Hành Chỉ Vãn

Chương 23: 23: Cảnh Thanh





Khi Chương Cảnh Thanh đi cùng Trần Kỳ Giang tới Triệu phủ, trời vừa lúc đổ tuyết, hai người bọn họ cũng không bảo hạ nhân mở ô, ngựa quen đường cũ đi vào phủ.

Mới vừa bước vào, còn chưa đi đến phòng khách, đột nhiên có một bóng người nhỏ bé lao vào trong lòng hắn.

Chương Cảnh Thanh cúi đầu, là một nữ hài phấn điêu ngọc trác, còn chưa cao tới đùi của hắn, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt.

Thật là đáng yêu.

"Triệu Uyển Nhi, muội mau đi ăn cơm cho ta!"
Đứa bé kia nhanh chóng trốn sau lưng Chương Cảnh Thanh, quả nhiên, chỉ lát sau liền thấy Triệu Nhược Hoa hùng hổ đi tới, thấy hai người bọn họ thì vẫn giữ nguyên vẻ tức giận mà chào hỏi: "Bái kiến Hoài An quận vương."
"Nào, tới đây cho ta nhìn xem, Uyển Nhi của chúng ta có phải lại cao lên rồi không nhỉ?" Trần Kỳ Giang vươn tay ôm đứa trẻ kia vào trong lòng, yêu chiều nhìn về phía Triệu Nhược Hoa: "A Nhược nóng nảy thật đấy."
Trước khi Chương Cảnh Thanh hồi kinh đã nghe nói trong ba năm hắn không có ở đây, Triệu phủ đã bị đứa bé này quậy tung.

"Hai người bận rộn như vậy, sao hôm nay lại có thời giờ tới Triệu phủ vậy?" Triệu Nhược Hoa dẫn hai người Chương Cảnh Thanh đi vào, cầm miếng bánh hoa quế đút cho đứa bé đang ở trong lòng Trần Kỳ Giang.

"Chuyện gì có thể quan trọng hơn sinh nhật của Triệu đại tiểu thư được chứ." Chương Cảnh Thanh nhìn Trần Kỳ Giang lôi ra lễ vật đã chuẩn bị từ lâu, vẻ mặt lấy lòng cười nhìn nàng, khinh bỉ không thôi, vừa quay đầu lại đâm sầm vào Triệu Nhược Hoa đứng trước đang híp mắt nhìn mình, trong lòng hắn cả kinh, lập tức dâng lễ vật của mình lên, mồm năm miệng mười phụ họa: "Đúng đúng đúng, để có thể kịp trở về mừng sinh nhật của Triệu đại tiểu thư bọn ta đã phải dùng đến ba thớt ngựa tốt đấy!"
Trưởng tử của hoàng đế Chương Cảnh Thanh, đích trưởng tử của Trần gia Trần Kỳ Giang, đích nữ của Triệu gia Triệu Nhược Hoa là thiết tam giác nổi danh của kinh thành.

Từ nhỏ Chương Cảnh Thanh đã biết rằng nữ nhi của Triệu gia sau này phải gả cho hắn, hắn quen biết Triệu Nhược Hoa sớm hơn Trần Kỳ Giang một năm, hai người vốn vì chuyện thành thân mà gặp nhau, không biết như thế nào lại trở thành bằng hữu.

Một năm sau quen biết Trần Kỳ Giang, Triệu Nhược Hoa đối với hắn nhất kiến chung tình, Chương Cảnh Thanh cũng vui vẻ trở thành một cái bóng đèn giữa hai người họ.

Làm một lần là làm luôn mười năm.

Lại qua một năm nữa, chờ Triệu Nhược Hoa cập kê, hai người họ sẽ thành thân.

Cảm giác có người đang kéo y phục của mình, Chương Cảnh Thanh cúi đầu nhìn xuống, đứa bé đang ở trong lòng Trần Kỳ Giang không biết từ khi nào đã đứng trước mặt mình cầm một nắm tuyết, non nớt đáng yêu nói: "Tỷ tỷ, ôm."
Tỷ tỷ?
Chương Cảnh Thanh chỉ nghĩ rằng đứa bé quá nhỏ, không phân biệt được ai với ai nên duỗi tay bế nàng lên, vừa mới đặt nàng lên đùi mình, cổ hắn đã bị nhét một nắm tuyết vào.

Đứa bé này...!
Chương Cảnh Thanh nhíu mày, lấy tuyết từ trong cổ áo ra ném lên trên đầu con bé.

Ngay lập tức, một tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên.

Chương Cảnh Thanh vội vã phủi tuyết trên đầu con bé xuống, sợ hãi nhìn Triệu Nhược Hoa, người đứng sau xem kịch rất vui vẻ, không hề có ý giúp đỡ hắn.

Chương Cảnh Thanh chỉ có một đệ đệ, từ nhỏ cũng không thân thiết với hắn, việc dỗ trẻ con này hắn quả thật không có kinh nghiệm, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm đứa bé đang khóc lên dịu dàng dỗ dành: "Ta sai rồi ta sai rồi, đừng khóc, muội đừng khóc."
"Giọng của tỷ tỷ ồm quá." Đứa bé kia nhào vào lòng Chương Cảnh Thanh nước mắt nước mũi tèm nhem mếu máo nói, sau đó quệt hết nước mũi lên người Chương Cảnh Thanh.

Đúng là không sợ người lạ tí nào.

Lần gặp mặt đầu tiên của Triệu Uyển Nhi và Chương Cảnh Thanh cuối cùng kết thúc bằng việc Chương Cảnh Thanh chọc cho Triệu Uyển Nhi khóc, rồi sau đó Triệu Uyển Nhi lau hết nước mũi lên người Chương Cảnh Thanh.

Chương Cảnh Thanh hồi kinh, số lần gặp mặt của ba người không nhiều như trước kia, chỉ là mỗi gặp thì lại nhiều thêm một đứa trẻ thích khóc.

Sức khỏe của Triệu mẫu không được tốt, Triệu phụ trấn giữ biên cương, đích tử Triệu gia cả ngày ở quân doanh thao luyện, vì vậy chuyện chăm sóc Triệu Uyển Nhi đành nhờ cả vào Triệu Nhược Hoa, cũng may tuy Triệu Uyển Nhi rất thích khóc nhưng cũng không gây rắc rối gì, vì vậy bọn họ cũng vui vẻ mà đưa nàng theo.

"Thái hậu còn đề phòng ngươi sao?" Chọn một ngày trời không đổ tuyết, ba người hẹn nhau ra ngoài nghe khúc, tiểu nhị vừa đem đồ ăn lên xong thì Trần Kỳ Giang hỏi Chương Cảnh Thanh.

Chương Cảnh Thanh gật đầu, gắp một miếng thịt đút cho đứa bé đang ngồi trong lòng mình, bất đắc dĩ cười cười.

Từ lúc tiên đế qua đời tám năm trước, Thái hậu ôm đương kim bệ hạ đăng cơ thì người vẫn luôn đề phòng hắn.

Tiên đế từng có rất nhiều con trai, nhưng kẻ sống sót được cũng chỉ có hắn và bệ hạ, hai người hơn kém nhau tám tuổi.

Từ lúc bệ hạ đăng cơ đến bây giờ, số người trong triều muốn lập hắn làm đế cũng dần dần giảm bớt, nhưng ngược lại kẻ muốn lập hắn làm Nhiếp Chính Vương lại càng ngày càng nhiều.


"Ai thèm làm cái chức Nhiếp Chính Vương chó má ấy chứ." Chương Cảnh Thanh nhỏ giọng mắng một câu, lại một miếng thịt cho đứa bé kia.

Vốn là lời đại nghịch bất đạo, hai người nghe xong cũng không có phản ứng gì, dường như sớm đã nghe quen rồi.

"A Thanh không cần đút thịt nữa, Uyển Nhi muốn ăn thứ khác."
Chương Cảnh Thanh bật cười, gắp một miếng rau xanh cho nàng.

Không biết vì sao, vị muội muội này của Triệu Nhược Hoa rất thích hắn, ngày nào nàng cũng quấn lấy hắn gọi tỷ tỷ, vất vả lắm mới sửa được, thế mà nàng lại học theo Triệu Nhược Hoa gọi hắn là A Thanh.

Chỉ là một đứa trẻ mà thôi, Chương Cảnh Thanh cũng không thèm so đo với nàng.

Mới ngồi không bao lâu, có người gõ cửa đi vào nhỏ giọng bao với Chương Cảnh Thanh rằng Thái hậu phái người tới quận vương phủ.
"Ta phải đi rồi." Chương Cảnh Thanh đặt đứa trẻ vào lòng Triệu Nhược Hoa, thấy nàng không buông tay thì nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng đứa trẻ kia túm lấy áo hắn ra sức lắc đầu, mắt thấy nàng sắp khóc, Chương Cảnh Thanh lại nhanh chóng bế nàng lên: "Muộn một chút ta sẽ đưa nàng về Triệu phủ cho ngươi."
Vì thế, hắn ôm Triệu Uyển Nhi ngồi trên xe ngựa trở về quận vương phủ ở thành nam.

Xe ngựa lắc lư, Triệu Uyển Nhi cứ như vậy nằm trong lồng ngực hắn mà ngủ, sau khi xuống xe Chương Cảnh Thanh liền đưa nàng cho nhũ mẫu.

Thái Hậu cũng chẳng có việc gì, bảo Chương Cảnh Thanh hắn cũng trưởng thành rồi, nên lấy một vị vương phi đi về đất phong của mình, an ổn định cư.

Nói trắng ra là sợ hắn ở kinh thành âm mưu cái gì, nhanh chóng đuổi hắn tới đất phong rồi phái thêm một nữ nhân đến giám thị hắn.

Chương Cảnh Thanh suy nghĩ một hồi, mỉm cười nói: "Làm phiền công công quay về bẩm báo thái hậu lão nhân gia, không phải bổn vương không đi, thực sự là phụ hoàng không cho phép, hạ thánh chỉ bảo bổn vương phải đợi cho đến khi bệ hạ nhược quan*."
(*nhược quan: ở Trung Quốc ngày xưa, khi một người đàn ông tròn 20 tuổi thì gọi là nhược quan.

Lúc này người ta sẽ tiến hành nghi thức đội mũ để thể hiện sự trưởng thành, nhưng vì họ còn tương đối trẻ, chưa thực sự chín chắn nên được gọi là "nhược".

"Quan", mũ đại biểu cho sự thành niên.

Từ này về sau được dùng để chỉ nam tử hai mươi tuổi, không thể dùng đối với nữ tử.)
Hầy, chuyện gì vậy chứ.

Chín năm trước hắn đang ở phủ của mình thì bị gọi tiến cung, đây đúng thật là sự lạ, một vị hoàng tử không được sủng ái như hắn còn có một ngày được đơn độc diện thánh.

Phụ hoàng rất nghiêm túc nói với hắn rằng hắn phải chờ cho đến khi hoàng đệ nhược quan thì mới có thể tới đất phong của mình, người còn nói phải ban thánh chỉ cho hắn, vừa nói xong thì buổi tối hôm sau liền băng hà.

Nhưng mà...!tiên đế không cho hắn đem thánh chỉ ra.

Cha đã nói nhi tử nào dám không nghe, chung quy cũng đã chịu đựng chín năm, vậy tiếp tục chịu đựng nốt mười một năm đi.

Thế nhưng số người trong triều muốn lập hắn làm Nhiếp Chính Vương thật sự là càng ngày càng nhiều, lập một người còn chưa lên triều được mấy lần như hắn, không biết trong đầu mấy lão già kia nghĩ cái gì nữa.

Chương Cảnh Thanh chỉ có thể đi từng cái phủ đệ của họ bái phỏng, lấy tình lấy lý để bọn họ từ bỏ cái ý nghĩ này, nhưng hiệu quả cực nhỏ.

Dần dần tin đồn Hoài An quận vương kéo bè kết cánh nổi lên.

Lúc nghe thấy tin này, Chương Cảnh Thanh đang cùng Triệu Uyển Nhi thả diều, tức giận đến mức thả lỏng dây diều khiến Triệu Uyển Nhi khóc lớn, hắn lại vội vàng dỗ nàng.

Hắn cuối cùng cũng hiểu, từ khi hắn hồi kinh đến bây giờ, ngày nào Triệu Nhược Hoa cũng quấn quýt bên Trần Kỳ Giang, còn muội muội của mình thì ném sang cho hắn, tốt xấu gì hắn cũng là một quận vương, ngày nào cũng đi trông trẻ thì còn ra thể thống gì.

Lúc hắn nói những lời này cho Triệu Nhược Hoa nghe, đôi mắt đẹp của Triệu Nhược Hoa liếc về phía hắn một cái nói: "Ngươi vốn phải cưới một nữ nhi của Triệu gia ta, chắc chắn không phải ta, vậy ngươi cứ coi như Uyển Nhi là thê tử tương lai của ngươi mà nuôi nấng, sau này ngươi còn phải gọi ta một tiếng trưởng tỷ, đúng không, muội phu tương lai?"
Chương Cảnh Thanh cảm thấy nếu không phải từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ là không được đánh nữ nhân, hắn thật sự có thể ném Triệu Nhược Hoa xuống sông.

Nhìn đứa trẻ đang ngủ ngon lành bên cạnh, nghĩ rằng từ giờ đến khi nàng cập kê còn mười một năm, vừa đúng lúc hắn có thể rời kinh, một đứa trẻ thích khóc như vậy mà cùng hắn đi đến đất phong, nếu nàng khóc ngập mất cả bá tánh ở đó thì phải làm sao.

Chương Cảnh Thanh cảm thấy mình quả thực là điên rồi, thế mà thật sự coi nàng là thê tử mà nuôi dưỡng.

Qua được hai năm tương đối gian nan, Thái hậu vẫn không tin hắn vô tình với ngôi vị hoàng đế, đề phòng hắn khắp nơi, đến đi ra ngoài cũng phải phái người đi theo.

Chiến sự ngoài biên quan vô cùng căng thẳng, trong triều vây cánh phân tranh, hôn lễ của Triệu Nhược Hoa và Trần Kỳ Giang cứ bị hoãn lại mãi.


Đến năm Cảnh Huy thứ mười, Tây man đã phát binh, biên quan không có lương thảo tích trữ, Chương Cảnh Thanh tự nguyện xin đi vận chuyển lương thảo, hắn nghĩ rằng nếu như hắn lập được đại công, nói không chừng thái hậu có thể buông bỏ cảnh giác đối với hắn.

Chờ hắn đi vận chuyển lương thảo trở về, kinh thành tuyết đã rơi trắng, Chương Cảnh Thanh tiến cung báo cáo công việc xong thì đi tới Triệu phủ.

Triệu Uyển Nhi vừa nhìn thấy hắn liền luôn miệng gọi A Thanh A Thanh rồi bổ nhào vào trong lòng hắn, bảo hắn ôm nàng.

Hắn cùng nàng chơi ném tuyết một hồi, nàng liền bảo mệt rồi, muốn đi ngủ trưa, chờ ngày mai nàng lại chơi cùng hắn.

Đứa trẻ này, không chỉ ăn nhiều mà còn ngủ nhiều nữa.

Hắn sợ rằng mình không phải cưới vợ mà là cưới một con heo về nhà mất.

Nghĩ như vậy, Chương Cảnh Thanh đột nhiên cảm thấy chuyện xảy ra mấy năm nay cũng không đến nỗi phiền lòng như vậy, hắn hình như rất thích mùa đông.

Sau ngày đó cục diện trong triều rung chuyển, Chương Cảnh Thanh vì để tránh tị hiềm mà rất lâu không đến Triệu phủ và Trần phủ, cũng không để ý tới mọi chuyện bên ngoài, ngày ngày ở trong vương phủ viết thơ vẽ tranh, sống như một vương gia nhàn tản không quyền không thế.

Nhẫn nhịn qua một mùa hè nóng bức, trời đêm đầu thu quả thực mát mẻ hơn rất nhiều, Chương Cảnh Thanh vốn định uống một ly rượu, lại thấy Trần Kỳ Giang một thân nồng nặc mùi rượu không màng người khác ngăn cản mà chạy vào vương phủ.

Hắn nói hắn không thể lấy được người con gái mà mình yêu nhất.

Trần Kỳ Giang ở chỗ hắn uống say khướt, túm lấy bờ vai của hắn cầu xin hắn không được tạo phản.

Ngày thứ hai Trần Kỳ Giang tỉnh dậy, giống như không có việc gì mà ăn sáng ở phủ quận vương, trước khi đi thì nói với Chương Cảnh Thanh, sau này bảo trọng.

Chương Cảnh Thanh cười bảo hắn đi mau, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt quan tâm của hắn.

Mùa thu năm Cảnh Huy thứ mười, Thái hậu lấy danh nghĩa hoàng đế hạ liền ba đạo thánh chỉ.

Đạo thứ nhất, lệnh cho quân Triệu gia đang đóng quân ở biên giới phía tây trong vòng năm năm phải đánh lui quân đội Tây man.

Đạo thứ hai, tuyên con gái út của Triệu gia mùa xuân năm Cảnh Huy thứ mười một tiến cung bầu bạn bên thái hậu, làm thư đồng của hoàng đế.

Đạo thứ ba, lấy việc Hoài An quận vương kéo bè kết cánh cấm túc trong quận vương phủ ba năm.

Khi Chương Cảnh Thanh nhận được thánh chỉ này, phản ứng đầu tiên của hắn lại là mùa đông năm nay không thể cùng đứa nhỏ Triệu gia kia chơi ném tuyết được nữa rồi.

Thế cục trong kinh thay đổi, thiết tam giác cũng cứ như vậy mà tan rã.

Chương Cảnh Thanh hiểu ý của thái hậu, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*.

(Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (匹夫无罪怀璧其罪): người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội.

Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.)
Cho dù hắn trăm phương nghìn kế chứng minh chính mình tuyệt không có lòng tạo phản, nhưng chỉ cần hắn là con trai của tiên đế, có huyết thống hoàng gia, có thể uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của bệ hạ, vậy thì hắn có tội.

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng, cứ chờ rồi lại chờ, chờ đến năm Cảnh Huy thứ hai mươi, hắn đưa thánh chỉ của phụ hoàng ra, xin được làm một vương gia nhàn tản, Thái hậu tự khắc sẽ tin tưởng hắn.

Ba năm rất mau đã trôi qua, hắn được ra khỏi phủ.

Dường như hết thảy đều không có gì thay đổi.

Khi đến trà lâu nghe khúc, đụng phải Triệu Nhược Hoa, nàng vẫn như thế, Chương Cảnh Thanh thấy nàng lướt qua bên người mình, một ánh mắt cũng không không nhìn lại.

Hắn thấy, cách đó không xa có người vẫn luôn nhìn về phía Triệu Nhược Hoa, khi còn nhỏ hắn đã từng gặp bọn họ, là cấm quân trong cung.


Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ bị theo dõi.

Trần gia, Triệu gia, quận vương phủ.

Chương Cảnh Thanh đột nhiên cảm thấy chán ghét loại nghi kỵ đề phòng này.

Khi Trần Kỳ Giang bị trục xuất khỏi Trần gia, Chương Cảnh Thanh đang ở trên lầu hai của nhã gian chờ hắn, hắn giống như người không có việc gì đúng hẹn lại tới.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau bốn năm.

"Ai, cuối cùng cũng không cần phải làm bộ không quen biết nhau." Trần Kỳ Giang vừa tiến đến liền rót khẩu một cốc trà, cười lớn nói "Thân ở địa vị cao như thế mà cứ đa nghi, sẽ chỉ làm thần tử thất vọng mà thôi."
Chương Cảnh Thanh đánh cho hắn một chưởng bảo hắn câm miệng, cẩn thận tai vách mạch rừng.

"Trốn tránh bốn năm rồi, còn không cho ta nói chuyện với huynh à?" Trần Kỳ Giang trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không nói tiếp.

Chương Cảnh Thanh hỏi hắn sau này có dự định gì không, Trần Kỳ Giang nhún vai, vẻ mặt không thèm để ý nói chắc như đinh đóng cột rằng hắn sẽ ở lại kinh thành.

Triệu Nhược Hoa vẫn còn ở kinh thành.

Chương Cảnh Thanh cùng hắn cụng rượu, uống một hơi cạn sạch.

Chương Cảnh Thanh điều tra hết các vị đại thần trong hai năm, giết chết bốn tên châm ngòi thổi gió bảo rằng Hoài An Vương dã tâm quá lớn.

Trần Kỳ Giang ở lại kinh thành, âm thầm che chở Triệu Nhược Hoa, thay nàng ngăn chặn mấy lần ám sát.

Đàn ông Triệu gia đang ở bên ngoài kháng địch, nếu nữ tử trong nhà xảy ra chuyện, Triệu gia quân chắc chắn đại loạn.

Mùa đông năm Cảnh Huy thứ mười chín, tin tức Triệu thành nghiệp chết trận truyền vào kinh thành, Chương Cảnh Thanh và Trần Kỳ Giang cùng chạy đến Triệu phủ, gặp được Triệu Nhược Hoa đang định vào cung bái kiến Thái hậu, khuôn mặt nàng tái nhợt, được thị nữ bên người đỡ lên xe ngựa, khi thấy hai người bọn họ, hốc mắt lập tức đỏ lên, giọng nói run rẩy khàn khàn, nói một câu Chương Cảnh Thanh đời này đều sẽ không bao giờ quên được.

Nàng nói: "Triệu gia tàn rồi, ta không còn ca ca nữa rồi."
Hai người Chương Cảnh Thanh chờ ở cửa cung đến lúc trời tối mới thấy Triệu Nhược Hoa đi ra.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy Triệu Nhược Hoa chủ động nói chuyện với bọn họ, nàng tựa vào vai Trần Kỳ Giang khóc tới thiên hôn địa ám.

Nàng nói nàng nhìn thấy Uyển Nhi ở trong cung, bởi vì bị phạt quỳ nên sinh bệnh, một đứa trẻ nhỏ bé gầy guộc quỳ trong một cái cung điện lớn như vậy, không khóc cũng không nháo, cũng không hề cười.

Lòng Chương Cảnh Thanh bỗng nhiên đau đớn, mấy ngày nay hắn đều mơ thấy rất nhiều năm về trước, nàng dụi dụi vào ngực mình nói Uyển Nhi còn muốn ăn những thứ khác.

Mấy lần hắn đi qua cửa cung, thị vệ đều chặn hắn ở ngoài cửa, Thái hậu hạ lệnh, Hoài An quận vương không có lệnh thì không được vào cung.

Tính toán thời gian, chỉ còn một năm, chỉ còn có một năm thì hắn có thể lấy thánh chỉ ra, nói cho thái hậu biết rằng hắn ở lại kinh thành nhiều năm như vậy chỉ là vì vâng lệnh tiên đế, nói cho thái hậu biết rằng hắn tuyệt không có chút tà tâm nào.

Chỉ còn một năm, hắn có thế đến đất phong của mình, làm một vương gia nhàn tản mà hắn luôn mong muốn.

Nhưng một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, hoàng đế bị ám sát, người bị thương lại là Triệu Uyển Nhi, thái hậu đem hắn gọi hắn vào cung, khi hắn đang nghĩ xem nên giải thích với thái hậu như thế nào rằng chuyện này không phải do hắn làm, thái hậu lại mỉm cười.

"Tất nhiên ai gia biết không phải ngươi làm."
"Nhưng ai gia hy vọng đây là ngươi làm."
Chương Cảnh Thanh híp mắt bóp nát một chén trà, phất tay áo rời đi.

Ngày ấy Triệu Uyển Nhi tỉnh lại, Chương Cảnh Thanh đi thăm nàng, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn hắn hồi lâu, nói: "A Thanh."
Hắn đặt ngón tay mình lên môi nàng lắc đầu, bảo với nàng không thể để cho người khác biết rằng nàng vẫn còn nhớ rõ hắn, còn nói với nàng mấy tháng sau hắn sẽ đến thăm nàng.

Thấy trong mắt nàng có ánh lệ, Chương Cảnh Thanh cầm lấy một viên mứt hoa quả đút vào trong miệng nàng: "Nếu sau này thế đạo thái bình, nàng sẽ trở thành thê tử của ta."
Một ngày trước khi bức vua thoái vị, hắn đi tìm Trần Kỳ Giang, người ngày ngày canh giữ ở gần Triệu phủ, cùng hắn uống rượu cả đêm, hai người mềm oặt như bùn ngã xuống trước cửa lớn Triệu phủ, bị Triệu Nhược Hoa phái người nâng vào trong phủ, một đường ném vào trong sương phòng.

Đêm rất dài, Chương Cảnh Thanh mở mắt ra, thắp một ngọn nến ngồi yên lặng thật lâu mới đứng dậy đi tìm giấy bút, viết một câu cảm thấy không hay lắm, lại viết một tờ khác, bất tri bất giác đã sắp tới bình minh.

"Hết giấy rồi." Tiếng người đột ngột vang lên làm Chương Cảnh Thanh cả kinh, lại viết hỏng một trang giấy, ngẩng đầu đã thấy Trần Kỳ Giang lười nhác dựa vào mép giường ngồi nhìn hắn.

"Huynh tỉnh từ lúc nào?"
"Từ lúc huynh bắt đầu viết thư ta đã tỉnh rồi."
Hai người trầm mặc một lúc lâu, Chương Cảnh Thanh mới nói hắn hôm nay muốn đi tạo phản.

Lại im lặng thêm một hồi nữa.

Không khí quá áp lực, Chương Cảnh Thanh cúi đầu cười cười, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đừng trưng cái vẻ mặt đó nữa, nốt lần cuối này, thái hậu sẽ không cần nghi ngờ ta có dị tâm."

"Chờ ta đến đất phong, đừng quên đưa Nhược Hoa tới thăm ta."
Vừa mở cửa đã trông thấy Triệu Nhược Hoa đứng đó lệ rơi đầy mặt.

Chương Cảnh Thanh mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì, đi được vài bước rồi dừng, nói một câu bảo trọng, rồi lại tiếp tục bước đi.

Chương Cảnh Thanh dẫn binh tiến vào hoàng cung, trước mắt hiện lên toàn là thân ảnh nhỏ bé màu hồng nhạt lung tung tán loạn, khi thì vẽ một con bướm, khi thì thả diều, trên mặt luôn là nụ cười tươi đẹp xán lạn.

Chờ đến khi tận mắt trông thấy Triệu Uyển Nhi khi hắn mới phát giác nàng đã trổ mã thật xinh đẹp.

Không giống lần trước, nàng mặc một bộ váy màu vàng, ánh sáng rực rỡ chói lọi đâm sâu vào lòng hắn.

Hắn thấy sự khó hiểu trong mắt nàng, cũng thấy sự bi thương của nàng khi hắn hỏi nàng có muốn gả cho hắn không.

Tám năm không gặp, nàng càng ngày càng biết diễn kịch, nếu không phải trước kia nàng đã gọi tên của hắn, hắn sẽ thật sự lầm tưởng rằng nàng không hề nhớ rằng hắn là ai.

Nàng hỏi hắn, là bởi vì nàng xinh đẹp nên hắn mới muốn lấy nàng sao.

Hắn gật đầu, đột nhiên nhớ tới nàng năm nàng chưa đầy năm tuổi, bị hắn mắng một câu trẻ con, nàng khóc suốt một đêm, đôi mắt khóc sưng như hai trái hạch đào.

Kể từ lúc đó, hắn luôn luôn nói, Uyển Nhi của chúng ta thật là xinh đẹp.

Khi mũi tên cắm sâu vào cơ thể, hắn rõ ràng thấy khiếp sợ và nước mắt cơ hồ muốn trào ra trong mắt nàng, hắn đặt ngón tay lên môi nàng, nhìn nàng lắc đầu.

Chương Cảnh Thanh cảm thấy một đời này của mình quả là nhàm chán.

Từ nhỏ tính tình hắn đã ngang bướng tùy ý, không muốn tranh giành, không được phụ hoàng sủng ái, mẫu phi tức giận hắn không biết tranh đoạt.

Sau khi phụ hoàng mất, lại đến lượt các đại thần giận hắn không đi cướp ngôi.

Một đám người đời trước liều chết tranh đoạt, cuối cùng hắn thế mà vẫn còn sống, thế mà hắn lại là kẻ duy nhất sống sót.

Mọi người nói, tam hoàng tử có tướng của thiên tử, nên lập làm trữ quân, lúc ấy hắn đã nhận ra sự nghi kỵ và đề phòng trong mắt phụ hoàng.

Hắn đã lén xem qua thánh chỉ, vốn tưởng chỉ có thái hậu muốn hắn chết, ai ngờ ngay cả phụ hoàng cũng không tin hắn thật sự không có lòng với ngôi vị hoàng đế.

Ngày thánh chỉ được ban ra cũng là ngày hắn được ban chết.

Hắn vẫn luôn không không hiểu được, ngôi vị trí tôn kia cuối cùng có cái gì tốt, đáng để nhiều người như vậy ra sức đẩy hắn ngồi lên.

Hắn chỉ muốn làm một vương gia nhàn hạ, giữ một mảnh đất phong, tìm một vị vương phi thích khóc thích cười, sinh hai đứa nhỏ một nam một nữ, bình bình đạm đạm mà sống tiếp.

Khi hắn nghe nói Triệu Uyển Nhi chắn thay cho hoàng đế một đao kia, hắn đã biết hắn mất đi vị vương phi kia rồi.

Nàng không còn giống trước kia nữa.

Hắn còn nhớ rõ kia một năm kia khi hắn hồi kinh, một đứa trẻ mặc y phục màu hồng nhạt chạy trên tuyết trắng lao vào lòng hắn, một gương mặt phấn điêu ngọc trác còn vương nước mắt lặng lẽ cắm rễ sinh sôi trong lòng hắn.

Là yêu sao? Có lẽ không phải.

Triệu Nhược Hoa bảo hắn coi Triệu Uyển Nhi như thê tử tương lai mà nuôi nấng, hắn đột nhiên cảm thấy, nếu có thể cùng một đứa trẻ như vậy từ từ lớn lên, hình như cũng không tồi.

Hắn còn nhớ hoàng đế đã từng hỏi hắn, nếu hắn mai danh ẩn tích, giả chết rời khỏi Đại Khải, làm một người bình thường, hắn có nguyện ý không?
Hắn cười cười hỏi lại: "Nếu ta đọc được thánh chỉ sớm thêm vài năm, bệ hạ tin ta sẽ không phản sao?"
Hoàng đế trầm mặc không nói, hắn cũng cười, ai cũng không thể lấy toàn bộ giang sơn này để mạo hiểm được.

Hắn nói, bệ hạ, tha hương không phải là cố quốc.

Thái hậu bảo hắn khởi binh tạo phản, đây có lẽ là kết cục tốt nhất.

Lấy cái chết của một mình hắn đổi lấy sự yên lòng của kẻ tại vị, xem như đáng giá.

Chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối.

Uyển Nhi của chúng ta, ta còn chưa cùng nàng chơi trò ném tuyết đâu.

Hoàn..