gì? Mẹ có mua cá, hấp hay là kho tàu? – Giọng điệu hòa ái như người mẹ hiền lành nhất.

Đường Nguyên hít sâu một hơi, đáp một câu ‘tùy tiện’ rồi chạy trốn về phòng nhào lên giường.

Kỳ thật Lâm Cảnh còn nghỉ sớm hơn cậu, chỉ là nóng lòng mở công ty gây ra vấn đề khiến hắn phải kiểm tỉnh bản thân. Quyết định mùa hè này tìm một công ty thực tập, bồi dưỡng kinh nghiệm cho mình sau đó quay về làm ông chủ.

Khi Đường Nguyên về nhà hắn đã thực tập một tháng. Lúc làm việc còn nghĩ có lẽ Đường Nguyên đã về nhà sao chưa gọi điện cho mình, vừa tan làm liền ra ngoài gọi điện cho Đường Nguyên.

Giọng thanh niên đầu kia lại lạnh lùng bất ngờ:

-Tại sao cậu phải nói cho mẹ tớ biết?

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Lâm Cảnh vẫn không ngờ đối phương lại phản ứng lạnh lùng như vậy. Lòng hắn bỗng thấy sợ, giọng nói lại rất kiên quyết:

-Tôi không hi vọng cậu làm công việc không an toàn. Cậu có thể có lựa chọn khác, tớ có thể giới thiệu cho cậu vào xí nghiệp rất tốt, nếu cậu không thích công việc buồn tẻ, cũng có thể…

-Con đường của tôi, tại sao phải đến lượt cậu quyết định! – Vẫn nằm trên giường Đường Nguyên ngồi bật dậy, nổi giận đùng đùng: -Tôi đã từng can thiệp quyết định của cậu chưa? Vì sao cậu cứ phải can thiệp của tôi! Lâm Cảnh, tôi đồng ý giúp cậu, nhưng không có nghĩa tương lai của tôi nhất định phải buộc chặt với cậu!

Trong đầu Lâm Cảnh trống rỗng:

-Cậu có ý gì?

Lúc này mới phát hiện mình nói quá lời, Đường Nguyên bực bội gãi tóc, nhưng lửa giận trong lòng lại vẫn khó mà dập tắt, chỉ có thể gượng gạo thay đổi cách nói:

-Tớ nói là, tớ muốn đi con đường của mình, tớ không cần cậu lo! Cậu gặp nạn, tớ sẽ giúp, nhưng cậu đi đường lớn của cậu còn tớ đi đường núi của tớ, dù có mệt có khổ tớ cũng chấp nhận, cậu đừng quản nhiều như vậy được không?! Tớ thích ăn khổ, tớ thích chịu tội! Cậu quản rộng như vậy, có phải là nghĩ đời này của tớ chỉ có thể đi sau mông cậu không?

-Cậu muốn rời khỏi tôi à? – Giọng Lâm Cảnh rất bình tĩnh, tay cầm di động lại hơi run rẩy.

-Cậu nói cái khỉ gì vậy? – Đường Nguyên tức mắng ầm lên: -Có liên quan đến việc này à? Tớ muốn có sự nghiệp của mình, có liên quan gì đến việc rời khỏi cậu? Tớ là đàn ông! Lâm Cảnh! Tớ là đàn ông mà! Tớ không muốn làm vợ hiền của cậu hiểu không! Nếu cậu cần người như vậy, xin lỗi, Đường Nguyên tớ không làm được! Tớ muốn cuộc sống của mình, muốn sự nghiệp của mình, tớ… Tớ cho cậu biết, tớ chính là ghen ghét, tớ biết tớ không bằng cậu, nhưng tớ không thể cả đời đều không bằng cậu được! Đi bên cạnh cậu tớ áp lực rất lớn, trước đây học không giỏi là tự mình ngu, nhưng ngay cả công việc tớ cũng phải phụ thuộc cậu, tớ có là đàn ông không? Mẹ kiếp như vậy cũng chỉ là thằng ăn hại thôi!

-Cậu lúc nào thì là ăn hại, không có cậu nửa năm đó tôi chịu đựng thế nào? Đúng, tôi hi vọng cậu ở lại giúp tôi, không phải cậu vừa nói rồi ư, dù sao cũng là kinh nghiệm, vì sao cậu tình nguyện đi làm cho người khác cũng không muốn giúp tôi? Đây không phải công ty của tôi, nó là công ty của chúng ta, nếu không phải vì cậu tại sao tôi phải vất vả gây dựng một công ty như vậy?

Lâm Cảnh nghiến răng nghiến lợi nói, vừa nghĩ tới tâm huyết của mình đều bị giội lên vách tường thì hận không thể bay về nhà, túm chặt lấy người nọ chất vấn.

-Cậu cho rằng tôi thích khổ cực như vậy à? – Nói về sau, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.

Đường Nguyên đã hiểu, lửa giận lập tức tắt một nửa, nhưng không cam lòng trong lòng vẫn còn tồn tại.

-Tớ không cần, Lâm Cảnh, cậu là một cá thể, chẳng lẽ đời này cậu thật sự muốn vì tớ mà thay đổi cuộc đời mình? Nhưng tớ không chịu nổi, tớ không chỉ phải gánh nặng kỳ vọng của bố mẹ tớ, tớ còn phải gánh nặng cuộc đời của cậu… Nhỡ đâu… Nhỡ đâu có một ngày chúng ta không còn yêu nhau, vậy phải làm sao?

Bất an giấu kín dưới đáy lòng Lâm Cảnh cuối cùng bật nắp nhảy ra.

Hắn kéo điện thoại ra, sau khi xác nhận người nói chuyện với mình là Đường Nguyên mới hỏi:

-Cậu thật sự từng nghĩ như vậy?

Đường Nguyên nói xong cũng đã hối hận.

-Không, không phải, tớ không có ý này, tớ muốn nói với cậu là, hai ta đều là người trưởng thành rồi, không thể lúc nào cũng dính vào nhau như lúc còn bé…

-Cậu cảm thấy chúng ta không có khả năng ở mãi bên nhau?

-Tớ không nói như vậy! Tớ chỉ giả thiết! – Đường Nguyên hận không thể đập đầu vào tường, -Ai da, tớ gọi cho cậu không phải nói cái này, cậu đừng liên tưởng lung tung… – Rõ ràng là chỉ trích đối phương, thế nào lại biến thành mình không đúng?

-Vì sao sau khi lớn lên không thể giống như trước? Tình cảm lúc trước của chúng ta, đến bây giờ sẽ có gì thay đổi? – Lâm Cảnh đứng bên đường, nhìn lên bầu trời bị nhà cao tầng đè ép chỉ còn một góc nhỏ nhoi, -Chúng ta chỉ đổi một chỗ, vì sao phải thay đổi?

Đường Nguyên dựa vào tường, im lặng nửa ngày mới trả lời hắn:

-Tâm tình thay đổi. Trước đây trong lòng tớ trừ người mình thích tất cả đều không quan trọng, bởi tớ không phải gánh vác trách nhiệm khác. Nhưng bây giờ tớ trưởng thành, ngoài người mà tớ thích, tớ còn phải khiêng trên vai chờ mong của người nhà tớ. Tớ còn phải khiêng trên vai tôn nghiêm của một người đàn ông… Nhưng mà Lâm Cảnh, tớ càng ngày càng thích cậu, chỉ là lòng của tớ trở nên càng lớn, vị trí của cậu biến lớn, nhưng vị trí của nó cũng biến lớn, cậu lại yêu cầu giống như trước đây, điều này sao có thể?

-… Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thay đổi. – Lâm Cảnh khẽ bật cười, -Tôi trêu cậu thôi, đừng để ý, tôi đi làm việc đây, cậu phải dưỡng bệnh cẩn thận. Năm nay có lẽ tôi sẽ không về.

-Hả? – Đường Nguyên còn muốn nói, đối phương đã cúp điện thoại.

Lần đầu tiên bị cúp điện thoại, Đường Nguyên ngơ ngác nhìn cuộc gọi chấm dứt, lúc sau mới kịp phản ứng:

-Đệt! Đồ con rùa dám cúp điện thoại của tôi! – Nói xong cũng không lên giường chán chường nữa mà đứng phắt dậy, cũng mặc kệ lão nương sau lưng hỏi mình đi đâu, chạy xuống quầy bán vé xe lửa dưới lầu mua một chiếc vé sáng đi Thâm Quyến.

Mười giờ đêm khi Lâm Cảnh tan tầm ngồi xe về đến nhà, nhìn thanh niên co ro đứng dưới mái hiên tránh mưa, bước chân đang vội vàng lập tức dừng lại.

Vì không mang dù, quần áo trên người thoáng cái ướt đẫm. Lâm Cảnh ngơ ngác nhìn Đường Nguyên vẫy mình, đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào.

Hắn cho là mình có thể đè xuống tất cả không cam lòng cùng bất an.

Hắn cho rằng lúc này mình vẫn có thể nhịn xuống tất cả ấm ức cùng thống khổ. Chỉ cần lại nghĩ cách, nhất định có thể khiến tên này quay về bên mình lần nữa, sau đó sẽ không buông tay. Nỗi thống khổ cùng nghẹn khuất của hắn nhất định sẽ để tên này dùng thân thể bồi thường.

Nhưng người này lại bỗng dưng hiện ra trước mắt, cười áy náy khiến hắn không có bất cứ cơ hội trả thù.

-Cậu đừng tức giận… Tớ vừa nói như vậy, nhưng sau đó… – Nói còn chưa dứt lời đã bị ôm cổ.

Cái đầu ướt sũng của Lâm Cảnh rúc vào hõm vai cậu, trong cổ áo đã thoáng ẩm ướt, không biết là mưa hay là…

-Tớ hi vọng không phải lớn lên biết bao… Cứ giống như trước. – Hắn cắn cổ cậu, giọng nói nghẹn ngào, -Tại sao phải lớn lên… Tại sao phải thay đổi?

Đường Nguyên ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

-Vì sao không thể thay đổi? Thay đổi tốt, thay đổi không tốt, đều là kết quả của cuộc đời chúng ta. – Cậu vỗ nhẹ lên lưng hắn an ủi.