Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 53




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lẩu chín ngăn Trùng Khánh vs hải sản tươi sống Quảng Đông.

Xung quanh Hoàng Lăng Dịch Huyền có một vài khách sạn, thế nhưng chủ yếu là để cho người dân ở đây ở, nhà dân gần đập chứa nước Nam Hồ nhà nào cũng có khả năng đón tiếp khách du lịch. Tư Kiêu Kỳ dẫn đoàn khách tới khách sạn, cân nhắc cả buổi chiều không có gì làm mới đi tới khu gần đập nước dò đường. Phong cảnh chỗ này không tệ, cuối tuần có thể dẫn Tiêu Thần tới đây đi dạo, còn có thể ăn cá trong đập nước, gà tre này nọ.

Sau đó sẽ nắm theo cùng nhau đi dạo bên cạnh bờ hồ, rồi cùng nhau ngắm sao. Ông đây đúng thật là một người lãng mạn mà!

Tư Kiêu Kỳ vừa đắc ý nghĩ vừa giúp khách kéo hành lý ở dưới thùng xe ra ngoài, Phương Thịnh  bắt đầu nói rõ hành trình buổi chiều cho hành khách biết. Nhóc đẹp trai ngáp một cái từ trong xe đi ra, loạng chà loạng choạng mà đứng đó dụi mắt.

“Cậu ngủ say thật đó,” Tư Kiêu Kỳ thở dài một tiếng, coi như mình cũng là người dễ ngủ, cuối tuần nếu rảnh rỗi không có việc gì làm còn có thể ngủ thẳng một giấc tới trưa, nhưng mà đứa nhỏ này ngồi trong buồng xẻ xóc nảy ngủ được hẳn năm tiếng đồng hồ cũng không phải dạng vừa, “Tối hôm qua cậu làm gì vậy?” Tư Kiêu Kỳ hỏi.

“Thức làm bài!” Nhóc đẹp trai lầm bầm, “Tối hôm trước em đi hát suốt đêm với đám bạn, hôm qua còn phải thức khuya đăng ký môn học, xong còn phải làm luận văn, em sắp mệt chết rồi.”

“Giỏi,” Tư Kiêu Kỳ chép miệng một cái, “Đúng là tuổi trẻ có khác, không ngủ bốn mươi tám tiếng cũng không sao, tôi không ngủ hai mươi bốn tiếng đã không chịu nổi rồi.”

“Đại ca anh đừng nói như anh già lắm được không vậy, anh năm nay bao nhiêu rồi… Chắc khoảng hai lăm hả?”

Tư Kiêu Kỳ cười haha, “Thật hay giả vậy  nhóc, lúc anh hai lăm tuổi có người còn hỏi con anh lên sơ trung chưa kìa.”

Nhóc đẹp trai cũng cười haha: “Nhìn anh đâu có già đâu,” Cậu nói rồi nháy mắt mấy cái, “Anh, bây giờ đang lưu hành yêu đương với mấy người cỡ tuổi anh, nữ sinh thấy anh còn không thích chết ấy chứ.”

“Ồ?” Tư Kiêu Kỳ cảm thấy lòng hư vinh của mình đặc biệt tăng cao, ưỡn ngực ra, tỏ vẻ khiêm tốn nói: “Vậy cũng phải dễ thương như Ngô Tú Ba hay đẹp trai như Trần Đạo Minh, anh đâu có đẹp trai như vậy.”

Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng mà hai mắt phía sau kính râm đã bắt đầu híp lại, khóe miệng cũng cong lên luôn rồi. Nhóc đẹp trai cười haha nói: “Đại ca, anh còn nói, coi bộ dạng cao hứng của anh kìa, anh kết hôn chưa? Chắc có nhiều người theo đuổi anh lắm hả?”

Là một người đàn ông tốt đã có vợ, miệng có thể tiện, mắt có thể tiện nhưng tâm không thể tiện. Bởi vậy Tư Kiêu Kỳ vô cùng khẳng khái nói: “Đáng tiếc a anh đây là hoa đã có chủ, vợ anh dữ lắm không thể làm bậy được.”

“Anh kết hôn rồi!” Nhóc đẹp trai kinh ngạc thốt lên.

“Sao, không tin?”

“Em thấy anh không có đeo nhẫn,” Nhóc đẹp trai vươn tay trái ra lắc lắc, “Em cứ tưởng là anh vẫn còn độc thân.”

Tư Kiêu Kỳ cười hì hì không nói.

Nhóc đẹp trai thu lại nụ cười, từ trên xuống dưới đánh giá Tư Kiêu Kỳ một hồi rồi nói: “Làm quen chút đi, em tên là Hạ Tử Hàm, năm ba đại học Sư Phạm chuyên ngành tiếng Pháp.”

***

Tiêu Thần cùng với Thẩm Bằng đi tới một tiệm cơm kiểu Thái, thật ra Thẩm Bằng đối với mấy đồ chua cay cũng không có mấy hứng thú, chỉ là anh có một chấp niệm vô cùng to lớn đối với món cà ri, mà Tiêu Thần lại thích ăn gỏi đu đủ Thái, hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã cùng nhau đi thẳng một đường tới Tiêu Diệp.

Tiêu Thần hẹn Thẩm Bằng là muốn hỏi một chút tình hình bên Quách Hoành, nhưng mà Thẩm Bằng đồng ý lại là vì muốn hóng hớt chuyện tình cảm nhà người ta. Hai người ngồi trên bàn chơi đoán số để quyết định xem ai là người hỏi trước, cuối cùng Tiêu Thần thắng.

“Thực ra bên Quách Hoành cũng không có gì ghê gớm, bên khoa ngoại lồng ngực bắt đầu thực hiện chiến lược cảm hóa, làm người ta có cảm giác ngày nào quản lý khóa cũng tới kiểm tra.”

Tiêu Thần bĩu môi trào phúng nói, “Rõ ràng muốn sóng yên gió lặng một hồi để chúng ta quên luôn đề phòng đây mà.”

“Thì là vậy đó,” Thẩm Bằng thở dài nói, “Nói chung cũng không có gì, chỉ là cảm thấy khó chịu chút, Quách Hoành cũng quá xui rồi.”

“Chuyện này cũng không phải là xui hay không xui,” Tiêu Thần nói, “Lúc trước vào thời điểm cậu ta liên lụy Trương viện đi nhờ xe, gây ra ảnh hưởng không nhỏ, bây giờ tạm thời không làm được nữa. Việc gì cũng có hai mặt, đi tới đỉnh cao rồi thì tất phải hướng xuống thấp thôi, nếu như cậu ta xử lý không tốt thì chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn cho người ta ngắm.”

Thẩm Bằng gật gù, đạo lý này mọi người đều hiểu: Quách Hoành có được lên làm chủ nhiệm hay không đối với việc trúng cử lên làm viện trưởng của Trương phó viện thật ra cũng không có mấy ảnh hưởng, chỉ là nếu lần này Quách Hoành bị thua, quyền quản lý khoa ngoại lồng ngực sẽ bị chuyển sang tay người khác. Chuyện này đối với Trương viện dù sao cũng có ảnh hưởng ít nhiều, nhưng ít ra ông ta cũng còn có thời gian để xử lý lại. Còn Quách Hoành lại không có nhiều cơ hội tới vậy, do đó anh ta dù sao cũng chỉ có thể ôm lấy Trương viện không buông, cho Trương viện một chút áp lực để bảo vệ chính mình.

Quách Hoành tất nhiên là không muốn phải một mình chiến đấu, nên anh ta buộc phải lôi kéo Tiêu Thần về, Tiêu Thần từ trước tới giờ vốn chưa hề từ bỏ đam mê của mình dành cho dao phẫu thuật, nên tất nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội được trở về khoa ngoại lồng ngực. Thừa dịp Quách Hoành và Ôn Tuấn Hoa còn ở đây, anh nhất định phải tranh thủ để trở về, chứ chờ tới khi Ôn Tuấn Hoa về hưu, Quách Hoành thất thế, anh muốn về cũng không về được.

“Được rồi,” Thẩm Bằng gõ gõ bàn nói, “Chuyện này cậu đừng có mà nhúng tay vào, tôi nói cho cậu biết, Quách Hoành còn đang thay Trương viện đỡ đạn đó. Nói về Tư Kiêu Kỳ nhà cậu chút đi, sắp tới có tính tiếp tục như thế nào không?

Tiêu Thần nói: “Cái gì mà tính thế nào? Bên nhau lâu hay không là chuyện tôi có thể quyết định chắc? Chuyện này ngoài coi duyên phận, còn phải có chút may mắn nữa. Có điều tôi vẫn cảm thấy độ khả thi của hai chúng tôi rất lớn.”

“Tại sao?”

Tiêu Thần nhún nhún vai, “Có nhà có xe không cha không mẹ.”

“Đệt, dữ dội vậy?” Thẩm Bằng cười nhạo nói, “Này không phải là tiêu chuẩn mà mấy cô gái bây giờ hay dựa vào để chọn chồng sao?”

“Đúng rồi, anh ấy không cha không mẹ, tôi có nhà có xe.”

“Cậu còn có cha có mẹ đó!” Thẩm Bằng chỉ tiếc mài sắt không thành thép, cầm đũa lên gõ tay Tiêu Thần nói, “Cậu làm ơn thận trọng chút dùm tôi được không, đừng có gặp người nào cũng muốn nghiêm túc chứ.”

“Lúc tôi không muốn thật lòng, cậu khuyên tôi nên tìm người mà yêu đương chân chính. Tới khi tôi muốn nghiêm túc yêu đương, cậu lại bảo tôi thận trọng, Thẩm Bà Bà cậu có bị sao không vậy.”

Thẩm Bằng rên một tiếng, “Haizz, cậu nghiêm túc thì cũng nên tìm người được được một chút chứ, cậu không biết Hạ Tử Hàm được yêu thích cỡ nào đâu.”

“Thẩm Bằng, nếu không phải tôi hiểu rõ cậu tôi còn cho rằng cậu yêu Hạ Tử Hàm.” Tiêu Thần trêu chọc nói, “Cậu làm gì mà phải tận lực chào hàng cậu ta dữ vậy, cậu là Tường Lâm tẩu à.”

*Tường Lâm tẩu: là nhân vật trong một truyện ngắn của Lỗ Tấn.

“Còn không phải tôi thấy tiếc cho cậu sao,” Thẩm Bằng nở nụ cười, “Tôi hy vọng cậu có thể tìm được một người bạn đời giống như vậy, đơn thuần, có sức sống, yêu thích cậu, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh cậu.”

“Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đó,” Tiêu Thần nói, “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cậu suốt ngày ở bên cạnh Đường Hiểu Thu, để cô ấy đọc tiểu thuyết cho nghe, người như vậy chỉ có trong ngôn tình thôi.”

Tiêu Thần để cái muôi xuống, nói: “Kỳ thực là do cậu chưa hiểu rõ Tư Kiêu Kỳ thôi, dù cho anh ấy có chút lưu manh…”

Thẩm Bằng cười lạnh một tiếng.

Tiêu Thần nở nụ cười: “Ừm, trên thực tế thì cũng lưu manh thật, hơn nữa còn có kinh nghiệm xã hội phong phú, tình sử cũng không đơn giản, muốn tiền không có tiền, còn đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, xem ra tôi còn phải nuôi anh ta một thời gian nữa…”

Thẩm Bằng còn chả thèm cười lạnh nữa: “Hạ Tử Hàm vừa học vừa làm, gần đây nghe đâu đang làm phiên dịch cho một công ty du lịch, tiền kiếm được một tháng so với tôi còn muốn nhiều hơn.”

“Thế nhưng tôi một chút cũng không ngại ‘nuôi’ anh ấy,” Tiêu Thần kiên định nói, “Tư Kiêu Kỳ người này được cái rất thẳng thắn, tôi chính là thích anh ấy như vậy, được hay không được nói một tiếng, không dây dưa dài dòng, người như anh ấy sẽ không ôm cậu nói ‘Anh yêu em’ rồi quay lưng đi kết hôn với người khác, nếu có cũng chỉ là ‘Tôi yêu người khác rồi, chúng ta chia tay đi’.”

Thẩm Bằng không nói lời nào, anh không nghĩ ra hai cục diện này cái nào sẽ khổ hơn cái nào.

“Tôi thà rằng chấp nhận trường hợp sau, dù sao cũng cảm thấy cam tâm hơn.” Tiêu Thần cay đắng nói, “Lúc Triệu Khải vừa mới rời đi, tôi cảm thấy rất oan ức, rõ ràng hai chúng tôi đang yêu nhau như vậy, tại sao phải nhường hắn cho kẻ khác…Suy nghĩ đó hành hạ tôi tới mức sống dở chết dở, tôi thật sự không muốn trải nghiệm lần hai. Tôi thà rằng quen một người thoải mái, không yêu thì không yêu, đi thì đi, để cho tôi tuyệt vọng hẳn, không cần phải nhớ nhung gì  nữa.”

Thẩm Bằng cuối cùng cũng bị Tiêu Thần lay động, nhớ tới Tiêu Thần lúc đó lòng liền mềm nhũn. Anh ta vỗ tay Tiêu Thần nói: “Không sao, nếu như thật sự có một ngày như vậy, tôi lại tìm cho cậu một người thật tốt, đàn ông tốt ở đâu mà chẳng có.”

Tiêu Thần cười một hồi mới nói: “Đàn ông tốt thì đã có bạn trai hết rồi.”

“Chắc chắn sẽ có người độc thân mà, tin tôi đi.”

***

Tư Kiêu Kỳ ở cùng phòng với Trình Tử Hoa, hai người vừa mới sắp xếp đồ đạc xong thì Phương Thịnh với Trương Viễn Cường liền tìm tới gõ cửa. Anh ta cầm trong tay một tờ đơn tới tìm Tư Kiêu Kỳ xác định hành trình, dựa theo kế hoạch chiều hôm nay chiều hôm nay có thể dành chút thời gian đến tham quan viện bảo tàng, ở chỗ đó trưng bày không ít đồ trong lăng mộ, còn có mô hình các kiểu, đi tới đó tham quan còn có thể tìm hiểu thêm chút kết cấu Thanh Lăng.

Kỳ thực Tư Kiêu Kỳ đối với lăng mộ cũng không phải quá hứng thú, so với việc đi tham quan viện bảo tàng anh thà nằm trong phòng ngủ, nghĩ vậy anh lấy cớ đi cả ngày mệt mỏi để Trình Tử Hoa lái xe đưa bọn họ đi. Trương Viễn Cường vừa muốn nói “Được”, Hạ Tử Hàm đã đẩy cửa bước vào phòng.

“Chiều nay chúng ta đi đâu?” Hạ Tử Hàm hiển nhiên là tắm rồi mới tới đây, trên tóc còn vương bọt nước. Đây là lần đầu tiên Tư Kiêu Kỳ nhìn Hạ Tử Hàm trực tiếp từ chính diện, anh ở trong lòng chậc chậc thở dài, tên nhóc này thật sự cũng quá đẹp trai đi, thật sự so với bức tranh trước kia còn đẹp trai hơn.

Tư Kiêu Kỳ nghĩ, nếu không phải gặp Tiêu Thần trước, người này đúng là mẫu người mà mình thích. Có điều Tiêu Thần giống như lẩu Trùng Khánh chín ngăn, đủ nhiệt đủ cay đủ nồng đủ vị đủ phong phú, chỉ cần ăn một miếng thôi là sẽ nhớ mãi không quên; còn nhóc đẹp trai này cùng lắm chỉ được tính là hải sản tươi sống Quảng Đông, hải sản tươi sống cho dù mùi vị không tệ nhưng nếu đem so sánh với lẩu chín ngăn Trùng Khánh thì…

14DB34066BD

Lẩu chín ngăn Trùng Khánh

Rõ ràng là cấp độ không phải muốn so sánh là được!

Tư Kiêu Kỳ chép miệng một cái, tự nhiên lại thấy thèm, khi nào về nhất định phải kéo Tiêu Thần đi ăn lẩu Tứ Xuyên mới được.

“Ai, Tư đại ca không đi sao.” Hạ Tư Hàm nói chuyện như thân quen từ tám kiếp: “Đi đi mà anh, ở lại đây làm gì, ra đường náo nhiệt vui hơn nhiều.”

“Náo nhiệt cái gì,” Phương Thịnh đấm cho cậu ta một cái, “Nhớ là chúng ta đi làm việc chứ không phải đi chơi đâu, tới đó bận chết cậu.”

“A,” Hạ Tử Hàm ôm đầu kêu rên, “Phương ca anh đừng đánh đầu em chứ, lỡ bị ngốc luôn thì tính làm sao bây giờ? Trở về em còn phải làm luận văn đó.”

Mọi người nghe thế cười lên, Tư Kiêu Kỳ cũng cười, đứa nhỏ này đúng là kiểu hoạt bát được nhiều người yêu thích.

Hạ Tử Hàm lôi kéo một hồi Tư Kiêu Kỳ không có cách nào đành phải đi theo tới viện bảo tàng. Chờ khi vào bên trong anh mới cảm thấy may mà mình đồng ý đi tới đây: Phóng tầm mắt nhìn ra xa, bên trong toàn là hoàng kim bạch ngân, trân châu bảo thạch, phỉ thúy mã não cũng không thiếu…Quả thật là muốn hoành tráng bao nhiêu có bấy nhiêu! Là một người làm ăn, tất nhiên Tư Kiêu Kỳ vô cùng hứng thú với mấy thứ trân bảo này, cây tram cài tóc đính bảo thạch bên kia xem ra đáng giá không ít.

Trình Tử Hoa đứng một bên cầm điện thoại chụp hình, nói: “A đại ca anh xem, Hạ Tử Hàm đúng thật là lợi hại.”

Tư Kiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, Hạ Tử Hàm lúc này đang giới thiệu cho một cặp vợ chồng già về mấy món đồ cổ ở nơi này, cậu ta chỉ vào một bộ triều phục trên hình nộm, bắt đầu hoa tay múa chân mà giải thích, cặp vợ chồng nghe xong liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Tụi trẻ bây giờ giỏi thật.” Tư Kiêu Kỳ thở dài một tiếng, “Lúc còn học đại học, tiếng Anh cấp bốn anh phải thi tới bốn lần, tới giáo sư dạy tiếng Anh cũng sắp điên luôn.”

“Hả, đại ca anh có học đại học sao?” Trình Từ Hoa một bộ dạng bất ngờ nói: “Thật không nhìn ra a.”

Mặt Tư Kiêu Kỳ đỏ lên, chính anh cũng không nhớ nổi làm sao mà hồi đó mình đậu đại học được, bởi vậy trước giờ ở trước mặt Tiêu Thần anh cũng chưa bao giờ đề cập tới, lịch sử đen tới không thể đen hơn.

“Anh ra ngoài hút điếu thuốc,” Tư Kiêu Kỳ nghiêng đầu đi ra cửa lớn, đứng dưới một tàng cây cổ thụ hút thuốc, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tiếc nuối vì mình đã lãng phí tận bốn năm trời.

Lát sau, Hạ Tử Hàm cũng chạy tới, ngồi xuống bậc thang, lục lọi trong ba lô lấy ra một cuốn sách ngồi đọc.

Tư Kiêu Kỳ chép miệng nhìn qua: “Đọc cái gì đó?”

Hạ Tử Hàm ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt sáng long lanh, mặt có chút ửng đỏ, cười lộ ra răng hổ nói: “Nãy em lỡ chém high quá.”

“Chém gì?”

“Là vầy, Càn Long là con trai của Ung Chính chứ không phải Khang Hi, Cửu Long cướp đoạt là Ung Chính chứ không phải Thuận Trị…” Hạ Tử Hàm chỉ vào sách nói, Tư Kiêu Kỳ chỉ liếc mắt mà nhìn một cái đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn là tiếng Pháp!

“Vậy giờ tính sao?” Tư Kiêu Kỳ híp mắt nói: “Cậu dám bẻ cong lịch sử.”

“Kệ đi!” Hạ Tử Hàm đóng sách lại, dưới ánh mặt trời lười biếng duỗi người nói, “Dù sao bọn họ cũng không biết, với cả lịch sử nước Pháp chưa chắc bọn họ đã hiểu rõ chứ đừng nói tới đi tìm hiểu Đường Tống Nguyên Minh Thanh.”

“Cậu không có nói với bọn họ triều Thanh ở phía sau triều Minh chứ?”

“Anh nghĩ sao vậy!” Hạ Tử Hàm nghiêm túc nhìn Tư Kiêu Kỳ, “Em chỉ lầm Hàn Phong với Quang Tự thôi.”

Tư Kiêu Kỳ kinh ngạc nói: “Hai người này là cùng một triều đại?”

Hạ Tử Hàm cười tới không ngừng được.

Trên đường trở về, Hạ Tử Hàm bất chấp đòi ngồi gần Tư Kiêu Kỳ cho bằng được, quay đầu nói với Phương Thịnh: “Em không ngồi kế anh đâu, anh không có gì lại bắt đầu dạy dỗ em.”

“Cậu từ sáng đến tối nói hươu nói vượn, tôi không quản cậu thì ai quản đây?” Phương Thịnh nhăn mặt lại nói: “Ngày mai còn dám nói Hiếu Trang là vợ Khang Hi tôi đánh chết cậu.”

“Cái đó là nhầm lẫn thôi mà,” Hạ Tử Hàm đặt mông xuống ngồi bên cạnh Tư Kiêu Kỳ, mạnh miệng nói với Phương Thịnh: “Tối xấu gì em cũng có xem qua chứ bộ.”

Trình Tử Hoa vừa lái xe vừa cười.

Hạ Tử Hàm ngồi đó, quay qua hỏi Tư Kiêu Kỳ: “Tư đại ca, anh nói người như Phương Thịnh có thể tìm được vợ không?”

Tư Kiêu Kỳ lắc đầu một cái: “Tôi không biết.”

“Em đánh cược anh ấy chắc chắn không tìm được.” Hạ Tử Hàm nhìn chằm chằm vào mắt Tư Kiêu Kỳ, nói: “Tư đại ca, vợ anh là người thế nào?”

“Cậu hỏi cái này làm gì?” Tư Kiêu Kỳ cười hỏi, “Tra hộ khẩu hả?”

“Đâu có,” Hạ Tử Hàm lắc đầu một cái, hết sức chăm chú nói, “Anh dù sao cũng là một ông chú đẹp trai như vậy, em đang nghĩ người như thế nào mới có thể theo đuổi được anh đây.”

“Sao, trong lòng cậu không cam tâm, đố kị với vợ tôi hả?” Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt nói.

Anh hỏi ra vấn đề này cũng không có ý gì, vốn có thói quen hay chọc ghẹo người ta nên cứ tự nhiên mà hỏi thế thôi, bình thường lúc ở cùng với Tiêu Thần cũng hay trêu chọc người kia như vậy. Có mấy lúc không nhịn được trêu chọc Kiều Hâm, tên đó lại không chịu được mà cong giò chạy, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy bộ dáng đó của Kiều Hâm nhìn rất thú vị nên rất thích chọc hắn.

Mà lúc giỡn với Tiêu Thần, ban đầu Tiêu Thần cũng sẽ phản ứng lại một hai câu, có lúc còn nghiêm túc cho là thật…Sau này Tư Kiêu Kỳ phát hiện ra Tiêu Thần đã bị mình làm hư rồi, bản lĩnh trêu chọc người ta càng ngày càng tiến bộ, có khi mình còn không phải là đối thủ của hắn, nên số lần chọc được người kia càng ngày càng ít ỏi.

Bởi vậy, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy mình hỏi ra cái này, có thể chọc đối phương một chút, xong cũng ném ra sau đầu, cùng lắm là bị đối phương mắng vài ba câu thôi.

Hạ Tử Hàm bĩu môi, thấp giọng nói: “Đố kị chứ.”