Hành Chỉ Vãn

Chương 19: 19: Phiên Ngoại 1 Khang Ninh 5





Lại qua ba mươi ngày, Chương Cảnh Hành và Chương Thừa Hãn đã trở về.

Sau khi trở về, Chương Thừa Hãn gọi hết ngự y vào Càn Minh cung, cửa lớn Càn Minh cung đóng chặt, không có bất kỳ kẻ nào được tự ý ra vào.

Khang Ninh chỉ biết, sau khi phụ hoàng đến biên cảnh phía tây, trực tiếp xuất binh bất ngờ đánh úp chín tộc Tây man, cùng ngày hôm đó chém đầu tộc trưởng, dùng tất cả mười ba ngày diệt hết chín tộc.

Kể từ đây, biên cảnh phía tây chỉ còn lại một mình tộc Tây Lỗ chưa kết liên minh với Đại Khải.

Năm ngày sau, cửa lớn Càn Minh cung mở ra, tất cả mọi người đều bình tĩnh rời khỏi hoàng cung như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lúc Khang Ninh cùng Thục quý phi tới bái kiến, phụ hoàng đang luyện chữ.

Thấy các nàng tới, Chương Cảnh Hành còn cực kỳ quan tâm hỏi thăm sao Khang Ninh lại gầy như vậy.

Khang Ninh len lén quan sát phụ hoàng, người không bị bệnh cũng không thấy không thoải mái chỗ nào, lại nhớ ra thái y đã nói bệ hạ không sao, chỉ là đường xá bôn ba, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được.

Lúc này nàng mới yên tâm.

Phụ hoàng nói, vị trí thái tử phi đã chọn được người, là đích nữ của Trần thị ở Du Lâm, tên là Hoa Uyển, năm nay mười hai tuổi.

Trần thị ở Du Lâm, Khang Ninh cúi đầu suy nghĩ, đó là dòng thứ trong gia tộc của mẫu phi, nghe nói là gia đình giàu có nhất một phương, ở ngoài biên cảnh có danh tiếng rất lớn.

Không đến ba ngày sau, Khang Ninh đã nhìn thấy tiểu cô nương ấy, nàng ấy mặc một bộ váy màu hồng phấn, nhỏ bé đi phía sau Chương Thừa Hãn, vừa đi vừa nhìn trái nhìn phải, giống như cái gì cũng tò mò.

Lúc đến gần, nữ hài tử kia mới quy củ một chút, cúi đầu bái lạy các nàng, giọng nói thanh thoát dễ nghe như tiếng chim sơn ca hót vậy.

Khang Ninh hình như nhìn thấy trong mắt phụ hoàng loang loáng ánh lệ, người nhìn về phía Trần Hoa Uyển rất lâu cũng không nói câu nào, nhưng hình như lại xuyên qua nàng ấy mà nhìn một người nào khác.

Phụ hoàng nói, đợi nàng ấy cập kê rồi phong nàng ấy làm thái tử phi.

Tính ra nàng cũng là chất nữ của Thục quý phi, vậy ba năm này cứ ở lại Linh Lung các, chăm sóc cẩn thận.

Cuối cùng, phụ hoàng nói thêm một câu: "Nếu như muốn về nhà, vậy thì trở về nhà đi."
Sau đó, Linh Lung các giống như có thêm một tiểu cô nương hoạt bát như chim sơn cả, Khang Ninh vô cùng vui vẻ, ngày nào cũng chơi đùa với nàng ấy, đưa nàng ấy đi đến mọi ngóc ngách trong cung.


Rất nhiều lần đều ngẫu nhiên gặp Chương Thừa Hãn và Chúc Dung, Trần Hoa Uyển vui vẻ bước lên chào hỏi, Khang Ninh chỉ đứng một bên, cười mà không nói lời nào.

Cứ như vậy mấy tháng lại trôi qua, tân niên năm nay, Đông Nguyệt quốc và Nam quốc đều phái hoàng tử đến dâng đồ tiến cống.

Thục quý phi và Khang Ninh ngồi trên ghế, trăm quan đứng phía dưới, cách một lớp màn, Khang Ninh thỉnh thoảng lại nhìn xuống rồi quay sang nói với Trần Hoa Uyển rằng mấy vũ nữ kia múa cực kỳ đẹp.

Trần Hoa Uyển cười gật đầu, cầm bánh hoa mai ăn không ngừng, cũng không thèm vạch trần rằng vũ nữ người ta đâu đứng ở hướng nàng đang nhìn.
Yến hội đang náo nhiệt, nhị hoàng tử Nam quốc bước lên tặng hạ lễ, vừa nói xong lời chúc mừng thì lập tức chuyển đề tài, nói thẳng rằng muốn nghênh thú công chúa của quý quốc.

Trần Hoa Uyển đang nhai bánh hoa mai đột nhiên bị nghẹn, Khang Ninh nhanh chóng vỗ lưng giúp nàng nhuận khí, nàng hỏi khang Ninh rằng có quen vị hoàng tử kia không, Khang Ninh lắc đầu.

Trần Hoa Uyển nhíu mày, vẻ mặt đanh lại: "Không quen biết thì sao có thể tới có thể tới cầu thân chứ, chỉ có lưỡng tình tương duyệt thì mới có thể ở bên nhau."
"Ngươi cũng cảm thấy, hai người chỉ có lưỡng tình tương duyệt, mới có thể ở bên nhau phải không?"
"Đương nhiên rồi."
"Nếu là một người thích một người khác, nhưng người đó chưa từng động lòng, vậy phải làm thế nào?"
Vấn đề này giống như đã làm khó Trần Hoa Uyển, nàng suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Vậy thì làm cho người kia thích mình rồi ở bên nhau là được."
"Nếu người kia vẫn không thích ngươi thì sao?"
"Vậy thì không cần miễn cưỡng bản thân, rừng nhiều cây như vậy, tội gì phải thắt cổ chết trên cái cây kia chứ."
Khang Ninh gật đầu, ánh mắt lại vô thức nhìn xuống phía dưới.

Chỗ ngồi của đại thần được sắp xếp theo phẩm cấp từ cao tới thấp, hắn là nhất phẩm Đô Sát viện Viện sử, là người ngồi ở vị trí thứ hai...!
Người nọ ngồi yên lặng trên ghế của mình, không thấy một chút dao động nào.

Chẳng trách mà nàng thường nghe các cung nữ nói, Chúc Dung đại nhân ôn tồn lễ độ, khí định thần nhàn, chưa từng thấy hắn hoảng loạn một khắc, giống như bất kỳ chuyện gì xảy ra ở đây cũng không phải chuyện của hắn, không nóng giận, không lo lắng, không để tâm.

Đêm nay, Khang Ninh không biết mình làm như thế nào mà trải qua được.

Nàng vẫn luôn tự hỏi lòng mình mấy năm nay, kể từ ngày tuyết rơi lớn ấy, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Chúc Dung, không còn bất kỳ người nào có thể làm nàng động lòng được nữa.

Nàng vẫn luôn nghĩ rằng, nàng chính là công chúa, lại còn là công chúa duy nhất của Đại Khải, thân phận như vậy, đương nhiên là xứng đôi với hắn.

Từ nhỏ nàng đã được tiếp thu sự dạy dỗ của nữ quan, đến thầy giáo cũng là thái bảo* của thái tử, không đến mức học thức uyên bác nhưng cũng gọi là học rộng biết nhiều, tài năng cũng coi như xứng với hắn.

(*thái bảo (cùng với thái sư, thái phó): đều là những chức quan của người trong Đông cung, phụ trách dạy dỗ thái tử, gọi chung là "tam sư".)

Tướng mạo cũng vô cùng tương xứng.

Nàng chưa từng trách phạt cung nhân nào, tính tình ôn hòa dễ gần.

Khang Ninh vẫn luôn cho rằng mình có thể gả cho hắn.

Nhưng nàng sai rồi.

Ngày ấy mẫu phi ngồi xổm trước mặt nàng, hỏi nàng thật sự muốn gả cho Chúc Dung sao, cho dù hắn phải vứt bỏ tiền đồ xán lạn, vứt bỏ một thân khát vọng, nàng cũng muốn gả cho hắn sao?
Nàng suy nghĩ cả một buổi trưa, cuối cùng cũng hiểu ý của mẫu phi.

Chúc gia toàn bộ đều phải dựa vào một mình Chúc Dung mới mở được ra con đường làm quan thênh thang nhường ấy, hắn là kỳ tài hiếm có trên đời, hắn có khát vọng và chí hướng của riêng mình, có hoài bão và tấm lòng báo quốc cao cả nhiệt thành, hắn thiếu niên thành tài, ánh mắt của người trong thiên hạ đều đặt trên người hắn, hắn viết ra sách trị quốc được cả nước tán dương, hắn có công trị thủy được vạn dân khen ngợi, văn có thể trị quốc bình thiên hạ, võ có thể xông pha tung hoành trận mạc.

Người như vậy, nếu hắn muốn cưới nàng, nhất định phải từ bỏ một thân hoài bão lớn lao, buông xuống hết thảy hy vọng mà người trong thiên hạ gửi gắm, cam tâm ẩn nhẫn trong kinh thành, cúi đầu trước cái hư danh phò mã.

Bời vì thân phận phò mã của hắn, tất cả mọi người sẽ a dua nịnh hót hắn.

Người trong thiên hạ cũng sẽ trách cứ hắn là một tên tiểu nhân ham mê vinh hoa phú quý.

Nếu nàng còn trắng trợn táo bạo theo đuổi hắn, không hề che dấu mà nói cho mọi người biết rằng nàng ái mộ hắn, còn tùy hứng bảo phụ hoàng hạ chỉ cấm hắn trong vòng năm năm không được phép cưới vợ, vậy nàng bảo hắn phải đối mặt như thế nào?
Ba năm oanh oanh liệt liệt này của nàng, cuối cùng cũng chỉ làm cảm động chính bản thân mình.

Cho nên đêm hôm đó sau khi nghĩ thông, Khang Ninh ở trong lòng Thục quý phi cơ hồ khóc suýt ngất.

Sau đêm đó, nàng bắt đầu tránh mặt Chúc Dung.

Ngày thứ hai, Khang Ninh liền phát sốt.

Bệnh tới như núi lở, nàng vừa mới dậy ăn bữa sáng, một lúc sau thì ngất đi, dọa Thục quý phi sợ đến mức vội vàng cho người đi gọi thái y.

Khang Ninh bị bệnh đến mức đầu đau như búa bổ mà vẫn nhớ rõ ràng rằng mình và Chúc Dung không thể ở bên nhau, trong lòng cực kỳ khó chịu, nước mắt cứ ào ạt rơi xuống.


Nàng nắm chặt lấy tay áo Thục quý phi liên tục lắc đầu nói rằng nàng không muốn gả cho Chúc Dung, nàng không hề thích hắn một chút nào.

Một lát sau, nàng lại khóc lóc nói mình không muốn gả cho vị nhị hoàng tử kia, hắn không đẹp như Chúc Dung, Ninh nhi không gả.

Thục quý phi dịu dàng dỗ dành nàng, thương tiếc thế lau nước mắt cho nàng.

Thật là một đứa nhỏ mau nước mắt.

Sau khi Khang Ninh khỏi bệnh, hai vị hoàng tử kia đã rời đi, không hề nhắc một chữ nào đến chuyện cưới gả.

Khang Ninh tiếp tục sống cuộc sống như trước, thỉnh thoảng cùng Trần Hoa Uyển đi thỉnh an phụ hoàng, lúc rảnh rỗi không có việc gì thì chơi đùa cùng đám cung nữ.

Nàng rất ít có cơ hội gặp được Chương Thừa Hãn, hắn càng ngày càng bận, lần nào đi thỉnh an Chương Cảnh Hành nàng cũng nhìn thấy hắn ngồi ở bên cạnh phê duyệt tấu chương.

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, trong cung trời đổ tuyết, Khang Ninh dẫn Trần Hoa Uyển đã mặc ăn mặc vô cùng ấm áp đi xem thái giám quét tuyết.

Nàng nặn một quả cầu tuyết, lạnh đến mức tay cũng đóng băng, Khang Ninh đột nhiên chơi xấu đưa tay sờ lên cổ của Trần Uyển Hoa, khiến cho nàng phải suýt xoa hít một hơi khí lạnh.

Hai người cứ chơi đùa như vậy, Khang Ninh vo một quả cầu tuyết ném về phía Trần Uyển Hoa, nàng liếc mắt một cái thấy cách đó không xa là một thân ảnh màu chàm.

"Thần Chúc Dung bái kiến công chúa điện hạ."
Hết thảy đều giống như quay về bốn năm trước, vào mùa đông năm ấy, nàng xoay người liền thấy hắn một thân màu chàm, mặt mày như họa an tĩnh đứng ở nơi đó, cúi đầu hành lễ với nàng.

"Chúc đại nhân lại lạc đường sao?" Khang Ninh rời mắt khỏi hắn, tùy tiện gọi một tên thái giám dẫn đường cho hắn.

"Công chúa đã từng nói với thần, người có ơn với mình thì mình phải báo đáp gấp bội, ân tình bốn năm trước công chúa đưa thần ra khỏi cung, thần còn chưa báo đáp người."
"Ngày ấy công chúa cho thần một bạt tai, thần đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không nghĩ ra, những tưởng là đã đắc tội công chúa chỗ nào." Chúc Dung ngừng một lúc, cúi đầu cười cười tiếp tục nói: "Cho nên thần nguyện dùng cả đời để đổi lấy một câu tha thứ của công chúa, không biết công chúa có thể ban cho thần vinh dự này hay không?"
Bầu trời đột nhiên nổi lên trận tuyết lớn, bông tuyết bay đầy trời bao bọc hai người bên trong, Khang Ninh sững sờ nhìn hắn hồi lâu mới mở miệng: "Ngươi có biết ngươi nói những lời này, tiền đồ xán lạn của ngươi, vinh hoa phú quý của ngươi, tất cả đều biến mất.

Ta cũng không đến mức không phải ngươi không gả, ngươi không cần để bản thân chịu thiệt mà nói những lời này với ta."
"Nhưng thần thì không phải công chúa không cưới." Chúc Dung bước tới trước mặt Khang Ninh, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, nhẹ nhàng nói: "Thần Chúc Dung, tự Thượng Hòa, chính nhất phẩm Đại Tư Mã, cha mẹ trong nhà vẫn còn, không có huynh đệ tỷ muội, phẩm hạnh đoan lương, nay muốn cưới công chúa làm vợ, vĩnh kết đồng hảo, không khinh không lừa, nguyện che chở nàng cả đời."
Khang Ninh sửng sốt một hồi lâu, cho đến khi cái trán bị búng một cái mới lấy lại tinh thần, lại đối diện với ý cười tràn ngập trong đôi mắt Chúc Dung: "À...!à, ngươi lại được thăng chức sao, nhanh thật đấy."
"Công chúa có nguyện ý gả cho thần không?" Chúc Dung không dễ dàng buông tha cho nàng.

"Chuyện này ngươi phải hỏi phụ hoàng và mẫu phi của ta, ta không thể tự mình quyết...???" Khang Ninh khiếp sợ nhìn thánh chỉ màu vàng chói lọi trong tay Chúc Dung "Đây đây...!đây không phải là thánh chỉ tứ hôn chứ?"
Thấy Chúc Dung gật đầu, Khang Ninh lại nôn nóng: "Vậy đường làm quan của ngươi thì sao? Ngươi từ bỏ? Kế hoạch hoài bão lớn lao của ngươi thì sao?"
"Nay thiên hạ thái bình thịnh thế, ta có thể ôm hoài bão lớn lao gì chứ?"
Khang Ninh:?????
"Thần vốn không có ý định làm quan, lúc ấy tuổi còn nhỏ đã đọc rất nhiều áng văn về trị quốc an bang, nhiệt huyết sôi trào cũng muốn tự viết một bài, sau khi viết xong lại không hứng thú nữa, bị biểu ca mang đi làm bài tập, lúc này mới bị thế nhân biết được."
Khang Ninh:?????

"Bệ hạ nói, sau khi giải quyết được nạn lũ lụt ở Giang Nam trở về sẽ thưởng cho thần năm trăm lượng hoàng kim, nhưng sau khi trở về người lại chỉ thưởng cho thần ba trăm lượng, thần lại không dám hỏi, bây giờ còn thiếu hai trăm lượng, công chúa thay bệ hạ bù hai trăm lượng cho thần được không?"
Khang Ninh:?????
"Vậy...!vậy sao ngươi lại được thăng chức nhanh như vậy? Còn được phong làm quân sư nữa."
"Đánh trận này nhất định phải thắng, sau khi trở về tất có thưởng, Thái tử còn nhỏ tuổi, bệ hạ phái thần đi giúp đỡ Thái tử."
Chúc Dung né tránh câu hỏi thứ nhất của Khang Ninh, hắn sẽ không nói với Khang Ninh, ngày ấy hắn đang hoang mang đi lại trong cung, nàng lại đột nhiên xuất hiện trong tầm hắn của hắn, thân hình nhỏ xinh như vậy, tươi cười xán lạn như vậy, hắn đứng phía sau nhìn rồi rơi vào trầm mê lúc nào không hay.

Nhưng hắn lúc ấy chỉ là một tên tuần phủ Thông Châu, thân phận thấp kém, tự biết không xứng với nàng, hắn một đường đi lên, hoàng đế hỏi hắn muốn được ban thưởng cái gì, hắn đều nói là thăng chức.

Ngày ấy nàng trộm hôn lên khóe miệng hắn, hắn đỏ mặt rất lâu.

Hắn trợn mắt, chỉ có thể thấy thân ảnh nhỏ bé màu hồng nhạt đang cuống cuồng chạy trốn.

Kể từ ngày ấy hắn đã hạ quyết tâm phải cưới được nàng.

Mất khoảng bốn năm rưỡi, hắn cuối cùng cũng ngồi được lên vị trí Đại Tư Mã, cuối cùng cũng có tư cách cầu hôn công chúa, hôm nay hắn vừa được thụ phong Đại Tư Mã đã lập tức thỉnh cầu bệ hạ đổi chức quan của mình lấy thân phận phò mã.

Hắn quỳ ở Càn Minh cung một canh giờ mới được hoàng đế ân chuẩn.

Một khắc vui sướng kia, hắn muốn chia sẻ cùng nàng biết bao nhiêu!
"Đậu hồng sinh ở miền nam, đến xuân lại nảy thêm cành tốt tươi.

Mong sao chàng hái cho nhiều, bao nhiêu đậu ấy bấy nhiêu nặng tình".

Lúc nàng nhìn vào mắt hắn đọc những câu này, nếu hắn không nhanh chóng chạy đi, có lẽ thật sự hắn đã không kìm được lòng mà ôm nàng vào trong ngực.

Đường đường là một công chúa, sao lại có thể đọc thơ tình cho một nam tử trước mặt mọi người như thế được!
Nhưng ý cười ở khóe miệng hắn thì không tài nào che giấu nổi.

Vốn hắn không nên nói ngay với nàng, nhưng từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nàng, hắn lại không nhịn nổi, chỉ có chính hắn mới biết được hắn đã dùng bao nhiêu sức lực mới có thể ngăn lại xúc động muốn ôm nàng vào lòng, chỉ có hắn mới biết được, khi hắn nói ra những lời đó với nàng, trái tim đập thình thịch ở trong lồng ngực, kịch liệt như muốn nhảy luôn ra ngoài.

Khang Ninh mãi cho đến khi hồi cung nhận được thánh chỉ rồi mà vẫn chưa thể hồi thần, nguyện vọng ấp ủ nhiều năm cứ như vậy mà thành hiện thực rồi?
"Quý phi nương nương, nàng ấy không phải ngốc luôn rồi chứ?"
"Ta xem xem, có vẻ là ngốc thật rồi."
"Liệu Chúc đại nhân có muốn cưới một kẻ ngốc về nhà không ạ?"
"Thánh chỉ cũng đã hạ rồi, hắn muốn hối hận cũng không còn kịp."
"Sao con lại thấy người vui như vậy ạ?"
"Cải trắng nhà trồng nhiều năm như thế cuối cùng cũng có heo đến gặm rồi, ta có thể không vui sao?"
Khang Ninh cuối cùng cũng không nghe nổi nữa, "Trần Y Y, Trần Hoa Uyển, hai ngươi coi con là kẻ điếc sao?!"
Sau đó, Khang Ninh đã bị Thục quý phi nhéo tai giáo huấn một hồi..