Hành Lá

Chương 34




So với đại cổ đông Vinh Châu, tác dụng của Đường Nguyên đồng khuyết thiếu kỹ thuật cũng chỉ là hậu cần.

Vinh Châu phụ trách giữ tiền, Đường Nguyên phụ trách hậu cần tiêu tiền.

Dù sao vẫn là con trai, nào có suy nghĩ tỉ mỉ như con gái. Hai ngày đầu tiên, bốn người chén chúc trong căn phòng Lâm Cảnh mua, tuy cũng khá thoải mái nhưng rác rưởi đã sắp chồng thành núi. Lúc Đường Nguyên bỗng phát hiện có khả năng bận rộn dọn dẹp lại nội trợ cũng chỉ có mình, trong nhà quần áo bẩn, thùng mì tôm, túi thực phẩm đều sắp bao phủ toàn bộ đại sảnh.

Đừng nhìn ba người kia bên ngoài ngăn nắp xinh đẹp, lúc không để ý thì bắt đầu lôi thôi tới bến.

Đường Nguyên gãi đầu, bắt đầu dọn dẹp từng chút một. Đợi bọn Lâm Cảnh về nhà kinh hỉ đến mức thậm chí không dám bước vào cửa.

Lâm Cảnh vung chân đá văng Vinh Châu đang định bật đèn, đi đến bên ghế sô pha ngồi xổm nhìn Đường Nguyên ngủ say như chết, khẽ nở nụ cười.

Đi ra ngoài ăn. Trình Vũ Dương dùng khẩu hình nói.

Vinh Châu nhìn hai người bên ghế sô pha không thể dời mắt, qua một lúc lâu mới ‘ừ’ một tiếng.

Lâm Cảnh nhìn hồi lâu mới cắn lên miệng Đường Nguyên, làm đối phương nghẹn không chịu được phải mở mắt ra, sau đó kinh ngạc tỉnh lại:

-Hả?! Đã muộn thế rồi à!

-Cậu dọn dẹp mất bao lâu? – Lâm Cảnh kéo giúp cậu áo bị tụt trên rốn.

-Cả ngày… – Đường Nguyên vươn người, số lượng của bốn người đúng là đồ sộ. Nhất là quần áo của Vinh Châu…

Cậu chủ Vinh mỗi ngày đổi hai bộ gượng cười.

-Chúng ta đi ăn cơm. – Lâm Cảnh nói.

Đường Nguyên lại lườm hắn:

-Muốn ra ngoài thật à? Không phải chúng ta muốn tiết kiệm chi tiêu à?

Vinh Châu vội ho một tiếng:

-Chúng ta không nghèo đến mức này.

-Vậy cũng không thể tiêu như vậy. – Đường Nguyên chậc một tiếng, -Cậu chủ Vinh không biết khó khăn ở nhân gian thì thôi, hai người Lâm Cảnh và Trình Vũ Dương các cậu cũng không biết tiết kiệm, tiền vốn có thể dùng được bốn năm tháng lại cố tiêu thành hai tháng, thế là sao? Cậu xem, công ty các cậu chỉ có ba người, kết quả chi tiêu một tháng dùng hơn một vạn, trời ơi, các cậu biết bạn của tớ mở một xe bán bánh trứng, một tháng thu nhập hơn vạn nhưng chi phí mới chưa đến một ngàn không?

Ba người bị điểm tên phê bình hai mặt nhìn nhau, không ngờ cuối cùng người biết quản tiền nhất đã xuất hiện.

Đường Nguyên quả thực có thiên phú ở mặt này.

Lúc ở nhà thường làm chân chạy giúp mẹ Đường, lúc học đại học vì tiết kiệm tiền mà làm thêm không ít, ngẫu nhiên còn làm trợ thủ đánh trứng ở cửa hàng bánh ngọt. Kể ra đều không coi là kinh nghiệm gì nhưng lại hơn ở chỗ bình dân.

So với tổ ba người chí lớn toàn đi đường cao, Đường Nguyên hiểu nhiều về nhân gian muôn màu hiển nhiên hiểu việc tăng giảm thu chi hơn hẳn bọn họ.

-Không quan tâm, hôm nay cậu mệt rồi chúng ta xuống lầu ăn cái gì ngon thôi. – Lâm Cảnh vỗ vỗ đầu cậu cười dịu dàng: -Hơn nữa, hôm nay bọn tôi nhận được hợp đồng thứ hai.

Đường Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, cũng cười:

-Cậu rất vui.

Lâm Cảnh chỉ cười.

Mấy ngày vừa rồi, ba người vì bị đả kích nên cảm xúc đều suy sụp, ngoài ăn mì tôm chính là tụ tập trong phòng họp kiểm điểm sai lầm trong hợp đồng lần này.

Ba người cộng thêm Đường Nguyên đứng ngoài xem, dùng ba ngày chỉnh sửa quy trình làm việc hợp lý hơn khó bị lợi dụng sơ hở hơn. Thùng mì tôm trong phòng chỉ vài ngày đã chất thành đống, bây giờ nghĩ đến hương vị thịt kho tàu mì thịt bò cùng dưa muối, dạ dày Đường Nguyên cũng thấy chua chua.

Mấy ngày nay vẻ mặt Lâm Cảnh luôn căng thẳng, buổi tối lúc ngủ như một đứa trẻ cuộn người trong ngực Đường Nguyên.

Áp lực của hắn lớn thế nào thì có bấy nhiêu khát vọng bắt đầu lần nữa.

Đường Nguyên nhìn người thanh niên vì chịu áp lực mà rõ ràng đã trưởng thành hơn, trong lòng vừa kiêu ngạo lại thấy sầu lo.

Bản thân nếu không nhanh hơn nữa, bị bỏ lại phía sau thì thật sự không thể đuổi kịp nữa.

Là một sinh viên muốn gây dựng sự nghiệp, cố gắng phải bỏ ra cần nhiều hơn người đi làm không biết bao nhiêu.

Đường Nguyên càng không cần nói, cậu mặc kệ bỏ hầu như tất cả chương trình học, trực tiếp đeo balo đến Thâm Quyến. Nhưng ba người còn lại, Vinh Châu đã dồn hết sức vào việc học thường ngày, dù muốn giúp đỡ cũng chỉ có thể vào cuối tuần; trường của Trình Vũ Dương ở xa, mỗi lần đi đi về về đều mất hai tiếng; hướng dẫn của Lâm Cảnh là người có tên tuổi trên thế giới, muốn phân tâm đã khó lại càng khó.

Trong điều kiện công việc ác liệt như vậy, nào chỉ có cố gắng là đủ?

Có đôi khi Lâm Cảnh vội vàng bay từ HongKong về chỉ để bàn chuyện với một khách hàng, có thành công không chưa tính, chỉ riêng để người thanh niên không thích cười, không thích nói chuyện với người học được nói chuyện làm ăn trên bàn rượu cũng đủ nhìn ra gian khổ của hắn.

Dù người làm kỹ thuật không có nhiều bàn rượu cần đối phó, nhưng chung quy bàn chuyện làm ăn chính là một việc đấu đá nhau ông lừa tôi gạt, mỗi lần tăng giảm giá trị hợp đồng đều tập hợp tất cả gian trá cùng âm hiểm của người làm ăn.

Ưu thế của Lâm Cảnh ở khuôn mặt cùng sự thông minh của hắn, phàm là gặp khách hàng nữ, thanh niên lạnh lùng chỉ cần hơi nở nụ cười là mọi chuyện có thể thấy ánh rạng đông. Có tên máu dê to gan, muốn mượn cơ hội kiếm chút tiện nghi, vận dụng tất cả các thủ đoạn làm mình mệt mỏi muốn chết, thực sự không kiếm được chỗ tốt gì.

Nhưng Lâm Cảnh cũng tốn không ít tâm trí.

Có đôi khi làm bài được một nửa Lâm Cảnh gục đầu ngủ luôn trên bàn phím.

Đường Nguyên nửa đêm thức dậy chỉ đành cẩn thận chuyển người về giường, sau đó tự mình mở đèn bàn chỉnh sửa từng tờ tài liệu lộn xộn, dùng giấy nhớ viết các loại hạng mục công việc cần chú ý cùng tình trạng hoàn thành.

Sau đó lúc Lâm Cảnh tỉnh dậy vào sáng sớm có thể nhìn thấy cô nương ốc đồng để lại cho mình bữa sáng cùng tập tài liệu chỉnh tề.

Cô nương ốc đồng còn bắt đầu tự học kế toán, một tuần sau, vốn không hiểu thu chi ra vào thế nào cuối cùng đã hiểu được danh sách chi tiết.

Bạn học Vinh Châu bị đoạt chức nhìn phần danh sách này, gãi đầu nói không khó khăn không thành công.

Vì vậy từ lúc đó, bạn học Vinh Châu an tâm làm thêm cuối tuần.

Cũng may là công ty vừa thành lập không lâu, hợp đồng ít đáng thương, bốn người lại bận một thời gian nghỉ một thời gian, thế mới không làm thân thể mệt mỏi đến gục ngã.

Một tháng sau, hợp đồng thứ hai bàn giao, ba người căng thẳng nhìn Lâm Cảnh đang bàn bạc với khách hàng trả tiền hợp đồng. Nghe thấy đối phương thở phào thì không nhịn được hoan hô ầm lên.

Năm vạn.

Thù lao vỏn vẹn năm vạn. Bỏ qua tiền thuê văn phòng, chi phí nhân công cùng chi phí khác, lợi nhuận của bọn họ từ hợp đồng này chưa tới một vạn.

Nhưng đây cũng là thu nhập đầu tiên của họ. Thu nhập đầu tiên thuộc về công ty bọn họ thành lập.

Lâm Cảnh cúp điện thoại, nhìn đồng bạn khó xử.

-Chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác. – Hắn cắn môi dưới như đứa trẻ đang cố nén kiêu ngạo của mình, chờ người khác khích lệ.

Ba người cười đánh hắn:

-Đồ con rùa dám giả vờ!

Đây mới là bước đầu tiên thuộc về bọn họ, bước đầu bước về phía thế giới này.