Hành Hình

Chương 2




Gã kia lồng lộn lên hẳn, gã đâm liên tiếp lên hình xăm đến khi nơi đó máu thịt hoà nhau chẳng còn hình thù. Cặp mắt gã đỏ ngầu nhưng lạ thay nó lạnh băng, phải chăng không cảm xúc?

Người ta nói thời Thanh có thập đại khốc hình là mười đại cực hình đau đớn và tàn nhẫn nhất. Bất kể ai đã thử qua một trong mười cực hình ấy đều không sống nổi, thậm chí phải chết trong thống khổ cùng cực. Nhưng nhà Phật có câu ”đời là bể khổ”, người chỉ cần sống trên đời đã là khổ, có nếm hay chưa nếm qua cực hình có gì khác nhau? Có chăng là cái đau thể xác, vượt qua nỗi đau thể xác lại là nỗi đau tinh thần. Từ cái đau này đến cái đau khác, cái sau còn khổ hơn cái trước, vậy lối thoát nơi đâu? Đáp án đơn giản nhất trong lòng chúng sinh chỉ có một chữ: Chết!

Nam nhân lịm dần đi, ánh mắt y mông lung mơ hồ, rồi y thấy hai bóng người xuất hiện trong làn sương trắng. Ai? Ai kia? À, là y đó, là y trong thời niên thiếu vụng dại và người bên cạnh y – Duệ. Hai người ôm nhau thật chặt rồi tan thành khói hoà vào nhau. Tuổi thanh xuân thoáng chốc đã qua, tình yêu của y với Duệ cũng tắt mất rồi. Có trách thì trách ta không sinh cùng thời. Bốn chữ “phản Thanh phục Minh” là mộng đẹp hay ác mộng y cũng đã không còn phân rõ.

Gã râu ria ngồi oạch trên mặt đất, không khóc, chẳng cười, mọi giác quan, mọi cảm xúc tê liệt. Gã chầm chậm chọc mù đôi mắt mình, rút bỏ cái lưỡi mình, chọc điếc hai lỗ tai, rồi dùng con dao găm nhỏ khi nãy cũng đâm nhiều nhát vào ngực trái. A, bên ngực trái của gã có một chữ Du, là tên của người nam nhân kia. Mà gã, tên Duệ, là kẻ cai ngục, người chuyên hành hình phạm nhân phản quốc. Gã ngục xuống trong vũng máu. Xong rồi, xong một cuộc hành hình.

-End-