Bên trong Huyền Ma cung, Tam Sinh đảo vốn không một ai lui tới, bây giờ lại tấp nập binh sĩ, canh phòng cẩn mật. Trên con đường đá dẫn đến Lưu Vân am, nơi thân xác cũ của Huyền Tĩnh đang say ngủ, Huyền Hạ đứng đó đâm chiêu nhìn một đám tượng đá.
Trên Tam Sinh đảo hay nói đúng hơn là bên trong Niết Bàn thiền viện có rất nhiều tượng đá: tượng phật nằm, ngồi, đi, đứng, tượng các la hán giảng pháp, khất thực, siêu độ chúng sanh v.v... Từ khi Huyền Không trận không còn thì vị trí của các con đường đá lẫn vị trí của những bức tượng đều trở nên cố định, không còn biến ảo như lúc trước.
Mấy năm nay, Huyền Hạ vẫn luôn chăm non, dọn dẹp Niết Bàn thiền viện, thế nên nàng vô cùng quen thuộc với nơi này. Những con đường đá tưởng chừng như đã bị thân ảnh mảnh mai của nàng đạp mòn. Vị trí của mỗi bức tượng không hay biết đã được khắc ghi sâu vào trí nhớ của nàng. Nàng có thể khẳng định bốn bức tượng đá trước mặt này vốn không thuộc về nơi đây. Hai bức tượng hình vượn, hai bức tượng hình ưng được điêu khắc chi ly, chia nhau đứng hai bên con đường đá dẫn đến La Hán đường.
"Là ai có thể đột nhập nơi này để đặt tượng đá? Lại vì mục đích gì?"
Huyền Hạ đi tới đi lui suy ngẫm. Bên trên tượng đá không hề có dấu vết của pháp thuật hay trận pháp, nên nàng có thể khẳng định chúng chỉ là những bức tượng đá bình phàm.
Khi nàng quay mặt nhìn chúng một lần nữa thì giật mình ngơ ngác. Một trong hai bức tượng cự viên thay đổi, tuy vẫn tinh xảo vô bì, nhưng lại trở nên cổ kính như thể đã bị sương gió vạn năm làm cho phai màu. Trông nó bây giờ không khác gì những bức tượng vốn luôn được bài trí tại nơi này.
Huyền Hạ lập tức mở Âm Dương nhãn, dùng thần thức bao phủ bức tượng, hòng tìm manh mối, để rồi hoảng sợ. Nàng thấy rõ, một tia liên kết giữa bức tượng và cõi vô minh lóe lên rồi tắt lịm.
"Có biến!"
Huyền Hạ hoảng hốt quay trở về lại Lưu Vân am để kiểm tra tình hình của Huyền Tĩnh, trong lòng có bồi hồi xen lẫn lo lắng.
"Người duy nhất có khả năng chi phối Niết Bàn thiền viện là hai vị thiếu chủ ca ca. Chẳng lẽ hai vị thiếu chủ đã trở về? Liệu chàng có nhận ra ta hay không?"
Huyền Mục đã từng có lệnh, không cho phép phi hành trên Tam Sinh đảo. Thế nhưng bây giờ Huyền Hạ bất chấp tất cả, lăng không phi hành, khiến các binh sĩ đang canh gác hốt hoảng không biết nên làm thế nào. Nàng vừa bay vừa chỉnh trang lại y phục, vén lại mái tóc dài. Tâm hồn nữ nhân có chút hồi hộp.
Cánh cửa gỗ cũ kĩ của Lưu Vân am mở toang, nụ cười trên gương mặt của Huyền Hạ cũng tắt, đôi mắt phượng ảm đạm vô quang.
Nàng thất thiểu đi đến bên cạnh Huyền Tĩnh, ngồi xuống giường rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn. Bởi nước mắt làm nhòa thị giác của nàng, gương mặt hài tử tuấn tú dường như đang mỉm cười nói với nàng:
"Hạ nhi, đừng khóc!"
Nàng lau đi nước mắt, mỉm cười nói:
"Muội sẽ không khóc! Muội biết huynh đang tiêu sái tung hoành ở một nơi nào đó. Muội sẽ ở đây chờ huynh, chờ đến một lúc nào đó huynh bất chợt dừng chân, nhớ nhà..."
------
Khác với tưởng tượng của Huyền Hạ, hai người Huyền Tĩnh đang rất tiêu sái, nhưng mà là tiêu sái ẩn cư.
Giữa chốn thâm sơn cùng cốc, một lão giả phong tiên đạo cốt đang ung dung ngồi đánh đàn thưởng trà. Muốn có bao nhiêu phong phạm cao nhân liền có bấy nhiêu.
Khung cảnh hữu tình đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng bước chân tới tấp. Có môt nam tử trẻ tuổi hồng hộc chạy tới nơi Huyền Tĩnh đang trú ngụ. Một thân y phục rách nát, loang nhiều vết máu còn tươi mới, gương mặt nhợt nhạt. Vừa nhìn liền biết người này đang bị địch nhân truy đuổi. Tay phải cầm kiếm, tay trái cầm một bao vải. Dù lúc này đang trốn chạy thế mà nam tử vẫn khư khư ôm chặt bao vải kia trong người, khẳng định bên trong có đồ vật vô cùng quan trọng đối với hắn.
Vừa nhìn thấy Tĩnh, hắn liền cắn răng, quỳ rập xuống đất, cầu xin:
"Mong tiền bối rũ lòng thương cứu giúp, nương tử của hậu bối đang chờ giải dược trị độc. Bây giờ hậu bối đã sức cùng lực kiệt, mong tiền bối có thể giúp giao chỗ linh thảo này cho nàng. Nếu có kiếp sau, hậu bối xin nguyện làm trâu làm ngựa đền đáp ân đức của tiền bối."
Hắn vừa nhìn qua đã biết người này là bậc cường giả lánh đời. Tướng mạo già cỗi hiền lành khiến thanh niên mới gặp liền liệt Tĩnh vào phe người tốt.
Tĩnh thờ dài nhìn thanh niên. Người này là một chính nhân quân tử, vì không muốn liên lụy mình vào phiền phức của hắn, nên không van xin cứu mạng. Nhưng vì quá yêu thương nương tử của mình mà hắn phải mở miệng, nhờ vả chuyển đưa giải dược.
Tĩnh gật đầu coi như chấp nhận lời thỉnh cầu của người thanh niên.
Nam tử này thấy Tĩnh đồng ý liền nói:
"Phu nhân của hậu bối là Bạch Tiểu Nhi, nàng là người của bộ lạc hổ tộc về phía tây, cách đây hai ngọn núi."
Hắn vừa nói vừa nghẹn ngào:
" Xin tiền bối bảo nàng đừng chờ vãn bối nữa, vãn bối cho phép nàng tái giá."
Nói rồi nam tử đó quăng xuống túi vải trên người, xoay người chạy về hướng Đông, muốn quyết chiến với những kẻ đang truy đuổi mình.
Ở bên trong ma ngục, Huyền lên tiếng:
"Ngươi không cứu hắn sao?"
"Nếu hắn đã có duyên với ta thì ta tất nhiên phải cứu hắn rồi!"
Nói rồi Tĩnh đứng dậy bước phía Tây.
Huyền nhíu mày hỏi:
"Tiểu Tĩnh, là người đi sai hướng hay là Ma tâm khiến ta hoa mắt không phân biệt được phương hướng?"
"Đúng là hướng này, không thể sai được! Ma tâm của ngươi lại tái phát rồi!"
"Ừ! Chắc là vậy!"
Con nít ba tuổi còn không nhẫm lẫn như vậy, Tĩnh dĩ nhiên đã đi đúng hướng.
------
Với thần thông của hắn, chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất hiện ở trước nhà của Bạch Tiểu Nhi. Tuy một lão giả xuất hiện đột ngột như vậy ở ngay ở giữa đường, thế nhưng không ai để tâm đến hắn, cứ như hắn đang đứng trong điểm mù của tất cả những người đi đường.
Huyền bực bội chửi rủa:
"Ma tâm tái phát cái con khỉ!"
Tĩnh không để ý đến Huyền, gõ nhẹ cửa nhà.
Một lát sau, một tiếng nói vang lên phía sau cánh cửa:
"Là ai?"
"Có người nhờ vả lão phu đưa một món đồ cho Bạch Tiểu Nhi."
Cánh cửa mở ra, một nữ tử xinh đẹp tò mò nhìn Tĩnh rồi nói:
"Tiểu nữ chính là Bạch Tiểu Nhi."
Cô gái đáng lẽ bị trúng độc nặng, sắp phải chết này hoàn toàn không có nửa điểm suy yếu. Gương mặt xinh đẹp hồng hào, tràn đầy sức sống. Hơi thở đều đặn, khỏe khoắn.
Tĩnh cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên ôn hòa cười nói:
"Có một nam tử sắp chết bảo lão phải nhanh chóng đưa túi dược liệu này cho nương tử của hắn, Bạch Tiểu Nhi."
Đôi mắt của nàng rưng lệ. Hai tay run run, tiếp nhận túi thảo dược từ trên tay của Tĩnh rồi lễ phép nói:
"Người đã phải vất vả rồi! Tiểu nữ xin đa tạ!"
Tĩnh thở dài, đôi mắt thoáng lộ vẻ thương tiếc:
"Cũng không phiền hà gì! Chàng trai đó chết cách đây không xa! Nhưng mà, cô nương cũng thật là may mắn. Nhìn sắc mặt của cô nương thì độc tố đã sắp bộc phát rồi!"
Tĩnh lo lắng căn dặn thêm:
"Mau sắc uống chỗ dược liệu này ngay lập tức đi, nếu không thì khó mà sống qua một canh giờ."
Bach Tiểu Nhi nhíu mày, cúi đầu cảm tạ, rồi quay trở vào bên trong.
Cửa vừa đóng lại thì nàng liền vứt túi thảo dược vào đống lá khô gần đó.
Một nam nhân từ trong nhà đi ra, ngũ quan của người này tương tự thanh niên mà Tĩnh đã gặp ở trên núi. Hắn gấp gáp hỏi:
"Thế nào? Là tin tức từ những tên sát thủ kia sao? Hắn đã chết chưa?"
Nàng chỉ túi thảo dược nằm trên đống lá khô, nhỏng nhẽo nói:
"Hừ! Anh trai ngươi đã chết rồi mà vẫn còn tìm người đến làm phiền."
Nam tử cười hì hì, chạy lại bên cạnh Bạch Tiểu Nhi, ôm lấy eo nàng rồi kéo nàng vào nhà, vừa đi vừa nói:
"Từ nay toàn bộ tài sản nơi này là của chúng ta. Đêm nay ta với nàng phải ăn mừng thật lớn."
------
Đôi gian phu dâm phụ này hoàn toàn không biết Tĩnh đang đứng trên hư không, nhìn họ bằng ánh mắt thương hại.
Ở bên trong Ma ngục, Huyền trợn mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài rồi lăn lóc cười:
"A ha ha! Yểu điệu ác nữ, quân tử hảo cầu!"
Linh hồn của người thanh niên lúc trước đang đứng bên cạnh Tĩnh. Sau khi hắn bị giết thì chấp niệm mãnh liệt đã kéo hồn phách hắn về lại nơi này. Bởi tu vi lúc còn sống của hắn không cao nên hồn phách đã mất hết lý trí, chỉ còn cảm xúc yêu hận.
Yêu càng nhiều thì hận lại càng sâu.
Tĩnh dùng pháp lực phong tỏa linh hồn của thanh niên đã chết kia, mặc cho nó kêu la oán giận.
------
Gần một canh giờ sau, Bạch Tiểu Nhi không hiểu vì sao lại cảm thấy mỏi mệt rã rời.
Qua một chén trà sau thì trên người nàng bắt đầu nổi lên bớp đen, làn da trở nên xám xịt. Tên em trai cũng xuất hiện triệu chứng giống vậy. Rồi thì mái tóc bóng mượt của hai người cũng phai màu rồi rụng xuống.
Bạch Tiểu Nhi nhớ lại lời nói của Tĩnh lúc trước, nàng vội vàng chạy ra ngoài sân, đem mớ thảo dược lúc trước đi sắc thuốc.
Thời gian không đủ! Nàng nốc xuống nước thuốc đang nấu dỡ. Tên em trai còn giành giựt, ngốn nghiến nhai nuốt cả xác của linh thảo. Thế nhưng hoàn toàn không có lợi ích gì.
Không lâu sau, hai người quằng quại trên đất rồi trở thành hai cỗ thi thể lạnh lẽo.
------
Nhìn thấy tình cảnh thảm thiết của hai người, oan hồn liền hả được cơn giận. Oán khí mất đi, nó lập tức trở nên nhạt nhòa rồi tan biến.
Chúng sanh bình đẳng. Tĩnh tụng niệm siêu độ cho cả ba người.
Huyền cười khằng khặc hỏi:
"Lúc nãy chẳng phải ngươi nói sẽ cứu kẻ kia sao."
"Ta đã cứu hắn. Nếu ta không ra tay hạ độc giết chết hai người kia thì oán hồn của hắn đã không thể siêu thoát, hơn nữa còn sẽ tạo sát nghiệp, khiến hắn đã khổ lại càng thêm khổ."
Lần này, Huyền thật sự cạn lời:
"..."
Tĩnh nhàn nhã nói tiếp:
"Việc ta làm còn giúp hai kẻ kia trả bớt một phần nhân quả, giảm bớt ác nghiệp của họ. Ác nghiệp kia hãy để ta gánh chịu đi thôi. Ta không vào địa ngục thì ai vào?!"
Nghe vậy, Huyền ráng sức cãi lại:
"Nhưng ngươi vốn có thể cứu sống kẻ si tình kia rồi sau đó lại giết chết hai người Bạch Tiểu Nhi mà!"
Tĩnh thở dài:
"Trước đó ta đã quán nhân quả của hắn. Ngay tại kiếp trước, hắn vốn nợ Bạch Tiểu Nhi. Không chỉ kiếp trước, một vở kịch đau buồn này đã xảy ra vô số lần, chỉ là người diễn hoán đổi vị trí cho nhau mà thôi."
Hắn đáp xuống đất, phất tay "hủy thi, diệt tích", vừa làm vừa nói:
"Nợ đó, hắn vẫn phải trả lại! Bây giờ, ta lại giúp bọn họ cắt đứt tuần hoàn của nhân quả. Đây chính là một kết thúc viên mãn."
Huyền trợn mắt há mồm:
"..."
Trên đời này còn có cái lý luận như vậy sao? Cả đám chết chùm như vậy thì là kết thúc có hậu hả?
Tĩnh đạp không trở về lại đỉnh núi lúc trước. Hắn cảm thấy thiện sự của hôm này thật mỹ mãn, miệng thầm niệm câu cửa miệng:
"Lành thay!"
Lời Hành Giả:
Ta cạn lời!